Ruột Bông Rách

Kiều Nam Kỳ vẫn luôn ngồi ở đằng xa đó.

Bởi vì y ngồi quá xa cho nên chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn cùng bóng người mơ hồ, nói là đồng hành với người ta, không bằng là nói đồng hành cùng những ánh sáng đó.

Nếu đến gần hơn một tí, chắc chắn có thể nhìn rõ.

Nhưng Triệu Vanh chưa chắc đã muốn nhìn thấy y rõ ràng đi --- nếu như Triệu Vanh biết được.

Dù sao y cũng chỉ muốn ngồi ở đây một lúc, dù sao thì cái gọi là năm mới này, nếu y không ở đây mà ở một nơi khác, thì cũng không tốt hơn là bao.

Đêm nay tìm bé gái kia nhờ đưa bong bóng, không phải bởi vì hôm nay là giao thừa, mà bởi vì hôm nay có khả năng là sinh nhật của Triệu Vanh.

Đêm giao thừa năm ngoái, y vẫn luôn bận rộn, cũng không ở nhà.

Chỉ là trước đây lúc chị Lý dạy y làm những món Triệu Vanh thích ăn, đã từng nhắc tới chuyện này, Triệu Vanh đã từng vào đêm giao thừa đột nhiên muốn ăn mì trường thọ.

Mà y cũng đã xác nhận cụ thể với chị Lý, ngoại trừ một lần đó. Triệu Vanh bình thường cũng chưa bao giờ ăn mì trường thọ, thậm chí còn không thích ăn mì, không có khả năng bởi vì thích ăn mì trường thọ, ngược lại giống như vì nghi thức nên mới ăn.

Tuy rằng ngày này khác với ngày sinh nhật trên hồ sơ của Triệu Vanh, nhưng chuyện này cũng không có gì lạ --- khi cha mẹ đăng ký khai sinh cho con cũng không nhất thiết phải giống ngày sinh ra. Hơn nữa thân thế của Triệu Vanh vốn đặc biệt, sinh nhật trên hồ sơ ghi sai cũng không phải không thể.

Mà từ phản ứng của Triệu Vanh khi trực tiếp mua hết bóng bay sinh nhật, y cũng xác thực được ngày này là sinh nhật thật sự của Triệu Vanh.

Tiếc là.

Kiều Nam Kỳ chưa bao giờ cùng ăn sinh nhật với Triệu Vanh.

Viên kẹo tan hoàn toàn trong miệng cũng dần nhạt đi.

Y thì thầm về phía ngôi nhà vẫn còn sáng đèn: "...... Sinh nhật vui vẻ."

Sau đó, y đứng dậy rồi rời đi.

Trong phòng.

Sau khi ăn xong bữa cơm giao thừa với những cuộc trò chuyện vui vẻ, pháo hoa bên ngoài cũng đã tắt từ lâu, thỉnh thoảng chỉ còn vài tiếng pháo nổ vang, lúc gần lúc xa.

Từ Tín cũng mua một bó pháo, nói: "Anh sẽ phóng một quả trước cửa đêm tạo thêm không khí vui vẻ."

Chị dâu Từ đi thẳng vào nhà tóm lấy Lương Hữu Quân mạnh khỏe thu dọn đồ đạc, Triệu Mính thân thể không tốt đã ngủ từ sớm, Triệu Vanh cũng đã đưa bà vào trong phòng ngủ.

Không lâu sau, trước cửa liền truyền tới tiếng đốt pháo 'Bùm bùm'.

Triệu Mính mới vừa nằm xuống, nghe thấy thanh âm sôi động này một hồi, liền mỉm cười hỏi Triệu Vanh: "Năm nay Tiểu Vanh của mẹ muốn làm chuyện gì?"

Triệu Vanh không cần nghĩ đã nói: "Con sẽ cùng mẹ chữa bệnh......"

Cậu khựng lại chút.

"Cũng không có gì để làm ạ, có thể sẽ cùng người khác bàn bạc xem nên đầu tư vào hạng mục nào, có thời gian sẽ tới hiệu sách ngồi một lát. Ngoài ra, con cũng không có năng lực gì, làm không được thì quên đi."

Triệu Mính kinh ngạc: "Sao lại thế được?"

Triệu Vanh biết bà trong lòng luôn đánh giá cao mình, bất đắc dĩ nói: "Mẹ ơi, đến giờ đi ngủ rồi."

Triệu Mính lại không để ý tới cậu, chỉ lo nói một mình: "Mẹ không hiểu những thứ đầu tư và kinh doanh đó, trí nhớ mấy năm nay của mẹ ngày càng tốt. Nhưng mẹ vẫn nhớ tới sự xuất sắc trong quá khứ của con."

"Mẹ không phải người tài giỏi gì, đời này làm rất nhiều việc sai lầm, mà chuyện của ba con, là chuyện sai lầm nhất của mẹ. Nhưng lúc đó mẹ còn bốc đồng, bởi vì ông ấy nhìn qua thật sự......" Triệu Mính giống như đang nghĩ tới cách dùng từ, dừng lại một chút mới nói tiếp: "Rất chói mắt. Ông ấy rất tự tin, mà ông ấy cũng xứng với sự tự tin ấy."

Triệu Mính duỗi tay ra nắm lấy tay Triệu Vanh.

"Mẹ còn nhớ lúc con chụp ảnh tốt nghiệp cấp 3, mẹ đợi con trước cổng trường, nhìn con cầm bằng tốt nghiệp, mặc đồng phục đi ra." Bà nói, nụ cười vô thức lớn hơn, "Con còn chói mắt hơn cả ông ấy."

Triệu Vanh cũng nắm chặt lấy tay Triệu Mính.

bên ngoài, tiếng pháo Từ Tín đốt gần như cũng kết thức, chỉ còn lại vài tiếng vang 'Bùm bùm' ngắn ngủi.

Cậu từ từ chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Con biết rồi."

"Mẹ ngủ ngon."

Trở lại dưới lầu, Từ Tín vừa lúc đốt pháo xong quay lại, nhìn cậu nói: "Tết nhất mà lạnh quá, anh vừa rồi vậy mà còn thấy có người ngoài đường, cách xa quá, chỉ nhìn thấy bóng dáng. Người kia thấy anh đốt pháo cũng không quay đầu lại. Cũng không biết nghĩ gì mà lại không về nhà ăn Tết......"

Anh thấy xong chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không trông cậy Triệu Vanh trả lời, quay đầu liền chui vào phòng bếp, rửa sạch tay rồi đi phụ bà xã.

Đợi tới sau khi dọn dẹp xong hết, mọi người cũng giải tán, trong phòng khách cũng chỉ còn lại mình Triệu Vanh.

Triệu Vanh ôm gối ngã người trên ghế sô pha.

Những quả bóng sinh nhật lơ lửng trên phòng khách vờn quanh cậu, cậu cúi đầu cầm lấy di động, bắt đầu xử lý những lời chúc mừng năm mới đó.

Lưu Thuận trực tiếp quay video ngắn chúc mừng năm mới, phía sau là một mảnh tiệc tùng xa hoa, có thể làm ồn Triệu Vanh ở một nơi cách xa vạn dặm.

Phương Trác Quần cũng chúc cậu giao thừa vui vẻ, nhân tiền nhắc tới đám cưới đã được lên kế hoạch vào mùa xuân, Triệu Vanh đương nhiên đã hứa sẽ quay về để tham dự.

Điều ngạc nhiên là cô bé ở cửa hàng thú cưng đã lâu không nhắn tin không biết thế nào vừa rồi cũng đã gửi tin chúc mừng năm mới cho cậu.

Những cái còn lại đều là tin lộn xộn, nhiều người bình thường không liên lạc cũng gửi lời chúc vào thời điểm này. Ngay cả Lục Tinh Bình người ít khi gửi tin nhắn cũng đã gửi cho cậu một tin nhắn chung chúc mừng năm mới.

Triệu Vanh lần lượt trả lời lại, cũng gửi lì xì cho mấy người Từ Tín.

Sau khi lọc hết các tin nhắn, cậu mới phát hiện còn dưa lại một cái, là thiệp mời tiệc tối Nguyễn Thừa gửi cho cậu.

là bữa tiệc giao thừa của giới kinh doanh ở Trúc Khê.

Ý định của Nguyễn Thừa là bàn chuyện hợp tác trong năm sau, nếu Triệu Vanh bằng lòng, còn có thể kết giao với vài người, để sau này có thể thi triển tay chân.

Triệu Vanh vốn dĩ chán ghét cảnh tượng náo nhiệt, lại có chút mệt mỏi, tiện tay trả lời "Cám ơn anh, tôi không đi" liền ném di động sang một góc, ngáp một cái rồi ôm chăm ngủ trên sô pha.

-

Năm mới.

Ven đường còn dán đủ loại trang trí màu đỏ, những câu đối và lời chúc vẫn còn nằm trước cửa mỗi căn nhà.

Nhưng khi kỳ nghỉ kết thúc, sự mệt mỏi dường như bị thứ gì đó gột rửa trong lặng lẽ, toàn bộ thành phố phút chốc trở nên sôi động.

Đường phố tấp nập người qua lại, hiệu sách cũng dần dần có nhiều người tới.

Triệu Vanh đang ngồi ở hiệu sách đọc sách.

Cậu rõ ràng đang cúi đầu, nhưng người đi ra đi vào vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía này.

Tuy rằng đang đọc sách, nhưng thật ra cậu đã lật tới trang cuối cùng --- cậu đã sớm xem xong rồi.

Tâm trí bây giờ đang bay tới nơi khác.

Đêm này là thời điểm diễn ra tiệc tối mà Nguyễn Thừa mời.

Lúc trước là bởi vì không muốn đặt nhiền tâm trí vào, cho không mới không nghĩ ngợi gì mà từ chối, nhưng sau đêm giao thừa, những lời Triệu Mính nói với cậu vào đêm đó vẫn còn thỉnh thoảng hiện lên trong đầu, còn có trước lúc rời khỏi Dương Thành, Phương Trác Quần đã nói, "Mấy năm nay sao lại thành ra thế này."

Cậu lại chợt có chút do dự.

Lương Hữu Quân ở một bên, chỉ cầm một cuốn bài tập lịch sử, nói: "Chán quá ông chủ ơi."

Triệu Vanh ngẩng đầu lên, "Ờ."

"......" Lương Hữu Quân đặt cuốn sách trên tay xuống, tiến tới trước mặt cậu nói: "Anh đã quen thuộc nơi này như vậy, có biết chỗ nào chơi vui hông?"

"Công viên giải trí."

"Không phải loại này!"

Lông mày Triệu Vanh giật giật.

Cậu biết Lương Hữu Quân đang muốn tới đâu chơi.

Lương Hữu Quân trước kia sống ở Dương Thành, cả ngày dành thời gian để tham gia vào các buổi tụ tập của giới thượng lưu, ở mặt này có vẻ thành thạo.

Cậu bỏ sách xuống, lại nghĩ tới lời mời Nguyễn Thừa gửi cho mình.

Sự do dự vừa rồi đột nhiên bị đẩy đi, cậu đánh giá Lương Hữu Quân một chút.

"... Ông chủ ơi ánh mắt của anh làm em sợ ghê á."

"Tôi đột nhiên muốn đi."

"Hả?"

"Đi, về nhà đi. Cậu đi thay một bộ vest trang trọng hơn, đêm nay tôi có mời, cậu sẽ là partner của tôi, tôi cũng không cần tốn công tìm người khác."

Dù sao loại chuyện này, Lương Hữu Quân xem như là là nghề cũ, vô cùng quen thuộc.

Triệu Vanh đến đó chỉ vì nói chuyện công việc, kết giao thêm bạn, dù sao những người tới đây cũng sẽ dắt thêm partner. Đã có Lương Hữu Quân ở đây, coi như giả làm người đi cùng cậu.

Lương Hữu Quân phản ứng ngay lập tức, vội vàng đứng lên: "Em đóng cửa liền đây!"

-

"Chúng ta thật sự không bàn chuyện sao?" Chu Việt Tình hỏi lại lần nữa.

Kiều Nam Kỳ lắc ly rượu trong tay, nhìn rượu đỏ trong ly dao động qua lại, không nói gì cả.

Tiệc tối được tổ chức ở một khán phòng cực kỳ rộng rãi, có hình tròn từ dưới hướng lên, bên ngoài đều là cầu thang. Những chiếc bàn dài đựng đồ ăn thức uống đều được bày ở tầng một, tầng thứ hai là một cái bục cao, phía trên đặt một số nhạc cụ và một cây dương cầm, bên cạnh là nghệ sĩ biểu diễn.

Từ lầu một nhìn lên, chỉ nhìn thấy lưng của người biểu diễn hơi nhô ra khỏi lan can, tiếng nhạc cổ điển được phát ra khi ấn phím đàn, từng chút du dương và tao nhã.

Bọn họ bây giờ đang ngồi diện tại một bàn ăn trong bữa tiệc. Trên bàn chỉ có đồ uống đơn giản và vài đĩa bánh ngọt, bánh ngọt hoàn toàn không có người đụng tới, rõ ràng người ở đây nhưng hồn lại ở chỗ khác.

Kiều Nam Kỳ mặc dù hôm nay đã vì đồng ý lời mời mà mặc quần áo trang trọng hơn, nhưng y cũng không quá mức coi trọng, ngay cả vest cũng không mặc vào. Bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trằng có in sọc xanh nhạt trên đó, cổ tay áo hơi xắn lên, khuy măng xét, cùng bộ với nút áo, vừa hình thức nhưng lại có chút tùy ý.

Mặc dù vậy, như do khí chất trời sinh, cho nên chỉ dù ngồi lắc ly rượu đỏ trên tay, lại không chút nào với những người mặc áo vest đi giày da.

Rượu như đã được ủ nhiều nă, khi mở nắp lên đã tỏa ra mùi thơm nồng đậm đầy tinh khiết.

Nhiều người ở khu vực này không quen biết y, nhưng lại nhận ra Chu Việt Tình.

Bọn họ tò mò người khiến Chu Việt Tình đang cười lấy lòng này là ai, cho nên thỉnh thoảng sẽ nhìn qua đánh giá, nhưng lại không dừng lại lâu ở đó.

Kiều Nam Kỳ có thể cảm nhận được những ánh mắt đó.

Nhưng y cũng không để ý, y tới đây chủ yếu để những người này nhận thức mình.

Trước khi tới, Kiều Nam Kỳ đã xác nhận với Nguyễn Thừa, Triệu Vanh không muốn tới, xem ra là không muốn nhúng tay vào những thứ này. Nhưng nếu muốn ở Trúc Khê tồn tại lâu dài, lại có Chu Việt Tình lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào điểm yếu của mình, bị động rõ ràng không phải là phong cách của Kiều Nam Kỳ.

Vì thế sau khi y nhận được lời mời của Chu Việt Tình, đã một mình tới dự tiệc.

Chu Việt Tình còn tưởng rằng đây là dấu hiệu y muốn nhượng bộ, y vừa tới, Chu Việt Tình đã mời y ngồi xuống trò chuyện.

"Kiều tiên sinh, không nói là có ý gì? Tôi có chút --- không hiểu." Chu Việt Tình nhấp một ngụm rượu, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng lời nói lại có chút cứng rắn hơn, "Tôi biết trước đây mình không có mắt, lại tình cờ đụng phải người Kiều tiên sinh để ý, đoàn đội chữa bệnh mà chúng tôi bồi dưỡng, cũng đã chắp tay tặng người, này còn chưa đủ sao? Mấy dự án kia chúng tôi tốn không ít tâm huyết, đối với ngài cũng không có tác dụng gì, cớ chi cứ nắm chặt không buông?"

"Triệu tiên sinh sau này muốn có chỗ đứng ở Trúc Khê, thì dù có một con rồng mạnh mẽ cũng không thể đàn áp một con rắn địa phương....."

Cô 'Hừm' một tiếng, "Con người tôi có chút ngay thẳng, hy vọng Kiều tiên sinh không phiền."

Kiều Nam Kỳ ngước mắt liếc nhìn cô một cái.

"Tôi đã sớm nghe Nguyễn Thừa nói qua, phong cách làm việc của cô Chu, tương đối hung hãn, thế công quá nhanh, có đôi khi sẽ làm đối thủ vội vàng rút lui." Y từ tốn nói từng câu một, "Đáng tiếc thay, phong cách làm việc trước giờ của tôi, khả năng còn hung hãn hơn cô Chu một tí."

"Cô nói con rồng mạnh mẽ không thể đàn áp con rắn địa phương, tôi đồng ý."

Chu Việt Tình không biết có phải đã đoán trước một chút ý định của Kiều Nam Kỳ, nụ cười trên mặt chợp tắt, lông mày hơi nhíu lại, "Ý anh là gì?"

"Nhưng ai lại quy định, con rồng mạnh mẽ và con rắn địa phương phải là hai người chứ đúng không?"

"Tôi nghe nói, nền tảng của nhà họ Kiều đều ở Dương Thành. Anh tới đây như vậy, là định từ bỏ những việc kinh doanh ở Dương Thành? Kiều tiên sinh, tôi nghe bạn bè ở Dương Thành nói tới, anh không phải người hành động theo cảm tính."

"Đúng, tôi không phải." Kiều Nam Kỳ thẳng thắn thừa nhận, "Nhưng tại sao tôi phải từ bỏ những thứ đó để tới đây?"

"...... Tự tin lắm. Được, nếu Kiều tiên sing về sau cũng muốn phát triển ở Dương Thành, vậy không bằng cho tôi chút mặt mũi, những dự án bị anh lấy coi như tôi từ bỏ, nhưng tiếp theo, tôi và Kiều tiên sinh mỗi người đều lười một bước, không can thiệp vào chuyện của nhau, không chừng sau này còn hợp tác --- dù sao chúng ta về sau, nhìn lên không thấy thì cúi đầu cũng thấy*, dù sao anh chiếu cố hai bên cũng không dễ dàng, cứ để mình thoải mái một chút, không phải tốt hơn sao?"

*: Là 1 thành ngữ thành Trung Quốc, ý chỉ việc phải gặp gỡ thường xuyên

"Xem ra những người bạn ở Dương Thành kia của cô Chu, cũng hoàn toàn không hiểu rõ về tôi."

Kiều Nam Kỳ cười nói.

Vừa rồi y luôn lạnh mặt, giờ phút này cười rộ lên, lại không mang theo chút hòa hoãn không khí nào, ngược lại càng làm Chu Việt Tình cảm thấy bất an.

Y hơi dựa vào lưng ghế, nhưng sống lưng lại rất thẳng, một tay nâng ly, giống như thưởng thức mà không ngừng đong đưa. Y không thích mùi vị của rượu, thứ này nằm trong tay, nếu không phải cần thiết, thì bình thường cũng không uống đượu mấy ngụm.

Y nhìn ly rượu trong tay, liếc nhìn vết răng trên cổ tay vẫn còn chưa mất đi hết, sau đó nhíu mày.

Nhưng y lại không biết cái nhíu này lại càng khiến Chu Việt Tình cảm thấy sợ hãi, chỉ biết nín thở chờ đợi y lên tiếng.

Nhưng y lại hoàn toàn không để ý tới Chu Việt Tình như đang gặp phải đại địch, chỉ cởi khuyu măng sét đặt lên bàn, thả áo sơ mi xuống, che khuất đi vết sẹo tượng trưng cho sự hèn nhát của mình.

Sau đó, y mở miệng nói: "Cô nói rất đúng, nhìn lên không thấy cúi đầu cũng thấy. Nhưng con người của tôi, cũng không thực sự tin tưởng bề nổi hòa bình, tôi cảm thấy chuyện nhìn lên không thấy cúi đầu cũng thấy thế này quá nguy hiểm, cách tốt nhất....."

"Là nhìn lên không thấy, mà cúi đầu cũng không thấy."

Chu Việt Tình giật mình, vài giấy sau, sắc mặt của cô đột nhiên tối sầm.

Cô nghe được ý trong lời nói của Kiều Nam Kỳ.

Cuộc đối đầu lúc trước, căne bản không phải uy hiếp gì, cũng không phải tới điểm thì dừng, mà chỉ là 'Quà gặp mặt' đơn giản. Y chưa bao giờ có ý định nói chuyện lý lẽ với bọn họ, vừa ra tay đã muốn làm tới cùng.

Người này vậy mà muốn trực tiếp nuốt chửng toàn bộ nhà họ Chu bọn họ, tự mình trở thành con rắn địa phương kia!

Lúc này, suy nghĩ đầu tiên hiện lên của cô là, Kiều Nam Kỳ thật sự làm được.

Bọn họ chỉ mới tiếp xúc một hai l;ần, nhưng cũng đủ để cô nhận ra sự chênh lệch.

Chỉ là khẩu khí này quá lớn, thế cho nên cô càng không thể chắc chắn, đây là lời nói nghiêm túc hay là một câu nói đùa đầy khoa trương.

Cô giả vờ miễn cưỡng cười, đang muốn xác nhận một tí, di động của Kiều Nam Kỳ lại vang lên.

Nguyễn Thừa vốn cũng đang trong bữa tiệc đứng cách đó không xa vậy mà lại gọi điện tới.

Rõ ràng chỉ cần đi vài bước là có thể tới trước mặt Kiều Nam Kỳ, vậy mà lại chọn gọi điện thoại.

- -- Việc gấp gì?

Kiều Nam Kỳ níu mày nhận điện thoại.

Chỉ nghe Nguyễn Thừa ở đầu dây bên kia vội vàng nói: "Kiều, Triệu Vanh vừa gọi điện tới cho tôi, nói cậu ấy đang ở ngoài khán phòng. Hiện tại đang tiến vào."

Kiều Nam Kỳ ngơ ra.

Chu Việt Tình ngồi ở trước mặt nhìn thấy, người vừa rồi còn thong thả có thể dễ dàng đáp lại mọi ánh mắt dò xét, bỗng nhiên lại trở nên căng thẳng, ly rượu cầm trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Đôi mắt sâu thẳm của y đột nhiên mất hết bình tĩnh, mọi cảm xúc đều bị bao phủ bởi sự hoảng loạn rõ rệt.

Như thể y trong phút chốc đã gạt bỏ hết gai góc khi tiếp xúc với người ngoài, tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự hoảng loạn.

Han: Nghe nói ngày mai các sĩ tử thi tốt nghiệp, Han chúc các em thi thật tốt nha.

Dạo này mình không đăng truyện lên thường xuyên được vì mình bị trật khớp xương vai trái bữa giờ nhưng trị không hết, vẫn còn đang phải đi trị liệu suốt cả tháng nay, giờ chỉ cần ngồi đánh máy cũng đủ đau không chịu nổi, nhưng mình sẽ cố gẵng edit cho xong truyện nha. Mọi người cố gắng chờ nhé, sẽ cố gắng mau hoàn thành. Yêu mọi người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui