Một không khí hơi tưng bừng của đường phố về đêm nhưng tôi cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo đang bao phủ bầu không gian ở đây. Ba người con gái xinh đẹp ấy không hẹn nhau mà đưa khuôn mặt xinh đẹp ra ngoài ( hơi bị vô duyên, mặt người ta không lẻ để vào cái túi ^_^ ) nhưng khuôn mặt ấy có phần sắc lạnh, nhìn muốn đấm ột phát ấy…
- Hừ… – Tôi bậm môi nói trong bụng chứ có dám nào nói ra đâu.
Nói thì nói thế chứ thật ra nhìn trên khuôn mặt của những thằng con trai đi đường có một sự ghen tức thì thấy vui vui làm sao ấy, cứ như một ông hoàng đế đi vi hành vậy, mỹ nữ tùy tùng, sướng khỏi phải nói nhễ.
- Hừ, nhìn cái mặt là biết đang mãn nguyện rồi ( Trích từ lời nói của Như trong lúc ấy, cái này mình hỏi Như ở hiện tại nhé ).
- Ước gì đấm ột phát nhỉ ? ( Vẻ ngây ngô hiền lành của Bạch Mai )
-…. – ( Không cảm xúc Bạch Yến )
Tôi đâu có biết rằng nguy đầy hiểm từ những quả cầu lửa trong ba người con gái ấy, có thể phát hỏa lúc nào đâu. Tự nhiên cảm thấy lạnh lạnh cái sống lưng,..
Đi chẳng bao lâu thì đến nơi cần đến… Chợ. Cảnh chợ đêm vào buổi tối vui khỏi phải nói, những quầy hàng sáng trưng cả ánh đèn vàng, những tiếng mời gọi âm ỷ cả con đường,… người thì bán bánh, người thì bán vải,… ôi cái cảnh chợ đêm nhộn nhịp đầy ánh sáng.
- Qua đấy đi – Tôi chỉ về nơi có những con chim cút đang quay, ngon lành lắm.
Màu vàng tươi nhìn mà muốn chạy lại mua khoảng chục ăn cho nó đã ấy, ba người con gái không nói gì mình mỉm môi cười, chắc đang khâm phục cái tài biết lựa chọn thức ăn của tôi đấy mà, cảm thấy cái mũi cứ bành to ra, chẳng biết làm sao.
- Cô ơi ! bán cho con 20 con cút. – Tôi hớn ha hớn hở kêu.
- Hả ! – Người bán hàng đột nhiên quay mặt lên, khuôn mặt đầy bất ngờ nhưng cũng có phần mệt nhọc.
- Dạ 20 con cút ạ – Tôi đính chính.
Tôi quay người lại nhìn ba người con gái xinh đẹp ấy xem họ có bất người không nhưng nhận được ba nụ cười tươi như bông, xinh như hoa.
- Ba đứa xinh quá – Cô bán hàng nói.
-Dạ, hihi – Họ cùng nhau cười tủm tỉm.
Bấy giờ tôi mới phát hiện mình quê cực kỳ, không phải ngạc nhiên vì mua số lượng lớn mà ngạc nhiên đang có ba người con gái xinh đẹp đang đứng sau lưng. Có một sự quê không hề nhẹ tý nào đâu nhé.
Nhìn xung quanh mọi việc không như nãy giờ đó là im lặng, thay vào đó là những ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh, ai bảo làm gì mà xinh chi. Lấy 20 con cút “ quê “ ấy, bước đi…
- Mua nhiều thế cậu ? – Như hỏi tôi.
- Tớ ăn, ai bảo cậu ăn mà nhiều với không nhiều. – Tôi định sóc ẽm.
-… – Như không nói gì má xoáy vào con mắt tôi.
Cảm thấy lạnh sống lưng, Bạch Mai tuy không cười nhưng niềm vui thể hiện rõ trên khuôn mặt, Bạch Yến vẫn thế, không cảm xúc liên khúc.
Tôi đâu biết rằng cái câu nói trêu đùa với Như phải trả một cái giá đắt. Bốn đứa tôi đi khắp khu chợ ấy, cảnh về đêm nhộn nhịp vui biết mấy. Họ kéo nhau vào ăn chè gì đấy, tôi thì không ăn được nhiều nên kêu ly trà đá ra ngồi uống mà chém gió.
- Lúa. – Như khai chiến.
- Hả ? – Tôi mở miệng.
-… – Bạch Yến không nói gì mà đưa ánh mắt ngó ngó vào ly trà đá của tôi, rồi em tủm tỉm ăn chè.
- Người ta rủ đi ăn, ấy vậy mà ngồi uống trà đá, không lúa là gì. – Như cười khúc khích rồi nói.
- Ơ, không ăn chè, uống trà đá không được à. ? – Tôi bật lại ngay.
- Hừ, ngày mai thử đi lại quán chè kêu trà đá xem. – Em nhìn thẳng vào mặt tôi.
Như nói xong tự nhiên cảm thấy có gì đó nhục ở đây, tôi biết em rất thông minh lại sống ở thành thị nên đành im lặng chịu nhục bách xuyên tim, âm thầm lặng lẽ trả thù sau..
- Vào ăn bánh đi. – Như chỉ vào cái tiệm cà phê bánh ráng bên đường.
- Mới ăn chè mà cậu. – Bạch Mai nhẹ nhàng đáp.
- Ừ thì vào ăn bánh, chè không liên quan đến bánh. – Như lý do với lý trấu.
Tôi nói thầm trong bụng sau khi nghe câu nói ấy..
- Chắc là nghĩ mình uống trà đá xong nên rủ đi uống cà phê không ình uống đây mà, hehe… quán bánh cộng nước mà sợ gì. – Tôi cười thầm trong bụng.
Nhưng có ai ngờ…
- Bốn đứa cần gì ? – Một chị phục vụ bước ra, nhìn cũng được nhưng thua 3 người con gái đang đi cùng tôi xa.
Như đứng dậy nói nhỏ vào lỗ tai chị phục vụ, tôi đoán được ngay chắc chắn là kêu nước cho ba người họ chứ không kêu cho tôi và sẽ nói rằng “ tưởng cậu uống trà đá rồi nên không uống được cà phê nữa chứ “, nhưng cũng cười thầm trong bụng và dặn với lòng không được manh động trong mọi tình huống.
Quán này tuy ở chợ nhưng ở phía trong ( nơi chúng tôi đang ngồi ) chỉ có tiếng nhạc vu dương cùng với tiếng xì xào nhỏ của những người ngồi xung quanh, khỏi phải nói ở đây, nhiều con trai, con gái, bê đê, đưa ánh mắt nhìn về phía chúng tôi, đi với 3 người họ riết cũng quen, ở đâu cũng thấy cái cảnh này. Tiếng nhạc nhẹ nhàng của một bản nhạc trẻ, tôi cứ có một thứ gì đó muốn nghe lại bản nhạc tiếng anh của Bạch Yến, muốn nghe tiếng đàn piano của người con gái xinh đẹp ấy,…
Một lát sau phục vụ đem nước uống ra, quả đúng như tôi dự đoán, 3 tách nước ỗi người cùng với một đĩa bánh và có phần của tôi..
- Hả ? Có phần của mình nữa à ? – Tôi ngạc nhiên vì nghĩ rằng sẽ có sự trả thù ở đây.
- Mời – Như là người đầu tiên.
Lúc phục vụ đem nước ra tôi cứ nhìn trời nhìn sao vì nghĩ rằng không có phần mình nhưng đến khi nhìn xuống cũng đã có phần. Các dây thần kinh trong đầu tôi đang phân tích dữ liệu một cách kỹ càng, xem xét thật kỹ có “ bẫy “ không. Nhìn mấy cái bánh cũng ngon, nhìn bánh lại nhớ đến chè và nhớ đến chữ lúa nên tôi nhanh chóng để ba người con gái kia ăn trước rồi mình nhìn cách ăn của họ làm theo thì…
- Ai dám nói ta lúa, hehe – Tôi lại nghĩ ra kế độc.
( Bạch Yến, Bạch Mai đang nhìn lên chỗ có một chàng trai đang trình diễn bản nhạc, Như bắt đầu phần…)
Tôi thấy Như cầm một chiếc cốc màu trắng lên uống, sau đó uống tiếp cốc màu nâu, tiếp theo múc một muỗng kem để lên chiếc bánh cho vào miệng ăn ngon lành. Thế là biết được cách ăn, tôi chộp ngay ly nước màu trắng uống…
- Ô….Ôiiiiiiiiiiiii… cái…đệt – Tôi định phun ra ngoài rồi nhưng cố…cố… cực kỳ cố… để ngậm lại trong họng và nuốt vào.
Một cái cảm giác cực kỳ đắng chảy từ đôi môi đến cổ họng…. Chốt một câu, sướng hơn chữ sướng,…
- Sau thế cậu ? – Bạch Yến lo lắng.
- Hihi – Như tủm tỉm chắc là đang mãn nguyện lắm đây.
- Không….ực… có gì – Tôi vừa nói vừa nuốt cho trôi hết vị đắng.
Cái ngụm nước tôi vừa uống đó chính là cà phê đen, do lúc nãy ngắm trời ngắm đất, không để ý trong ly là thứ gì, chỉ biết làm theo Như thôi nhưng chẳng ngờ bị chơi một quả đầy cay cú như con sú búng càng.
- Ừ ! Thật không ? – Bạch Mai hỏi.
- Thật. – Tôi cố gượng ra chữ thật.
- Mình đi đây tý nhé. – Bạch Yến đứng lên.
- Ừ.
Khuôn mặt Như mãn nguyện, quay lên phần khán đài, tỏ ra ta đây không biết gì cả. Tôi muốn đấm ột phát vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, trong một ngày mà đã cho ăn hai quả cay như thế rồi.
Bạch Yến đứng dậy bước đi, cũng có mấy thằng con trai đứng dậy bước đi, tôi nghĩ em đi vệ sinh nên không có lo lắng gì cả, với lại cái quán này đông kèm theo đang tức giận chuyện của Như nên nghĩ được như thế thôi.
- Chờ đấy – Tôi nghiến răng nói thầm trong bụng.
- Sao thế cậu ? – Bạch Mai quay sang hỏi.
- À, không có gì – Tôi tỏ ra vẻ vui vẻ không có chuyện gì cả.
- Ừ, người kia đánh đàn guitar hay quá nhỉ – Bạch Mai trầm trồ khen.
Lúc đấy tôi mới để ý trên khán đài đang có một người solo bản nhạc kèm với tiếng guitar du dương, bài hát tiếng việt nói về một cơn mưa chợt rơi để lại một chàng trai chìm đắm trong suy tư nhớ đến người yêu ( dựa vào nhật ký chứ thật ra tôi chẳng nhớ bài đấy tên gì nữa, ký ức về ngày hôm ấy của tôi chỉ mờ mờ ảo ảo nên có phần sai sót ở đoạn này ).
Một lát sau.. ( sau phần trình diễn hơi có phần hot bot của anh chàng đấy… tôi cũng hơi bị ghen tức ấy nhé nhưng bù lại hai người xinh đẹp đang ngồi cùng không phản ứng gì cả, chắc họ chẳng thèm quan tâm, cũng thấy vui vui ).
- Chào tất cả các bạn,… – Tiếng MC
- Chào hoài cha nội.
- Chào cái con khỉ.
-.. – Tiếng la ó trong khung viên quán cà phê.
- Hehe, chào tý cho vui….. khỏi để các bạn chờ đợi lâu, sau đây là một phần trình diễn của một cô gái xinh đẹp cùng với giọng hát gây dông bão, đập nát biết bao con tim, chìm ngắm biết bao căn nhà… – Trình độ chém gió đạt thượng thừa, tôi nghe mà ngứa cả cái lỗ tai.
- Cho người ta hát đi cha nội.
- Chắc thị Nở chứ đâu.
-…. – Dân tình ồn ào lên.
Cha nội MC cười nhẹ kết thúc màn chém gió thượng thừa của mình rồi bước vào cánh gà kèm theo chiếc đàn guitar và cái đồ giữ micrô, chắc là nhục bách xuyên tâm rồi. Tôi cười khẩy…
Tiếng ồn ào của khung viên,… tiếng đàn guitar du dương vang lên…
Tôi chợt cảm thấy ngạc nhiên, đoạn dạo nhạc này nghe quen quen làm sao, một nỗi niềm gì đó khơi dậy trong con người cùng với khúc nhạc vang lên, tiếng nói ồn ào của mọi người cũng tắt dần, không gian chìm trong tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Một giọng hát của người con gái vang lên, có lẽ tôi biết rằng bài hát này..
When that day I hear you voice, I have some special feeling let me always… think I do not wanna forget you…
Bài hát, giọng hát ấy quá quen thuộc, không phải ai khắc chính là người con gái ấy, Bạch Yến. Một lần nữa em lại trình bày bản nhạc khơi dậy một nỗi niềm dâng trào trong con người của tôi, say đắm cả con tim, những nốt nhạc ấy làm lỗi nhịp đập trái tim. Tôi ghét em. Bạch Yến không ra ngoài trình bày mà theo tôi đoán là ngồi trong cánh gà để trình bày… Mọi người đều ồn ào hẳn lên, giọng hát quá đỗi hát kèo theo tiếng đàn say đắm lòng người, họ muốn thấy mặt người con gái ấy, họ muốn biết những đều ông MC nói về khuôn mặt của Bạch Yến có phải thật không. Đúng trong khung viên này chỉ có ba người biết những đều MC vừa nói là một sự thật, ấy vậy mà lúc nãy tôi cho rằng chém gió.
Tiếng hát kết thúc cũng chính là lúc có những người con trai chạy ùa lên khán đài, công nhận mê gái dễ sợ.
- Hù – Tiếng của MC.
- Tránh ra – Cái anh chàng hot boy đó đẩy ông MC đi ra.
-.. – Cảnh hỗn loạn.
Tôi cười khẩy, còn hai người con gái ấy không cảm xúc mà lấy bánh kem chấm cà phê sữa ăn, ngạc nhiên khỏi phải nói.
- Ăn đi ngon lắm – Như chỉ vào bánh.
- Ăn đi cậu – Bạch Mai đưa cho tôi cái bánh kem.
- Ừ, cảm ơn cậu – Tôi nhận lấy.
- Ngon quá nhỉ – Giọng nói ngọt ngào bên tai tôi kèm theo hương hoa thuần khiết lan tỏa.
Quay mặt lên thì không ai khác có thể sở hữu hương hoa ấy… Bạch Yến