-…- Bỗng nhiên em nhìn rồi lắc đầu, chau mày có vẻ nhắc nhở tôi cái gì đấy.
- Hả – Tôi hỏi nhưng em đã quay đầu đi chỗ khác và cầm chén lên ăn.
Nhiêu đó cũng làm cho tôi đây cảm thấy khó hiểu vừa gì ấy, những hành động nãy giờ của em là thế nào, muốn ám chỉ một thứ gì đó rất quan trọng mà tôi không được làm.
- Èo, đang ăn mà hành động thế này chẳng khác nào bảo mình không được ăn uống chứ… – Tôi đang nhai miếng bò né mà em gấp cho.
- Ấy, uống, tại sao lúc nãy em không để ly đá với bia chỗ mình, lúc em nhìn mình thì nhìn ly nước đá rồi lắc đầu, lẽ nào…. – Tôi từ từ suy nghĩ ra được vấn đề.
Nhưng…
- Nào, khui bia hết rồi, chuẩn bị nào. – Bố cầm ly bia lên.
Tôi theo phản xạ cũng cầm lên và đâu biết rằng người ngồi kế bên đang có sự lo lắng….
- Tâm này ! Hôm nay cậu uống phần thuốc có chống chỉ định với cồn đấy – Một giọng nói xa xa cuối bàn ăn, giọng nói rất nhẹ nhàng.
- Hả ? – Tôi trả lời theo phản xạ.
- Vậy à, thế con uống nước ngọt là được rồi – Bố của Bạch Yến nói.
- Dạ vâng – Nhạc phụ nói phải nghe lời ^^!.
Giọng nói ấy chẳng phải của ai khác mà là của Như…. Em lại âm thầm nữa rồi…
Tôi cứ tưởng như không có gì mà ăn cho no cái bụng, món nào cũng ngon hết và dù món nào ở xa tôi cũng được ăn, Bạch Yến gấp cho tôi từ món này hết đến món khác, sướng hết chỗ nói nhưng khổ cũng hết chỗ chê.
- Ái chà, tình tứ quá ta ơi – thằng cờ hó Tùng đã say.
Hai thùng bia chưa gì đã ra đi, mặt ai cũng còn tỉnh bơ và hai thùng nữa đang được đặt lên, lúc đấy tầm 14 giờ trưa nên nắng nóng ấm áp của mùa xuân làm cho con người ta phải uống thật nhiều bia. Ở hai đầu chí tuyến là mấy bậc phụ huynh nói chuyện với nhau rất thân mật và vui vẻ, chỉ vì câu nói của thằng Tùng mà mọi hoạt động dừng lại.
Mẹ với bố tôi thì thường thấy nên mỉm cười nhẹ…
- Haha – Bố của em nhìn em yêu thương rồi phá ra cười.
Mẹ của em chẳng nói gì cả,… Đám bọn kia phá ra mà chọc, kiểu này chẳng khác nào đánh vào người tôi mà không cần đến vũ khí và rồi…
- Thôi. Mấy cậu ăn đi – Như xen ngang câu chuyện chọc phá.
Lập tức câu chuyện ấy được đẩy sang câu chuyện khác, tôi thở phào nhẹ nhõm và từ đấy trở đi Bạch Yến không gấp đồ ăn cho nữa và ý của tôi cũng thế. Trước mặt phụ huynh hai gia đình mà làm thế chẳng khác nào tình trong ý ngoài rồi còn gì. Tôi có một lo lắng và phải suy nghĩ rất nhiều trong lúc ấy về nét mặt của người phụ nữ đang ngồi cạnh người tôi yêu, không biết được họ đang được nghĩ gì trong cái đầu.
- Con đã thông minh như thế thì mẹ thế nào ? – Tôi đắng đo suy nghĩ.
Từ đấy về sao tôi chỉ quan sát chứ không nói gì cả, ai nói gì cũng chỉ mỉm cười nhẹ xã giao, Bạch Yến cũng không khác gì, có lẽ sắc khí của mẹ em quá đến đỗi lớn. Đây là mâm cơm mà tôi cảm thấy nó dài nhất tính từ lúc ấy, kéo dài đến chiều gần tối vẫn chưa xong vì trên bàn vẫn còn bố tôi và em đang chiến đấu với nhau, hai người chưa có dấu hiệu ngưng nghỉ khi 4 thùng bia đã lăn đùng dưới đất, lon bia nằm ngỗn ngang. Mấy thằng bạn tôi say từ đầu rồi chứ chẳng cần đợi đến bây giờ, cũng may mắn thay còn anh Phong là giữ sức nên có người cõng tôi đi chỗ khác. Ổng cũng ngà ngà say nhưng chưa đến mức tệ lắm, mấy người kia nằm tại bàn luôn chứ chẳng cần nói gì cả. Tôi được đưa về phòng, lúc đi ngang qua phòng khách thấy mẹ tôi, Bạch Yến, mẹ em, Như cùng với mấy người con gái nói chuyện vui vẻ với nhau, không khí đầm ấm của tết đã đến…
- Hà hà, hôm nay.. ợ.. huynh say rồi đệ ơi – anh Phong nói mà cười rõ như thằng điên chính hiệu.
- Ờ, cõng đệ vào đến phòng rồi muốn say bao nhiêu thì say.
- Hehe, huynh biết mà – Vừa nói xong câu đấy ổng bắt đầu bước đi loạn choạng.
- Ế bậy nhé, không được té – Tôi bấu vai ông ấy.
Và…
- Áiiii… thằng ranh…. đauu…… – Tiếng rống vang.
- GÌ THẾ PHONG ? – Tiếng của mẹ vang lên.
- Dạ, anh Phong đi đạp trúng con ông ấy mà – Tôi nhanh chóng nói vọng xuống mà trong lòng cười thầm.
- Mầy.. – Ổng ngước đầu lên nhe răng.
- Thôi, để đệ yên. – Đã đến phòng.
Ổng không buồn mà trả thù nữa, để tôi xuống giường rồi lếch cái thân say của mình về phòng nằm, trong đám ổng là người về được đến phòng chứ mấy thằng của tôi nó say nằm tại bàn hết rồi kể cả ông anh Gia. Tôi nằm phịch xuống…
- Hây dà, không được tắm rồi – Tôi thở phào
Nhìn lại đôi chân của mình không biết khi nào nó mới bình phục được nữa, lúc bấy giờ thì có được cảm giác rồi nhưng chưa biết là có đi được không, tôi không dám mạo hiểm vào việc này…
- Cốc, cốc – Tiếng gõ cửa liên hồi.
Tôi đang nằm suy nghĩ vu vơ thì bị tiếng gõ cửa dập tắt những lo lắng… trong đầu đang đoán người đứng trước cửa là ai, tôi cứ nghĩ rằng là ông anh của mình đang say nên vào quậy phá hay đứa bạn nào đấy.
- Vào đi.
- Cạch – Tiếng mở cửa
Người bước vào làm cho tôi hơi bất ngờ, không phải nhũng người lúc nãy đoán mà là Bạch Yến, vẻ mặt của em vẫn lạnh lùng như ngày nào, toát lên vẻ đẹp quý phái, trong sáng của cái tuổi học trò.
- Hihi – Em nở nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười chứa một thứ gì đó khó nói lắm, cứ như giấu hay gửi gấm một thứ gì đó, nụ cười không được tự nhiên, không tươi tắn thường thấy ở em. Tôi chống tay vào cạnh giường để ngồi dậy.
- Hì – Tôi cũng cười nhẹ chào xã giao.
- Chân thế nào rồi ? – Em nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Mùi nước hoa trên người Bạch Yến lúc nào cũng nồng nàn, quyến rũ làm cho người bên cạnh ngửi thấy thì tâm hồn trở nên nhẹ nhàng, thướt tha bay bổng và dễ chịu cả thân người chứ chẳng đùa. Tôi thích cái mùa nước hoa đó quá rồi, chỉ muốn được ngửi suốt ngày như một thằng nghiện ma tuý, chẳng khác tý nào.
- Có cảm giác lại rồi nhưng không biết khi nào mới có thể đi lại được nữa – Tôi trả lời mà giọng nói không giấu được lấp ba lấp búng.
- Hihi, làm gì mà run thế, tớ có ăn thịt cậu đâu ? – Em phụng phịu trách móc.
- À… ừ – Tôi gãi đầu.
-…
-… – Hai đứa nhìn nhau.
Lúc đấy nói thật chứ trái tim tôi như một ngọn lửa bùng cháy, dung nham cứ tuông trào ra chẳng khác nào một con hổ đang đói, tôi chỉ muốn ôm em vào lòng, nhìn mặt dễ thương chịu chẳng nổi, chỉ tiếc rằng người mình yêu đang ngồi trước mặt mà không thể ôm vào lòng thì thầm “ anh yêu em “.
- Hừ, móc mắt giờ – Em tinh nghịch.
- Èo, dám móc không. – Tôi véo lỗ mũi em.
- Không chơi nữa – Bạch Yến làm dỗi, quay lưng về phía tôi.
- Hơ, giận à – Tôi đẩy vai em.
- .. – Không một phản xạ gì cả.
- Này ! – Tôi sợ em giận thật.
Lúc đấy em cũng chả có tý phản ứng gì cả làm cho tôi cả người, không lẻ chọc có nhiêu đó mà em đã giận rồi sao, thường ngày hai đứa đùa có khi còn hơn mà có thấy khi nào em giận tôi đâu.
- Sao thế ? – Tôi đặt hai tay của mình lên bờ vai đầy mỏng manh của em, kéo người con gái ấy quay mặt về phía mình.
- À, không có gì đâu. – Quay mặt về phía tôi rồi trả lời.
Khuôn mặt thoáng qua vẫn xinh đẹp nhưng một nét đượm buồn và suy nghĩ về một thứ gì đấy rất xa xăm, tôi chưa bao giờ thấy em như cả. Cũng có một thứ gì đấy đau nhói ở con tim.
- Gì vậy, giận hả ? Tớ xin lỗi nhé – Tôi ríu rít xin lỗi em nhưng không biết mình đã phạm vào lỗi gì, một điều mà chưa từng có ở trong từ điển của tôi, lạ thật.
- Hihi, ngốc à, có gì đâu mà xin lỗi. – Em nhìn tôi rồi nở nụ cười, sao đó gõ nhẹ vào đầu tôi.
- Ui da.. – Tôi pha trò.
- Brừ, đánh có tý mà đau hả – Em làm nũng.
- Hehe, đâu có.
- …
-… – Lại không gian yên tĩnh đáng sợ, vẫn là hai đôi mắt nhìn nhau một cách đầy quyến luyến.
- Yến nè, JangHe là ai thế ? – Tôi chợt ra cái thứ mà mình thắc mắc.
- Hả ? – Em chợt giật mình.
- Thì là JangHe đấy ? – Tôi muốn biết người đấy là ai.
- Cậu muốn biết à. – Em đan tay vào nhau.
- Ừ. – Tôi quả quyết.
- JangHe là một thiếu gia của gia đình mang họ Suzuki, tên JangHe là tên tớ đặt cho cậu ta, còn tên thật là Su-du-ki Sây-sồ-ro ( không biết viết tiếng Nhật :v ). – Bạch Yến từ tốn giải đáp cho tôi nghe.
- Cái gì… su-du gì ? – Tôi thắc mắc với cái tên.
- Su-du-ki đấy là họ – Em cười tủm tỉm.
- Hãng xe mà họ gì ? – Tôi ngố ra.
- Trời, ngốc ạ, đấy là một họ của người Nhật, họ ấy phổ biến như họ Võ, họ Nguyễn của cậu ở Việt Nam vậy.
- Vậy à ? Thế là cậu ta là thiếu gia của hãng su-du-ki rồi. – Tôi ậm ừ ra vấn đề.
- Hihi – Lúc này em không thể nhịn được cười nữa, che miệng lại mà cười.
Dù đang trở thành một thằng đại ngốc nhưng thấy nụ cười nở trên môi, khuôn mặt vui vẻ của em là tôi chấp nhận trở thành thằng khù khờ nhất trên cái cõi đời này.
-… – Tôi ngồi nhìn em cười nhưng Bạch Yến là cô gái xinh đẹp, đoan trang, thuỳ mỵ nên em chỉ cười một tý.
- Ngốc à ! Su-du-ki là họ, còn cậu JangHe là đứa cháu trai duy nhất 3 đời của dòng họ Su-du-ki nhà cậu ấy. Nhà đấy kinh doanh bất động sản và nội thất nên vô cùng giàu có. – Bạch Yến từ tốn giải thích.
- Giàu mức nào ? – Tôi thấy tò mò.
- Nếu gia đình họ chịu kê khai tài sản thì chắc không dưới ba mươi triệu đô la. – Bạch Yến nói tiền mà nhẹ nhàng dễ sợ.
- Hả ? – Tôi giật thót cả người.
- Nếu quy thì có thể ăn chơi suốt 10 đời người chưa hết. – Bạch Yến cảm thấy rất bình thường.
- Sao họ giàu thế trời ? – Tôi ngõ ngàng với khối tài sản kết xù ấy.
- Gia tộc đấy làm ăn từ thế chiến thứ hai, sau thế chiến thứ hai Nhật Bản trở thành một nước bại trận, từ cường quốc đẩy xuống có thể nói một nước nghèo nói. Nhưng bằng một chính sách trong đó có ưu đãi về xuất và nhật khẩu kéo theo đó là những thương gia bắt đầu làm ăn. Và nhờ đó dòng họ nhà JangHe giàu lên. – Bạch Yến từ tốn giải thích.
- À,.. ra là vậy mà quan hệ của hai người ra sao thế ?
-… – Bạch Yến chợt im lặng.
Tôi không phải là thằng ngốc, biết rằng trong chuyện này có điều gì mình chưa thể biết tại thời điểm hiện tại.
- Khi nào có dịp tớ sẽ nói cho cậu nhé nhé. – Em nheo mắt.
- Ừ. – Có tý hụt hẫn nhưng không thể ép buộc.
- Thôi tớ về đây, ăn tết vui nhé. – Em đứng dậy, trước khi quay lưng đi không quên tặng cho tôi nụ cười say đắm.
- Tết vui vẻ nhé, rảnh nhớ qua chơi với tớ đấy. – Tôi cũng không quên.
- Ừa, hihi. – Em quay lưng bước đi…
- … – Tôi lặng lẽ nhìn những bước đi đầy mảnh mai của Bạch Yến.
- Tâm nè ! Nếu một ngày nào đó, ánh sáng không còn vừng dậy mỗi sáng sớm thì hãy nhớ luôn hướng về phía mặt trời nhé. Sẽ có ngày mặt trời sẽ bừng tỉnh thôi. Mọi chuyện rồi cũng trôi qua ! – Trước khi em mở cửa bước ra,..
Tôi bất ngờ với câu nói vừa rồi, từng câu, từng chữ một lọt vào lỗ tai, tôi ngước mặt lên nhìn về phía cánh cửa như chờ đợi một lời giải thích về câu nói vừa rồi của Bạch Yến nhưng tất cả đã quá muộn, cánh cửa dần khép lại,….