Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Suốt buổi học ấy chẳng phát hiện thêm một tý nghi vấn nào cả, chẳng bù cho người con gái xinh đẹp ấy che giấu hay thật, không cảm xúc mất rồi. Giờ ra về cũng là lúc ánh chiều tà chiếu xen kỹ xuống những lá bàn to đùn của sân trường, bóng dáng của hàng phượng vỹ tượng trưng cho cái tuổi học trò thơ ngây. Quả thật lúc ngồi trong lớp giống như ở tù, khi có tiếng trống trường tan học rồi như vượt ra khỏi một cái ải nào đó để trở lại với cuộc sống vốn có. Vẫn còn sớm mới có 17 giờ mà, ánh sáng của mặt trời vẫn còn chói chan.
- Ê, đi chơi không ? – thằng Đức hỏi cả lũ.
- Đi đâu ? – Bà Huyền nhảy vào.
- Về mầy ơi, học mệt rồi – thằng Khôi có lẽ hôm nay số nó quá đen.
- Đi ăn chè đi – bà Nguyệt đề ra phương án.
- Bà cứ suốt ngày ăn với chả uống – bà Kiều Oanh véo lỗ tai một cách đầy tinh nghịch.
- Thôi, mấy bà cứ ăn với uống, đi đánh bida đi bọn mầy. – mắt thằng Đức sáng rỡ.
- Bida ? – Tôi nhìn nó hỏi.
- Á, cái này được à nha. – thằng Tùng có vẻ thích thú lắm
Mấy đứa con gái cũng giống như tôi, tròn xoe mắt chuẩn hiểu cái trò chơi quái quỷ ấy là cái gì.
- Làm gì nhìn tôi dữ vậy, đi đi rồi biết. – Nó nhéo mắt.
Cả bọn nhìn nhau, trong đám con trai hình như chỉ có mình tôi không biết cái bộ môn ấy ra sau còn lại mấy thằng kia đều vui vẻ giống như sắp sửa có chuyện gì vậy. Toàn bộ những người con gái thì không hiểu cái bộ môn ấy, hôm nay có vẻ Bạch Mai có chuyện gì đấy, lúc ra về tôi thấy em hối hả chạy đi ra về nên không có sự góp mặt của em trong cái trò chơi này, chỉ còn lại hai người con gái xinh đẹp là Bạch Yến và Như mà thôi.
Nói là làm ngay, cả bọn dẫn xe ra cổng trường chạy một vụt theo thằng Đức, chẳng biết nó dẫn đi đâu nữa, cứ chạy thẳng ngút ngàn trên con đường Lý Tự Trọng. Cái thời đó vẫn còn ít những bàn bida lắm, chỉ có những quán nước mà thôi, thằng Đức dẫn đến một nơi cách trường học không xa là mấy, ở đó có những chiếc bàn dài. Tôi cứ ngờ ngợ cái trò chơi ấy sẽ có những viên bi bằng da.
- Hây dà, trúng nghề của anh rồi mấy chú ơi, chơi bắn bi trên bàn da thì nói bắn bi trên bàn da đi – Tôi lắc đầu mỉm cười nhẹ rồi đậu xe lại.
Những người con gái ấy vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra cả, họ chỉ biết làm theo sự hướng dẫn của thằng Đức khùng và những thằng con trai thôi. Trời cũng bắt đầu lặn xuống nhưng ánh nắng vẫn còn, trong cái quán với những cái cây dựng đứng lên kèm theo mấy cái bàn, lưa thưa đâu đó cũng có người đứng vây quanh một hai cái bàn.
Tôi thây người ta đứng cạnh cái bàn dài và cầm trên tay một cái cây, rồi trên chiếc bàn có vài viên bi to bự chản, thế là những suy nghĩ mơ hồ của mình về trò chơi này nhanh chóng tan biến một cách nhanh chóng, quả thật là suy nghĩ của một đứa con nít có khác.
Bọn kia làm có vẻ chuyên nghiệp lắm, lấy những aci1 bao tay vây quanh bàn tay của mình, sao đó chạy nhanh lại những cái khây lấy những cái cây.
- Cô ơi, ghi thời gian hai bàn này đi. – thằng Đức tiến lại một cái bàn nằm trong gốc khuất kêu ú ớ.
- Lại đây mấy bạn – thằng Khôi đen vẫy vẫy.
Mấy đứa con gái dẫn nhau bước lại đấy vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, tôi không biết họ có những suy nghĩ giống tôi không nữa, lúc đấy tôi nghe ” ghi thời gian ” và những gì xảy ra thì cái đầu óc phong phú của mình nói rằng chắc là bọn họ chuẩn bị đánh nhau đây mà, xem ai đánh nhanh, thắng nhanh trong thời gian đấy, vì có những cái cây rồi lại bao tay nữa chứ.
Tôi cũng bước lại gần nơi chiếc bàn mà những thằng bạn của mình đang đứng, ở đâu đó có những viên bi ghi số trên bàn, lúc đấy tôi lại suy nghĩ…
- Chẳng lẽ cái bọn này lấy viên bi chọi nhau rối lấy cây phang nhau hả trời ? – Tôi đặt nghi vấn.
Bọn nó đặt những viên bi ấy vào một cái khung thành tam giác có sẵn, những người con gái với tôi đứng xem bọn chúng chuẩn bị làm gì. Tôi ngờ ngợ ra hình như đã thấy cái môn này khi nào rồi mà chẳng nhớ ra rõ được nữa. Thằng Tùng từ từ cầm cái cây đấy lên thụi thụi vào viên bi.
- Bốc – Tiếng va chạm của những viên bi nghe đã lỗ tai kinh khủng.
- Hehe – Nó cười.
- Ghê mầy – thằng Hùng làm kí hiệu.
- Anh mà chú – nó quẹt mũi.
Tôi quan sát thì thấy chiếc bàn dài ấy có đến sáu cái lỗ và vừa rồi có hai viên bi lọt vào lỗ, chẳng phải bọn chúng lấy cây phang nhau, chẳng phải bọn chúng lấy viên bi chọi nhau. Đôi lúc tôi cũng thông minh lắm đấy nhưng cũng có lúc khờ khạo, quả thật đến cả con người mình không hiểu nổi thì ai hiểu nổi bây giờ.
Thằng Tùng, Sang, Hùng thay nhau mà đánh, bên bàn kế bên, thằng Đức, Khôi, Chung cũng đang đánh. Mấy người con gái lấy ghế ra ngồi xem, tôi thì cảm thấy thích thú rồi nhé vì mấy đứa nói mục đích chủ yếu là đến đây để chứng tỏ đẳng cấp của mình. Mấy đứa nói phải đánh lần lượt cái viên bi có ký tự từ số 1 đến số 15 vào lỗ ( không nhớ rõ nhé @@ ), bên nào đánh viên bi vào lỗ nhiều hơn sẽ chiến thắng. Tôi cũng muốn thử.
- Đưa cái cây cơ cho anh – Tôi biết điều đó vì nãy giờ bọn chúng giới thiệu đây là cây cơ.
Tôi cũng làm giống như nãy giờ quan sát nhưng khi thọt không trúng mà nếu có trúng viên bi đi đâu không hà. Thiệt là tình, đang định làm thêm phát nữa thì…
- Thôi, mình về thôi Tâm – Như gọi tôi.
- Sao thế ? – thằng Tùng quay qua hỏi.
Lúc đấy Bạch Yến và Như đã đứng lên.
- Mấy bạn ở lại chơi vui nhé, ba đứa tớ phải về nhà rồi. – Lần này là Bạch Yến.
Hai người đẹp đã mở miệng thì bọn chúng làm gì chống cự nữa, không biết tại sao lúc nãy giữa Như và Bạch Yến ăn nói giống y hệt nhau về phong cách cũng như kiểu cách, có lẽ giữa hai người họ chỉ phân biệt được giọng nói mà thôi. Tôi nghe lời họ, xách cặp đi về để lại biết bao nhiêu tiếc nối về trò chơi đấy, hẹn gặp lại một lần khác.
Trên con đường Lý Tự Trọng đã dịu đi những ánh nắng cuối ngày, màn đêm chuẩn bị buông xuống…
- Sao thế ? – Tôi nhìn hai người họ.
- À, không gì. – Bạch Yến trả lời.
- Lo chạy xe đi anh hai, té nữa bây giờ – Như dùng ánh mắt sắt bén ném viên đạn vô hình sang cho tôi.
Lúc đó chỉ biết im lặng thôi vì bị hai người con gái ấy ném một thanh gỗ to đùn vào cái miệng còn gì chống cự hay nói năng được nữa chứ.
- Hứ, ai thèm nói, ta nói với cái bụng sướng hơn. Ai thèm nhìn, ta nhìn xung quanh ngon không ngon hơn sao. – Tôi giả vờ giận hờn vu vơ.
Nói là làm, tôi chạy xe nhìn về phía trước và không mở miệng ra nói một câu gì nữa. Không biết trên đời này có cái sự trùng hợp nào lạ lùng không nhỉ, tôi nghĩ cuộc đời này là một sự sắp xếp sẵn rồi, con nguoi272 không thể làm gì để thay đổi nó được nữa. Bản thân giống như một cái trò chơi.
- Ơ, ai giống Mai thế nhỉ ? – Chạy đến cái đoạn đường cách trường học không xa.
Tôi thấy một cái xe hủ tiếu gõ, đáng lẽ không có chuyện gì vẫn tiếp tục chạy xe đi tiếp nhưng người bưng bán ở đấy là Bạch Mai, không ai khác, rất giống em, thân người mảnh mai cao cao ốm ốm giống tôi ấy. Từ khoảng cách ấy không thể nào tôi nhìn nhầm cho bằng được và quả quyết rằng đấy là Bạch Mai nhưng…
- Ủa, Mai đây mà ta, sao lại đi bán hủ tiếu gõ ? – Đầu tôi xuất hiện nghi vấn.
- Lạ nhỉ. Lúc trước mình đâu thấy cái xe hủ tiếu gõ này đâu, mỗi khi đi học về trễ cũng không thấy, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây. Lạ lùng – Cái suy nghĩ ấy vừa hình thành cũng chính là lúc xe tôi chạy qua ngang.
Rất muốn ngoảnh đầu lại nhìn và chạy vụt vào đó kêu một tô hủ tiếu nóng bừng ngồi ăn và hỏi đầu đuôi câu chuyện như thế nào vì lẽ rằng nhà Bạch Mai là một ngôi nhà có điều kiện, không phải nghèo khó gì đến mức phải đi bán hủ tiếu gõ thế này.
Cái đầu tôi lúc đấy cũng sản xuất ra một kế hoạch cực kì hay…
- Hai cậu về nhà trước đi, tớ đi đây cái – Tôi ngoảnh đầu ra sao.
- Đi đâu thế ? – Như chạy vượt lên hỏi.
- Khỏi cần đi đâu, chạy vào kia ăn hủ tiếu gõ đi – Bạch Yến nhéo mắt.
Tôi giật cả mình…
- ÔI CÁI ĐỆCH. – Không ngờ đến cái chuyện ấy tôi cũng bị tóm.
Nhưng trong đầu tôi càng khẳng định người con gái ấy là Bạch Mai vì rằng qua câu nói ấy của Bạch Yến cũng xác định được tí tẹo nào, không lẻ ở đây có đến hai người nhầm lận. Thế là cả 3 đứa cùng quay đầu xe chạy lại cái quán hủ tiếu lúc nãy, trong lòng tôi cứ hồi hộp vì nghĩ rằng sắp biết được những câu hỏi đầy nghi vấn trong đầu của mình.
Đã đến,….. đậu xe vào…
- Ngồi đi ba cháu. – Cô bán hủ tiếu niềm nở.
Nhìn bán hủ tiếu này có vẻ đã già rồi phải gọi bằng bà mới đúng nhưng có nụ cười tươi rói chắc chắn là yêu đời lắm đây. Ba đứa chúng tôi mỉm cười và cuối đầu chào theo một cách lịch sự. Tôi nhìn xung quanh thì chẳng tìm thấy cái thứ cần nhìn thấy, trong bản thân có một chút gì đó rối bời và hụt hẫn nhưng cũng ngồi xuống.
- Sao lại thế nhỉ ? – Tôi đặt câu hỏi trong đâu.
- Lạ quá – Bạch Yến thốt lên thành lời.
- Ừ. – Như có vẻ đắng đo.
Nhìn khuôn mặt của hai người họ cũng có vẻ đang thắc mắc một chuyện gì đó, điều đó càng làm tôi quả quyết hơn nhưng tại sao bây giờ quay lại không thấy nữa chứ.
- Hai cậu…. – Tôi nói không đầu không đuôi.
-… – Cả hai không nói gì cả chỉ gật đầu nhẹ nhàng mà thôi
Cả đưa ánh mắt đầy lạ lùng nhìn nhau với vẻ đầy bí hiểm, tôi quay nhìn qua nhìn lại chẳng thấy bóng dáng của người con gái ấy ở cái chỗ bán hủ tiếu gõ này, chỉ có vài người khách ăn và ba đứa học trò chúng tôi mà thôi. Không lẻ có cái chuyện gì mà đến cả ba đều nhìn nhầm hết thế sao, ánh sáng vẫn chưa tắt để nhường cho bóng tối mà. Thật là một chuyện khó hiểu.
- Bà ơi, cho ba đứa cháu ba tô hủ tiếu mì ạ. – Như gọi.
- Ngoan thế – Tôi trêu em
- Ờ. – Như dùng ánh mắt hình viên đạn.
- Sao kì vậy hai cậu, lúc nãy nhìn thấy Mai ở đây mà – Bạch Yến cũng đang nhứt đầu với chuyện này.
- Để một tý bà đem hủ tiếu lại hỏi thì bác ngay chứ gì.
- Khùng ! – Như phán
- Ờ, khùng thật. – Yến cũng hùa theo.
Tôi đành im lặng để xem hai người con gái ấy khai thác thông tin bằng cách nào mà chửi mình khùng. Một lát sau…
- Bà ơi, cho cháu hỏi, nãy giờ ở đây có người con gái nào độ tuổi khoảng 16 không ? – Bạch Yến mở lời hỏi bằng nụ cười xinh tươi, rất tiếc đây là bà lão.
- ÔI CÁI ĐỆCH – Tôi thốt thầm trong bụng, cứ tưởng ngỡ em làm gì khác nhưng ai dè nói như thế chẳng khác gì hỏi. Thế mà chửi tôi khùng, đúng là không bao giờ hiểu nổi những người con gái như họ.
- Không cháu à – Bà lão niềm nở trả lời.
- Dạ, vâng. Cháu cảm ơn – Bạch Yến lễ phép.
Thế là ba đứa nhìn vào tô hủ tiếu mì rồi ngước mặt lên nhìn nhau, tôi thì đang suy nghĩ có lẽ ông trời muốn trêu đùa mình thay là muốn lại ủng hộ quán của bà lão đây mà. Giống như chuyện Tấm Cám ấy.
- Ăn đi nhìn gì – Như luôn áp đảo tôi.
- Ăn đi cậu. – Bạch Yến đưa cho tôi đôi đũa đã được lau sạch bằng khăn giấy với cái muỗng.
Tôi gạt bỏ đi những thứ lung linh mơ hồ ấy để ăn một cách ngon lành tô hủ tiếu đang nóng hổi. Công nhận rừng càng già càng cay mà, bà nấu nước súp ngon ngọt thật, ăn mà đã kinh khủng.
- Mai mốt đi học về tạt vào đây ăn hủ tiếu mì khỏi ăn cơm, hề hề – Tôi nói.
- Hihi – Bạch Yến thì cười.
Còn Như thì…
- Ờ, ăn cho nhiều vào rồi cái mặt nổi mụn như cái rỗ ấy.
Chẳng biết ngày hôm nay tôi làm em giận cái gì mà em toàn đâm lưng chiến sỹ với nói sốc, không thì không chấp nhận một ý kiến nào từ tôi cả, nói chung áp đảo từ a đến dết. Đúng là con gái là những sinh vật khó hiểu nhất trên thế gian này mà.
Người tính tiền không ai khác là tôi, thế là 3 hôm nhịn ăn mì đổi lại được ăn hủ tiếu mì, ôi thôi cái cuộc đời nó vui vẻ làm sau. Từ cái ngày có những người con gái này xuất hiện tự nhiên yêu đời làm sao, giống như một cái động lực để xúc tiến một quá trình, có lẽ ông trời muốn thêm mùi vị vào cái cuộc đời của tôi. Chẳng biết ông trời có thương quá không khi uối quá nhiều nên bây giờ mặn, miễn ai nhắc đến ” mầy sao rồi ” là ” muối ” sặc lên đến tận mũi chứ chẳng đùa đâu ợ.
Cả ba lại bước lên xe chạy về nhà. Hôm nay có lẽ ngày đen tối đối với tôi, nào là té xe do mãi miết ngắm nhìn người đẹp rồi đến phi vụ nhìn nhầm Bạch Mai do ảo tưởng nên tốn toi một khoảng chi phí không hề ít tý nào đâu. Về đến nhà đã no bụng nên chạy lên phòng tắm rửa để lại hai người con gái ấy tất tả chạy vào bếp phụ giúp mẹ tôi một tay. Khi họ không có nhà tôi thường nghe mẹ khen hai người họ ôi thôi đủ thứ cả, còn ba thằng con trai quý tử như bị vứt sang một đầu đường xó chợ vậy.
Tối đến…
- Tâm ơi !, bạn kiếm nè – Tiếng mẹ kêu ú ớ ở dưới nhà
Chẳng biết tại sao có một cái linh cảm gì đó không tốt lành ở đây, mặc ngay cái áo rồi phóng vọt xuống dưới nhà thì nghe tiếng cười nói vui vẻ. À thì ra đó không ai khác chính là Bạch Mai, sao được bữa nay em đến nhà tôi chơi thế này. Trong bụng cứ vui vui chẳng hiểu tại sao, nụ cười của nhiều con gái ấy luôn nở trên đôi môi ửng hồng kia, nhìn chỉ muốn lao vào cắn một phát, nhưng chưa kịp cắn thì tôi đã bị cho vào lồng rồi.
- Chào cậu ! – Bạch Mai thấy tôi xuất hiện.
- Chào ! – Tôi mỉm cười chào.
Trong nhà lúc đấy có đầy đủ tất cả mọi người đang tiếp khách, tiếng nói cười rất vui vẻ. Mục đích của Bạch Mai đến đây để nói chuyện gì đấy với Bạch Yến chứ không phải kiếm tôi, mẹ chỉ gọi xuống để ” nói chuyện với bạn gái ” mà bố nhấn mạnh từng câu từng chữ thôi. Bậc phụ huynh nào không muốn thằng con trai mình lấy một người con gái tốt, xinh đẹp, giỏi giang chứ, cho nên khi lần lượt Bạch Yến, Như, Mai xuất hiện thái độ của họ như thế là điều hiển nhiên không thể chối cãi được rồi.
- Dạ, cháu xin phép về ạ – Mai lễ phép thưa.
- Tâm, đưa bạn về đi – Bố kêu.
- Dạ khỏi ạ.
- Thôi, để tớ đưa về. – Tôi muốn ra ngoài dạo mát không khí buổi tối.
- Thế làm phiền cậu quá.
- Không sao, đợi tớ tý nhé.
- Ừa.
Tôi phóng nhanh ngay lên phòng thay ngay bộ quần áo dài ra, chở người con gái xinh đẹp phải ăn mặc sao cho xứng đáng dù rằng mình không được đẹp trai cho lắm. Tôi lấy chiếc áo sơ mi mặc vào, rồi thêm chiếc quần tây, cái dáng người cao cao gầy gầy nhưng vẫn thích mặc đồ như thế, thích lạ thích lùng không giống ai cả. Sao khi chào lần lượt tất cả mọi người trong nhà tôi chạy ra ngoài sân, người con gái đang đứng bắt chéo hai tay về phía trước đợi tôi. Cảm giác trong người sao sao ấy khi để một người con gái đợi mình, lấy ngay chiếc xe dẫn ra rồi mời em lên. Chẳng khác nào chàng đưa nàng về dinh cả.
Con đường ấy hôm nay trở nên lạnh lẽo chỉ còn lại những ánh đèn đường vàng lóe, mang một cái cảm giác gì đó kỳ lạ. Tôi không đi đường Lý Tự Trọng nữa vì rất xa nên tạc qua bên Hùng Vương quẹo vào Trần Hưng Đạo để đi ra biển cho gần với lại có thể ngắm biển từ đằng xa.
- Lạnh cậu nhỉ – Tôi phá vỡ không gian tĩnh lặng.
- Ừa, lạnh thật. – Tôi nhẹ nhàng nói.
Hai đứa cứ thế mà nói chuyện qua lại với nhau, một thứ cảm giác gì đó gần lại hơn so với lúc trước. Nắng ấm xa dần….
- Ra biển tý cậu nhé – Hôm nay tôi chính là người đưa ra mọi ý kiến.
- Ừ, cũng được. Hihi – Nụ cười tỏa nắng của em xóa đi những lạnh buốt giá.
Ra đến biển, hai đứa ngồi xuống bãi cát dài, một bãi cát hơi ướt nhưng cũng dễ chịu. Gió hiu hiu lạnh buốt giá cả con tim, chiếc áo sơ mi mỏng của tôi không thể nào chống cự được với cái kiểu thời tiết như thế này, may mắn thay người con gái ấy có mặc một chiếc áo ấm ở ngoài, tôi mỉm cười một cách đầy nhẹ nhàng.
- Cảnh biển vào đêm đẹp quá cậu nhỉ ? – Em quay sang nhìn tôi.
- Ừ, có lấp lánh như một bước tranh. – Có lẽ giữa tôi và em không có một thứ gì đó cách biệt thì phải, cứ tự nhiên và tự nhiên.
Lần nào cũng thế,.. đi ngắm biển với một người con gái nào đấy cũng đều im lặng nhìn ra hướng xa xăm của biển cả….. Thầm lặng, cảm nhận bằng tâm hồn có lẽ là tốt nhất chăng ??
Tôi cảm thấy lạnh cả người bởi những cơn gió của biển,… lạnh của tiết trời, lúc nãy đi vội quá, với lại sơ ý nên không đem theo cái áo khoác nào cả…
-… Ơ… – Tôi giật cả mình.
- Hihi.
Ở đâu có một chiếc áo ấm choàng sang người của tôi…
Một cảm giác đầy ấm áp kèm theo mùi hương hoa dễ chịu lan tỏa xung quanh mũi….
Ấm rồi…
Ấm lắm đấy….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui