Con đường đất trải dài thênh thang giữa những cánh đồng, tôi cảm thấy hơi choáng mỗi khi nhìn về phía trước, bọn nó thì nhau một cách đầy e ngại vì muốn chạy xe vào cái con đường này thì phải gọi bằng một cái cực hình chứ chẳng đùa. Đất thì lỏm chỏm mỗi nơi một cục, có chỗ thì ổ gà ở vịt, xung quanh có những hàng cây dừa, những bóng xanh của cây trúc xanh đầu ngõ của làng.
-Gửi xe đâu bây giờ ? – Tôi hỏi bọn nó
-Ném đại đây đi – thằng Chung đưa ra ý kiến không hè tồi.
-Vứt đại đi, xe đại không ai lấy đâu – Bà Trang tỏ ra là một người không cần chiếc xe đạp.
-Ừ, lúc đi bằng xe đạp, lúc về bằng xe căng hải nhé – Như nói một câu mà chẳng ai hiểu cái mô tê sất gì.
-Gì ? – Thằng Khôi trố mắt ra nhìn.
-Xe căng hải là xe gì thế ? – Đến cả Bạch Yến cũng không biết cái loại xe ấy.
Cả bọn đưa ánh mắt nhìn người con gái xinh đẹp ấy đang vuốt tóc mai sang một bên chuẩn bị giảng đạo về cái xe căng hải cho cả bọn hiểu, làm như bí mật dữ lắm vậy, thật là nguy hiểm chứ chẳng đùa. Tôi cũng lấy làm tò mò, từ nhỏ đến lớn giờ có nghe nói đến xe có cái tên kỳ lạ đến thế đâu, đành phải tập trung.
-Căng hải là hai cẳng đó, hihi – Em nói xong rồi bật cười trước vẻ mặt ngố ngáo của cả bọn.
-Bạn này – Bạch Mai cũng tủm tỉm cười.
-Ờ – Tôi đã thông suốt.
-Hừ… – Bà Trang bị chơi 1 vố quả là cay đắng.
-…
Cả bọn đành phải ngậm ngùi ăn quả cay đắng từ người con gái đấy, ai biểu xinh đẹp tài giỏi quá thì có ai dám làm gì chứ. Nói là vứt xe ra ngoài đường nhưng lúc bọn chúng cãi nhau tôi quan sát xung quanh, nói đúng hơn đây là một đồng ruộng mênh mông chẳng thấy được mấy cái nhà, đâu đó xa xa mới thấy được những dãy nhà. Tôi nhanh chóng nhìn qua nhìn lại thì thấy phía bên phải không xa có một căn nhà nhỏ thế là dẫn cả bọn đến đấy gửi xe, thằng Tùng bảo thằng Chung chỉ đi theo con đường này chứ không bảo đi đến chỗ nào thì dừng.
-Đệch mầy đùa à – Sau khi gửi xe xong, hỏi thăm xong, tôi giật mình với câu nói của thằng Tùng.
-Quay lại đó hỏi đi ? – Bà Huyền ngoảnh đầy lại cái căn nhà ấy.
-Ừ – Bạch Yến cũng sợ lạc.
-Chân vừa hết đau mà đi thế này… – Tôi lo lắng cho cái chân mình nhưng quên đi cái buổi tối hôm nay mất rồi.
Ba người con gái ấy không hẹn nhau mà đưa ánh mắt nhìn tôi, bọn kia thì không để ý lắm đến đâu nói của thằng đần chỉ nhanh chóng lưu lại những kỷ niệm như thế nào, trong người có một cảm giác vui vui dù gì cũng có ngươi để ý đến câu nói của mình.
-Thôi đi thôi, trưa nắng quá – Tôi kêu cả bọn.
-Ừ, đi thôi, nắng giờ này thường bệnh, hihi – Bạch Yến mà tách bọn ra thì không còn giữ nét lạnh lùng sương băng giá ngọc.
-Let’s go – Câu ra quân quen thuộc của tôi.
Đám bạn làm sao mà quên được…
-Because forever let’s go, hihi – Bạch Mai quay sang nheo mắt sau câu nói ấy.
-Đệch – Tôi giật cả mình.
-Haha, câu nói huyền thoại – thằng Hùng với thằng Sang ôm bụng cười ngoặc nghẽo
-Thôi, đi thôi. – Lần này bà Trân không trêu tôi nữa mà thả cái phao để cứu.
Thế là cả bọn lếch thân xác đi thẳng theo con đường mênh mông đó, đến cả thằng Tùng cũng không biết đường vào nhà ngoại của thằng Đức. Đảm bảo ngày mai đi học thằng Đức sẽ bị cả bọn cho ăn vài đấm vài đá, tôi thấy cuộc đi chơi như thế này giống tra tấn hơn, chạy xe gần 13km từ thành thị xuống một vùng quê nông thôn. Nơi mà trong đám bạn bọn tôi chẳng mấy ai gắn bó với nó nên mọi việc trở nên xa lạ đến khác thường…
-Ê, dừa kìa – bà Kiều Oanh thấy những trái dừa treo tòn ten trên cây.
-Ngộ lắm à – thằng Chung bây vào chọc phá.
-Đồ hâm – Khỏi cần bà Oanh kết tội, bà Trân kết tội giùm.
-….
Mấy người họ cãi nhau um sùm ở phía trước, tôi đi phía sau với Bạch Yến, hên là hôm nay cả bọn đi chơi lựa đúng dịp mặc đồng phục thể dục nên cảm thấy thoáng mát thổi mát, không khí làng quê cũng bao giờ dễ chịu hơn thành thị nơi mà ồn ào khó chịu. Tôi tận dụng cái cơ hội lần đầu được đi đến một vùng quê bao la rộng lớn thanh bình như thế này, từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ có dịp đi về quê, khi nhỏ hình ảnh cánh đồng lúa bao la xanh ngắt với những cánh cò bay lả bay la hiện hữu trong đầu tôi. Bây giờ mà ai rủ về quê, đi câu cá, đi cắt lúa, trồng mía thì ôi thôi xác định là bỏ mọi việc sang một bên để trở về vói cuộc sống hằng mong muốn. Yêu lắm, yêu cái hình ảnh lắm, yêu quê thương đất nước Việt Nam.
Bọn tôi đúng là cậu ấm và những tiểu thư lần đầu tiên đi về đồng lúa như thế này, đi trên cái con đường đất ấy mà có đứa than vãn là đau chân dù đang mang giày, rồi có đứa lại bảo khát nước nhưng giữa cánh đồng mênh mông chỉ có một con đường xa tít với hàng dừa che mát thế này thì kiếm đâu ra. Đi cái con đường ấy mà phải dừng lại đến gần mười mấy lần mới đi được đến nơi càn đến. Nhìn thì thấy xa nhưng thật ra đi rồi mới biết nó xa kinh khủng chứ chẳng đùa, ít nhất là gần 2km ấy, bọn tôi đi hơn 1 giờ đồng hồ mới đến con hẻm.
-Đệch chưa đến à. – Thằng Tùng hoa cả mắt.
-Thằng Đức chơi bọn mình rồi. – thằng Sang dựa vào gốc dừa thở hỗn hển.
-Xa quá – Như cũng đá thấm mệt.
-Cố lên – Bạch Yến ủng hộ tinh thần của cả đội bằng giọng nói đầy ngọt ngào.
-…
Bọn tôi đi theo một đoạn khoảng 200m nữa thì thấy một ngôi xa tường kiên cố đông người và xác định đây chính là nhà ngoại thằng Đức vì vừa bước đến thì có người trong nhà chạy đến hỏi chúng tôi và dẫn vào nhà. Mấy đứa nhìn nhau nở nụ cười hiền hậu và yêu thương đối với những con người mến khách. Cuối cùng thằng Đức đã xuất hiện, bọn tôi mệt muốn đứt hơi, được ưu đãi ở bên một ngôi nhà cất kế bên có giường chiếu, quạt gió nhưng có điều lạ là rằng tường thì làm bằng gạch xi măng nhưng nóc nhà thì làm bằng lá.
-Lạ nhỉ ? – Bà Quỳnh có vẻ thích thú vói ngôi nhà này.
-Nhà này mát thật.
-Ừa, nhìn cảm giác thoải mái ghê. – Các chuyên gia bắt đầu đánh giá.
Tôi không rảnh nhưng bọn nó vì đi từ trưa đến bây giờ cũng gần chiều rồi mệt kinh khủng luôn nên thấy được hai cái võng đang mắc vào hai cây cột nhà, tôi chạy ngay đến nằm lên đó mà đưa, định đánh một giấc ngủ ngon thì nghe tiếng xôn xao rất đông người giống như đem xem những sinh vật kì lạ từ trên hành tinh khác xuống. Tôi đoán đâu có bao giờ sai, một ít lâu sau thì khoảng 10 người đi vào căn nhà ấy trong đó có thằng Đức, một lần nữa tôi đoán chính xác không hề sai chính nào đó là người nhà của thằng Đức và mục đích của họ là đem nước và bánh đến. Cả bọn nhốn nha nhốn nháo lên trừ những người con gái giữ sự tế nhị vốn có của mình, thằng Đức cười hê hả lên vì thấy đám bạn của mình đến đông đủ. Bọn tôi cũng đứng dậy chào tất cả mọi người trong gia đình nó, công nhận đông thật, giới thiệu cả buổi cuối cùng cũng đến người cuối cùng…
-Hế hế, để tao kêu chị tao ra – Nó nói.
-Ê, lớn chưa mầy ? – thằng Sang kéo cổ lại.
-Thằng phò – thằng Khôi tỏ ra rất nghiêm túc.
-Các chú cứ bình tỉnh đi. – Chắc tôi chai lì với hai người con gái rồi, chẳng biết có phải dậy không nữa.
-Thảo ơi, ra đây con, bạn thằng Đức lại chơi nè – Mẹ của thằng Đức rất hiếu khách, cả gia đình rất hiếu khách, nói chuyện vui vẻ.
Không khí trong nhà rộn rã tiếng cười nói hỏi thăm hình như không có sự phân biệt đẳng cấp chỉ có sự thân thiện mà thôi, mọi người nói chuyện như những người đã gặp từ trước, tôi cũng cảm thấy thoải mái không ngờ vùng quê thanh bình này nơi mà nằm ở tỉnh mình, lại rất hiếu khách. Đúng là con rồng cháu tiên mà.
Bọn con trai chúng tôi đưa ánh về cái đường hẻm thông hai nhà để ngắm nhìn người chị của thằng Đức, cái bí mật mà ít ai biết được, tôi chỉ đưa mắt nhìn cho có lệ chứ không đam mê gì lắm vì ở nhà mình hiện nay đang có 2 người con gái xinh đẹp tài giỏi không khác những gì tiên nữ thì cần gì nữa chứ.
-Đệch – thằng Tùng rụn rún
-Thường thôi. – Tôi phán nhưng con mắt không rời.
-Xinh quá – thằng Hùng buôn lời ra trước.
-Đẹp thật – thằng Chung nhìn không chớp mắt.
-…. – Nói chung bọn con trai trừ tôi ra đều say nắng người con gái ấy.
Thân hình thì chuẩn lắm đấy, người thon thả nói chung là đẹp cả kể khuôn mặt nhưng xét về tổng thể sắc đẹp thì còn thua xa ba đóa bông hồng xinh đẹp của lớp 10A3 đang hiện hữu ở đây, nếu đem ra bắc cực thì có lẻ ba người Bạch Yến, Như, Bạch Mai sẽ là những mặt trời sáng nhất, người chị của thằng Đúc sẽ lu mờ. Tôi chẳng có gì cả, nói chung là không cảm xúc, chỉ là mấy thằng kia lâu lâu gặp gái mới thế thôi. Ôi cuộc đời ^^.
-Chào mấy em – Giọng nói ngọt ngào nhưng thua Bạch Yến mỗi khi nũng nịu với tôi.
-Chào chị – Cả bọn đồng thanh trả lời nhưng trừ một số thằng dự rằng đang tìm cách mua chuộc thằng Đức để cưa đây mà.
-Ừa, hihi. – Nở nụ cười thiên thần.
Chị Thảo gần như muốn hớp hồn từng đứa, tôi thì cứ bình thường giống như cái nụ cười ấy chẳng đủ điện tý nào, chai lì rồi chẳng phản ứng gì cả. Cái nụ cười ấy tuy đẹp thật nhưng so với nụ cười tỏa nắng và ngọt ngào, tươi tắn của những người con gái tôi gặp lúc trước thì xác định là thua xa.
-Đi tắm sông, bẻ bần ăn tụi mầy ơi. – Thằng Đức lên tiếng.
-Bần ? – Như tròn xoe mắt.
-Bần là gì thế cậu ? – Bạch Yến cũng thắc mắc.
-Nó ngon không ?
-Ở đây có sông à ? – Tôi không thắc mắc về trái bần.
-Cụ tổ mầy không có thì làm sao nó rủ đi – thằng Sang khõ vào cái đầu của tôi.
-Hihi – Bạch Mai thì ôm miệng cười.
-Ở ngoài kia có sông đấy mới đấy, bần ăn với mắm ngon lắm. – Chị Thảo giới thiệu về đặc sản của quê hương.
Thật ra kêu bằng chị chứ ngoại hình thì bằng chúng tôi, nếu tính ra thì có lẽ chỉ hơn đám tụi này một đến hai tuổi thôi, khuôn mặt còn trẻ vè tươi tắn lắm và không đến nước đã có chồng rồi để dập đi những hy vọng mong manh cưa được chị của những thằng bạn cò hó mê gái của tôi.
-Let’s go – Câu ra quân quen thuộc mà không vấp được phản ứng nào của nhân dân.
Trời đã dịu đi những ánh nắng gay gắt báo hiệu màng đêm sắp buông xuống sau 3 giờ đồng hồ nữa, bọn tôi đã uống nước no say, bây giờ hành quân ra cái sông mà theo lời thằng Đức không xa lắm, bọn tôi thì không tin thằng cờ hó ấy nhưng gia đình đã đính chính nên cả bọn hớn hở ra quân. Chị Thảo cũng đi theo và trên tay cầm một tô mắm ngon lành thơm nồng, theo lời chị thì đây để ăn cái trái bần gì đấy, một cái trái mà cả bọn tôi chẳng biết nó là cái mô tế sất rồi.
-Đệch, tắm rồi lấy đồ đâu thay ? – Tôi chợt nhớ ra.
-Ở đây mai hả về mầy, bây giờ về cũng không kịp – thằng Đức nói.
-Ờ, lúc nãy tui quên nói – bà Trân nói.
-Thế mấy bạn có đem đồ theo không ? – Như hỏi cả đám.
-Không – Đồng thanh.
-Thế một tý lấy lá chuối nhé – Tôi rằng giọng.
-Ờ tao quên. – thằng Sang chợt nhớ ra.
-Bọn mầy tắm đi, tao lo cho – thằng Đức phán chắc nịch.
Thế là có đồ mặc nên cả bọn không lo gì cả, đi được một đoạn quả là ngắn thì chúng tôi đã thấy một con sông đầy nước và hai bên là những hàng cây rừng khác với biển rất nhiều, nó mang một vẻ lạnh lẽo và u ám hơn. Đám bạn tôi nhanh chóng nhảy xuống tắm ( mặc đồ nhé ) bọn nó không để ý cái màu nước hay sao, tôi rất sợ nó dơ rồi tối về ngủ thức gãi thì kinh tởm lắm. Mấy đứa con gái thì ở trên bờ đợi bọn con trai trèo lên cái cây gọi là bần bẻ xuống ăn, tôi ngồi trên bờ không nhảy xuống tắm nhưng..
-Lôi thằng Tâm xuống bây – thằng Chung ra hiệu lệnh.
-…
Thế là có chạy đằng trời cũng không chống lại bọn nó đông như quân nguyên, tôi đành phải nhảy xuống nước, những ý niệm về dòng nước dơ đã xóa bỏ, thay vào đó là một cảm giác mát mẻ dễ chịu và thoải mái. Nước biển dám chừng không bằng nước sông này, bề dài con sông khá xa đấy nhưng bề rộng con sông bơi một tý là qua đến bờ rồi, thế là cuộc thi bơi đua diễn ra. Tôi cho bọn nó bơi thấy mồ tổ, mình chỉ biết lặng vì bơi yếu lắm nên tận dụng được sở trường dành phần thắng bằng cách gian lận.
Tôi không ngờ đi tắm sông còn vui hơn tắm biển nhiều, nếu như tắm biển lấy cạt chọi nhau chỉ cần rửa nước là xong thì cái sông này bọn nó lặn xuống lấy bùn đất ở dưới ném vào mặt nhau một phát muốn choáng cả mặt mài. Thằng Đức với thằng Tùng khởi xướng trò chơi này, tôi chính là nạn nhân đầu tiên, thế là chia ra hai phe rõ rệt chiến đấu với nhau. Tôi kêu sử dụng phương pháp nhanh nhẹn của thằng Chung kêu nó đứng lên chịu đạn còn tôi vói thằng Khôi lặn xuống duới âm thầm lặng lẽ như những chiếc tàu ngầm tấn công đối phương lật ngược thế cờ. Những người con gái ở trên bờ thì cỗ vũ cho chúng tôi nhộn nhịp, lâu lâu cũng có lạc đạn văng vào họ nhưng không nhiều…
-Haha – Tôi thấy mép mồm thằng Hùng có râu.
-Haha – thằng Đức nhìn tôi cười.
-haha – Mỗi thằng nhìn nhau cười.
Rửa mặt sạch sẽ bước lên bờ mấy đứa con gái cười đau cả ruột lên, chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả, mấy đứa tôi đưa ánh mắt nhìn nhau…
-Haha – Cả bọn lại cười theo.
Tưởng là rửa nước hết đi cái râu nhân tạo do bùn đất gây ra nhưng cuối cùng lại không hết, tôi có một nỗi lo lắng nhưng theo chị Thảo nói thì để một tý là hết à. Nên cả bọn yên tâm, đến cái phần xơi với mắm tôi cầm lên một trái cắn nhẹ thì nó chua kinh khủng định chấm vào mắm ăn giống bọn nó nhưng…
-Đừng – Giọng nói ngọt ngào kèm với hương hoa thuần khiết.
Khỏi phải nói tôi đoán chắc là Bạch Yến, quay qua nhìn em lắc đầu ý bảo không được ăn, tôi tin người con gái ấy nên ném trái bần cho nó trôi theo dòng nước, dòng nước êm ả thật, ước gì dòng đời mình cứ trôi như thế thì tốt biết bao nhiêu nhỉ.?
Về đến nhà cả bọn lạnh cúm cả lên, thằng Đức muốn trêu cả bọn hả gì, đến mức thằng Tùng la lên thì nó mới chịu đem đồ ra, tắm bằng cây nước nên mỗi thằng bơm mỗi thằng tắm, cực khổ kinh khủng nhưng mà vui. Vui thật đúng là có về vùng quê mới biết nó cực khổ như thế nào, trong lúc tắm tôi lại nhớ đến câu nói lúc trưa của bố kèm với đi thế này chưa xin phép, nhanh chóng tắm rồi chạy ra đi kiếm hai người con gái ấy.
Khỏi kiếm lâu thì gặp họ ở nhà bếp đang làm đồ ăn đám giỗ giúp mọi người đâu đó cũng nghe được tiếng khen đối với những người con gái lớp 10A3, đúng là ai cũng xinh, ai cũng tài giỏi hết.
-Hai cậu ra đây – Tôi kéo Bạch Yến và Như.
Ra ngoài sân..
-Gì thế ? – Như hỏi tôi.
-Có chuyện gì hả cậu ?
-Giờ tính sao ? bây giờ về không được làm sao nói vói cả nhà ?
-Tớ điện thoại rồi. – Hai người đồng thanh trả lời.
Họ nhìn nhau rồi mỉm cười, có lẽ trùng hợp nên tôi không để ý cho lắm…
-Thế tối nay sao tớ về thành phố ?
-Yến kìa – Như quay sang nhìn em.
-Hihi, tối về được mà – Em nói ngắn gọn rồi cùng Như bước vào trong nhà.
Để một thằng đang gãi đầu không biết họ thuê máy bay ở đâu để đưa tôi về nữa…
Buổi tối hôm đó….
Mọi người đông đúc hơn bao giờ hết, những chiếc bàn ăn trải khăn đỏ rất tơm tất… Tôi và Bạch Yến đi về, khoảng 10 giờ mới về chung vui với cả bọn được vì theo thằng Đức bảo tối nay 10 giờ mới vào tiệc chính thức. Như bảo ở lại cùng đám bạn đãi tiệc nấu ăn giúp gia đình thằng Đức, tôi cảm thấy thương em hơn, Bạch Yến cũng muốn ở lại để tôi đi một mình nhưng năn nỉ mới chịu đi cùng. Bó tay thật.
Em không phải thuê máy bay mà hỏi địa chỉ ở đầu ngõ rồi điện kêu anh Tùng chạy xe đến rước, hai chúng tôi cũng không phải đi bộ ra ngoài đó được thằng Đức kiếm cho hai chiếc xe máy chạy ra đầu ngõ, buổi tối đầy bình yên và thanh tĩnh ở một nơi vùng quê…
Hai đứa tôi ra đứng đầu ngỏ một cảm giác lạnh lành, tự nhiên nhớ đến những buổi tối đấp chăn rồi chui vào đấy xem phim ma, hình ảnh huyền ảo bí hiểm ấy hiện hữu trước mặt tôi, những cành trước cứ đun đưa theo gió, nếu mà không có Bạch Yến chắc chắn là tôi chạy từ mấy đời rồi. Con đường lộ gì đâu mà vắng tanh như chùa bà đanh ấy, chẳng thấy một chiếc xe chạy qua, lại còn có những tiếng kì la của các con vật trên cái ruộng mênh mông thênh than kia, nói thật chứ tôi sợ ma lắm ^_^. Đứng đợi khoảng một tý nữa thì chiếc xe ô tô màu đen ấy chạy đến ngay, công nhận oai kinh khủng, anh Tùng bước xuống nở nụ cười.
-Hehe, chào em trai – Anh Tùng nở nụ cười nhìn tôi.
-Dạ, chào anh – Tôi hơi bối rối với hai từ ” em trai “.
-Chào anh – Bạch Yến lễ phép.
-Ừa, hai đứa lên xe đi. – Anh Tùng mở cửa hàng ghế sau của chiếc xe chứ không mở cửa trước.
Thế là hai đứa tôi ngồi ở đấy yên vị trí, đâu đấy thấy được nụ cười đắc ý của anh Tùng và ánh mắt đầy lạnh giác của Bạch Yến, chắc chắn anh Tùng đang trêu em gái mình đây mà. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, máy lạnh mở lên, tôi cảm thấy ấm áp hơn chắc có lẽ người con gái ấy ngồi bên cạnh. Tiếng hát cũng bắt đầu vang lên…
When that day I hear your voice I have some special feeling, Let me always think I don’t wanna forget you…
Tiếng nhạc nhẹ nhàng kèm theo tiếng đàn trôi chảy như một dòng nước đang xuôi dòng, thật thoải mái, tôi từ từ thưởng thức cái ca khúc ấy nhưng đâu có ngờ ràng người con gái ấy cũng từ từ cất giọng hát thanh thót của mình lên…
I remember at the day you are always on my mind eventhought I Just can think about you. If the day in the future this love will b ming true…
Cả đời tôi không bao giờ quên được cái buổi tối hôm ấy, cái điệp khúc mà tôi yêu thích nhất. Em hát giọng nhẹ nhàng thanh thót hơn những ca sĩ đang biểu diễn ca khúc ấy, tôi khâm phục người con gái ấy, tài săc vẹn toạn. Em hát xong quay sang nhìn tôi nở nụ cười nhẹ nhàng, tôi cứ tưởng ngỡ mình đang ở bồng lai tiên cảnh chứ không phải ở trong một chiếc xe lăn bánh. Tiếng nhạc vừa dứt…
-Hay quá ta. – Anh Tùng nhẹ nhàng nói.
-Dạ, hihi – Đáp bằng nụ cười ngọt ngào xinh xắn.
Phải lúc đó mà tôi biêt cái cảm giác trong người mình chính là yêu người con gái ấy thì tốt biết mấy, thật sự trái tim rất rung động từ cái buổi ấy… Chiếc xe từ từ chạy vào cái trốn thành thị vốn náo nhiệt, những ánh đèn vàng hiện hữu, những ngôi nhà cao tấng… Tự nhiên trong người tôi có nỗi niềm muốn ngắm biển vào bầu trời này, muốn ngắm nhìn những ngọn núi, ngọn hải đăng, những chiếc ghe chài đang miệt mài ngoài biển khơi.
-Anh chạy đường Trần Hưng Đạo ra biển ngắm biển tý rồi vòng đường Giải Phóng về Lý Tự Trọng. – Bạch Yến lên tiếng. ( Đã chỉnh sửa tên đường )
Tôi giật cả mình với câu nói vừa rồi, mình vừa ước là được ra ngắm biển thì chính em lại yêu cầu người anh của mình chạy ra biển. Không lẻ trùng hợp đến như thế sao,em như một con sâu trong bụng, bây giờ thì tôi nghĩ đến cái gọi là duyên phận. Bỗng chốc đầu óc tóm tắt lại những sự việc đã diễn ra trong thời gian gần đây và sự xuất hiện của em, không thể nào gọi trùng hợp được, tôi đang suy nghĩ thì…
-Biển đêm đẹp cậu nhỉ, những cơn sóng cứ đập vào bờ mà không biết mệt mỏi tý nào. hihi – Em nhìn qua cánh cửa sổ bên phía tôi.
-Ừa. – Tôi cũng nhìn ra ngoài đó, nơi mà màng đêm bao phủ có những cơn sóng cứ miệt mài đập vào bờ.
Khỏi phải nói tôi rất là thích điều này… Không lẻ giữa hai chúng tôi một sự gì đó liên kết với nhau sao, cái thứ mà trong phim kiếm hiệp gọi là thần giao cách cảm,… không lẻ giữa thế kỷ hai mươi mốt thế này vẫn có hay sao ?….
” Cảm ơn em ”
Chiếc xe chạy từ từ qua cảnh biển, cửa sổ được bật xuống, anh Tùng hình như biết sở thích của đứa cháu gái yêu quý của mình, bỗng quay mặt xuống nhìn tôi nở nụ cười nhẹ nhàng đầy thân thiện làm cho tôi cảm thấy có một thứ gì đó vô hình ở đấy. Chiếc xe cũng nhanh chóng trôi qua con đường ấy, khuôn mặt xinh đẹp ấy rất tươi tắn, chiếc đồng hồ điện tử đặt trên xe cũng đã chỉ vào con số 19 giờ 20 phút, tức là còn 40 phút nữa. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, chắc là em có nói với người anh của mình làm sao để kịp giờ.
Cái ngôi nhà mới lúc trưa bước ra mà bây giờ quay lại cảm thấy nhớ làm sao, chắc tại đi xa quá rồi. Tôi bước lại bấm chuông thì Bạch Yến ngăn cảng bảo là không tốt lắm nên em bấm., một lâu sau mẹ tôi ra mở cửa, thấy hai đứa ” con ” của mình thì mừng húm cả lên.
-Hai đứa về rồi à.
-Dạ – Em còn cuối đầu lễ phép hơn tôi.
-Cháu chào bác. – Anh Tùng bước lại chào mẫu thân tôi.
-Ừa, Tùng khỏe không cháu.
-Dạ, cháu khỏe ạ.
-Ừ, chạy xe vào nhà đi cháu – Mẹ tôi mở cổng.
-Dạ, cháu cảm ơn ạ, cháu còn chở Tâm đây đi ra nhà thi đấu. – Anh Tùng lễ phép thưa.
-Làm phiền cháu quá, vào nhà uống nước rồi hẳn đi.
-Vào đi anh. – Tôi gọi.
-Dạ.
Bốn người chúng tôi bước vào nhà, gặp ngay người bố của mình với hai người anh đang đàm bạn, anh Tùng lễ phép kính cẩn thưa các bậc tiền bối. Mẹ tôi thì cười tủm tỉm, tôi cũng dự được rằng Bạch Yến đã nói mình ở nhà của tôi rồi, anh Tùng đối với tôi như anh em với nhau. Tôi nhanh chóng chạy lên phòng mà ở dưới nghe tiếng nói rơm rả của bố và anh Tùng, dự chắc rằng có mấy lon bia ra đi.
Tôi vào phòng lấy cái balô, bỏ bộ đồ võ vào cùng một số thứ cần thiết để đem lên nhà thằng Đức, lấy cây côn theo luôn vì dự rằng mình không thể trình diễn những cú đá được rồi do một số lỗi kỹ thuật rồi để có thời gian tính lại. Nhanh chóng phóng thoát xuống nhà thì thấy họ đang nói chuyện rơm rả với nhau nhưng chẳng thấy Bạch Yến với anh Tùng đâu, tôi hỏi bố thì mới biết anh Tùng và Yến đã ra ngoài xe đợi. Thế là chào gia đình và được mẹ đưa ột số tiền làm quà đám giỗ nhà ngoại thằng Đức với cho tôi bỏ túi để sài. Mừng kinh khủng luôn chứ chẳng đùa, tâm trạng thoải mái bước ra ngoài cổng nơi có một người con trai bảnh bao với người con gái xinh đẹp đứng nói chuyện ở chiếc xe ô tô…
-Em Yêu đúng không ?
-……..
Tôi chờ đợi câu trả lời…
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
Tôi đã biết câu trả lời…