Rung Động

Cảnh Trừng truyền tống về phủ đệ trước, nhìn thoáng danh sách hảo hữu, xác nhận Mười Bốn không online, mới dám mời Nhạn Lăng đi theo. Mười Bốn là chủ nhân tòa phủ đệ này, nếu như để cô ấy biết Nhạn tổng đột nhiên đích thân tới đây, có khi sẽ phát cuồng lên mất...

Phủ đệ có một khu hậu hoa viên rất lớn. Cảnh Trừng và Nhạn Lăng đi dạo xong một vòng thì vào trong đình nghỉ chân. Cả hai ngồi xuống thưởng rượu đánh cờ, làm thơ vẽ tranh. Đương nhiên những động tác này đều được thiết đặt sẵn, họ chỉ cần bấm chọn rồi treo máy là được.

Sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng. Cảnh Trừng lại tìm đề tài để nói:

- Sư phụ, anh đang làm việc ở đâu ạ?

- Thành phố Y.

Nhạn Lăng đáp.

- À... Vậy cũng gần.

- Ừ, mỗi tháng anh đều trở về một lần.

Cảnh Trừng bất tri bất giác hỏi sâu hơn:

- Nghe Liên Hoa nói, các anh là học trưởng của em?

- Ừ, có điều anh và cậu ấy học ngành khoa học kỹ thuật.

Cô cười cười:

- Hì hì, thật là khéo.

- Lại nói... Sao anh lại biết tên của em vậy?

Nhạn Lăng suy nghĩ vài giây, rồi thản nhiên trả lời:

- Chúng ta từng gặp nhau một lần, chắc là em không nhớ thôi.

- Chúng ta đã gặp nhau?

Cảnh Trừng sửng sốt, bị cái tin như bom nổ này làm hoảng sợ. Sao cô không hề có ấn tượng gì về chuyện này chứ?

- Gặp khi nào? Ở đâu ạ?

Nhạn Lăng nghĩ nghĩ, nói:

- Mấy tháng trước, ở quán net Thời Đại.

Cảnh Trừng bối rối gãi đầu. Cô thường xuyên tới quán net này, nhưng không quen biết ai ở trong đó cả.

Đến cùng thì cô và Nhạn Lăng đã gặp mặt lúc nào?

Cảnh Trừng cố nhớ lại, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.

Thấy cô mãi không lên tiếng, Nhạn Lăng nói tiếp:

- Có một lần em ngồi trúng máy bị hỏng tai nghe, còn nhớ không?

Được anh nhắc như vậy, Cảnh Trừng chợt tỉnh ngộ...

Cô lập tức hô:

- Không thể nào, người kia là anh sao?

*

*

Sự thực thì, lần đầu tiên Đàm Dật nhìn thấy Cảnh Trừng không phải ở quán net Thời Đại.

Nhà họ Đàm có một quy định bất thành văn, đó là chỉ bảo bọc các con tới khi thành niên. Tới lúc đó, toàn bộ học phí đại học, bảy người con họ Đàm phải tự mình gánh vác. Hoặc là vay mượn trước, chờ tốt nghiệp, đi làm thì phải trả theo từng giai đoạn đến hết nợ. Hoặc là trong lúc học đại học phải vừa làm vừa kiếm học phí.

Đàm Dật không phải con cả trong nhà, nên áp lực không tính là lớn nhất. Khi anh học đại học, trong nhà mỗi tháng đều gửi thêm chừng một ngàn đồng để trang trải cuộc sống, những phí tổn còn lại thì cần anh tự mình nghĩ cách.

Tới năm thứ hai đại học, thời gian ngoài giờ học khá nhiều, Đàm Dật bị mấy người bạn cùng phòng rủ chơi một game võ hiệp có tên là Tiêu Dao Đại Lục. Sau đó anh từ từ thông thạo hết đường nước của game, bèn cùng với các bạn mở một văn phòng, chuyên nhận PK tranh giải, một ngày có thể kiếm vài trăm. Tiếp sau nữa, trời xui đất khiến thế nào, Đàm Dật đi lên con đường chỉ huy trận doanh, văn phòng kia cũng ngày càng nổi tiếng.

Khi ấy, trong trường cũng xảy ra một chuyện ồn ào. Một nàng hoa khôi kiêu kỳ muốn "cưa" Đàm Dật, nhưng mãi vẫn không có kết quả. Cô nàng vô cùng buồn bực, không tin rằng sức hấp dẫn của mình lại kém hơn một trò chơi nhạt nhẽo kia, nên không khỏi nói xấu sau lưng:

- Một kẻ suốt ngày đâm đầu vào game thì sau này có tiền đồ gì nổi? Còn chơi bời lêu lổng hơn cả anh tôi, có gì hay ho chứ.

Đại khái ý của câu này là: Không trách bà đây không đủ sức hút, chỉ trách Đàm Dật cố chấp mê muội.

Cái trò không ăn được thì muốn đạp đổ này khiến những người xung quanh cũng không nhìn nổi, nhịn không được mới bênh vực Đàm đại soái ca một câu:

- Kiểu chơi của anh cô có thể so với người ta được sao? Anh cô là vung tiền bừa bãi vào game, mà người ta là kiếm tiền không ngừng từ game, học phí, di động, máy tính đều tự mình kiếm. Anh cô làm được không?

-...

Chỉ một câu này khiến cho hoa khôi giảng đường không còn dám phản bác câu nào.

Trở lại chuyện chính.

Gia quy nhà họ Đàm đương nhiên vẫn duy trì tới thế hệ cô em gái Đàm Tam. Đàm Tam cũng đi theo con đường của Đàm Dật, không ra ngoài làm thêm, chỉ ở lỳ trong ký túc xá, làm những việc vừa thoải mái lại vừa có thể lười biếng.

Trong thời gian này, nữ streamer là một nghề rất hot. Đàm Tam dựa vào vẻ đẹp gia truyền cũng bắt đầu theo nghiệp này, nhưng dù sao cũng còn ít kinh nghiệm, bình thường cũng phải đi nhìn các nữ streamer khác để học hỏi.

Nói thật, có Đàm Đại và Đàm Dật đã bắt đầu đi làm rồi, Đàm Tam làm em gái đã không hề thiếu tiền tiêu, cho nên mới đầu làm streamer chỉ là muốn chơi đùa, chứ không phải do áp lực kiếm tiền.

So với streamer mới vào nghề, danh tiếng chưa có như Đàm Tam, hot streamer như Cảnh Trừng hoàn toàn khác biệt. Cảnh Trừng một tháng không bước chân ra khỏi nhà cũng có 2400 đồng bỏ túi, lại thêm trích phần trăm doanh thu nữa thì có thể nhẹ nhàng kiếm ra hơn vạn. (Khoảng hơn 36 triệu VNĐ)

Đoạn thời gian kia, Đàm Tam như bị quỷ nhập, cứ sểnh ra là lại chạy tới phòng live stream của người khác để hóng.

Nhìn nhiều như vậy, cô nàng thích nhất là streamer Cảnh Trừng.

Trong vũng nước đục này, Cảnh Trừng giống như trở thành một phong cách riêng. Cô chưa bao giờ làm nũng, không bán nhan sắc, không tán tỉnh người xem, càng không chủ động đòi quà tặng, nhưng chưa bao giờ thiếu quà.

Chủ yếu là bởi vì cô rất xinh đẹp, chất giọng đặc biệt, hát hay, hơn nữa rất có tinh thần chuyên nghiệp. Khi nào cô bị đau họng, cho dù không hát thì cũng sẽ không treo máy không nói lời nào, mà bình thường sẽ đọc thơ cổ cho mọi người, hoặc là kể mấy đoạn trong Đông Chu Liệt Quốc Chí, Hậu Hán Thư v.v..

Đàm Tam dần dần trở thành fan cuồng của Cảnh Trừng, mỗi ngày đều nhắc tới cô, còn không ngừng dụ dỗ hai ông anh của mình cùng xem Cảnh Trừng live stream.

Anh cả Đàm Đại sớm đã có bạn gái, sắp tới chuẩn bị lập gia đình, tự nhiên không hứng thú với chuyện này. Còn Đàm Dật thì cảm thấy nữ streamer này kể chuyện khá ngộ nghĩnh, còn sinh động hơn cả giáo viên dạy sử nữa...

Vì thế, dưới sự lôi kéo của Đàm Tam, Đàm Dật thi thoảng cũng sẽ xem Cảnh Trừng live stream. Nhưng anh chỉ treo máy để đó, chưa bao giờ mở miệng, đơn thuần xem đó như nghe radio thôi.

Vào một tối chủ nhật, Đàm Dật vừa làm việc vừa mở live stream lên nghe. Anh đeo tai nghe, màn hình lại là giao diện word.

Cô bé này lại bị đau họng rồi, không hát mà đang cầm một quyển sách, nghiêm trang đọc...

"Quán tự tại bồ tát hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị."

Đàm Dật nghe một hồi, không ngờ là Thanh Tâm Chú. = =

Thú vị thật...

Ngày đó là cuối tháng. Tháng này Cảnh Trừng bận rộn nên thiếu mất số ca, không thể không live stream suốt đêm.

Đàm Dật làm xong bản báo cáo thì đã là rạng sáng. Giờ anh mới để ý, âm thanh từ tai nghe đã dừng lại. Anh cho là Cảnh Trừng đã offline rồi, bật giao diện live stream lên nhìn xem, lại phát hiện người vẫn ở đấy.

Nói chính xác thì, chỉ có người ở đấy, không có tiếng.

Live stream suốt từ xế chiều tới nửa đêm, Cảnh Trừng sớm đã mệt muốn chết. Cô bất chấp cả hình tượng, tùy tiện tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngửa lên, ngủ say như chết.

May là đêm hôm khuya khoắt không có mấy người, ngẫu nhiên có một hai người tiến vào, thì cũng chỉ ngạc nhiên đánh lên khung bình luận hàng chữ: Thú vị đấy, live stream ngủ.

Đàm Dật nhìn cô gái ngủ say trong màn hình, không nhịn được cười khẽ.

Quả thật là rất thú vị.

*

Lần đầu tiên chân chính gặp mặt là ở quán net Thời Đại.

Ngày đó có một buổi họp lớp quan trọng, thế nên vừa trở lại thành phố X, Đàm Dật tới ngay quán net tìm Liên Hoa. Liên Hoa phải ra ngoài mua vài thứ, nhờ Đàm Dật trông quán.

Một lát sau, có một cô gái xinh xắn bước vào cửa.

- Chủ quán ơi, nạp cho em năm giờ, em cảm ơn.

Vừa nói, cô vừa lấy một tấm thẻ chứng minh ra. Có vẻ như cô là khách quen, nên ở cái chỗ toàn nam giới này cũng không hề có chút bối rối nào.

Đàm Dật nhận lấy chứng minh nhân dân, nhìn xuống.

Trên đó là bức ảnh một cô gái mặt mũi ưa nhìn, tóc dài đen nhánh vén gọn sau tai.

Chỉ hai chữ, xinh đẹp. Ảnh ở thẻ chứng minh mà có thể đạt tới trình độ này, rất khó.

Mới nhìn thoáng qua, Đàm Dật đã ngờ ngợ hình như mình gặp gương mặt này ở đâu rồi. Anh ngẫm nghĩ vài giây, lại tỉnh bơ giúp cô gái làm xong thủ tục.

Cảnh Trừng ngồi ở cách Đàm Dật không xa, đưa lưng về phía anh. Mắt của Đàm Dật rất tốt, có thể thấy được gương mặt cô phản chiếu qua màn hình máy tính, đương nhiên anh cũng không nhìn chằm chằm.

Lại qua mười phút, Đàm Dật nghiêng người tựa vào bàn tính tiền, hai chân bắt chéo, có chút sốt ruột nhìn thoáng qua đồng hồ. Gã Liên Hoa này, nói là đi mười phút mà tới giờ vẫn chưa về.

Cô gái cách đó mấy mét chợt duỗi tay vẫy vẫy với anh, nụ cười ngượng ngùng.

Đàm Dật hiểu ý, đi tới chỗ cô.

- Có chuyện gì vậy?

Đàm Dật đi tới trước mặt cô, hỏi.

Hình tượng của Cảnh Trừng trong mắt Đàm Dật là luôn hòa nhã tự nhiên, không ngờ lúc này còn có chút e thẹn. Cô nhỏ nhẹ nói:

- À... Hình như tai nghe bị hỏng, không nghe thấy tiếng, anh đổi giúp em được không?

Đàm Dật đeo thử lên, quả thật không có âm thanh.

- Để anh đổi cho.

Cùng lúc ấy, Đàm Dật vô tình nhìn thấy cô gái đang mở giao diện game Tiêu Dao Đại Lục, chơi nhân vật ẩn hiệp nữ.

Trước mắt anh là khung hình quen thuộc. Chẳng qua, đoạn thời gian này, Tiêu Dao Đại Lục đã có nâng cấp cực lớn về đồ họa. Không ít người chơi nữ là bị cảnh vật của game hấp dẫn đến.

Đàm Dật cầm một cái tai nghe mới tinh tới thì Cảnh Trừng đã log out tài khoản ẩn hiệp, lập tài khoản mới.

Bé Ngoan Bướng Bỉnh...

Không ngờ cô lại đặt tên nick thế này.

Đương nhiên, khi đó Đàm Dật còn không biết, Cảnh Trừng cũng không phải là người nghĩ ra cái tên. Cô chỉ tạo giúp tài khoản theo ý Dương Dịch mà thôi.

Vì thế, ngày hôm sau, Đàm đại thần ở ẩn đã nhiều năm chợt âm thầm trở về chơi game, khi đi qua một khu đất trống lại vừa khéo thấy cái nick có tên Bé Ngoan Bướng Bỉnh đang vụng về đánh với một đám chuột đồng. Có lẽ là duyên phận, Đàm đại thần thuận tay thu tài khoản đó làm đồ đệ.

Ai ngờ, một cô gái thoạt nhìn nhã nhặn như vậy, vừa vào bang hội đã đường hoàng đổi tên thành vật trang sức hạ bộ của anh...

Đối với lần gặp gỡ ngắn ngủi tại quán net ấy, không thể nói là Cảnh Trừng không có ấn tượng. Dù sao phục vụ cho cô cũng là một anh chàng điển trai có giọng nói êm tai. Nhưng cô lại không có mê trai đến độ không biết đối phương là ai bèn chủ động đi xin số.

Cũng chính bởi lần gặp ngẫu nhiên ấy, Đàm Dật mới chợt nhớ lại những hồi ức đầy xúc động của một thời rong ruổi sa trường trong Tiêu Dao Đại Lục, rồi đột nhiên muốn trở về chơi cái trò chơi này.

Có lẽ, đôi khi, hai người gặp nhau hay vụt mất nhau, chỉ đơn giản từ một ý nghĩ như thế.

-----oo0oo-----

Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui