Giang Hàn Thanh làm như không nghe thấy, đưa tay nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau.Chu Cẩn nghe tiếng anh thở dốc bên tai, có vẻ vô cùng đau khổ, người đàn ông vòng tay ôm cô càng ngày càng chặt, tiếp tục chiếm hữu cô một cách thô bạo và cố chấp.Rất nhanh, anh đã đưa cô đến cơn sóng cao trào nhiều lần, anh điên cuồng phóng thích một lúc lâu, mới bắn tinh vào trong cơ thể cô.Quá trình này diễn ra nồng đậm và kéo dài, phải mất hai phút, Giang Hàn Thanh mới rút ra khỏi cơ thể.Hai thân thể ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cả hai quyện vào nhau.
Anh hôn lên tóc mai đẫm mồ hôi của cô, còn cả đôi mắt đen láy ẩm hơi nước.Chu Cẩn không ngừng run rẩy trong dư âm của cao trào, giọng nói vốn đã đờ đẫn, cũng không buồn ngủ, bây giờ bị anh giày vò như vậy, mệt muốn chết, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.Cô thậm chí không mở nổi mắt, cũng không buồn so đo với anh bất cứ thứ gì.Ghế sô pha rất hẹp, hai người nằm nghiêng, lưng Chu Cẩn áp chặt vào ngực anh.Giang Hàn Thanh nâng nửa thân trên lên vuốt tóc cô, một lúc sau, anh trầm giọng hỏi: “Chu Cẩn, chúng ta tổ chức hôn lễ đi, được không?”“Chúng ta không phải đã nói rõ …” Cô muốn phản bác, quay đầu lại, nhìn thẳng anh.Giang Hàn Thanh nắm tay cô, ánh mắt tối sầm lại, nói: “Là lễ cưới của chúng ta.”Không biết vì sao, cô không thể từ chối Giang Hàn Thanh, lòng cô dịu lại, nghĩ đến trước và sau khi kết hôn với anh, Giang Hàn Thanh luôn bao dung cô hết lần này đến lần khác.Cô biết hôn nhân là chuyện trọng đại trong đời, nhất là đối với người như Giang Hàn Thanh mà nói, anh luôn trung thành với hôn nhân, nên càng coi trọng nó.Chu Cẩn nghĩ, cũng nên có chút nghi thức tình cảm.Cô dùng trái tay quấn lấy cổ anh, ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng thơm vào miệng anh, đáp lại anh: “Vâng.”Khuôn mặt lạnh lùng của anh, hiếm thấy có chút tươi cười, anh cúi đầu đáp lại cái hôn của cô.“Ngày mai dọn vào đi.
Anh sẽ giúp em.”Chu Cẩm mỉm cười, trả lời: “Vâng.”Hai người ôm nhau, yên tĩnh một lúc, Chu Cẩn dần đi vào giấc ngủ.Giang Hàn Thanh bế cô lên giường trong phòng ngủ, anh giúp cô lau qua người, đắp chăn cho cô cẩn thận.Chu Cẩn nói lời chúc ngủ ngon với anh, trở mình và chìm vào giấc ngủ trong tư thế thoải mái.Không còn ác mộng nữa.***Đêm khuya, trời tối như bức tường kín không một kẽ hở.Giang Hàn Thanh đứng dưới cửa sổ, ánh sáng vô cùng yếu ớt rọi vào, nửa người như hoà vào bóng đêm dày đặc.Anh lặng lẽ nhìn vẻ mặt đang say ngủ của Chu Cẩn, nơi hốc mắt có bóng mờ.Anh chạm vào vết thương đau đớn dưới xương sườn, nhớ tới ngày hôm qua Tưởng Thành dùng thái độ cứng rắn như vậy, tàn nhẫn nói với anh: “Tránh xa Chu Cẩn ra.”Trong lòng Giang Hàn Thanh hiểu rõ, không ai có tư cách nói ra lời này với anh hơn Tưởng Thành.Năm năm trước, khi lật lại hồ sơ của Tưởng Thành từ vụ ‘8.17’, anh đã đoán ra một sự thật khó có thể ngờ đến.Từ lâu, anh đều tin rằng trên đời này không có nhiều điều bất ngờ như thế, đằng sau tất cả những sự trùng hợp, cần phải có kế hoạch——Ví như, khi Tưởng Thành chuẩn bị kết hôn với Chu Cẩn, bị cô bắt quả tang đang ngoại tình.Ví như, vũ khí giết người mà Lại Chính Thiên sử dụng, tình cờ là khẩu súng mất tích trong vụ án “8.17”;Ví như, Tưởng Thành hiện đang làm việc trong cùng một tổ chức với Lại Chính Thiên.Và tình cờ cũng chính là anh ta, chính tay đưa Lại Chính Thiên vào tù, ngoài cuộc đấu đá giữa các phe phái, có lẽ còn có một lời giải thích khác.“Xin lỗi em, Chu Cẩn.”Một nửa khuôn mặt của Giang Hàn Thanh bị che khuất trong bóng tối, đôi mắt khẽ rũ xuống, ảm đạm và lạnh lùng.Anh sẽ giữ những điều này như là bí mật.Cho đến cái ngày mà Chu Cẩn biết chuyện.Một bến tàu bỏ hoang nơi mà tối như bưng, chỉ có ánh đèn yếu ớt hiu hắt gần đó, xuyên qua màn đêm, tỏa ra vài tia sáng mờ.Tưởng Thành trở tay cầm chiếc đèn pin nhỏ, soi về con đường phía trước.
Xung quanh tối đen như mực, một vùng vắng vẻ, vị mặn và ẩm ướt trong gió càng nồng, tiếng sóng biển từ xa vọng lại.Đột nhiên, trước mặt một tia sáng trắng chói mắt lóe lên hai lần, Tưởng Thành giơ đèn pin lên để bắt chính xác nguồn sáng.Ngay khi ánh sáng le lói, anh nhìn thấy một bóng đen dài và gầy đứng cách đó không xa.Tưởng Thành nhanh chóng xác nhận danh tính của đối tượng, tắt đèn pin rồi đi về phía người nọ.“Đến rồi à?”Đối phương là một người đàn ông, giọng nói hơi thành thục, có vẻ là đã lớn tuổi.
Ông ta ẩn mình trong bóng tối, vóc người gầy gò nhưng dáng đứng lại thẳng tắp.Tưởng Thành: “Lão Diêu.”Người đàn ông tiến lên hai bước, đeo một cặp mắt kính, đôi mắt sau tròng kính có chút ảm đạm.
Dù hai mái đầu pha sương, nhưng tinh thần lại rất có sức sống, so với Tưởng Thành trẻ tuổi thì khí chất càng điềm đạm hơn..