Rừng Thép FULL


Trans: Hoàng Anh+ Beta
“Cô mắc ít nhất hai lỗi.”
Trong phòng họp của đội trọng án tối om, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu phản chiếu lên tấm phông màu trắng.
Lúc này, hình ảnh tạm dừng, cố định tại khung cảnh trong một cửa hàng tiện lợi, một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao màu đen cầm dao kề vào một nữ nhân viên thu ngân, dao đang đặt trên cổ nhân viên thu ngân.
Quan hệ giữa các nhân vật vô cùng rõ ràng, một kẻ là cướp, một người là con tin.
Trong cửa hàng tiện lợi ngoài hai người họ ra, còn một người phụ nữ đang đứng ở cửa ra vào, cô ta mặc một bộ âu phục với chất liệu đắt tiền, mái tóc dài gợn sóng, bề ngoài có vẻ sắc sảo và tài giỏi không thể phủ nhận.
Giờ phút này, cô ta đang đứng trước mặt họ để tiến hành đàm phán với tên cướp.
Mà người phụ nữ đó giờ đây đang ngồi trong phòng họp của đội trọng án, mặt đối mặt với Giang Hàn Thanh, nghiêm túc lắng nghe từng chữ từng câu từ anh.
Cô ta là Kỷ An Nhiên, thành viên của phòng nghiên cứu tội phạm, gọi Giang Hàn Thanh một tiếng “đàn anh”, lần này cô ta được cử tới Hải Châu tham dự công tác điều tra hình sự, vừa xuống máy bay không lâu liền gặp phải tình huống bất ngờ uy hiếp con tin ngay cửa hàng tiện lợi khu Đông Thành.
Lúc đó tình hình vô cùng gấp rút, tinh thần và trạng thái tinh thần của tên cướp rất không ổn định.

Gã cầm dao bức hiếp con tin, đe dọa cảnh sát phải cử một người vào lắng nghe yêu cầu của gã, yêu cầu người này tuyệt đối không được là cảnh sát.
Dưới tình hình đó, Kỷ An Nhiên chủ động vào ứng phó, để cô ta thử đàm phán với tên cướp, nhưng đáng tiếc thay, chuyện đàm phán của cô ta lại thất bại.
Giang Hàn Thanh giúp cô ta phân tích nguyên nhân, nói: “Thứ nhất, mù quáng tin tưởng lý do viện cớ của tên cướp.”
Anh ấn nút phát, trong đoạn video vang lên giọng nói gần như suy sụp của tên cướp.
Hắn gào khóc nói: “Tôi chỉ cần tiền! Tôi không muốn giết người! Con gái của tôi bị bệnh tim, con bé cần phí phẫu thuật, ở một nơi như này mà lại để một đứa bé ngay cả cơ hội được sống cũng chật vật đến thế sao? Những ông sếp tai to mặt lớn ngoài kia, một chiếc xe của bọn họ đã có thể cứu được một mạng cho con gái tôi rồi.”
Xem đến đây, Kỷ An Nhiên lập tức biện giải cho mình: “Trước khi đàm phán cảnh sát đã điều tra về tình hình gia đình của anh ta, anh ta gà trống nuôi con, con gái anh ta quả thật mắc bệnh tim bẩm sinh, vậy nên em muốn lấy điểm này làm bước đột phá…”
Giang Hàn Thanh cắt lời cô ta: “Vậy nên cô mới nói ——”
Trên màn hình, Kỷ An Nhiên nói bằng giọng rất ôn hoà: “Về chuyện con gái anh gặp phải, tôi thật sự rất đồng cảm.

Anh yêu cô bé như vậy, cô bé chắc chắn cũng rất yêu anh, tuổi cô bé vẫn còn rất nhỏ, là lúc cần ba bên cạnh nhất.

Bây giờ anh làm tất cả những chuyện này, liệu có từng suy nghĩ đến cảm xúc của cô bé? Cô bé có thực sự muốn nhìn thấy anh vì bé mà làm ra loại chuyện thế này không?”
Đoạn video lại tạm ngừng.
Kỷ An Nhiên nhìn thẳng vào mắt Giang Hàn Thanh, trong lòng bất giác trở nên căng thẳng.
Người đàn ông này sở hữu một đôi mắt phượng rất đẹp nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.
Giang Hàn Thanh nói: “Cô không biết vợ trước của hắn ly hôn với hắn là vì bị bạo lực gia đình trong thời gian dài à, sau khi uống say chẳng những hắn sẽ đánh vợ mà còn đánh cả con gái mình.

‘Bệnh tim bẩm sinh’ đã giúp gã lừa gạt hơn một trăm nghìn tiền quyên góp rồi đấy, vậy nên thuyết sách đánh vào tâm lý tình thân của cô đã thất bại rồi.”
Video tiếp tục phát.
Cảm xúc của tên cướp trở nên kích động, quát: “Đừng nói với tôi những lời vô dụng này! Ba trăm nghìn, không, năm trăm nghìn! Tôi chỉ cần tiền! Đi nói với lãnh đạo của cô rằng tôi cần năm trăm nghìn! Ngoài ra, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, đỗ ở cửa sau, tôi sẽ mang theo cô ta rồi lái xe rời đi, đợi đến nơi nào an toàn tôi sẽ thả cô ta ra.”
Nhân viên thu ngân bị khống chế hét ầm lên, sống lưng Kỷ An Nhiên cứng đờ, hai tay đút vào túi quần âu phục.
“Thứ hai, cô sợ.”
Giang Hàn Thanh đưa ra phán đoán như vậy là thông qua một động tác nhỏ khi đó của cô ta.
“Hơn nữa động thái này sẽ chỉ tăng thêm khoảng cách giữa cô và tên cướp thôi, không cách nào tạo nên lòng tin được.

Đây là điều kiêng kỵ nhất trong đàm phán.”
Kỷ An Nhiên liền im bặt, quả thật cô ta sợ, cô ta trông thấy lưỡi dao cứa rách da cổ của nhân viên thu ngân, mà trong thời gian ngắn như vậy bản thân lại không nghĩ ra được bất kỳ đối sách nào.
Kỷ An Nhiên nói: “Điểm này, em thừa nhận.”
Giang Hàn Thanh tiếp lời: “Nhưng không phải cô sợ con tin sẽ gặp nguy hiểm, mà cô sợ sau khi mất cảnh giác, mình sẽ phải đối mặt với thất bại.

Dù sao thì đây cũng là lần thụ án đầu tiên khi cô tới Hải Châu, thua sẽ rất khó chịu.”
Kỷ An Nhiên sửng sốt.
Đồng tử của Giang Hàn Thanh đen láy, điềm nhiên nhìn cô ta.

Kỷ An Nhiên cảm thấy ánh mắt anh tựa như một con dao mổ đang cắt mở từng chút bên trong cô ta.
Gần như thẹn quá hóa giận, Kỷ An Nhiên đứng bật dậy, muốn biện minh, nhưng khi đối mặt với ánh nhìn của Giang Hàn Thanh, môi cô ta khẽ giật giật, nghẹn lời chẳng thể nói được gì.
Âm giọng của Giang Hàn Thanh hơi lạnh lùng, anh đánh giá khách quan: “Nếu tính lý trí quá cao làm cô thiếu đi sự trân trọng và đồng cảm cơ bản nhất đối với tính mạng con người, tôi đề nghị cô nên rời khỏi con đường này, quay về dốc lòng nghiên cứu học thuật, vậy sẽ càng phù hợp với sự phát triển tương lai của cô hơn.”
Dứt lời, Giang Hàn Thanh đưa tay lên ra hiệu cho Cao Diệu Kiệt nãy giờ vẫn luôn đứng nơi góc phòng, bật đèn phòng họp lên.
Ánh đèn sáng choang, nét mặt Giang Hàn Thanh hiện ra càng thêm rõ ràng.
Sau khi Kỷ An Nhiên gia nhập vào đội phòng nghiên cứu tội phạm, cô ta đã nghe đồng nghiệp nhắc nhiều về anh học trò cưng này của thầy Vương.

Nghe nói năng lực chuyên môn của anh vô cùng xuất sắc, nghe nói ngoại hình anh khôi ngô hệt như minh tinh trên mặt bìa tạp chí, cũng nghe nói tính cách của anh ôn nhu lại dịu dàng…
Cô ta tán thành với hai điểm trước nhưng cái cuối cùng thì vẫn nên cân nhắc.

Tuy Giang Hàn Thanh trước mắt cô khóe môi đang hiện ý cười hiền hòa, lúc này anh đang nghe theo những gì mà Vương Bành Trạch nhờ vả, đặc biệt dành thời gian rảnh tận tình hướng dẫn cho cô ta, từng cử chỉ hành động trông có vẻ hòa đồng gần gũi, nhưng cô ta không hề thấy được một nụ cười thực sự nào trong mắt Giang Hàn Thanh.
Kỷ An Nhiên rõ ràng cảm nhận được những lập luận của Giang Hàn Thanh sắc bén không chút vết tích.
Chẳng những sắc bén, những lời vừa rồi thậm chí còn không hề nể nang gì.
Cao Diệu Kiệt thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người, vội hòa giải: “Cũng may vụ án này cuối cùng đã được giải quyết ổn thỏa, nhân viên thu ngân đó còn nói sau khi xuất viện sẽ đến đội trọng án tặng cờ thi đua đó!”
Giang Hàn Thanh không nói gì nữa, đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh đặt ở trên bàn bỗng rung rung hai tiếng, trên màn hình nhấp nháy báo một tin nhắn, là sticker một chú cún đang phăng phăng chạy tới.
Vốn dĩ không khí xung quanh Giang Hàn Thanh đã lạnh cứng đến mức khó thở, nhưng vì mẩu tin nhắn này mà bỗng nhiên toàn thân anh như bừng sáng hẳn lên.
Đầu tiên là ngón tay anh tùy ý gõ lên mặt bàn hai cái, sau đó cầm điện thoại di động lên, ngả vào ghế suy tư một lát rồi nghiêm túc trả lời bằng biểu cảm chú cún đang ngồi ngay ngắn.
Kèm thêm một câu: “Anh đang ở phòng họp.”
Bất kể nhìn thế nào, giờ phút này tâm trạng của Giang Hàn Thanh đang cực kì vui vẻ.

Kỷ An Nhiên còn chưa biết lý do nhưng Cao Diệu Kiệt lại rõ như lòng bàn tay, cậu ta hỏi: “Chị Chu sắp về rồi?”
Giang Hàn Thanh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, lấy một chai thuỷ tinh từ trong túi xách bên người ra, trong chai đựng đầy nước trái cây hỗn hợp vừa mới ép.
Kỷ An Nhiên nhất thời chưa phản ứng kịp “chị Chu” là ai, liền thấy Giang Hàn Thanh đứng dậy và nói một câu “Tôi xin phép” rồi cầm chai thủy tinh ra khỏi phòng họp.
Trong chốc lát, cách qua ô cửa kính, Kỷ An Nhiên nhìn thấy một cô gái hừng hực xông vào văn phòng đội trọng án.
Bóng dáng cô cao gầy và mảnh mai, mặc quần jeans và áo ngắn tay màu trắng, trang điểm vô cùng qua loa tùy tiện, thế nhưng đường nét khuôn mặt lại rất thanh tú, trên người có nét hoạt bát lanh lợi.
Có lẽ do chạy bên ngoài đã lâu, bị phơi nắng mặt trời nên hiện giờ trên trán và chóp mũi cô toàn là mồ hôi hột.
Chu Cẩn nhiệt tình chào hỏi hai đồng nghiệp trong đội trọng án, ngước mắt lên liền trông thấy Giang Hàn Thanh đang đi về phía mình..
Nét mặt cô lập tức trở nên sáng bừng rạng rỡ, hỏi anh: “Anh xong việc rồi hả?”
Giang Hàn Thanh đưa nước trái cây cho cô.
Chu Cẩn nhận lấy, vừa uống vừa phấn khích miêu tả với anh: “Em và Tiểu Bạch Dương lái xe đuổi theo thằng nhãi đó tận bốn mươi cây, đuổi ra đến ngoại ô thì xe cậu ta hết xăng, xong cậu ta nhảy xuống xe chạy vào rừng.

Tiểu Bạch Dương liên lạc với mấy đồng nghiệp đi vòng lên phía trước chặn đầu cậu ta, buồn cười ghê, cái chân như hai cây gậy trúc thế kia sao chạy trốn khỏi em được?”
“Em bắt được rồi à?” Giang Hàn Thanh cười hỏi.
“Cậu ta đang uống trà trong phòng thẩm vấn kìa.

Việc thẩm vấn giao cho họ đi, hôm nay em không tăng ca.”
Chu Cẩn duỗi cái lưng mỏi nhừ, thoải mái nheo mắt lại, dưới ánh mặt trời, tóc cô mềm như nhung, càng nhìn càng thấy giống một chú mèo con.
Vì bắt được phạm nhân nên Chu Cẩn đang rất vui vẻ, ngồi trên ghế xoay một vòng.

Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn Giang Hàn Thanh: “Tối nay mình làm gì được nhỉ?”
“Làm gì cũng được, cho em quyết.”
Về phương diện giải trí này, anh thật sự chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho cả, tuy vậy Chu Cẩn lại lập tức có: “Em dẫn anh đi trượt băng nha!”
Giang Hàn Thanh nhìn mồ hôi trên trán cô, giữa lông mày hiện lên chút bất lực: “Em không mệt sao?”
Chu Cẩn: “Đi chơi ai lại ngại mệt? Đúng rồi, anh có biết trượt băng không?”
Giang Hàn Thanh im lặng: “…”
Chu Cẩn không nhịn được cười phá lên: “Anh không biết à.

Không sao, rất dễ học, đến lúc đó em dạy cho anh, anh có ngã em bảo đảm sẽ không cười.”
Giang Hàn Thanh đen mặt nói: “Chu Cẩn, em đã cười rồi đó thôi.”
Chu Cẩn che miệng: “Trước, em cười trước thôi mà.”

Anh như biến đổi thành một người khác vậy, Kỷ An Nhiên nghĩ thầm.
Cô ta biết “chị Chu” trong miệng Cao Diệu Kiệt là ai rồi —— vợ của Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn.
Giang Hàn Thanh cười như đắm chìm trong gió xuân ấm áp, dựa vào bàn làm việc của Chu Cẩn và chăm chú nhìn vợ mình, ánh mắt ấy quả thật dịu dàng đến tận xương.
Cao Diệu Kiệt đi tới chào hỏi Chu Cẩn: “Đàn chị.”
Chu Cẩn nhìn cậu ta rồi cười nói: “Cũng cừ đấy chứ, sau khi vụ án này kết thúc, cậu sẽ trở thành chuyên gia đàm phán không chừng.”
Cao Diệu Kiệt gãi đầu nói: “Chị đừng nói thế, đàm phán thế nào đều do giáo sư Giang dạy em đó, lúc ấy em căng thẳng toát cả mồ hôi luôn.”
Nhìn bóng lưng Cao Diệu Kiệt, Kỷ An Nhiên chầm chậm siết chặt ngón tay.
Phải, sau khi cô ta thất bại, đội trọng án chọn Cao Diệu Kiệt vào cửa hàng tiện lợi để đàm phán với tên cướp, cũng không biết cậu ta đã nói gì, vậy mà lại thuyết phục được tên cướp đó thả con tin.
(Còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui