Thư Minh Yên không biết nói thế nào, gấp gáp giải thích: “Không phải, chỉ là vừa rồi tôi nghe được tin tức từ người khác, nói Lục gia là một gia tộc giàu có nổi tiếng ở Đồng Thành, sau đó còn nhắc đến Cơ Trạch Dương, họ nói rằng anh ta và anh không quá hoà hợp, nên tôi mới thuận miệng hỏi thử một chút.”
Dường như Mộ Du Trầm đã yên lòng, nên giọng điệu cũng nhỏ nhẹ hơn: “Ừm, tôi từ chối làm ăn với hắn, có chút hiềm khích, hắn là một kẻ điên, chuyện gì cũng dám làm, nếu em nhìn thấy hắn ta thì tránh xa ngay đi, đừng động tới hắn, có biết chưa?”
Nhớ đến sáng nay mình đã chọc tới anh ta, nhưng Thư Minh Yên cũng không dám nhắc tới, chỉ ậm ờ đáp: “Tôi biết rồi.”
Mộ Du Trầm lại nghiêm túc nhấn mạnh một lần nữa: “Đừng chỉ biết nói miệng, phải ghi nhớ lời tôi nói vào lòng.”
Thư Minh Yên ngoan ngoãn trả lời: “Tôi đã khắc sâu vào lòng rồi, sau này tuyệt đối tránh xa anh ta.”
Giọng của cô nghe rất đáng thương, cứ như đang rất tủi thân vì bị anh dạy dỗ vậy.
Mộ Du Trầm thở dài: “Tôi sợ hắn vì hiềm khích với tôi mà gây bất lợi cho em.”
Thư Minh Yên ngoan ngoãn trả lời: “Bình thường ngoại trừ ở đoàn phim thì sẽ về khách sạn, tôi không đi đâu cả.”
Mộ Du Trầm: “Ừm.”
Bầu không khí giữa hai người dần hoà hoãn lại, rồi nhanh chóng rơi vào nốt trầm.
Thư Minh Yên cầm điện thoại, chủ động tìm đề tài nói chuyện: “Anh đến căn tin của nhân viên dùng cơm à?”
“Chiều nay hơi nhiều việc nên ăn ở căn tin cho tiện.”
Thư Minh Yên nghĩ ngợi một lát: “Nếu anh không quen ăn cơm ở căn tin, thì bây giờ cũng có rất nhiều khách sạn cao cấp cho đặt thức ăn đem tới, anh có thể nhờ thư ký Khâu đặt trước giúp anh. Hoặc anh gọi điện cho dì Dung, kêu dì ấy chuẩn bị đồ ăn ở nhà, rồi đưa đến công ty cho anh.”
“Hửm?”
Thư Minh Yên bị anh hỏi vậy thì sửng sốt: “Vừa nãy anh gửi wechat tới không phải muốn nói cơm ở căn tin khó ăn sao? Thật ra phần ăn ở nơi làm việc nào cũng như vậy cả, anh xem, phần cơm của tôi cũng giống vậy.”
Bên kia đột nhiên không lên tiếng, Thư Minh Yên gọi thử: “Mộ Du Trầm? Anh có đang nghe không?”
“Ừm.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, thanh âm có chút mơ hồ, dường như đang bị phân tâm, nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát khó nói thành lời.
“Anh sao thế?” Thư Minh Yên hỏi.
Mộ Du Trầm: “Không phải khó ăn, tôi thấy cũng tạm ổn.”
“Hả? Vậy vừa rồi tôi hiểu lầm ý của anh rồi.” Thư Minh Yên có chút xấu hổ: “Tôi còn gửi sticker an ủi anh nữa chứ, ngốc thật chứ.”
Cô vỗ gáy, mặt đỏ lên, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Trước cửa sổ của căn tin dành cho nhân viên, Mộ Du Trầm đứng thẳng tắp, ánh sáng bên ngoài soi rõ đường nét sắc sảo và nghiêm nghị trên khuôn mặt anh.
Nghe thấy câu nói của Thư Minh Yên, khớp ngón tay đang nắm chặt điện thoại của anh chợt buông lỏng, bỗng dưng tỉnh ngộ, tự giễu bản thân.
Người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, dịu dàng gọi cô: “Cô bé ngốc.”
Thư Minh Yên: “A?”
“Tôi nhận lời an ủi của em, đi ăn cơm đi, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, đừng để bản thân mệt quá.”
“... ò, được.”
-
Cảnh quay buổi tối của đoàn phim đã kết thúc, lúc trở về khách sạn thì đã hơn 10 giờ tối.
Ban ngày vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với Bạch Đường, Thư Minh Yên tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, trong đầu lại nghĩ đến chuyện của Bạch Đường và Cơ Trạch Dương.
Dựa theo những gì Mộ Du Trầm nói, Cơ Trạch Dương chắc chắn là một nhân vật rất nguy hiểm, Bạch Đường lại dây dưa không rõ với anh ta, Thư Minh Yên thật sự rất lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đến tìm Bạch Đường hỏi một chút.
Phòng của Bạch Đường cùng tầng với cô.
Thư Minh Yên đi qua, gõ cửa phòng cô ấy.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Bạch Đường thấy cô thì giật mình hai giây, nghiêng người để cô vào trong.
Bạch Đường đang sắp xếp đồ đạc, vali hành lý để cạnh giường, còn trên sô pha và trên giường đều có một đống quần áo.
Thu dọn chút quần áo lung tung trên sô pha, Bạch Đường rót nước cho cô: “Hôm nay chị vừa vào đoàn phim, vẫn chưa kịp thu dọn đồ đạc nên hơi bừa một chút.”
Thư Minh Yên nhận lấy ly nước đặt xuống bàn, đứng dậy nói: “Em giúp chị thu dọn nhé.”
“Không cần đâu.” Bạch Đường ấn cô ngồi xuống sô pha: “Chỉ vài bộ đồ thôi, chị sẽ sắp xếp xong ngay.”
Điện thoại đặt trên bàn trà bỗng rung lên liên hồi, Thư Minh Yên nhìn ghi chú trên màn hình: Trạch Dương.
Bạch Đường giật mình, tay đang rót nước cho mình chợt run lên, suýt nữa đánh rơi ly nước.
Thư Minh Yên cầm lấy ly nước từ tay cô ấy, lúc này Bạch Đường mới hồi phục lại tinh thần, nhìn điện thoại đang run trên bàn trà.
Cô ấy thử vươn tay cầm điện thoại, rồi lại rụt tay về, đáy mắt chứa đựng sự bất an.
Thư Minh Yên bắt lấy tay cô ấy, từng khớp ngón tay của Bạch Đường đều lạnh toát không có chút hơi ấm, lại còn đang run run.
“Chị Đường, rốt cuộc chị có quan hệ gì với anh ta vậy, sao lại dây dưa với nhau?”
Màn đêm vô tận ngoài cửa sổ bao trùm lấy ánh sáng, trong phòng chỉ có ngọn đèn mờ mờ ảo ảo.
Điện thoại trên bàn vừa hết rung thì lại reo lên, hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Bạch Đường đã sụp đổ, cô ấy cầm lấy điện thoại tắt nguồn, cả người ngồi phịch xuống sô pha, che mặt khóc không thành tiếng.
Thư Minh Yên vội rút khăn giấy đưa cho Bạch Đường, vỗ nhẹ lưng cô ấy.
Bạch Đường chôn mặt vào vai Thư Minh Yên khóc nấc, cô ấy khóc đến thương tâm.
Thư Minh Yên cũng không nói gì, chỉ ôm cô ấy mà an ủi.
Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Bạch Đường cuối cùng đã dừng lại.
Cô ấy ngồi thẳng người dậy, nhận lấy khăn giấy từ Thư Minh Yên, lau mặt.
Nhiều năm vậy rồi cũng không dám nói ra bí mật với ai khác, bây giờ muốn nói ra, cô ấy cần rất nhiều dũng khí.
Bạch Đường mím môi, chậm rãi lên tiếng: “Em còn nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt không, lúc trước chị không đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học và không thể đậu vào ngôi trường mong muốn, nên định học lại. Nhưng chị đã không học lại, chị muốn tốt nghiệp sớm để gánh vác phụ mẹ, cuối cùng chị đã chọn học ở học viện nghệ thuật ở Đồng Thành.
Hồi năm 1, mẹ chị luôn gọi điện khóc lóc kể lể với chị, nói rằng ở nhà lúc nào cũng có một đám người bao vây đòi nợ, nếu còn không trả thì họ sẽ đập hết đồ đạc. Khi đó vừa hay Cơ Trạch Dương đang theo đuổi chị, anh ta nghe được tình cảnh gia đình chị, không nói không rằng cho chị một khoản tiền. Lúc đó anh ta rất dịu dàng, cũng rất biết cách săn sóc cho chị, hơn nữa vì nhà chị rất cần khoản tiền đó nên chị đã đồng ý làm bạn gái anh ta.
Nhưng sau khi ở chung với nhau mới biết được, vì anh ta là con riêng của Lục gia, từ nhỏ đã nghe những lời móc mỉa của Lục phu nhân mà trưởng thành, nên tình cách vô cùng cố chấp và bệnh hoạn, anh ta là một kẻ hung ác nham hiểm và có tính chiếm hữu rất cao.
Sau khi ở bên cạnh anh ta, chị không thể kết bạn, dù là nam hay nữ thì đều không được, có một lần chị vô tình nói nhiều hơn hai câu với một người bạn nào đó, khiến anh ta không vui, nên anh ta đã nhốt chị lại, thậm chí còn không cho chị lên lớp.
Vì lý do này nên hồi đại học chị thường xuyên bị rớt môn, dù chị cầu xin anh ta thả chị ra để chị được đến trường nhưng anh ta đều không quan tâm, chỉ bảo chị nên ngoan ngoãn ở nhà, cứ để anh ta nuôi là được.”
Bạch Đường gấp hai chân lên, vòng tay ôm lấy, tựa lưng vào sô pha, hàng mi không nhịn được mà run run, trên mặt vẫn còn dính nước mắt: “Hồi năm 2 đại học, chị đã không thể cưỡng lại mà nhận lời mời của một người bạn cùng lớp, là múa ba-lê trong buổi tiệc chào đón ấy, sau đó anh ta biết được và đã nhốt chị nửa năm trời. Nửa năm đó chị sống trong căn biệt thự không được nhìn thấy ánh mặt trời, không có điện thoại, không có internet, ngoại trừ anh ta thì không được gặp ai cả, chỉ định kỳ gọi điện về cho gia đình để báo bình an nhưng phải gọi ngay trước mặt anh ta. Anh ta còn nói, sau này chỉ được múa trước mặt anh ta, nếu còn có lần sau, anh ta sẽ đánh gãy chân chị.”
Thư Minh Yên nghe vậy thì sợ hãi.
Dù thế nào cô cũng không ngờ rằng, mấy năm nay Bạch Đường không liên lạc với cô, cư nhiên lại vì lý do này.
Chóp mũi Thư Minh Yên hơi cay cay, cô vươn tay trấn an Bạch Đường.
“Anh ta giam cầm chị là phạm pháp, chị…” Thư Minh Yên dừng một chút: “Sao chị không tố cáo anh ta?”
Bạch Đường khịt khịt mũi: “Chị từng hỏi rồi, nhưng những người bên cạnh đều biết chị là bạn gái của anh ta, anh ta cũng không đánh đập làm chị bị thương, chỉ là giam cầm, cho dù vào tù thì cũng sẽ nhanh chóng được thả thôi, hơn nữa anh ta còn có một đội luật sư rất lợi hại, chị tứ cố vô thân, muốn tố cáo anh ta rất khó.”
“Chuyện lớn như vậy, sao chị không nói với em?” Hốc mắt Thư Minh Yên đỏ lên: “Em đưa số điện thoại cho chị, mà chị chưa từng gọi em lần nào.”
Cô nghĩ ra vô số lý do Bạch Đường không muốn gọi điện cho cô, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, cô ấy lại phải trải qua những chuyện này.
Bạch Đường lau nước mắt: “Chị không muốn vì chuyện của mình mà gây thêm phiền phức cho em, vốn dĩ cũng là vấn đề ở chị, nếu chị không vì tiền mà đồng ý ở cạnh anh ta thì đã không có những chuyện sau này rồi, sao chị còn mặt mũi đến tìm em giúp đỡ chứ.”
“Nhưng đây không phải chuyện nhỏ, chị nên nói với em mới phải, lúc chị thiếu tiền chị cũng nên nói với em, rõ ràng em có thể giúp chị mà. Cũng trách em, nhiều năm như vậy mà chị vẫn không gọi điện cho em, trong lòng em còn giận dỗi chị, không chịu tìm thím Bạch để hỏi han về tình hình của chị.” Thư Minh Yên càng nghĩ càng buồn phiền.
“Cô bé ngốc, em tự trách cái gì?” Bạch Đường thở dài: “Người thân của em đều mất rồi, bây giờ em vốn dĩ là ăn nhờ ở đâu, cho dù họ tốt với em thế nào, thì với tính cách của em, em ở nhà họ Mộ nhưng chắc chắn chưa từng mở miệng đòi hỏi điều gì. Em tự chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi, không cần quan tâm đến chị, anh ta không cho chị xuất đầu lộ diện, em xem, bây giờ chẳng phải chị đã vào đoàn phim rồi sao, anh ta cũng không thể mang chị đi.”
Thấy Thư Minh Yên nhìn mình, Bạch Đường tiếp tục nói: “Lúc tâm trạng anh ta tốt thì rất dễ nói chuyện, trước đây chị muốn đóng phim, anh ta liền thu xếp vai diễn cho chị, cho chị vào đoàn phim. Nhưng sau đó nam diễn viên của đoàn phim theo đuổi chị, anh ta biết được nên đã rất tức giận, cắt đứt nghiệp diễn của nam diễn viên đó, còn chèn ép khiến bộ phim không thể công chiếu, rồi sau này anh ta không cho chị đóng phim nữa.”
“Khoảng thời gian trước, chị và anh ta gặp được đạo diễn Quách ở tiệc tối, đạo diễn Quách kêu chị casting vai Tây Thi, Cơ Trạch Dương không chịu, nhưng chị đã giấu anh ta và đến đây. Bởi vì chị biết, bộ phim này của đạo diễn Quách là dự án trọng điểm của Tinh Đồ, người chống lưng cho Tinh Đồ lại chính là tập đoàn Quân Tứ, vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.”
“Dù sao bây giờ chị cũng ra mặt rồi, ở bên ngoài anh ta cũng kiêng dè thể diện, chỉ cần chị ở lại đoàn phim, anh ta sẽ không thể bắt ép chị quay về nữa. Nhiều lắm thì sau khi quay xong, anh ta nhốt chị mấy ngày thôi, dù sao chị cũng đã quen rồi, ngoại trừ nhốt chị thì anh ta cũng không làm gì đâu.”
Thư Minh Yên có chút lo lắng: “Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ chị mới được tự do đây?”
Bạch Đường nói: “Được ngày nào hay ngày đó, gần đây chuyện làm ăn của anh có chút vấn đề, không có nhiều thời gian bận tâm đến chị đâu.”
“Chị Đường?” Thư Minh Yên nghĩ ngợi một lát, thử hỏi: “Chị có thích anh ta không?”
Vẻ mặt Bạch Đường chợt cứng đờ, mím chặt môi.
Không biết đã qua bao lâu, cô ấy gật đầu: “Chị từng thích anh ta, lúc theo đuổi chị, anh ta rất dịu dàng và quan tâm đến chị, đối xử với chị rất tốt. Anh ta cưng chiều chị, dung túng cho sự cáu kỉnh của chị, sẽ luôn nghĩ cách dỗ chị vui. Thế nhưng mấy năm nay, phần tình cảm này đã dần mất đi qua mỗi lần bị giam cầm, giữa chị và anh ta không có sự bình đẳng, anh ta xem chị như một món đồ sở hữu của anh ta, hoặc có thể nói, anh ta hy vọng chị trở thành một thú cưng không có suy nghĩ độc lập, hoặc có thể nói, là một chú mèo con hay chó con mãi mãi ở nhà và phe phẩy đuôi khi thấy anh ta về, bây giờ chị cảm thấy sợ anh ta nhiều hơn.”
“Mỗi lần làm chuyện trái ý anh ta, mỗi giây mỗi phút chị đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng anh ta sẽ đột nhiên giam cầm chị, nhưng nếu đã thật sự bị giam cầm, thì ngược lại chị sẽ như chết lặng, bình tĩnh, không lo lắng hay sợ hãi gì cả, mặc cho anh ta dày vò, anh ta cũng có chút thủ đoạn đó thôi. Chỉ là đôi khi nghĩ lại, cuộc sống cũng chẳng có gì thú vị.
“Vậy…” Thư Minh Yên dừng lại: “Nếu em giúp chị, chị có muốn rời khỏi anh ta không?”
Bạch Đường chậm rãi cúi đầu: “Minh Yên, chị không muốn gây thêm phiền phức cho em.”
“Sao em có thể nhìn nổi tình cảnh bây giờ của chị chứ, chị đừng lo cho em, em đã kết hôn với Mộ Du Trầm rồi, ở Mộ gia có thể ăn nhờ ở đậu được bao nhiêu lần chứ?” Thư Minh Yên cầm tay cô ấy: “Chị chỉ cần lo cho bản thân mình thôi, chị Đường, chị có muốn hoàn toàn rời khỏi anh ta không?”
Bạch Đường nâng mắt, đối diện với ánh mắt kiên định của Thư Minh Yên.
Cô ấy thất thần một hồi, mới dần dần khôi phục lại tiêu cự, nghiêm túc gật đầu: “Chị muốn.”
Bạch Đường cúi đầu vén tóc ra sau tai: “Em không thể nào tưởng tượng được đâu, từ khi chị đến Đồng Thành học đại học, sáu năm qua chưa từng trở về nhà. Bởi vì anh ta vẫn luôn nhốt chị, chị còn bị chậm một năm nên chưa thể nhận bằng tốt nghiệp. Dường như phần lớn thời gian của chị đều bị Cơ Trạch Dương chiếm lấy, ngay cả đi công tác anh ta cũng phải dẫn chị theo.”
“Tết âm lịch hàng năm chị đều muốn về nhà để mừng năm mới cùng mẹ, nhưng Cơ Trạch Dương không cho chị về nhà, anh ta chỉ cho phép chị gọi điện về nhà. Ngay cả khi bố chị qua đời, chị sợ rằng mẹ chị phải lo liệu mọi chuyện trong nhà một mình nên muốn về phụ giúp, nhưng dù thế nào anh ta cũng không đồng ý. Bởi vì anh ta cảm thấy ở một mình rất cô đơn nên muốn chị ở cùng anh ta.”
“Chị thật sự đã trở thành món đồ sở hữu của anh ta rồi, ngay cả suy nghĩ và nhu cầu của chị, đều chỉ là những thứ râu ria đối với anh ta.”
Hốc mắt Bạch Đường hơi ươn ướt: “Minh Yên, chị rất nhớ nhà, cũng rất nhớ mẹ chị, mỗi lần gọi điện cho bà ấy, chị đều phải cố gắng kiềm chế để không rơi nước mắt.”
Thư Minh Yên vỗ lưng cô ấy an ủi nói: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, em sẽ giúp chị thoát khỏi anh ta.”
-
Vào ban đêm, hai chị em rúc vào nhau trò chuyện rất lâu.
Bạch Đường kể lại những chuyện cô ấy đã trải qua khi bị Cơ Trạch Dương kiểm soát trong suốt sáu năm qua, Thư Minh Yên càng nghe càng thấy đau lòng.
Sau đó vì không muốn nhớ lại những chuyện không vui, hai người đã bắt đầu nói về những ký ức hồi còn bé.
Thời gian trôi qua, có vẻ hai người vẫn chưa nói chuyện xong nên Bạch Đường quyết định kêu Thư Minh Yên ngủ lại đây một đêm, hai người sẽ ngủ chung.
Thư Minh Yên quá đắm chìm vào cuộc hội ngộ với Bạch Đường, quên mất việc gọi điện cho Mộ Du Trầm vào mỗi đêm sau khi trở về khách sạn.
Mãi đến khi cô và Bạch Đường nằm lên giường, Thư Minh Yên mới thấy Mộ Du Trầm gọi video tới, lúc này cô mới nhớ ra.
Thoáng chốc đã tới mười hai giờ.
Thư Minh Yên cuống quít ngồi dậy, cô hơi căng thẳng, nghĩ cách giải thích nếu lát nữa Mộ Du Trầm hỏi sao lại không gọi cho anh.
Bạch Đường liếc mắt nhìn ghi chú một cái, rồi nhìn về phía Thư Minh Yên vẫn đang ngây người không nhúc nhích: “Sao em không bắt máy?”
Thư Minh Yên gượng cười với Bạch Đường, không mang theo tai nghe, nên cô chỉ đành mở loa ngoài.
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Mộ Du Trầm, Thư Minh Yên vẫy tay, nở nụ cười gượng gạo: “Alo, anh vẫn chưa ngủ sao?”
Mộ Du Trầm thấy cô mặc áo ngủ, mái tóc dài xoã ra, hiển nhiên là đang ở khách sạn: “Vừa về à?”
Bị Mộ Du Trầm trong video nhìn chằm chằm, Thư Minh Yên không dám nói dối: “Đã về… hơn hai tiếng rồi.”
Cô có cảm giác dường như Mộ Du Trầm đang cau mày, nên nhanh chóng giải thích: “Tôi gặp chị Đường ở đoàn phim, chính là Bạch Đường, là con gái của thím Bạch, chị ấy là người diễn vai Tây Thi. Anh biết mà, hai chúng tôi đã lâu rồi chưa gặp, nên tôi đến phòng chị ấy trò chuyện một hồi, mải mê đến nỗi quên mất thời gian.”
“Vậy khi nào em về phòng?” Mộ Du Trầm hỏi.
Thư Minh Yên đang ở trên giường Bạch Đường, nghe được câu hỏi này, cô cắn môi dưới, có chút khó xử.
Bạch Đường bên cạnh tiếp lời: “Bây giờ em ấy về ngay, chúng tôi đã nói chuyện xong rồi.”
Khi Thư Minh Yên nhìn sang, Bạch Đường lại đẩy cô xuống giường, ý tứ rất rõ ràng là bảo cô về phòng mình.
Trong điện thoại, Mộ Du Trầm vẫn đang chờ câu trả lời của Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên đơn giản nói: “Lát nữa tôi về phòng sẽ gọi lại cho anh.”
Mộ Du Trầm: “Được.”
Cúp máy, Thư Minh Yên trèo xuống giường: “Vậy em phải rời đi thật sao?”
“Đi đi, mau về gọi video với chồng em đi, người ta đang chờ đó.” Bạch Đường nhớ lại dáng vẻ buồn cười vừa rồi của Thư Minh Yên: “Sao nói chuyện với chồng mình mà trông em lại khá sợ hãi vậy?”
“Em sợ chỗ nào?” Thư Minh Yên phản bác, còn nghiêm túc tìm lý do: “Hôn nhân vốn dĩ là phải có sự phối hợp ăn ý từ hai phía, nếu khiến đối phương tức giận thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, em chỉ muốn duy trì tốt cuộc hôn nhân này thôi mà. Em cũng không hẳn là sợ anh ấy, chỉ là…”
Thư Minh Yên nghiêm túc suy nghĩ: “Thật ra em không thích nhìn thấy anh ấy nhíu mày.”
Lúc trước khi Mộ gia xuất hiện khủng hoảng, mỗi lần trở về cô đều lén quan sát Mộ Du Trầm, lúc nào anh cũng nhíu mày.
Thư Minh Yên nghĩ đến trách nhiệm mà anh phải gánh vác trên vai, nhìn thấy anh vì Mộ gia mà không thể ngủ ngon, trong lòng vô cùng khó chịu.
Từ đó về sau, Thư Minh Yên rất chú ý tới lời nói và hành động của mình.
Ở Mộ gia, Mộ Du Trầm không ít lần quan tâm chăm sóc cô, anh đã rất vất vả rồi, cô không thể tùy hứng không hiểu chuyện, tăng thêm phiền phức cho anh.
Người khác thế nào cô không quan tâm, điều cô mong muốn suốt mấy năm nay chính là, cố gắng không để Mộ Du Trầm không vui, và khiến anh đừng quá để tâm đến mình.
Cho nên ở trước mặt anh, Thư Minh Yên cam tâm tình nguyện để anh thấy cô rất ngoan ngoãn và nghe lời.
Nghe xong câu nói của Thư Minh Yên, Bạch Đường đánh giá: “Điều này chứng tỏ, anh ta rất quan trọng trong lòng em, nên em mới để ý như vậy.”
Thư Minh Yên không phủ nhận, thẳng thắn gật đầu: “Lúc em và anh ấy chưa kết hôn, anh ấy cũng rất quan trọng đối với em, tuy rằng trước kia chúng em không thường nói chuyện, nhưng em luôn mong rằng công việc của anh ấy sẽ luôn thuận lợi, đừng xảy ra bất lợi nào quá lớn. Không chỉ Mộ Du Trầm, những người ở Mộ gia đối xử tốt với em, em đều sẽ ghi nhớ trong lòng, hy vọng mọi người đều có một cuộc sống tốt đẹp, họ đều có ân với em.”
Bạch Đường nghĩ ngợi một lát, đột nhiên hỏi: “Chỉ vậy thôi sao? Em cảm thấy việc em để ý Mộ Du Trầm, chỉ là đang báo ân sao?”
“Nếu không thì sao ạ?” Thư Minh Yên khó hiểu nhìn về phía Bạch Đường, chợt tự nghĩ lại: “Cũng không hẳn là vì lý do này, trong lòng em, em xem anh ấy như người thân, là người rất rất thân. Hơn nữa bây giờ chúng em là vợ chồng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ mối quan hệ của cả hai sẽ càng thân thiết hơn trước kia.”
Bạch Đường cười cười, muốn nói gì đó nhưng lại thôi: “Mau về phòng đi, Mộ Du Trầm vẫn đang chờ cuộc gọi của em đó.”
“Đúng nhi, em không nói chuyện với chị nữa, không ngờ đã khuya vậy rồi mà anh ấy vẫn chờ em gọi điện, em phải về phòng đây.” Thư Minh Yên chào tạm biệt Bạch Đường, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, chớp nhoáng đã không thấy bóng dáng đâu.
Cô sợ Mộ Du Trầm chờ lâu sao.
Bạch Đường dựa vào đầu giường, có chút buồn cười.
Dựa theo lời Thư Minh Yên vừa nói, cô ấy cảm thấy hình như cô bé ngốc đó vẫn chưa phân biệt được thế nào là tình yêu và thế nào là tình thân.