Vẫn bãi biển đó, vẫn bãi cát đó,…
-Biển hôm nay đẹp quá cậu nhỉ – Em tháo dép ra đi dạo theo lời của tôi.
-Ừ, đẹp thật.
Hai chúng tôi tản bộ trên dãy cát đầy mịn nước biển, dòng người cũng đông đúc đang tắm biển ngắm những ánh sáng ban mai vào buổi sáng của một ngày nghỉ tốt lành. Đám trẻ nô đùa tạt nước qua lại, cười nói rộn rã lên, những bật phụ huynh khai chiến vào buổi sáng với những con tôm nướng thơm lừng với những lon bia, những tiếng ken ken cụng ly tạo nên không khí ồn ào nhưng sự vui vẻ tràn ngập mang lại tiếng cười nói.
Như bảo muốn ngồi ngắm những ánh sáng biển soi rọi xuống mặt nước, tôi biết mọi nơi như thế, tất nhiên sẽ dẫn em đi lên đến đó nhưng hơi lâu…
-Đi nỗi không đấy.. lè -Tôi trêu.
-Đi cho biết – Em cũng tinh nghịch gốm.
-Biết dẫn đi đâu không ? – Tôi làm khuôn mặt quan trọng.
-Một tý đến nơi sẽ biết ngay mà – Câu trả lời đầy bá đạo của em.
Tôi không chần chừ lâu nữa, ra lấy xe đạp chạy một đoạn đường ngắn ấy rồi lại gửi xe, đến nơi tôi cứ tưởng em sẽ đòi về nhưng không ngờ thay vào đó là khuôn mặt hí ha hí hởn muốn được leo ngọn núi ấy. Tôi lếch cái thân của mình kiếm đường gửi xe rồi hỏi người dân ở đó xem có con đường nào mới đi lên núi không chứ lâu rồi không đi nên chẳng biết giờ ra sao.
-Hihi, đi thôi – Em như được ai cho quà bánh
Thế là sáng sớm có hai đứa khùng leo núi, chúng tôi đi bao quanh cái con đường nhỏ ngưng cũng đủ để ột chiếc xe ô tô cỡ lớn chạy lên. Sáng sớm tinh mơ đã ở trong một rừng núi với những cây xanh đang đọng những giọt sương long lanh, đi cùng là một đóa hoa nở sáng nhất cả khu rừng này ngát hương thơm thoang thoảng đâu đây. Cái cảm giác dễ chịu ấy ùa về trong tôi, một buổi sáng tinh mơ, một mùi hương dễ chịu tinh khiết và tao nhã của người con gái ấy.
-Cây kia cao quá cậu nhỉ – Em chỉ vào một cây đang cao vút với cái ngọn đang hứng những ánh nắng sáng sớm
Nói là sáng sớm chứ không hề sớm tý nào đã hơn 10 giờ rồi nhưng ánh mặt trời cứ dịu nhẹ hiền hòa chẳng khác gì những ánh nắng ban mai vào sáng sớm. Buổi sáng bạn đi vào một khu rừng nào đó, hãy nhìn xxung quanh nó đi, những ánh nắng sáng chiếu rọi xuyên qua lá cây tạo thành những tia sáng giống như thanh kiếm ánh sáng vậy, còn những giọt sương tạo nên một thế giới đầy mờ ảo.
Công nhận leo núi mới biết núi cao đến khi nào, hai đứa chúng tôi đi hoài mà chẳng thấy cái đỉnh ở đâu cả, càng ngày càng thấy con đường nhỏ ấy nó dài ghê cứ như đi một bước lùi một bước vậy.
-Xa quá, thôi xuống – Tôi đã đổ mồ hôi.
-Hihi, đi tiếp đi – Hình như lần đầu em leo núi.
Tôi căng người ra, vận hết khí công, năng lực siêu phàm xuất thế của mình để cắn răng đi tiếp chứ đôi chân đã rã rời mệt lắm rồi. Chẳng biết sao lúc nhỏ học võ với ông một ngày chạy được 1000 mét, bây giờ mới đi một tý chắc được 3 hoặc 4 km gì đó là tôi mệt rồi nhỡ.
-Cậu nhìn xuống kìa – Em dừng chân lại chỉ tay về hướng biển.
-Ơ… – Tôi đứng cả người.
-…
-…
Im lặng nhường cho sự im lặng và ngắm nhìn…
Em chỉ tay về phía biển xa xăm , nơi chúng tôi đang đứng có thể nhìn được hết toàn cảnh của cái khu vực ấy. Những mái nhà lầu cấ sang xát vào nhau, những màu sắc lung linh huyền ảo của mái ngói đỏ, cái con đường bao quanh ngọn núi chúng tôi nhìn xuống cảm thấy nó nhỏ hơn bao giờ hết. Những hàng cây xanh thắm mà lúc nãy đi qua lúc ban đầu cũng ở đó, xa xa hơn là một cảm đẹp mà bao người được ngắm nhìn. Cái cảnh biển đầy nhộn nhịp hối hả, những con người nhỏ như con kiến đang tung tăng với cơn sóng đập vào những bãi đá nhô lên, đặc biệt là mặt tròi soi rọi xuống mặt nước biển long lang, huyền ảo hơn bao giờ hết.
-Hihi – Em mỉm cười nhẹ.
-Đẹp thật.
-Đi núi chỉ ngắm nhìn thế là đủ rồi – Em nhẹ nhàng nói.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra thú vui của em đó là nhìn hết toàn cảnh xung quanh trong một tầm mắt, hai đứa tôi đứng đó ngắm nhìn một tý thì em bảo đi về trưa rồi còn chuẩn bị cho trận đấu vào chiều nay.
-Về thôi, chiều nay cậu còn đá bóng nữa – Em tủm tỉm quay sang tôi nói.
-Hả ? – Tôi giật mình ra vì quên trận đấu vào chiều nay.
Thế là hai đứa nhanh chóng đi xuống, quảng đường đi lên với đi xuống bằng nhau nhưng mà đi xuống nhanh hơn bao giờ hết, lòng tôi đang hối thúc cái trận đấu vào chiều nay và mình trở thành một kẻ quên đầu quên đuôi khi cái câu nói hôm bữa trong lớp đã tan biến theo mây đi theo gió.
-Phù. – Quẹt mồ hôi sao khi đã đến nơi gửi xe.
-Về thôi.
-Ừa, tiếc quá nhỉ, không lên được đỉnh núi kia để ngắm… ( Cắt bỏ ) – Tôi thể hiện một sự tiếc rõ ràng nhưng nói thế thôi chứ trong bụng đang cười thầm.
-Thôi, về nhanh còn làm cơm nữa nè ông cụ – Em có vẻ đang rất muốn về.
Lần này tôi cười thầm trong bụng, người con gái thông minh ấy cũng có ngày rơi vào môt cái bẫy mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Thấy tự hào kinh khủng, những lần đưa ra một cái bẫy nào đó thì ít nhiều cũng thành công hết cả. Trên con đường ấy tôi cảm thấy nhìn bao quát từ trên ngọn núi kia thì mọi thứ xung quanh thật nhỏ chỉ bằng một ngón tay của mình, cứ tưởng như là chúa tể của một vùng đất bao la rộng lớn vậy….
Cuối cùng cũng đã về đến nhà, trưa rồi tầm 12 giờ chứ chẳng đùa, đến nhà Như thay ra chiếc váy với áo thun rồi chạy ngay xuống bếp làm đồ ăn, tôi cũng nối đuôi theo sau mà không phát hiện ra nghi vấn kỳ lạ….
-Hihi – Một nụ cười ngọt ngào đang đứng tại bếp.
Tôi với Như nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn người con gái ấy, đó không ai khác ngoài Bạch Yến…
-Cậu vào khi nào thế ? – Như hỏi.
-Tớ mới vào nhà thôi. – Em đang nấu đồ ăn thì phải.
-Vào bằng gì thế ? – Tôi tiếp tục.
-Chìa khóa bác gái có đưa cho tớ nè. – Em vẫn quay lưng để lại hai đôi mắt thắc mắc.
Như không nói gì nữa mà lấy cái tạp giề để trong tủ gỗ ra mặc vào chạy ngay lại cười nói với Bạch Yến và cùng nhau làm đồ ăn, tôi thì khù khờ nhưng chẳng ngây thơ tý nào, đã rõ ý định của mẹ mình và Bạch Yến chẳng hề từ chối được nữa, một cái chìa khóa giam giữ một cách vô hình của người đời.
-Thế này thì cậu có thông minh cỡ nào làm sao từ chối được mẹ của tớ chứ, đúng là ma ột trượng, quỷ ột thước mà – Tôi nhìn Bạch Yến một cách đầy đáng thương.
-Thôi, ở nhà mình cũng tốt hơn ở một mình mà – Tôi nói thầm trong bụng.
Ngồi ở cái bàn ăn mà hai người đó cứ hầu hạ như tiên ấy nhỉ, đem bánh đến, đem 7 up mát lạnh cho tôi, sướng khỏi phải nói nhưng có điều là bị hấp diêm cái bụng mà thôi, hương thơm lan tỏa khắp bếp, cái bụng cứ kêu đói ầm ĩ. Chẳng biết hai người đó có mục đích đấy không nữa, tôi nghi lắm, mọi bữa làm nhanh lắm nhưng hôm nay làm rất lâu.
-Xong chưa – Cũng hơn 13 giờ rồi.
-Rồi nè, kêu than hoài – Như nhăn mặt.
-Hế hế – Nghe thức ăn là tôi mãn nguyện.
Một lâu sau trên bàn ăn đã có những món thức ăn đầy ngon lành nhung…
-Bữa nay ăn chay à ? – Tôi thấy toàn rau với đậu hũ.
-Yến nấu, tớ chỉ giúp thôi – Như nhún vai nhẹ.
-Chiều còn đá bóng nữa, ăn đi – Bạch Yến cũng nhẹ nhàng đáp.
Tôi là món chay nhưng qua bàn tay của Bạch Yến trở thành những món có thịt, em thái nhỏ những cái sơ mít ra thành những miếng y chang cục thịt người ta đem đi kho không à, tôi cứ tưởng bỡ đó là thịt chứ. Nhưng phải công nhận điều đó là ngon bá chạy con bọ chét chứ chẳng đùa đâu ợ, hương vị vừa ăn không mặn nhưng cũng không ngọt, bên ngoài phải dùng sức để cắn nhưng bên trong mềm mại bởi lớp đậu hũ đánh tan ra. Ăn chay mà ăn như thế này thì đâu gọi là uổng phí cuộc đời chứ. Tôi ăn đến cái mức mà cái bụng căng khi nào không hay luôn, hai người con gái ấy ăn như mèo, hình như tủm tỉm nhìn tôi cười chứ con ăn đâu.
Đánh một bụng ngon lành, tôi được vào phòng ngủ nghỉ để chuẩn bị cho cuộc chiến vào chiều nay, tôi bước lên giường với cái bụng no nốc..
-Hây…dà – Nằm xuống giường.
Khi tôi nằm xuống giường thì những thứ kỷ niệm ùa về và cái gì đến nó cũng phải đến….
-Chết…. – Tôi chợt nhớ ra.
Cái điều tôi nhớ chắc chắn rằng có người đang nói về nó bởi vì hắt-xì một cái thật lớn, hôm trước chính cái miệng tôi đã nói bây giờ rất muốn thi đấu nhưng không biết nên làm thế nào.
-Chết rồi… cái miệng hại cái thân rồi Tâm ơi – Tôi tự vã vào cái miệng của mình.
Nằm suy nghĩ hoài mà chẳng tìm kiếm được cách gì đối phối với câu nói chết người của mình, chỉ có một người có thể giúp tôi trong trường hợp này đó là Bạch Yến nhưng cái sĩ diện của một thằng con trai và tính cách của tôi thì chuyện đó không bao giờ xảy ra, nên đành ngậm ngùi đi ngủ để chiều ngồi trên băng ghế khán giả mà xem những thằng bạn mình thi đấu vậy.
Buổi chiều hôm đó 14h30 đúng,.. Bạch Yến bước vào phòng gọi tôi thức dậy… Đầu óc còn loạng choạng do giấc ngủ, chẳng biết may mắn hay xui rủi mà khi mở cửa đầu óc quay như chong chóng và…. tôi ôm người con gái ấy vào tường khi nào không hay không biết….
-…. – Khuôn mặt bất ngờ của em.
-… – Khuôn mặt say ngủ của tôi.
Bất giác cái mùi hương thanh khiết ấy đánh thức tôi khỏi một giấc mộng ma xui quỷ khiến ấy, nếu người khác có lẽ môi đã chạm vào nhau chứ không để hai đôi mắt ấy nhìn thẳng vào nhau rồi lắng nghe từng nhịp thở, nhịp đập của trái tim của nhau. Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi gần nhau nhất, chỉ cần thêm 10 cm nữa thì hai đôi môi ấy dính chặt vào nhau rồi.
-Tớ…xin lỗi – Tôi bước ra cách xa, ngại ngùng kinh khủng.
-Không…sao – Em cũng lấp ba lấp búng, cái khuôn mặt kiều diễm thì ửng hồng lên hòa quyện với đôi môi mỏng xinh đẹp chỉ muốn cắn ột phát.
Nghĩ lại cũng thấy mình kỳ lạ thật, lúc nhìn đôi môi ấy rất muốn cắn nhưng tại sao khi có cơ hội thì lại không dám nhễ… khó hiểu thật đấy.
Em trở về phòng của mình, tôi thì đi chuẩn bị nhưng cái câu cần nói thì em lại không nói. Tôi nhìn bộ đồ Arsenal mà nối tiếc, cái trận đấu quyết định tất cả, nếu như đội tôi hòa thì có thể bước tiếp vào vòng trong nhưng nếu thua thì đành nói nửa lời tạm biệt giải đấu trước. Tôi quyết định là hôm nay không ra trận thi đấu và tất nhiên sẽ có cầu thủ thay đây là một trường hợp thứ hai thay cầu thủ dự bị của giải đấu, lần một là Bạch Yến, lần hai vào ngày chủ nhật hôm nay là tôi. Trùng hợp kinh khủng nhĩ… trước khi đi đem cái balô theo bỏ bộ đồ…
-Đồ thi đấu đâu ? – Như nhìn tôi.
-À.. không gì. – Tôi không muốn nói ra.
Như và Bạch Yến đi chung một xe, tôi đi một mình, trên con đường biết bao nhiêu kỷ niệm của tuổi học trò ấy, chúng tôi nói chuyện nô đùa với nhau… cuối cùng cái giờ phút ấy cũng đén.
-Thay đồ đi mầy – thằng Dương đang khởi động lại vỗ vai khi thấy tôi đang mặc chiếc quần Jean đen cùng cái áo thun mà xanh lá cây.
-Đệch mầy định mặc đồ này à – thằng Sang bước lại.
-… – Cả đám tụ tập lại hỏi lý do tại sao không thay đồ và rồi…
-Thay đồ đi em – thầy Khánh mở lời.
-Hôm nay em không thi đấu – Tôi thản nhiên nói ra.
Bầu không khí im lặng đến từng phút từng giây để nghe tôi phát biểu một chuyện trọng đại….
-Đệch
-Mầy khùng à.
-Tao nói đâu có sai.
-Má thằng điên.
-Thay đồ nhanh cho bố – thằng Đức dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi.
-…
Bọn nó ra sức thuyết phục, lòi nói cũng có, đe dọa cũng có nhưng tất cả chìm trong tuyệt vọng thế là thằng Tú trở thành cầu thủ hậu vệ thay thế tôi và đến đây sức thi đấu cũng như tinh thần của đội đã giảm khi mất đi một thằng tiền đạo vì bạn vì bè nhưng nó lại vì gái vì một lời nói chẳng ra gì.
Một lúc sau mấy người con gái đem nước vào, chạy hối hả đến khi thấy trận đấu bắt đầu…
-Ơ, ông Tâm sao lại ngồi đấy – bà Kim giật mình khi thấy tôi ngồi một đóng.
-Sao vậy trời – bà Quỳnh cũng lo lắng.
-…. – lần này những người con gái lớp 10A3 bao vây tôi.
-Sao cậu không ra sân – Bạch Mai hỏi tôi.
-Ờ,.. thì tại không ra chứ sao – Tôi nở nụ cười rồi diện lý do lý trấu.
-Khùng – Như đáp ngắn gọn.
-Sao thế cậu – đến lượt Bạch Yến.
Đến đây mọi hy vọng chìm trong bế tắc, Bạch Yến đã quên….
-À, không sao – Tôi thì còn nhớ nó như in.
-….
-Hoét – Tiếng còi trận đấu đã vang lên.
Những bước chạy của đồng đội tôi trên sân, trong mỗi người đều hiện hữu một sự lo lắng nào đó, lối chơi của đội sẽ mất đi một cầu thủ trụ cụ, một đội trưởng dẫn dắt lẫn phương án và tinh thần. Tôi thì nhởn nhơ ngồi đó xem, thật vô tâm nhưng đâu có ai muốn cái chuyện ấy xảy ra, để rồi ngồi đó cho cái lương tâm cắn rứt…. Hai đội đang vờn nhau trên sân,… từng pha bóng một….
Liệu rằng 10A3 sẽ chiến thắng mà không có một thằng đội trưởng không vì bạn vì bè mà vì gái ?
Trận đấu sẽ diễn ra như thế nào ?
Liệu rằng Bạch Yến đã thật sự quên ?
Hay là có một cái gì đó ẩn ý sao cái câu hỏi của người con gái xinh đẹp vô cùng nhưng thông minh cũng có thừa……