Trans: Hoàng Anh+ Beta
Giày vò mãi đến tận sáng, Giang Hàn Thanh mới để cho Chu Cẩn đi ngủ.
Trước khi mất ý thức, Chu Cẩn còn không quên ôm Giang Hàn Thanh, hôn lên xương cổ đẫm mồ hôi của anh, nói: “Em yêu anh.”
Sau đó liền chìm vào một giấc mơ rối rắm, mọi thứ trong giấc mơ đều hỗn loạn, chẳng có bao nhiêu logic, cô chỉ biết dường như mình đã trở lại ngõ Chi Tử.
Cô chơi trò trốn tìm với đám nhóc gần nhà, lẻn vào ngôi nhà số 23 bên cạnh.
Lúc đó Giang Hàn Thanh đang làm bài tập dưới gốc cây liễu, sau khi cô đi vào, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú.
Giang Hàn Thanh nhanh chóng nắm tay cô, dẫn cô vào phòng mình, để cô trốn vào trong tủ.
Trong tủ rất an toàn, không ai có thể tìm được cô.
Ngay lúc Giang Hàn Thanh xoay người rời đi, Chu Cẩn túm chặt góc áo anh, dặn dò: “Anh không được bán đứng em đâu đó, ai hỏi anh cũng không được nói.”
Giang Hàn Thanh không giỏi ăn nói, chỉ nghiêm túc gật đầu: “Anh không nói đâu.”
Cô trốn trong tủ, đợi thật lâu, thật lâu, chuyện như dự tính từ đầu đến cuối đều không hề xảy ra, bên trong tủ là một mảng tĩnh lặng, như thể mọi người đã đi hết, chỉ có một mình Chu Cẩn ở lại nơi này.
Cô có chút sợ hãi, muốn bò ra khỏi tủ nhưng lại phát hiện tay chân bị trói chặt, không tài nào nhúc nhích nổi.
Chẳng biết tự bao giờ, khung cảnh tối tăm xung quanh đã chuyển đến phòng nhạc của biệt thự Nam Sơn.
Chỉ có mình cô ở nơi này.
Đoạn video trước mặt vẫn đang chiếu, trên màn hình, Giang Hàn Thanh gục đầu xuống vì mệt mỏi, từ góc độ của cô căn bản không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Phùng Hòa ở bên cạnh nói như đùa cợt: “Anh Giang này, chi bằng anh nói cho chúng tôi biết cô gái này ở đâu? Chúng tôi có thể mời cô ấy đến, để cô ấy gặp anh.”
Khi đó Giang Hàn Thanh đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng lại trả lời bằng một giọng rất trầm thấp: “Được.”
Phùng Hòa không ngờ anh lại đồng ý, cảm thấy anh ngày càng thú vị, cầm máy quay đi tới, túm tóc Giang Hàn Thanh bắt anh ngẩng mặt lên, đối diện với ống kính.
Phùng Hòa: “Anh muốn nói gì nào?”
Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt trắng lạnh của Giang Hàn Thanh, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhạt, trông không hề phù hợp với tình huống lúc này một chút nào.
Anh trả lời: “Tôi không nói.”
Phùng Hòa tưởng Giang Hàn Thanh đang chọc tức hắn nên lập tức thẹn quá hóa giận, ném máy quay đi, nắm đấm giáng thật mạnh vào bên hông sườn anh.
Lúc này, máy ảnh rơi xuống, không có hình ảnh, chỉ có tiếng chửi rủa liên hồi của Phùng Hòa cùng với những âm thanh trầm đục do nắm tay đấm vào xương sườn vang lên.
Lúc đó ngay cả Chu Cẩn cũng nghĩ rằng Giang Hàn Thanh nói những lời đó có lẽ là đang chọc tức Phùng Hòa.
Không phải, hóa ra không phải như vậy.
Lúc anh đang bên bờ vực của cái chết, vốn dĩ người anh nghĩ đến và trông thấy không phải ai khác mà chính là Chu Cẩn – bé gái năm đó đã tự tiện xông vào thế giới cô độc và tăm tối của anh.
Cô nghẹn ngào rơi nước mắt, nơi trái tim như thể bị chi chít những mảnh kim đâm vào, cảm giác đau đớn chân thật khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Chu Cẩn muốn đưa tay ra ôm lấy Giang Hàn Thanh trước mặt, gọi tên của anh.
Rồi đột nhiên, cô ngồi bật dậy từ trên giường.
Cô tỉnh giấc.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp hỗn loạn.
Đèn đầu giường “tách” một cái bật lên, Giang Hàn Thanh cũng tỉnh giấc, lòng bàn tay khẽ vuốt ve phần gáy đổ đầy mồ hôi của cô, khàn giọng hỏi: “Chu Cẩn?”
Chu Cẩn quay đầu lại, thấy Giang Hàn Thanh vẫn còn đang ngái ngủ, chăn trượt xuống đến eo, nửa thân trên của anh trần trụi.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, làn da của Giang Hàn Thanh trắng nõn, cơ bắp cân xứng, tất cả đều cho thấy anh có một cơ thể cực kỳ khỏe mạnh.
Giang Hàn Thanh nhanh chóng tỉnh táo lại, trông thấy vẻ mặt hoảng sợ của Chu Cẩn, anh xoa xoa gò má cô: “Em gặp ác mộng sao?”
Chu Cẩn xoay người lại ôm lấy anh.
Da thịt hai người dán vào nhau, mồ hôi trộn lẫn, Chu Cẩn nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
Cô nói: “Anh thật sự khiến em không biết phải làm sao cả.”
Cô còn phải làm sao đây? Còn phải yêu người này bao nhiêu mới được xem là đủ?
Giang Hàn Thanh nghe ra được sự trách móc của cô, thấp giọng hỏi: “Chỗ nào anh không làm tốt à?” Giang Hàn Thanh nhanh chóng ngẫm lại, sau đó luống cuống nói: “Tối hôm qua anh lại làm đau em sao, đúng không?”
Chu Cẩn bật cười, khuôn mặt ửng hồng, cô ôm Giang Hàn Thanh chặt hơn nữa: “Anh yên lặng chút, để em ôm một lát nữa thôi.”
Hai người ôm lấy nhau trong đêm dài.
Chu Cẩn dùng hết tất cả giác quan trên người để cảm nhận sự tồn tại của Giang Hàn Thanh, hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, mỗi thứ đều vô cùng sống động và chân thật.
May thay, may thay, Giang Hàn Thanh đã đến bên cạnh cô.
……
Hôm nay Giang Hàn Thanh đến Đại học Khoa học và Công nghệ để giảng dạy, Chu Cẩn cũng phải quay lại đội trọng án để báo cáo công việc.
Hai người đã hẹn sau khi Giang Hàn Thanh dạy xong sẽ đến đội trọng án đón cô, sau đó cùng nhau đến công viên đi dạo rồi về nhà.
Chu Cẩn vừa đến đội trọng án đã đi thẳng đến văn phòng đội trưởng, bất ngờ trông thấy đứng trước mặt Đàm Sử Minh là một gương mặt mới.
Người nọ có thân hình cao lớn, vẻ ngoài ưa nhìn, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ mạnh mẽ tràn đầy năng lượng.
Đàm Sử Minh nói với Chu Cẩn: “Đến đúng lúc lắm, đây là thực tập sinh mới của đội chúng ta – Cao Diệu Kiệt, ngày đầu đến báo danh, sau này cậu ta sẽ giao cho cháu.”
Cao Diệu Kiệt lập tức cúi chào: “Chào đàn chị!”
Nghe cậu ta gọi một tiếng “đàn chị”, Chu Cẩn sửng sốt, cô nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Triệu Bình cũng là cảnh tượng tương tự như vậy.
So với Triệu Bình, Cao Diêu Kiệt còn nhiệt tình hơn một chút, cậu ta nói: “Em cũng tốt nghiệp Đại học Cảnh sát Kinh Châu, sau này xin chị chỉ giáo nhiều hơn!”
Chu Cẩn vội vàng xua tay: “Không dám, không dám.”
Chu Cẩn dẫn cậu ta đi làm quen qua với đội trọng án.
Cao Diêu Kiệt là một người dễ thích nghi, đầu óc cũng thông minh, sau khi Chu Cẩn lần lượt giới thiệu từng thành viên của đội trọng án, cậu ta liền nhớ kỹ tên mọi người.
Vu Đan nhìn thấy Chu Cẩn, hỏi cơ thể cô thế nào rồi, dặn đi dặn lại nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt rồi hẵng quay lại làm việc.
Chu Cẩn nói không cần lo lắng, cô có thể thực hiện một màn trồng cây chuối bằng một tay để chứng minh mình không sao.
Vu Đan lập tức gạt phắt đi, cái đấy không cần thiết.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Chu Cẩn nghe Vu Đan nói phía bên Hoài Sa đã trở thành một mớ hỗn độn.
Bộ công an cử người xuống đích thân tra hỏi và giám sát.
Cảnh sát bắt tay vào xử lý từ Thích Nghiêm và Chiêm Vi, diệt cỏ phải diệt tận gốc, toàn bộ tập đoàn ở Đông Thăng cùng với các quan chức chính phủ cấu kết với họ,thậm chí bao gồm cả cựu Bí thư, tất cả đều phải tiếp nhận điều tra.
Giới chính trị và cảnh sát ở Hoài Sa đang đối mặt với một trận gió tanh mưa máu, hệt như một cái nồi áp suất vậy, ai ai cũng đều sợ hãi tránh né không thôi.
Cao Diệu Kiệt ở bên cạnh nghe xong thì vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, quê em ở Hoài Sa, bây giờ dư luận đều đang bàn tán chuyện đó.”
Vu Đan ngược lại cảm thấy tò mò, hỏi: “Quê cậu ở Hoài Sa, vậy tại sao cậu lại đến Hải Châu thực tập?”
Cao Diệu Kiệt đưa ngón tay gãi gãi mặt, híp mắt cười nói: “Bởi vì chú Diêu ạ.”
Chu Cẩn và Vu Đan sửng sốt, kịp phản ứng lại chú Diêu trong miệng cậu ta chính là chỉ Diêu Vệ Hải.
Cao Diệu Kiệt khôi phục vẻ nghiêm túc, nói: “Lúc em còn ở trường cảnh sát vẫn luôn nhận được sự giúp đỡ của chú Diêu, chú ấy giống như ba của em vậy.
Nói ra có lẽ các chị sẽ cảm thấy em có chút ấu trĩ.
Chú ấy đã hy sinh, cách duy nhất để em có thể báo đáp lại chú ấy đó chính là kế thừa ý chí của chú ấy, cố gắng trở thành một cảnh sát tốt.”
Vu Đan vui mừng nở nụ cười: “Cậu sẽ làm được.”
Chu Cẩn cũng mỉm cười.
Trên con đường này luôn có người hy sinh, nhưng cũng luôn có những người mới tiến lên đi trên con đường này sau khi người trước ngã xuống.
Thực chất, cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ cũng chỉ là cái chết của một sinh mệnh, mà cái chết thì nhìn đâu cũng có thể thấy, không có gì quá to tát.
Chỉ có thế hệ này qua thế hệ khác kế thừa niềm tin của những người hy sinh, mãi mãi bảo vệ công lý, giữ vững nhiệt huyết mới có thể biến những hy sinh của họ trở thành điều ý nghĩa.
Cao Diệu Kiệt không muốn khiến chủ đề trở nên quá nặng nề, thay vào đó cậu ta lại kể mình đã giành được mấy giải quán quân trong cuộc thi vật lộn ở Đại học cảnh sát, Diêu Vệ Hải còn đến trường xem cậu ta nhận giải.
Chu Cẩn vừa nghe đã cảm thấy hứng thú: “Thật thế sao? Vậy thì thân thủ của cậu chắc khá lắm nhỉ.”
Vu Đan nói: “Cậu gặp đúng người rồi đó, trước đây Chu Cẩn từng là á quân đó.”
Chu Cẩn: “Tiếp hai chiêu nhé?”
Cao Diệu Kiệt cười hì hì: “Đàn chị Chu, không phải em xem thường chị đâu mà thể lực giữa nam và nữ có sự chênh lệch, em sợ làm chị bị thương.”
“Không sao, không sao, chúng ta lấy điểm này làm chuẩn nhé.”
Sau khi Giang Hàn Thanh tan lớp liền lái xe đến đội trọng án đón Chu Cẩn.
Anh vừa đẩy cửa phòng làm việc thì đã thấy Chu Cẩn đang kẹp cánh tay của một cậu trai, vai đè lên xương sườn cậu ta, hai người gần như dính vào nhau.
Giang Hàn Thanh nhướng mày, trầm mặc đứng ở cửa.
Vu Đan lập tức hóa đá, sợ sẽ cháy thành vạ lây nên lùi về sau một chút.
Chu Cẩn thấy Giang Hàn Thanh đến đón mình thì cũng không khách khí nữa, đột nhiên dùng lực, làm một cú vật người qua vai tuyệt đẹp, quật ngã Cao Diệu Kiệt xuống đất!
Giang Hàn Thanh: “…”
Cao Diệu Kiệt tỏ vẻ hối hận vì mình đã khinh địch: “Cái này không tính, không tính! Làm lần nữa đi ạ!”
Chu Cẩn cười lớn: “Lần sau nhé, sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Cô chủ động chạy tới, thân mật ôm lấy cánh tay Giang Hàn Thanh, thẳng thắn nói: “Nào, giới thiệu với cậu một chút, chồng tôi, Giang Hàn Thanh, hiện tại đang là con rể của đội trọng án đồng thời kiêm chức cố vấn của đội.”
Giang Hàn Thanh bật cười, có vẻ hơi bất lực với phần giới thiệu dài dòng của cô: “….
Chu Cẩn, em đang làm gì thế?”
Chu Cẩn cong mắt cười với anh: “Đào tạo người mới.”
Cao Diệu Kiệt xấu hổ gãi sau ót, vươn tay về phía Giang Hàn Thanh: “Giáo sư Giang, nghe danh đã lâu.”
Giang Hàn Thanh lịch sự bắt tay với cậu ta, rất nhanh ánh mắt lại quay về bên người Chu Cẩn: “Đi được chưa?”
Chu Cẩn gật đầu: “Đợi anh lâu lắm rồi.”
Trời đã sẩm tối.
Sau khi mọi việc đã có kết quả, dường như tất cả đều quay trở về quỹ đạo ngày thường, giống như lúc trước đây.
Vu Đan ngồi trước máy tính viết bản báo cáo kết án, nghiêng đầu kẹp chiếc điện thoại vào vai, nghe chồng con cùng ỉ ôi khóc lóc, hỏi cô ấy tại sao còn chưa về nhà.
Trong phòng giám sát, Bạch Dương ôm chặt bàn phím của mình, ngửa đầu vào ghế dựa ngủ thiếp đi, một dòng chữ phụ đề đang chạy trên máy tính —— “Ngủ là sự nghiệp cả đời của nhân loại”.
Trong văn phòng đội trưởng, Đàm Sử Minh cầm trên tay một chiếc bình giữ nhiệt, đang cúi đầu nhìn hồ sơ vụ án xếp thành chồng.
Tới giờ tan làm, các đồng nghiệp khác trong đội trọng án hào hứng vui vẻ chào hỏi tạm biệt nhau, kết quả đột nhiên một cuộc gọi báo cảnh sát vang lên, những gương mặt tràn đầy vui sướng kia lập tức suy sụp.
Cả văn phòng chỉ có Cao Diệu Kiệt là tràn đầy nhiệt huyết, hết sức hào hứng.
Không ngờ ngày đầu tiên đến đã có cơ hội ra ngoài làm việc, trái tim tuổi trẻ đang hừng hực thiêu đốt.
Từng chiếc xe cảnh sát hú còi lần lượt rời khỏi Cục Công An, tiếp tục lao đến chiến trường kế tiếp.
……
Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh đi đến công viên mà trước kia bọn họ từng hẹn hò, những gian hàng bán kem dạo sẽ bán trà sữa nóng vào mùa thu và mùa đông.
Giang Hàn Thanh gọi một cốc trà sữa nóng, chủ quầy thấy anh trông rất quen nên hỏi: “Anh lại đến đợi bạn gái đi hẹn hò à?”
Vốn dĩ Chu Cẩn đứng phía sau Giang Hàn Thanh, giẫm lên chơi đùa với cái bóng của anh, lúc này cô ôm lấy cánh tay anh, cười với chủ quầy hàng: “Tôi ở ngay đây nè.”
Cô và anh đứng cùng một chỗ, chủ quầy híp mắt đưa cốc trà sữa cho cô.
Hai người nắm tay nhau, đi bộ từ công viên đến cầu vượt trên cao, dừng lại một chút.
Chu Cẩn cầm lấy ly trà sữa nóng bằng hai tay, nhấp từng ngụm một, Giang Hàn Thanh tựa lưng vào lan can, nghiêm túc nhìn cô.
Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, Chu Cẩn thoáng nở nụ cười, như nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi anh: “Lúc trước anh từng nói với em hoàng hôn rất đẹp, anh thấy ở đâu thế? Em cũng muốn đi xem.”
Giang Hàn Thanh quay người lại, nhìn về phía bầu trời nơi tận cùng tầm mắt, bây giờ đã đến hoàng hôn, từng vệt nắng chiều màu đỏ sậm xen lẫn sắc tím vắt ngang qua phía chân trời.
Anh nắm tay Chu Cẩn, hướng cô nhìn về chân trời xa xăm.
“Ở ngay đây.”
Chu Cẩn hơi nheo mắt dưới ánh hào quang chiếu rọi, một luồng gió lạnh thổi tới, cô thở ra một ngụm khói trắng, không khỏi xoa xoa cánh tay đã lạnh buốt của mình.
Thấy cô lạnh, Giang Hàn Thanh lập tức tháo khăn quang cổ của mình ra choàng cho Chu Cẩn.
Chu Cẩn kéo một đoạn vòng qua vai và cổ anh, quấn hai người lại với nhau.
Lúc này Giang Hàn Thanh đang nhìn về phía trước, Chu Cẩn chăm chú nhìn anh, nhìn những tia sáng rực rỡ kia phác họa ra khuôn mặt và bóng hình Giang Hàn Thanh.
Như hiểu ra điều gì đó, cô ghé sát vào người anh, mỉm cười nói: “Em nhìn thấy rồi.”
Những tòa nhà cao tầng mọc san sát, mặt kính hiện lên màu xanh xám mang đến cảm giác lành lạnh, hời hợt như máy móc, khu rừng lấy sắt thép làm cốt tủy này mọc lên trong một vũng lầy tội ác.
Tại nơi đây, cô đã trải qua một đoạn đường đời đớn đau nhất, khó thở nhất, vậy nên cô chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ cảm giác đẹp đẽ nào ở nơi đây.
Nhưng bây giờ, Giang Hàn Thanh đang đứng giữa muôn vàng ánh sáng rực rỡ.
Chu Cẩn nghĩ, nếu một ngày nào đó cô giống như Giang Hàn Thanh đứng bên bờ vực của cái chết, cô nhất định sẽ nhớ lại khoảnh khắc này.
…
May mắn thay, rừng thép có anh.
— HOÀN CHÍNH VĂN —.