Bọn nó ngất với câu nói vừa rồi, đã Như ở nhà tôi còn là một cú sốc cực nặng vậy mà Bạch Yến cũng xác nhận là đang ở cùng một khu đất.
-Cậu không đùa chú – bà Kiều Oanh như không tin vào mắt mình.
-Thế này là thế quái nào – thằng Dương tỏ ra hận đời.
-Hihi, mấy cậu sao thế ? – Bạch Yến nở nụ cười nhẹ đưa ánh mắt nhìn qua một lượt.
Đáp lại là những cái lắc đầu tỏ ra không có gì của những đứa bạn nhưng mặt nó cứ ngáo ngáo ngu ngu lám sao ấy, tôi muốn cười lắm nhưng lại đến cái hình phạt ” chục thằng đè ” của bọn này nên nhẫn nhịn, cười thầm trong bụng. Bọn đang nói chuyện với nhau…
-Mấy cháu ở nhà chơi nhé, bác đi chợ mua đồ – Mẫu thân bước ra cùng với bố.
-Ở nhà cứ chơi tự nhiên nhé – Bố tôi nháy mắt tinh nghịch.
-Dạ, cháu cảm ơn ạ – Cả bọn đồng thanh giống như tập luyện từ trước./
-Bác đi đây.
-Dạ, bác đi cẩn thận. – Lại đồng thanh.
Bóng dáng bố mẹ đã khuất sau màng đêm đầy đen tối, dự rằng không lâu nữa căn nhà này sẽ rộn rã tiếng cười nói, thoang thoảng mùi hương của những món thức ăn ngon, do những người con gái xinh đẹp chế biến. Trong lúc ngồi chơi, hai thằng của tôi cũng bò xuống tham gia cuộc vui, không trí trong căn nhà trở nên rộn rã vui nhộn bởi những tiếng cười nói dầy tươi tắn của trẻ thơ.
Có lẽ gặp nhau rồi chuyện nói không biết khi nào hết nên bà Nguyệt đưa ra ý kiến…
-Bữa nay mình di hội chợ chơi đi. – Ý kiến được đề xuất.
-Hội chợ ở đâu ? – thằng Hùng có vẻ không lo lắng những việc này.
-Duyệt – Tôi đồng ý với ý kiến đấy.
-Ok, quất luôn – thằng Tùng búng tay cái chốc.
-Đi thôi còn đợi gì nữa – bà Trang nôn nóng.
-….
Tất cả các thành viên trong nhóm đã quyết định thực hiện theo cái ý kiến tuyệt vời trên cả ông mặt trời ấy, tôi và Bạch Yến, Như lên phòng thay đồ. Trong lúc bước lên phòng tôi cũng thấy là lạ, nãy giờ ba người con gái ấy ngồi như bức tượng đưa ánh mắt nhìn xung quanh chứ chẳng nói lên lời nào, có một sự gì đó đang vô hình ở đây
-Ủa, mình thay đồ rồi mà còn thay gì nữa – Tôi ngớ người ra
Đến lúc ấy mới biết mình khùng cỡ nào, đứng trước gương ngắm qua ngắm lại thầy mình vẫn phong độ như ngày nào chỉ thiếu cái vẻ đẹp trai thôi. Bước ra ngoài thì thấy hai người con gái ấy đã chuẩn bị xong đang đứng nói chuyện gì đó với nhau có vẻ rất vui vẻ, tôi khỏi suy nghĩ nhiều cũng biết họ đang đợi mình. Trang phục hai người mặc vào để đi chơi vào tối hôm nay khá là giản dị nhưng vẻ đẹp tinh khiết ây chẳng biết mất, Như mặc một chiếc quần Jean với chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế kiểu cách ở phía trước ngực, tôn lên nét đẹp đầy tinh khiết của tuổi thơ. Bạch Yến khoác lên mình chiếc áo sơ mi sọc đen nhưng khác tôi và một chiếc quần Jean, nhìn rất chính chắn. Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, không cần phải sửa soạn.
-Đi thôi – Tôi lên tiếng phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người họ.
Bước xuống nhà đám bạn trố mắt ra nhìn ba người chúng tôi, đáp lại là khuôn mặt bình thuồng, đợt này tôi tự thấy mình bình thường hơn bao giờ hết và có lẻ những chuyện đó như hạt cát trên sa mạc bao la rộng lớn, không cần quan tâm nhiều làm gì ệt.
Căn nhà rộng lớn ấy giao cho hai thằng anh tôi trong coi, khuôn mặt của hai người ấy giống như trái dưa leo chảy xệ vì không được đi cùng đám bọn này, một sự nối tiếc hiện ra hẳn trên khuôn mặt. Do Bạch Yến không có đem xe qua cho nên tôi chở em, còn Bạch Mai và Như đi chung một xe, không khác gì mọi khi.
Bầu trời đã tối, những ánh điện đường đã được bật từ lâu, chúng tôi đi ngược lại con đường đi học tức là đường Hùng Vương, đi về hướng chợ để tham gia cuộc vui. Chưa gì mà đã rộn rã đến như thế, một cảm giác cực vui xuất hiện. Tuổi họ trò như thế này không uổng phí tý nào, tôi thấy mình rất vinh hạnh mới có được những người bạn như thế này, cười đùa suốt ngày, chẳng biết mệt mỏi, thích gì chơi đó chẳng sợ ai cả. Thế mới là học sinh chứ.
-Đi thế này mai làm sao đá ? – thằng Đức lâu lâu hỏi một câu nghe hay phết.
-Dẹp, mai tính – bà Trân phản bác ý kiến sợ rằng sẽ đổi phương án.
-Cứ vô tư, ngày mai anh không ra trận. – Tôi lên tiếng.
-Đệch – Cả bọn đồng thanh.
-Ông đùa à ?
-Mầy nói lại câu đó nghe cho lọt tai coi thằng cờ hó – thằng Dương đã gia nhập hội.
-….
Bọn nó thuyết phục tôi, ánh mắt của Bạch Mai và Như có những viên đạn vô hồn đang tiếng về phía tôi sau khi nói ra câu ấy. Thực sự rất muốn ra sân chứ nhưng một khi đã nói là phải làm, đó là tính cách từ nhỏ đến giờ không thể nào thay đổi được. Giọng nói ngọt ngào ấy vẫn không vang lên ở sau lưng tôi, rất nhiều người trong đám bạn đang mong muốn Bạch Yến nói một câu thôi là tối nay ăn uống no say : ” Mai cứ thi đấu cậu nhé ” nhưng sự thật nó luôn phũ và phàng hơn bao giờ hết.
Đạp xe nghêu ngao ca hát trên con đường ây, chạy lên cây cầu muốn lòi bảng họng ra vậy nhưng phải cố thôi chứ biết làm sao bây giờ, chạy lên dốc cầu mặt thằng nào thằng nấy cứ như trái ớt, cái tội tỏ ra ta đây anh hùng và sĩ diện đây này…
-Hihi, đẹp quá cậu nhỉ – Giọng nói ngọt ngào ấy vang lên khi thấy những ngôi sao soi rọi dưới mặt nước một cách đầy lung linh.
-Ừ, đẹp thật – Tôi cũng công nhận.
Đến cái phần mà bọn này thích thú nhất đó là thả dốc, cảm giấc rất Yomost đấy ạ, nhất là xe khi không có thắng, thả xuống là răng với môi đi nhé ^_^.
-woaaaaa – Thằng Sang mở màng.
-Hihi – bà Trân ngồi sau lưng thằng Khôi đang hì hục đạp thì đứng lên đưa hai tay ra cảm nhận cái cảm giác ấy.
-…
Tôi thấy rất thoải mái với cú thả dốc vừa rồi, cứ như bay vào vũ trụ ấy, sảng khoái gi đâu….
Một lát sau thì đến cái hội chợ ấy, người đông như kiến, kiếm rất lâu bọn này mới thấy chỗ gửi xe đạp, thế là ông chủ lại cực nhọc dẫn hơn mười mấy chiếc vào chỗ ngay ngắn. Đến cái phần mua phiếu vào cổng mà đám con trai chúng tôi tự trách bản thân mình vì quá ngu, phải để cho ngày mai giành chiến thằng rồi hả rủ đi vào đâu thì không tốn tiền mua vé nhiều thế.
-Má, bị gài vào bẫy đau mầy – thằng Khôi nhìn tôi.
-Hơ hơ tao biết lâu rồi, tại bọn mầy ngu nên để yên đó luôn – Tôi sử dụng tuyệt kỹ chém gió để tâng bốc mình lên tận trời cao chứ thật ra chẳng thua gì bọn nó.
-Thế này thì tuần sau ăn mì tôm rồi – thằng Tùng chán nản.
-Nữa nuôi vợ bọn bây còn nhiều hơn 20 ngàn ấy, ở đó mà than với trách – thằng Hùng nói quả đúng chẳng sai với biệt danh bá đạo.
Thế là cả bọn im thinh thích chẳng có một cái gì để gọi hợp lý phản bác cái câu nói không kém bá đạo vừa rồi của thánh khùng trong nhóm. Thật ra nói cho vui chứ với bọn này 20 ngàn không thành vấn đề gì cả, chỉ trách bản thân rơi vào cái bẫy mà thôi.
Đi vào trong cổng mà thấy thiếu không khí kinh khủng, chẳng biết người đâu mà đông đến như thế, cứ chen nhau mà đi, con đường thì có một tý tẹo tèo teo, gian hàng thì rộng kinh khủng, tiếng nhạc đập rình rang cả lên, kiểu này mà đi lạc chẳng biết đường kiếm chứ chẳng đùa.
Tôi nhìn thấy những cái miệng của bọn nó nhí nha nhí nhố chứ chẳng biết nói cái đệch gì nữa, thế là phải lấy cái vẫy tay quen thuộc của mình thay cho câu ra quân ấy. Cả đám đứng gần 10 phút mới bước đi được vài mét, dân chúng quá đông chẳng cách nào đi được. Công nhận cái hội chợ này lớn thật, nào là mỹ phẩm, đồ dùng, dao kéo gì có tất tần tật cả, muốn gì có đó sợ không có tiền mua thôi.
Tôi bước đi trước, cứ bước đi, nghe tiếng hát ở khán đài xa tít dự đoán rằng đã đến giờ ca hát, con đường đi cũng trở nên trống trải hơn, chắc là mọi người tụ họp lại khán đài để xem các ca sĩ biểu diễn rồi. Tôi định quay lại kêu đám bạn đi xem thì…
-Ế, bọn….. – Nói được một chữ, một từ thì cứng đơ cái họng.
-Đệch đâu hết rồi – Tôi quay kiếm tùm lum chẳng thấy đám bạn của mình đâu cả.
Các thần kinh nơ-ron xử lý dữ liệu đang có thì xác được định là mình đã bị chúng nó bỏ rơi, tôi bất đầu tá hỏa lên đi kiếm bọn bạn cờ hó của mình, chẳng may mà bỏ lại đi về một mình thì hơi bị buồn đấy. Chẳng biết số tôi có nhọ lắm không nữa, người càng lúc càng đông không còn thưa như lúc này. Tôi quyết định đi thẳng về gian hàng bán đồ lưu niệm.
-Tùng – Tôi thấy một dáng người giống như thằng Tùng phóng nhanh đến.
Và kết quả….
-Xin lỗi bạn – Nhầm con mẹ nó rồi ^_^.
Lại tiếp tục bước đi, nhìn đâu đâu cũng người quen nhưng khi tiến về phía trước thì thấy không quen tý nào cả. Một niềm cô đơn bỗng chốc vượt lên, lúc nhỏ tôi cũng đã từng lạc cha mẹ giữa trốn đông người như thế này, cảm giác lo sợ kèm theo nỗi niềm giống như mất tất cả mọi thứ trên thế giới này vậy, tất cả chìm trong thất vọng tràn trề không tả được.
Tôi chạy hết nơi này đến nơi khác, các con đường ở dãy bán quà lưu niệm nhưng không thấy ai cả, tất cả chìm ngấm vào trong vực sâu, một cảm giác bị bỏ rơi. Tôi tức giận với đám bạn của mình, chẳng biết đứa nào đưa ra cái kết hoạch để rượt đuổi như thế này, nếu tôi mà biết đứa nào thì xác định rằng nát mông nhé.
Đứng một nơi mà cái đầu làm việc hết công sức, quay từ phía này nhìn phía khác tìm kiếm những người bạn của mình nhưng chẳng tìm ra được ai là ai, tôi uể oải tiếp tục bước đi…. cứ bước đi nhưng chẳng biết đoạn đường kết nó dừng ở đâu. Gần đến hêt khu vực bán quà lưu niệm định quay lại đi kiếm chỗ khác thì…
-Ai giống Bạch Yến thế nhỉ ?
Tôi thấy bóng dáng một người con gái mảnh mai không thua kém gì em, một người với nụ cười đầy xinh đẹp đang nói chuyện với cô chủ bán hàng, cái miệng chúm chím với đôi môi hồng xinh đẹp ấy cùng với chiếc áo sơ mi sọc đen, đôi dép quen thuộc đã đặt trước thềm nhà của tôi gần một tuần nay. Không thể ai khác là Bạch Yến.
-Đúng rồi – Tôi vui mừng hơn bao giờ hết.
Đứng đó suy luận một cách cho chắc chắn rằng không bị nhầm nữa chứ lần nữa tôi nhục lắm. Người con gái ấy đang mua gì ở quầy bán cái tấm gỗ khắc chữ lên ấy, khoảng cách giữa hai chúng tôi không xa mấy nhưng lúc này người thì đông cản hết đường, tầm nhìn cũng bị giới hạn, tôi tìm cách đi đến nhưng toàn bị che màng hình không à, người gì đâu án ngữ trước mặt không, chẳng thấy em đâu nữa….
Đến nơi chỗ em đứng nhưng người đã biến mất, tôi hụt hẫng biến chừng nào, có một nỗi hy vọng đang lóe sáng nhanh chóng nó bị dòng đời dập tắt, em đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi một cách nhanh chóng. Tôi đứng đấy cứ ngỡ tưỡng mình đang đứng ở nơi tận cùng của trái đất vậy, bơ vơ, lẻ loi, đơn trọi một mình khi em đã biến mất….
-Cô ơi ! cho cháu hỏi cô gái mới đứng đây đi hướng nào thế ? – Tôi niềm nở hỏi cô chủ bán hàng.
-Cô gái có giọng nói ngọt ngào hả cháu ? – Cô ấy hỏi tôi.
Tôi xác định được đó chính là Bạch Yến vì ít có người con gái nào có giọng nói và hình dáng giống đến như thế, không có người nào mà hội tụ những tinh hoa ấy lại mặc chiếc áo sơ mi sọc đen,…
-Dạ. – Tôi gật đầu cái rụp vì muốn nhanh nghe đáp án.
-À, bé ấy đi theo đường này nè – Cô gái ấy chỉ về hướng bán đồ cho Nam.
-Dạ, cảm ơn ạ – Tôi xoay người lại chuẩn bị cong chân lên mà chạy đến khu vực ấy tìm em.
Nhưng….
-Hỏi người ta thế kia mà không mua gì thì kì lắm. – Lúc đó tôi còn bình tỉnh nghĩ đến chuyện đó nữa đấy
Chạy đến gian hàng ấy…
-Hihi, cô ơi, cô gái lúc nãy mua gì thê ? – Tôi ngại khi hỏi việc này.
-Một tấm gỗ khắc chữ Tâm cháu. – Cô chủ nhanh chóng trả lời.
Tôi hơi bất ngờ, chắc chắn rằng Bạch Yến tặng mình chứ không ai khác vì theo tôi biết thì em chỉ quen một mình tôi tên Tâm mà thôi. Một cảm giác vui đang ngự trị trong người thay thế cho cảm giác hụt hẫng. Tôi chẳng thể nào kiểm soát những cái thứ cảm giác ấy trong người mình, thật khó hiểu, đến bản thân mình cũng không biết tại sao cả.
-Thế làm cho cháu một tấm gỗ có khắc chữ Bạch Yến nhé, đẹp đẹp nhe cô. – Tôi quyết định.
-Hihi, cháu lựa tấm gỗ đi ?
Tôi tìm đi tim lại thì quyết định lấy tấm gỗ hình trái tim, chẳng biết tại sao con mắt mình cứ dán vào tấm gỗ ấy nữa….
-Lúc nãy cháu gái kia cũng mua tấm gỗ này nữa – Cô chủ bán hàng nói.