Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Cuộc sống gia đình tôi như bị đảo lộn từ khi tai nạn xảy ra, bố mẹ vất vả rất nhiều, nhìn họ mới đi làm rồi chạy vào bệnh viện, tôi thấy mình trở nên báo đời hơn bao giờ hết, làm cực khổ mọi người. Có hôm Như vào thăm tôi buổi tối nhưng em vẫn còn mặc đồ đi học, nhìn thấy xót xa thế nào.
Sau bao ngày nằm trong cái bệnh viện ngột ngạt cũng được đưa trở về nhà, cảm giác dễ chịu thế nào ấy. Đám bạn của tôi đến thăm chúng nó mua cả quà đến, vui vui làm sao ấy và còn đem đến một tin…
- Cố lên nhé mầy. – thằng Sang vỗ vai tôi.
- Qua tết khoảng 2 tuần lớp mình mới đá trận thứ 3 ở vòng loại. – Nhỏ Trân nói mà miệng cười tủm tỉm.
- Bọn mầy hạ xong một đội rồi à. – Tôi thấy vui vui khi không có thằng tiền đạo mang số 12 thì đội bóng vẫn có thể chiến thắng.
- Haha, tao ghi một bàn vào lưới đấy – thằng Kiệt khoe thành tích.
- Không có tao chuyến bóng đẹp thì mầy ghi bàn à. – thằng Khôi tranh phần về ình.
- Tao ghi hai bàn đây mà chưa nói gì, bọn mầy cứ sồn sồn lên. – thằng Sang nói một câu làm cho tôi bất ngờ.
-Mầy ghi đến hai bàn à. – Tôi hỏi cho kỹ chứ sợ mình nghe nhầm.
- Hê hê, anh mà chú – Nó quẹt mũi nhìn muốn đấm ột phát.
- Thôi, mấy ông hay rồi. – bà Kim nó mà cứ thở phào giống như lo lắng chuyện gì đấy lắm vậy.
- Chắc lần này uổng công sư phụ quá. – Như cất giọng sau khi đem nước ra.
- Sư phụ ? – Cả đám há họng.
- Thì Tâm không phải là sư phụ của mình hả mấy bạn ? – Bạch Mai trố mắt ra.
- Hehe, sư phụ đấy nhé – Tôi đá lông nheo với chúng nó.
- Ờ, sư phụ – Mấy đúa con gái noi 3 chữ ấy mà nghiến răng kèo kẹo.
- Hơ hơ, không sư phụ của đám này đâu nhé. – thằng Tùng đứng lên vỗ ngực.
- Thôi thôi, ngồi xuống đi – bà Quỳnh kéo nó xuống.
- Ghê quá. – Mây đứa con trai bĩu môi.

- Thôi, cố lên – Tôi nói ủng hộ họ.
- Ông lo ình đi, vào vòng trong rất cần ông mà ông thế này.
- Ừa, bà Huyền nói phải đó, mầy cố nhanh hết nhé.
- Ừa,tui sẽ cố – Ngày này tôi cũng được động viên.
Bọn nó ngồi đó chém gió đến gần khuya rồi rủ nhau ra về, hôm nay Bạch Yến không nói gì cả em cứ ngồi đấy mà tươi cười, nhìn thế tôi cũng thấy vui vui làm sao em cũng chính là một liều thuốc cỗ vũ tinh thần của tôi lúc này. Người mà đi lại không được họ chán đời lắm các bạn ơi, cứ ngồi đấy xem mọi chuyện xảy ra, sống mà như chết, còn đấy mà như vô hình. Những ngày tháng đấy đối với tôi đầy tâm lý khi chiếc xe lăn làm bạn đồng hành suốt một thời gian dài.
Ban ngày tôi được để trên chiếc xe lăn đẩy ra tivi cho ngồi đó xem, ăn uống gì cứ gọi là có người. Trong nhà tôi, buổi sáng Như làm nhiệm vụ đấy và tết năm nay em không về nhà của mình…
- Còn mấy ngày nữa là tết rồi, sao con không về nhà mình ? – Mẹ tôi thắc mắc trong lúc cả gia đình đang ăn trái cây.
- Dạ, hihi, năm nay cháu ở lại đây ăn tết nhé. – Em phũng phịu với bậc phụ huynh.
- Cũng được, rồi hai anh chị có nói gì không ? – Bố tôi hỏi.
- Dạ không ạ. – Như trả lời.
- Thế là năm nay nhà mình đón tết có thêm một người nữa rời, anh Phong khờ khạo.
- Tết đi chơi với anh nhé Như – còn anh Gia đéo khờ khạo tý nào mà khôn hơn quỷ.
- Mê gái không bỏ – Tôi phán.
- Đỡ hơn mầy. – Ổng cự lại ngay.
- Thôi, hai đứa mầy đứa nào không mê gái. – Đến bố phán thì phải im.
- Ờ,… nhờ dòng máu của anh đấy – Mẹ tôi nghiến răng sắc lạnh kèo theo nhướn chân mày lên.
Bố lạnh toát cả mồ hôi mà phải cầm trái cây ăn chứ chẳng dám quyết liệt, đám bọn trẻ chúng tôi tức cười lắm nhưng không cố nhịn để giữ thể diện cho bậc tiền bố. Tôi thầm nghĩ không biết sao này mình có giống người bố yêu quý của mình không nhỉ chứ chưa gì máu nhát gái đã dâng trào.
Thế là sáng hôm nào Như cũng gọi tôi dậy ( vì tôi thường ngủ rất nhiều sao khi uống thuốc vào đến tận 9 giờ sáng mới thức, nhà lúc đó chỉ còn có em ) rồi đem thức ăn cho tôi ăn, em giúp tôi rửa mặt, đánh răng,… sau đó em đọc truyện cho tôi nghe hay là đem toán ra dạy cho tôi, niềm vui từ người con gái ấy đem lại rất nhiều. Những cảm xúc của Như đem lại tôi xem là một người bạn không hơn không kém, trái tim tôi nó không trả lời những thứ cảm giác ấy giống như Bạch Yến đem lại. Trái tim cảm nhận về Bạch Yến và Như là khác nhau.

Trưa hôm nào đám bạn cũng qua hỏi thăm sức khoẻ của tôi rồi mơi cùng nhau đi học, vui làm sao ấy nhưng không có Bạch Yến và Như, hết cái tuần này là họ được nghĩ tết rồi, kết quả thi học kỳ cũng có. Tôi ở nhà có một nỗi buồn sao sao ây, chỉ muốn đôi chân nhanh chóng bình phục để được đi đá bóng, dạo biển những khi không khí lạnh ùa về,.. Như đi học, hai ông anh cờ hó của tôi về và hai người họ có nhiệm vụ chăm sóc thằng em của mình đến chiều tối,…
- Dẫn đại ca đi tắm coi. – Tôi lên giọng khi hai ổng ăn cơm xong.
- Đầu cha mầy.
- Ờ đi tắm – Anh Phong chỉ ậm ừ, làm tôi nghi vê lờ.
Một lát sau…
- Ế, ế… xỏ cái quần vào cho em… huhu – Tôi nằm trên giường vẫy tay, cái chân có cảm giác lại từ từ, cảm nhận được nhưng không dám cử động tý nào.
- Haha, tao ầy ở chuồng, dám ra lệnh với đại ca hả. – Ông anh hai bá đạo của tôi.
- Huhu, tối về em méc mẹ. – Tôi sợ có người con gái nào thấy thì nguy cái đời con trai của mình.
- Kêu đại ca đi – ông anh ba của tôi kiếm cơ hội trả thù.
- Ờ, đại ca.
- Không chân thằng – Vê lờ anh Gia.
- ĐẠI CA – Tôi nói như hét vào mặt họ.
- Hê hê – hai người họ cười hả hê.
- Ờ, cười đi, thù này ta không trả ấy nhà mi không phải là thằng Tâm. – Tôi nghiến răng nhìn họ nói thầm trong bụng.
Một lý kêu hai ổng bỏ lên xe đẩy ra ngoài xem tivi,..
- Bắt tom và dế ( Jerry ) ây – Tôi hạ lệnh.
- Không sợ hả mầy – Ổng đưa tay lên hù tôi.
- Lè, nhanh lên, tối mẹ với bố về em nói là có “ truy mông bổng pháp “ đấy – Tôi nhắc đến bổng pháp gia chuyền.

Dù lớn đầu rồi nhưng sợ cái roi nhỏ xíu ấy.
- Lấy lon 7up coi. – Tôi cũng bá đạo không vừa.
- Ơ cái thằng này. – Ông Phong cự lại ngay.
- Có lấy không ?
-…- Âm thầm lặng lẽ dùng hết tốc độ chạy vào trong bếp lấy cho tôi lon 7up, phim đang hay ^^!.
Tôi lựa ngay cái đoạn hay mà kêu hai ổng đi không à, một tý hết phim trên bàn đầy bánh, nước, tôi lại bắt họ đi dẹp và hù doạ mẹ sắp về nếu mà thấy ăn ở thế này thì hai ổng trước sao cũng bị chửi, thế là nhanh chóng dọn dẹp và lòng không quên mắng thằng em trời đánh đấy, tôi thì cười hả hê.
Một lát sau họ nói phải đi mua đồ tết còn ít ngày 5 ngày nữa là tết đến rồi. Hôm nay lũ bạn tôi khoe bọn nó học xong rồi đi chơi với nhau, chúng nó có rủ tôi mà mình biết thân biết phận nên không đú theo. Đi có được đâu mà đi.
- Hây dà, chắc Như tối mới về. Thổi sáo vậy. – Trước đi hai người họ đi tôi có nhờ lấy trúc cây sáo.
Ngồi thổi vu vơ một mình cho qua thời gian, chỉ một bài duy nhất đó là bài gì cũng không biết… ^_^.. do tôi tự sáng tac ra, nghe cũng đã lỗ tay lắm. Sau này mới đặt cho nó cái tên là CS2.
- Buồn quá.
Câu nói ấy vừa dứt thì tôi nghe được tiếng mở cổng từ xa xa, do ngồi trên ghế sa-lon ở nhà khách nên không biết ai đi vào.
- Không lẽ ăn trộm – Tôi nghĩ đến đây thì toát mồ hôi.
- Trời, đang thế này chắc bị đánh bờm đầu luôn quá. – Tôi vò vò cái đầu còn hơi đau đau của mình
Chỉ có cây sáo trong tay với lại không thể đi đứng thế này thì có nước bị giết hay bị bắt cóc nếu gặp kẻ xấu với lòng lang dạ sói. Tôi thấp thỏm lo âu…
- Ngồi ngầu quá ta ơi ! – Giọng nói nhẹ nhàng êm ấm nghe quen thuộc.
- Phù – Tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết đó rằng là Như.
Em bước đến ghế ngồi xuống, nhìn em lúc nào cũng toát lên một vẻ xinh đẹp mỹ lệ đầy thuần khiết, em với Bạch Yến có nét đẹp toát lên đều giống nhau đều làm cho con người ta phải say đắm từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng là một thằng con trai chính cống nên không ngoại lệ trước sắc đẹp ấy nhé, chứ chưa nói gì đến cái máu thích ngắm gái đẹp của mình.
Nhìn lên đồng hồ.. chỉ mới 17h48’ phút…
- Sao về sớm thế, không đi chơi à ? – Tôi hơi ngạc nhiên.
- Có, đi mới về nè. – Em tựa một cách nhẹ nhàng vào ghế giống như che tầm mắt của người đối diện, giấu đi sự mệt mỏi.
- Ừ, vui không ?

- Vui, đi chợ tết vui thật ^_^. – Em trả lời xong rồi che miệng cười tủm tỉm vì đã lừa được tôi.
- Brừ.. – Tôi làm giống một con hổ đang thèm thịt.
- Đói bụng rồi ư, hihi hỏng sao đâu, có mua hộp nem nướng cho cậu nè. – Em lấy đồ ra từ 1 sắp đồ, đúng là con gái đi chợ có khác mà.
- Ừa, đói rồi, đúc cho ăn đi. – Tôi bắt đầu giở thói nũng nịu của mình ra.
- Ừ ^^!, đợi tý nhé, tớ đi vào trong để đồ vào tủ lạnh. – Em xách đồ ra nhà sao mà tôi chẳng giúp được gì với đóng cồng kềnh ấy.
Một lát sau…
- Hì – Em bước ra.
- Đồ ăn đâu ?
- Đây nè.
- Ừa.
Như để trên bàn rồi sao đó để qua phía tôi một chén nước chấm ngon lành… Em tỉ mỉ lấy bán tráng ra rồi để bún lên, bỏ một số rau vào, cuốn lại thành vòng cho tôi và sau đó…
- À… ùm – Em đúc cho tôi ăn thật ^^!
-… – Tôi trố mắt nhìn em một cách đầy ngạc nhiên.
- Ăn đi nhìn gì. – Em chiu mày.
- À, ừ – Tôi ngoan ngoãn.
Cuốn bún đấy ăn ngon thật, vị vừa ăn mềm mại của nem, hương vị của nước chấm,.. Người làm nên nó cũng tỉ mỉ đến từng chi tiết, tôi bảo em ăn thì em nói rằng không được thứ này do lúc nhỏ đi về miền tây, ăn một lần không được kỵ với nó. Lúc đấy bản thân không hiểu được rằng cái món người ta ghét nhất lại đi mua ình ăn. Đến tận bây giờ em đi chợ mà gặp ai bán nem nướng thì mua về cho tôi không quên thói quen là mua kèm theo vài lon bia.
Em vừa nói vừa cười làm cho tôi ăn, trong người cũng vui đấy,… Như luôn như thế.
-.. – Bắt gặp ánh mắt của em trong lúc tôi ăn.
-…- Em bất ngờ vì bị tôi phát hiện nhìn trộm.
Một không gian yên tĩnh, bao trùm, hai ánh mắt nhìn nhau,….
Em luôn là thế,…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận