Tôi ểu oải bước về phòng, mang trong người một thương tích do chính người bố mình gây ra, quả thật nói về trình độ võ thuật thì thua xa, không biết khi nào mới có thể rút ngắn cái khoảng cách ấy. Bố tôi từng được huấn luyện võ thuật từ nhỏ trải qua rất nhiều kiểu bởi những võ sư là bạn của ông nội lúc đi kháng chiến. Những môn võ mà bố học cho đến nay hiếm có người tìm kiếm được, những thế võ đầy thanh thót, nhẹ nhàng, uyển chuyển, chú trọng về phần khí nhiều hơn phần thân.
Tôi nhanh chóng leo lên giường nằm, một cảm giác hơi đau đau, cũng may mắn là lúc nãy thả lỏng cơ thể một cách tối đa để thả người theo lực tác dụng cho nên bị thương không mấy nguy hiểm, nếu như một người nào đó mà không hiểu về phần đả lực ấy thì chắc chắn có thể hộc máu sao cú đá ấy, nguy hiểm vãi. Bỗng chợt nhớ đến người con gái ấy, Diễm Trúc với nụ cười tươi tắn đầy xinh xắn, có một nét gì đó hao hao giống Bạch Yến và Tố Như. Kể ra cũng lấy làm lại, tự nhiên ở đâu đem ra cả đóng con gái xinh đẹp như thế…
-Trời ơi, lúc lớp 9 muốn tìm bạn gái kiếm một người xinh đẹp mà đỏ con mắt chẳng thấy, bây giờ thì cả đóng thế này nè. Ông trời đi ngủ hay ông không có mắt thế ? – Tôi than trách một mình trong căn phòng đầy rộng lớn.
Đúng lúc đó…
-Cộc,..cộc – Tiếng gõ cửa.
-Vào..khụ.. đi – Lại lên cơn ho.
Và…
-Hihi – Bạch Yến chào tôi bằng một nụ cười quyến rũ.
Khỏi phải nói cái máu trong người tôi lại trỗi dậy, gặp con gái đẹp là thế, hai con mắt cứ mở to ra mà đặc biệt ở một chỗ không bao giờ chớp, đó cũng là một lợi thế. Tôi thì thường xuyên chết mê chết mệt với những nụ cười như thế, tôi yêu những nụ cười đó, làm cho cái người nhìn thấy yêu đời làm sao. Truyền cảm hứng bằng nụ cười đây mà.
-Sao thế ? – Em quá quen thuộc với tình huống này nên nhanh chống gỡ rối.
-À,.. không có gì – Mỗi khi tôi như thế thì gãi đầu.
-Chân thế nào rồi ? – Cái đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra câu hỏi.
-Đỡ hơn rồi, xem nè, hihi – Em bước đi một cách đầy uyển chuyển.
Tôi cảm thấy nhẹ cả lòng vì lần này chắc chắn rằng không sao cả, đã bình phục theo thời gian. Khi thấy em té thì xác định được rằng con tim đau vì người ấy nhưng không phân biệt được đó chính là tình bạn hay một thứ gì đó rất mờ ảo chưa thành hình thù. Tuy đã bước đi được nhưng đối với chuyện bước ra sân thi đấu là một chuyện không thể nào được, nếu bước ra sân thi đấu trận tiếp theo vào chiều thứ bảy này thì em sẽ bị chấn thương nặng hơn.
-Thứ 7 làm khán giả nhé – Tôi nhìn em.
-Sao thế, tớ đá được mà ?
-Đá thì được mà hỏi là có vào bệnh viện không là một điều nữa, nên tốt nhất làm khán giả. – Tôi bắt đầu thuyết giáo, chẳng hiểu tại sao khỏi cần suy nghĩ cái gì cũng có chuyện để nói với em.
-Hihi, cảm ơn cậu nhé. – Em lại làm ình xinh đẹp hơn.
Tôi tránh cái nụ cười ấy bằng cách nhìn xuống đất nhưng nào có ngờ bắt gặp đôi chân dài miên mang kia, trời ơi là trời, trắng nõn nà muốn cắn ột phát chứ chẳng đùa. Không biết có phải Như đã truyền cái bệnh mặc quần Jean ngắn để khoe cặp chân dài ấy không nữa, không hiểu nổi mấy người con gái. Trong nhà này có 3 thằng con trai mới lớn nhé, muốn làm khó nhau đây mà.
-Trời ơi là trời, chắc chết – Tôi thốt thầm trong bụng.
-Đi dạo cậu nhé – Giọng nói ngọt ngào.
-Ừ – Tôi đã lập trình sẵn.
Em bước ra ngoài phòng đợi tôi, tôi nhanh chóng mở tủ lấy ra một bộ quần áo thường dùng để mặc đi chơi, chiếc quần Jean hơi đen với chiếc áo thun bó sát dù cái ngực lép ^_^, tức kinh khủng luôn đấy. Mỗi lần tôi mặc bộ đồ đó mẹ cứ gọi là cây tre miễu, chẳng hiểu tại sao luôn ấy.
-Hihi. – Em lại mỉm cười khi thấy tôi
Hai đứa bước ra đến phòng khách xin phép bố mẹ đi dạo thì chẳng thấy Như đâu cả, cũng may mắn cho tôi hai thằng anh khốn nạn đi đâu mất tiêu rồi không thôi lại thành một thằng vệ sĩ bất đắc dĩ rồi. Buổi tối hôm ấy đã gần 21 giờ rồi, ngoài đường xe cộ càng nhiều, do ở thành thị mà, những cơn gió mà người ta gọi là gió tết thổi qua làm cho con người lạnh buốt tê tái.
Hai đứa tôi đi dạo dài dài lên cây cầu Hùng Vương theo ý của em, em bảo tối mà đứng trên cầu nhìn xuống mặt sông thì thú vị lắm. Tôi nghĩ thế cũng đúng vì những ngôi sao, những chiếc xuồng, ghe, tấp nập qua lại tạo nên một khung cảnh huyền ảo trốn phàm trần.
Trên con đường ấy hai đứa nói chuyện rộn rã lên, vui thấy ghê, có những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo theo hướng công viên, tôi nhìn thấy mà có một sự ghen tức nhẹ, cảm giác cô đơn tràn về. Em cứ thanh thót bước những bước đi đầy mảnh mai, trong người con gái ấy chẳng khác gì một đóa hoa của thiên nhiên. Xinh đẹp như thế mà còn mặc thêm chiếc quần Jean ngắn thì bắt ai chạy xe ngang cũng ngoái đầu mà nhìn. Một cảm giác tự hào lây khi đi cùng với người đẹp.
-Lúc tớ ở nước ngoài, thích cái cảm giác đi dạo vào buổi tối lắm – Em sang nhìn tôi.
-Ừa, đầy mát mẻ và nhìn được bao quát khung cảnh.
-Nếu được đi nước ngoài cậu thích đi đâu. ? – Em dùng ánh mắt lung linh hỏi tôi.
-Hihi, thôi xa quá không mơ đâu.
-Cứ mơ đi, mơ được thì cứ mơ, hihi – Em nói đầy triết lý.
-Ờ,.. thì nước Anh.
-Tại sao thế ?
-Tại vì ngu tiếng Anh, khi mình đi được Anh chứng tỏ là giỏi tiếng Anh, trở thành một người hoàn hảo. – Tôi đưa ra một trình tự đầy lôgic và nghe mùi gió ^_^.
-Một người hoàn hảo, hihi. – Em nhắc lại câu nói đó của tôi.
-Sao thế ?
-Cậu hoàn hảo thế kia, còn muốn như thế nào nữa ? – Em lại dùng ánh mắt ấy.
-Ấy, ấy. Có đâu, tớ chỉ là một người bình thường.
-Tớ thích một người bình thường. – Một câu nói đầy ngụ ý dành cho tôi
-Hihi, cậu xinh đẹp, tài giỏi thế kia, quá hoàn hảo thế kia còn thích làm người bình thường chi ? – Tôi ngu ngơ đến mức khó hiểu.
-Khổ lắm cậu à – Em nói với giọng buồn.
Tôi thì chẳng hiểu tại sao em được như thế lại bảo là ” khổ ” chẳng phải nhiều người con gái trên thế gian này ai cũng muốn được như em sao, tài sắc vẹn toàn lại tiểu thư con nhà giàu, thế thì chẳng ai muốn được như thế chứ. Tự nhiên nói thế, đúng là con gái chẳng hiểu nổi.
Thế là tôi lặng câm luôn, chẳng nói thêm lời nào nữa, cứ thế mà bước tiếp bước trên con đường nhựa ấy, những ánh đèn loe loét sáng tỏa khắp con đường cùng với cảnh nhộn nhịp về đêm khuya, tấp nập ngừa qua lại. Em có vẻ rất thích đi trong đêm….
Một lát sau hai đứa tôi đã đứng trên cây cầu Hùng Vương, nhìn xuống dưới con sông đang chảy những dòng nước ra biển, một nơi rất sầm uất, đâu đó cũng có những ánh đèn soi rọi của những chiếc xà lang rồi đến tiếp xình xịch của mấy cái cẩu, tạo nên một không gian vừa yên tĩnh nhưng cũng ồn ào.
-Đẹp cậu nhỉ – Em chỉ ra hướng biển.
-Đẹp gì ? – Tôi chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả.
-Dòng nước chảy ra biển. – Em thản nhiên nói.
Tôi trơ người quay ra nhìn em, chẳng biết có bị khùng không nữa, thường thường người ta nói con gái đẹp thì dễ bị khùng lắm. Đây ra gần cửa biển tất nhiên nó chảy ra đấy để ra biển còn gì nữa, em nói mà làm tôi giật hết cả người.
-Giống như dòng máu chảy vào trong tim ấy – Giọng nói ngọt ngào bay theo những con gió thoảng qua từ biển thổi vào.
-Ừa, chảy thể nào kiểm soát được . – Tôi bị em lôi cuốn vào câu chuyện nước chảy ra biển.
Em chợt qua mặt qua nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên, tôi cũng quay mặt lại nhìn, hai người rơi vào tình huống đôi mắt quấn lấy đôi mắt, tôi thấy được vẻ đẹp long lanh từ ánh mắt ấy. Bất chợt nhìn xa xăm dưới mặt nước đang chảy êm đềm về đêm khuya.
Hai con người ấy như một hệ với nhau, không thể nào rời xa và mất nhau trong lúc đó, người này đem lại cho người kia một cảm giác đầy thú vị. Không ai hiểu nổi cái cảm giác ấy là gì, chắc có lẽ đây là lần tiên nên ai cũng bỡ ngỡ trước tình huống như thế. Dòng nước cứ trôi… Thời gian cứ qua đi… Nhưng giai điệu tâm hồn của hai người vẫn không lỗi một nhịp nào cả…. Hai người đấy có biết rằng cái nhịp đập của con tim, dòng máu chảy về con tim của họ cũng giống như một dòng nước đang chảy xiết ra biển cả, nó luôn có một điểm đích, khác xa với trước kia…
-Hây dà… – Tôi lên tiếng sau cái khoảnh khắc im lặng ấy.
-Hihi, về thôi. – Em quay mặt bước đi.
Tôi chỉ biết cung kính không bằng tuân lệnh, bước theo những nhịp chân đầy mảnh mai của em, đi vói một người con gái xinh đẹp luôn có hai mặt với nhau. Vẫn con đường ấy, đêm khuya nhưng dòng người vẫn tấp nập, có lẻ ngày hôm nay họ rủ nhau đi chơi hay sao ấy, xe cộ thì đông đúc, tiếng cười nói rộn rã phá vỡ cái không gian mà tôi yêu thích đó là yên tĩnh.
Bước cứ bước,…
Đoạn đường đi về hai đứa nói chuyện với nhau rộn rã, đến đây thì tôi biết thêm là em có một cái điểm cực giống với Như, cực kỳ luôn ấy…
-Hihi, ăn kem nhé – Em đã thấy một tiệm tập hóa có bán kem.
Tôi nhanh chóng phóng vào mua hai cây kem dâu theo sở thích của mình vì em nói mua gì ăn đấy, vừa đi vừa mà run sợ tột cùng, sợ rằng hàm răng của mình đi theo lời của gió. Lạnh muốn chết với những cơn gió thổi buốt người vậy mà đòi ăn kem, đúng là con gái.
Tung tăng trên con đường Hùng Vương hai đứa tôi cứ như những đứa trẻ, đùa giỡn thoải mái mà không sợ tiếng bàn tán xôn xao về người con gái xinh đẹp ấy, em cứ như một hot girl, đi đến đâu người ta trầm trồ đến ấy. Tôi ghét những câu nói ” con nhỏ này chân dài, chắc là hàng của đại gia đây “, ” Múp quá mầy ơi, đẹp kinh khủng “. ” hàng đại gia, tiết vãi “,… nếu như có một mình tôi với những thằng đấy thì chấp cả bọn, lấy sức bình sinh ra mà đánh sống đánh chết với bọn này. Bộ ai xinh đẹp, ai tài giỏi, ai chân dài thì toàn yêu đại gia không à ?
Em cứ hồn nhiên mà tôi thấy tội nghiệp kinh khủng, tôi nguyền rủa đối với những người nói ra câu đó. Bộ cha mẹ họ sinh là lựa chọn được à, không ai có thể lựa chọn được điều đó, chỉ biết chấp nhận mà thôi, tất cả do số phận. Cho nên khi bạn thấy một xinh đẹp hay xấu xí cứ xem như bình thường không có chuyện gì. Đôi khi xấu xí cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp chưa chắc gì đã đẹp đâu nhé !
Đến đoạn quẹo vào Trần Hưng Đạo…
-Hihi, chuối nướng kìa cậu. – Em nhanh mắt kinh khủng dù đang đùa giỡn với tôi.
Thế là hai đứa lếch thân mình vào chỗ bán chuối, em xin cái cô đang nướng cho nướng thử, người bán rất vui vẻ và cho em thử. Bạch Yến làm trong vẻ rất rành, tôi với cô chủ đứng xem, người con gái ấy có lúc chun mũi khi xoay chiều của trái chuối, tôi nhìn mà không nhịn được cười…Một lúc sau…
-Haha – Tôi bật thành tiếng nhịn hết nổi rồi.
Cô chủ quán cũng bật thành tiếng, khuôn mặt em quẹt qua quẹt lại toàn lọ đen cháy khét từ trái chuối văng lên, nhìn chẳng khác một con mèo tý nào, cũng dễ thương đấy chứ. Thế là tôi ra tay anh hùng, trừ gian diệt ác, ra tay chứng tỏ đẳng cấp của mình, nãy giờ đứng nhìn em biểu diễn cũng rút ra được kinh nghiệm ình. Nhưng càng nướng tôi thấy trái chuối càng đen, kết quả đen hết một mặt…
-Hihi – Em cũng cười khúc khích.
Tôi cảm thấy nhục bách xuyên tâm chứ chẳng đùa, thế là nhanh chóng mua một bộc chuối rồi trả tiền chạy đi, quả là một tình huống khó đỡ. Cô chủ quán cũng rất niềm nở với hai đứa tôi, trong rất thân thiện, trước khi chúng tôi bước đi với những trái chuối thì…
-Hai đứa đẹp đôi lắm đấy. – Cô ấy nhìn ánh mắt đầy long lanh nhìn hai đứa.
Tôi giật cả người khi nghe câu nói ấy, biết rằng là một sự hiểm nhầm ấy đây nhưng cũng không hiểu tại sao không muốn nói ra sự thật đầy phũ và phàng, Bạch Yến mở ra những lời nói ngọt ngào….
-Hihi, cảm ơn cô – Em nở nụ cười thân thiện.
Hai đứa tôi tiếp tục đùa giỡn trên đoạn đường còn lại, một cái cảm giác vui vẻ ùa về trong giờ phút đấy, chúng tôi cứ như những đứa trẻ lên bốn, năm vậy. Thoải mái cười đùa với nhau những khoảng cách bình thường đã biến mất theo thời gian nhường chỗ cho sự vui vẻ,… Tôi cứ mong cái con đường ấy càng ngày càng xa ra để cuộc vui này không có điểm dừng nhưng cuộc vui nào chẳng có lúc tàn chứ…
Hai đứa bước vào căn nhà ấy, tôi cứ nghĩ em là một thành viên chính thức trong gia đình rồi, một thành viên không thể thiếu. Trong nhà đang ngồi ăn uống với nhau cũng vui vẻ lắm chứ, bố mẹ cũng nhìn em bằng ánh mắt đầy quý mến, hai thằng anh thì khỏi nói nhé, xác định là chết vì gái đẹp. Tôi thấy mệt cả người trong ngày hôm nay, từ sáng đến giờ đôi chân hoạt động hết công sức…
Đúng là một ngày đầy yên bình và thanh tĩnh…
Một giấc ngủ ngon….
Những ngày tiếp theo vẫn thế, sáng thì ở nhà được hai người con gái ấy dạy kèm môn anh văn, nói toàn tiếng gì không, dù họ có chửi tôi cũng chẳng biết cái mô tê sất gì cả, cứ gật đầu cho xong chuyện. Có lúc đang học tôi ngủ nữa kết quả là trưa hôm đó hai người ấy đi học bỏ, để lại một mình đạp xe trên đường nắng gắt đầy buồn tẻ.
Cái tuần ấy tập trung vào kiểm tra một tiết của học kỳ một chuẩn bị cho những bông hoa điểm mười vào ngày 20 tháng 11, chúng tôi quyết tâm với nhau lấy thành tích cao để chiến đấu một trấn cuối cùng vào chủ nhật tuần này. Nhất định phải thắng để vào vòng chung kết không gặp đội mạnh. Mọi tinh thần trong lúc này dồn vào để chiến đấu với đại ác ma tri thức…
Dòng nước cứ chảy…
Thời gian cứ trôi…
Cái ngày thứ bảy cuối cùng cũng đã đến, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi vừa kiểm tra rất thành công môn lịch sử, một thành tích không thể đả bại. Tôi nhanh chóng triệu tập đại hội văn võ bá quang của lớp 10A3 chuẩn bị cho trận chiến đấu sống còn của đội nữ.
-Thế nào rồi, chuẩn bị tới đâu ? – Tôi hỏi mấy bạn nữ thân yêu.
-Bạch Yến không thể ra sân. – Trang báo cáo tình hình.
-Suy giảm sức mạnh ở hàng công – Đến lượt bàn Trân.
-Đệch cứ như báo cáo chỉ huy ấy. – Tôn thằng Hùng lên làm Gia Cát được.
-Tao muốn đấm cho phát – thằng Chung cảm thấy bực bội.
-Tình hình là chiều nay phải thắng – bà Quỳnh tự đưa ra chỉ tiêu.
-Thế lấy ai thế chỗ cho Bạch Yến. – Tôi nhìn lần lượt mỗi người.
Trong các cuộc tám chuyện thì ba người con gái rất ít lên tiếng, chỉ lắng nghe mà thôi, lâu lâu có ai nhắc đến mình thì mỉm cười.
-Tớ sẽ tham gia trận đấu vào chiều nay – Giọng nói ngọt ngào ấy vang lên.
-Hả ?
-Đùa à. Bạn còn chấn thương mà.
-…
Cả bọn giật cả mình với câu phát biểu vừa rồi của Bạch Yến, chẳng biết em đang đùa hay nói thật nữa. Tôi có một tâm trạng gọi là không an tâm khi cho người con gái ấy tiếp tục thi đấu nên cuối cùng đã có một quyết định mà theo mình nghĩ là sáng suốt.
-Nếu chiều nay cậu ra sân tớ sẽ không thi đấu trận ngày mai – Tôi phán chắc nịch.
-Đệch.
-Lại thần phán.
-Mầy đùa hả Tâm.
-Ông khùng vừa thôi.
-Ối trời ơi.
-… – Cả bọn chúng nó giật mình với cái phát biểu gây sốc vừa rồi của tôi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Yến đang xoáy vào tâm hồn với ngụ ý ” hãy rút lại lời nói ” . Tôi cương trực đến mức mà cả bọn có nói gì cũng không được, thuyết phục cũng không xong, chỉ biết chạy đến năn nỉ Bạch Yến chiều nay không ra sân dù gì đội hình vẫn mạnh như thường…
Tôi cứ nghĩ lần này đã chiến thắng em….
Chiến thắng một cách oanh oanh liệt liệt…
Dù gì em cũng là người nghĩ đến tập thể…
Chiều hôm đó sau khi hết tiết 4, tại sân vận động của trường THPT PCT rất đông khán giả xem trận đấu cuối cùng của bảng thi đấu D trong khuôn khổ vòng loại nữ, hứa hẹn sẽ kịch tính đến từng phút từng giây,…
Cả lớp tôi đang thấp thỏm rầu rĩ, chẳng biết Bạch Yến nói đùa hay tôi đang giỡn, cả hai người đều là trụ cột, mất cả hai lối chơi và sức mạnh sẽ giảm đi đáng kể nhưng Bạch Yến không thể ra sân. Ai cũng trong chờ vào quyết định cuối cùng….
Một quyết định liên lụy đến rất nhiều người…
Tôi đang ngồi trên sân, chỉ trong chờ người con gái không bước ra sân với trang phụ quần đùi áo số…
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
Cuồi cùng thì….
.
.
.
.
.
.
..
Thì…..
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
Say quá,.. còn đủ tỉnh táo viết một chapter. Ngày mai sẽ bù,… bây giờ thì,.. khò…khò…khò