Ngày thứ hai, Kiều Lộc hẹn chủ nhà và thợ sửa chữa cùng nhau gặp mặt, nhìn cửa sổ bị cạy hư, chủ nhà cũng nhíu mày.
“Tên ăn trộm kia bắt được chưa? Bà vừa nhìn thấy chỗ cổng tiểu khu có dán thông báo.” Bà chủ nhà hỏi.
Kiều Lộc lắc đầu: “Cháu nghe nói đã xem camera ghi hình, đáng tiếc tên ăn trộm có mang mũ và khẩu trang, không thể thấy rõ mặt.”
Thợ sửa chữa vừa làm vừa nói: “Tên ăn trộm này chắc không phải là lần đầu tiên, cạy cửa sổ rất lưu loát.”
Bà chủ nhà nghe vậy cũng thở phào một hơi, “Nếu còn chưa bắt được, con ở một mình phải cẩn thận, để cho thợ làm lại cửa sổ chắc chắn một chút.”
Kiều Lộc cười nói: “Cháu cảm ơn bà.”
“Không có gì, không có gì.” Bà chủ nhà cười ha hả nói: “Nếu bà đã đem phòng cho thuê, việc này là nên làm.”
Kiều Lộc rót cho chủ nhà một chén nước, di động liền vang lên, cô đi đến một bên nhận điện thoại, là anh họ gọi tới.
“Kiều Lộc, tối nay em có thời gian không, anh mời em ăn cơm.” Anh họ hỏi.
Cô nhớ tới chuyện lần trước anh họ nói muốn mời cô ăn cơm, cười hỏi: “Chị dâu có tới không?”
“Cô ấy cũng tới.”
Nghe anh họ nói vậy, Kiều Lộc lập tức trả lời: “Ngày mai em làm ca đêm, tối nay vừa lúc rảnh, nhất định phải dẫn theo chị dâu đấy.”
“Đã biết.”
Chờ thợ sửa chữa làm xong cửa sổ, Kiều Lộc tiễn chủ nhà xuống dưới lầu, nói cảm ơn, cuối cùng nhìn hai người rời đi.
***
Địa chỉ quán ăn đã gửi tới điện thoại của Kiều Lộc, sau khi tan tầm cô trực tiếp đến đó.
Chờ tới nơi, Kiều Lộc nhìn thấy anh họ vẫy tay với mình, mà bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, làn da trắng nõn, nụ cười trên mặt có mấy phần ngượng ngùng.
“Kiều Lộc, em tới rồi.” Anh họ cười giới thiệu, “Đây là chị dâu em Linh Linh.”
Linh Linh dùng khuỷu tay huých anh một cái, xưng hô như vậy làm cho cô hơi ngượng.
Kiều Lộc cười, hướng cô ấy ngọt ngào kêu một tiếng: “Chào chị dâu.”
“Chào em.” Linh Linh thẹn thùng đáp lại.
Ba người ngồi xuống, anh họ đem thực đơn trên bàn đưa cho Kiều Lộc: “Hôm nay anh mời, em muốn ăn cái gì cứ gọi đi.”
Kiều Lộc đẩy thực đơn đến trước mặt Linh Linh hỏi: “Chị dâu muốn ăn cái gì?”
“Em cứ gọi đi.” Linh Linh hào phóng mà cười nói.
Kiều Lộc gọi hai món, liền đưa thực đơn cho Linh Linh, sau đó hỏi anh họ: “Vấn đề của nhà mới đã giải quyết xong rồi đúng không anh?”
“May mắn quen biết Thẩm tổng, nếu không có anh ta, bọn anh cũng không biết phải làm sao.” Vẻ mặt anh họ cảm kích nói, “Vốn dĩ hôm nay muốn mời Thẩm tổng cùng nhau ăn cơm, đúng lúc em cũng quen biết, không ngờ anh ta lại đi công tác rồi.”
Trong lòng Kiều Lộc âm thầm cảm thấy may mắn, nếu có Thẩm Tùng Lam ở đây, thì việc hai người yêu đương chắc chắn sẽ bị lộ.
Kiều Lộc cười nhạt: “Lần sau lại có cơ hội.”
“Chị cũng gặp qua Thẩm tổng vài lần, anh ta rất đẹp trai, chẳng lẽ hai người không có cơ hội phát triển sao?” Linh Linh một bên hỏi.
Kiều Lộc còn chưa trả lời, anh họ đã nói trước: “Anh đã hỏi rồi, Thẩm tổng đã có bạn gái, Kiều Lộc động tác quá chậm.”
“Bên người có đàn ông tốt như vậy sao em không nắm chắc a.” Linh Linh thở dài nói.
Kiều Lộc uống nước trà, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, lúc này không nên nói chuyện mới là tốt nhất.
“Mợ rất lo lắng cho hôn sự của em, Kiều Lộc, em phải để ý một chút.” Anh họ nhìn cô thấm thía nói.
Kiều Lộc gật đầu: “Em biết rồi.”
Đúng lúc đồ ăn được đem lên, anh họ bị cắt ngang không tiếp tục nói đề tài này nữa.
Thấy vậy, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Linh Linh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội hỏi: “Bạn của chị có một em trai cũng ngang ngang tuổi của em.
Bây giờ đang đi làm ở công ty chứng khoáng, tiền lương tốt, lớn lên cũng không tồi, chị hẹn gặp mặt giúp em nhé?”
Kiều Lộc vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, em bây giờ khá tốt.” Chuyện này nếu để Thẩm Tùng Lam biết được, chắc là thùng dấm lại đổ.
“Mợ giới thiệu cho em ấy không ít người, một người em ấy cũng không vừa ý, em giới thiệu chắc kết quả cũng như vậy thôi.” Anh họ nói.
Linh Linh có chút tiếc nuối nhìn Kiều Lộc, cuối cùng cũng không khuyên nữa.
Ăn tối xong, Kiều Lộc nhìn hai người anh họ lên xe, mới một mình một người trở về.
***
Tối hôm qua Kiều Lộc ở tạm nhà của Thẩm Tùng Lam, hôm nay cửa sổ làm xong rồi, cô cũng không về đó nữa, chỉ là lúc tắm rửa mới phát hiện hình như khăn tắm để quên ở bên nhà anh.
Kiều Lộc quyết định trưa mai sẽ qua lấy.
Trưa hôm sau, cô ăn cơm xong mới chậm rì ra cửa, đi đến cửa tiểu khu thì thấy có cảnh sát, nghĩ hẳn là bởi vì chuyện ăn trộm của mấy hôm trước nên không để ý lắm.
Chờ tới nhà Thẩm Tùng Lam, cô liền tới ban công lấy khăn lông của mình, lấy xong ngoài cửa lại truyền tới âm thanh vặn chìa khoá.
Cửa mở ra, Thẩm Tùng Lam đẩy valy đi vào.
Kiều Lộc sững cả người, không biết nên phản ứng như thế nào.
Thẩm Tùng Lam cũng thế, anh cũng không nghĩ tới Kiều Lộc lại ở trong nhà mình.
“Anh, anh sao hôm nay đã về rồi?” Qua một lúc, Kiều Lộc mới lên tiếng hỏi.
Thẩm Tùng Lam nhìn khăn lông trong tay cô, có chút nghi hoặc hỏi: “Đây hình như không phải khăn lông của anh.”
Kiều Lộc che giấu đem khăn lông nhét vào trong túi xách, vẻ mặt kinh hoảng, cô ho khan một tiếng, giải thích nói: “Em không cẩn thận để quên ở đây......”
Thẩm Tùng Lam nheo mắt, “Em ở nhà anh sao? Vì sao vậy? Lúc này ở cửa tiểu khu anh nghe thấy bên tiểu khu của em có chuông cảnh báo.”
Kiều Lộc âm thầm cắn răng, làm sao mà trở về lấy đồ lại bị anh bắt được đâu.
Không trả lời vấn đề này, Kiều Lộc ngược lại hỏi: “Sao hôm nay anh đã trở về, không phải nói còn hai ngày sao? Vì sao về trước cũng không nói cho em một tiếng?”
“Anh muốn cho em một bất ngờ, nhưng hình như em còn kinh hãi hơn.” Thẩm Tùng Lam cũng không dễ lừa gạt như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, “Nếu em không nói, anh liền qua chỗ tiểu khu của em để hỏi rõ ràng.”
Nói xong, liền xoay người chuẩn bị đi.
Kiều Lộc vội gọi anh lại, “Không được đi!” Mục thông báo của tiểu khu vẫn còn đang dán tờ thông cáo đó, huống chi bây giờ còn có cảnh sát ở đó, anh mà đi thì chuyện gì cũng biết.
“Vậy em tự mình nói cho anh biết.” Thanh âm của Thẩm Tùng Lam nhỏ lại có chút bất đắc
dĩ.
Kiều Lộc mím môi, trầm tư hồi lâu mới mở miệng: “Tiểu khu của em có trộm.”
Thẩm Tùng Lam nhíu mày, có chút tức giận nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao em lại
không nói cho anh biết.”
“Em sợ anh lo lắng.” Kiều Lộc trả lời, “Anh xem, thật ra cũng không có chuyện gì.”
“Không có việc gì, em sẽ tới nhà anh ở sao?” Hai đầu lông anh nhăn lại, cũng không tin
tưởng lời cô nói, “Em còn chuyện gì giấu anh đúng không?”
“Chỉ là phòng của em bị cạy cửa sổ.” Kiều Lộc nhìn sắc mặt Thẩm Tùng Lam cẩn thận nói, “Bởi vì là ban ngày, em đi làm, cho nên không có việc gi.
Hơn nữa trong phòng cũng không có vật gì quý giá, cho nên cũng không có tổn thất gì.”
Kiều Lộc nói xong, trong phòng khách liền an tĩnh.
Cảm giác được không khí ngưng trọng, Kiều Lộc rủ người, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Tùng Lam.
Anh nhìn người nào đó, tức giận và lo lắng trong lòng lúc này đều hoá thành bất đắc dĩ, anh thở dài một hơi nói: “Kiều Lộc, anh là bạn trai của em biết không?”
“Em biết, chính là vì vậy mới không nói cho anh, em cũng chưa nói cho ba mẹ, sợ mọi người nghĩ nhiều lại lo lắng.” Kiều Lộc nhẹ giọng trả lời.
Trong lòng Thẩm Tùng Lam vốn dĩ còn một tia buồn bực, nhưng lại thấy Kiều Lộc xem anh cũng quan trọng như ba mẹ cô thì liền tiêu tán.
Anh đi lên trước, ánh mắt lướt qua Kiều Lộc đang cúi đầu, ngữ khí vạn phần bất đắc dĩ nói: “Thật là không có biện pháp với em mà.”
Nghe được âm thanh trên đỉnh đầu đã không còn tức giận, Kiều Lộc thật cẩn thận mà ngẩng đầu, “Anh không tức giận nữa sao?”
“Không, anh vẫn còn giận.” Thẩm Tùng Lam cười lắc đầu.
Kiều Lộc lập tức lộ ra biểu tình thất vọng.
Thẩm Tùng Lam ngồi xuống sô pha, âm thanh sâu kín nói: “Cho nên em muốn anh hết giận sao?.”
“A?” Trên mặt Kiều Lộc biểu lộ một dấu chấm hỏi lớn.
Thẩm Tùng Lam nhìn cô, khoé miệng mang theo ý cười: “Không muốn anh giận cũng được, nhưng em phải đáp ứng với anh một điều kiện.”
“Chuyện gì?” Kiều Lộc hỏi.
Thẩm Tùng Lam lại nói: “Em đồng ý trước đã.”
“Được.
Em đồng ý.” Việc này đúng là cô không đúng, đáp ứng anh một điều kiện cũng không sao.
Thẩm Tùng Lam không nhanh không chậm mà nói: “Em dọn lại đây ở cùng anh.”
Kiều Lộc kinh ngạc nhìn anh: “Này......Sao được......”
“Vừa rồi em đã đồng ý với anh.” Thẩm Tùng Lam hạ tầm mắt, sau đó ngữ khí hơi nghiêm khắc hỏi: “Em có nghĩ tới nếu lúc ấy em vừa lúc ở nhà sao? Khi đó ăn trộm cạy cửa sổ thì em sẽ làm sao bây giờ.”
Kiều Lộc nghẹn lời, cô không biết nên trả lời thế nào, nhưng nghĩ tới khả năng này sau lưng chợt lạnh toát.
Nếu hôm đó cô bởi vì trực đêm mà ngủ ở nhà, vậy thì rất nguy hiểm.
“Còn nữa, ăn trộm đã bắt được sao?”
Kiều Lộc thấp giọng trả lời: “Cảnh sát đã xem camera, bởi vì hắn đội mũ và mang khẩu trang, tạm thời còn chưa xác định được.”
Giọng anh lạnh lùng: “Giả sử tên ăn trộm này có sự chuẩn bị, không chỉ tố chất tâm lý tốt, còn có kinh nghiệm.
Người như vậy giống như một quả bom hẹn giờ, anh làm sao có thể yên tâm để em tiếp tục ở lại đó.”
Kiều Lộc bị Thẩm Tùng Lam nói đến á khẩu, không trả lời được, bởi vì cô biết anh nói đúng, căn bản không thể nào phản bác.
Trải qua một phen đấu tranh trong lòng, cô đáp: “Được, em nghe anh.”
“Ngoan.” Thẩm Tùng Lam đứng dậy nắm tay cô ngồi xuống sô pha, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Kiều Lộc, giống như xác nhận xem coi cô có bị gì không: “May mắn em không có việc gì, bằng không anh sẽ điên mất.”
Ánh mắt Kiều Lộc nhìn anh: “Thẩm Tùng Lam, lần sau em sẽ không như vậy.”
Anh than thở một tiếng, đem Kiều Lộc ôm vào trong lòng ngực, nhỏ giọng nói: “Em biết không vừa rồi em nói nơi em ở có trộm, trong lòng anh cảm thấy thế nào không?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Kiều Lộc hỏi.
“Sợ hãi.” Thẩm Tùng Lam nói, “Đây là lần thứ hai trong đời anh cảm thấy sợ hãi.”
“Lần đầu tiên là khi nào?”
“Tốt nghiệp cao trung, lúc đánh mất em.”.