Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

- Ý là gì vậy trời ? – Tôi gãi đầu một cách ngây ngô với câu nói vừa rồi.

Nằm đấy mà suy nghĩ, rất muốn chạy nhanh xuống hỏi ý em là sao chứ với cái vè khù khờ của tôi thì bao giờ mới được ý nghĩa thật sự câu nói của một người thông minh như em chứ.

- Mấy câu này giống trong những bộ phim cổ trang thế nhỉ ? – Tôi đâm chiêu suy nghĩ.

- Ờ !… Không lẽ… – Tôi suy nghĩ đến đây bắt đầu cảm thấy gì đó bất an trong người.

Chẳng nhẽ em lại nói lời từ biệt cuối cùng ư… thường thì những câu nói ấy chỉ để tạm biệt một người nào đó khi mình sắp rời xa người đấy… Tâm trạng lúc đấy của tôi rất không được vững vàng cho lắm, cứ suy nghĩ đến những điều đấy là có một sự lo sợ,… sợ mất đi người con gái mà mình đã nói tiếng yêu,.. sợ vụt mất đi mối tình đầu của cái tuổi ngây ngô này,…

- Không ! Không phải, chẳng có lý do gì mà phải để Bạch Yến ra đi. Chắc câu nói vừa rồi của Yến nói về những vết thương đang trên người của mình thôi. À, đúng rồi, khuyên mình cứ bình tỉnh đi đó sao, lúc mình bị tai nạn thì như mặt trời không hé sáng trong ngày mới và Yến bảo rằng mọi chuyện sẽ qua thôi. Đúng rồi, mọi chuyện sẽ qua thôi – Tôi tự an ủi bản thân mình dù tâm trạng bất an đang ùa về.

Xoay người lại, nhìn ra phía cửa sổ nơi ngự trị những bóng đêm đầy u ám, tôi muốn vứt đi những suy nghĩ vừa rồi của mình và lòng luôn cầu mong rằng, sự thật không phải như thế, chẳng có một lý do gì mà em phải rời xa tôi vào lúc này.

Chìm vào giấc ngủ,… trong cả ngay giấc ngủ tôi cũng bị ám ảnh bởi câu nói trước khi khuất dần hình bóng mảnh mai sau cái cảnh cửa ấy,… từng câu từng chữ một vẫn còn in trong tâm trí của tôi,… đấy là một nỗi lo sợ không phải hiện thời mà đến tận ngày hôm nay chợt nhớ lại nó cũng phải rùn cả mình.

Sáng hôm sau…

Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào cái khung cửa sổ làm cho tôi phải tỉnh giấc ngủ không được mấy là ngon lắm do những câu nói của Bạch Yến cứ văng vẳng trong cái lỗ tai tôi từ khi nhắm đôi hàng mi lại chìm vào giấc ngủ.. Đúng là khi yêu nhau đến ngủ cũng mơ thấy nhau,… Đấy mới gọi là tình yêu thật sự,…

- Uầy – Vẫn như mọi khi, vun vai rồi ngáp.

Và…

- Ủa,… – Tôi bất chợt nhận ra.

Như đang ngồi ở chiếc bàn học của tôi, không phải em ngủ say ở đây, cũng không phải vào từ tối, em đang say mê xem một thứ gì đó, tôi thấy ngồi nhìn một thứ gì đó trên bàn rất chăm chú mà không xác định được thứ gì. Tôi định bước đến hù em nhưng không thể đi được.

- Thức làm gì sớm vậy. – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ để tôi nghe

- ĐỆT – Tôi giật mình.


-… hihi – Em xoay người lại rồi tặng cho nụ cười thiên thần.

- Chào, buổi sáng tốt lành nhé – Tôi gãi đầu cười trừ.

- Cảm ơn ! Chân thế nào rồi ?

- Có lẽ tốt hơn hôm qua rồi.

- Ừ ! Tết năm nay phải ở nhà không được đi chơi, tức không ?

- Không, lè – Tôi trêu em tinh nghịch.

- Ừa, để tớ ra hâm đồ ăn lại cho cậu. – Như bước ra.

- Kêu dùm hai người anh của tớ nhé.

- Ừa.

Một lát sau hai ông anh đầu hổ báo bước vào, vẫn như thường ngày là vài ba câu cằn nhằn này nọ rồi mới chịu lại giúp đứa em đang khổ sở.

- Bộ tôi muốn lắm à mà sao ngày nào cũng nói hết vậy, mệt ghê, tại mầy không đấy đôi chân. – Tôi nhìn xuống đôi chân của mình mà trách với móc.

Hôm nay một ngày đẹp trời đối với tôi, những câu nói, suy nghĩ lúc tối đã tan biến theo làn gió ấm áp cũng có đôi chút lạnh lẽo của tết, trôi theo những đám mây xanh biếc tận trời xanh… Bầu trời đẹp với con gió nhẹ, ánh nắng ban mai…

Mẹ với bố đã đi chợ rồi, sau khi hai ông anh đưa xuống bếp cũng bắt đầu chạy đi chơi, để lại một mình tôi ở trong nhà không gian bếp với Như. Người con gái ấy luôn âm thầm lặng lẽ làm tất cả mọi chuyện trong gia đình này, em không kêu ca là mệt mỏi hay này nọ, đó giờ tôi chưa từng nghe một cái gì cả, em cũng trở nên ít nói hơn lúc ban đầu mới gặp nhau.

- Mời – Em bưng lại cho tôi một đĩa cơm xào với làn khói thơm bay ngây ngút.

- Cảm ơn. Hì – Tôi nhìn vào đĩa cơm là đói bụng rồi.


Ăn một cách ngon lành, trong lúc tôi ăn em dọn dẹp nhà bếp, em rất chăm chỉ làm tự việc này cho đến các việc khác, hình như bây giờ toàn bộ công việc trong cái căn nhà to như thế này.

- Làm nhiêu đó được rồi, lại ăn sáng đi ? – Tôi kêu em.

- Thôi ! Cậu ăn đi, tớ ăn bánh mì lúc sáng ùi. – Khuôn mặt ngây ngô của em.

Trong lúc làm việc, mái tóc ở phía trước rời khỏi chiếc kẹp xinh xắn của em, những sợi tóc ở xoã xuống khuôn mặt, ở trên cũng thế dù em đã búi tóc cao lên rồi, nhìn mà thấy thương làm sao…

Một lát sau, đúng lúc tôi vừa ăn xong…

- Uống thuốc đi nè – Em làm xong công việc và lấy thuốc sẵn cho tôi từ khi nào.

- Ừ, cảm ơn nhé – Tôi rất lấy làm cảm kích vì những việc Như đã làm.

- Uống nhanh đi anh hai.

- Ừ, em yêu. – Tôi chột miệng nói mà không suy nghĩ.

-…

-… – Lại một không gian yên tĩnh rất đáng sợ ập về.

Em nhìn vào đôi mắt của tôi, tôi cũng thế, nhìn chầm chầm lấy em…

-… Uống đi. – Em chợt lên tiếng và xoay ánh mắt đi phía khác.

- Ừ…- Tôi bỗng nhiên chột dạ, chẳng hiểu tại sao.

- Uống nhanh đi, tớ tặng cậu cái này nè – Khuôn mặt xinh đẹp ấy bỗng nhiên bừng tỉnh.


Tôi thắc mắc chẳng biết cái gì nhưng cũng có thể đoán được món quà ấy là một chiếc áo sơ mi hay một chiếc quần Jean,.. Một lát sau em bước vào với hai cây chống dành cho những người như tôi…

- Hì, tặng cậu nè, cố bình phục nhé. – Em đưa cho tôi.

Hơi bất ngờ với món quà như thế này vì trong nhà đã có chiếc xe lăn, do tôi không muốn ngồi lên nó, chắc em biết điều đó nên mới mua hai cái cây này cho tôi.

- Ở đâu thế ? – Một câu hỏi ngốc nghếch của tôi.

- Trời, ngốc ơi là ngốc, chẳng trách người ta kêu cậu bằng ngốc là phải. Mua chứ ở đâu – Đến giờ em tinh nghịch.

- Ờ he. – Tôi như hiểu ra được vấn đề

- Còn đợi gì nữa, thử đi nào. Tớ giúp cậu – Em nháy mắt với tôi.

Nhanh chóng tôi dựng hai cái cây chống đó lên, nó được làm bằng sắt nhưng tay cầm của hai cái cây rất mềm mại đem đến cảm giác quen nhờn cho người sử dụng. Tôi cảm thấy thích thú với nó. Như đỡ tôi từ từ đứng dậy… em làm một cách nhẹ nhàng, tôi cảm thấy rất khó khăn khi đứng dậy, những cảm giác đầu tiên của đôi chân chạm được mặt đất, đôi chân trở nên mềm yếu hơn bao giờ hết.

- Hihi, từ từ nào cậu – Em vịn thật chặt cơ thể tôi vì nó rất mỏng manh, chẳng khác nào một cái cây mà bộ phận rễ chốc hết lên, chỉ cần một cơn gió thoảng qua thôi là toàn bộ sẽ sụp đổ.

Sau gần một tháng đây là lần đầu tiên cả cơ thể dồn trọng tâm về đôi chân đang mỏng manh của mình nhưng không cảm thấy lo lắng chút nào mà ngược lại có một cảm an toàn khi sau lưng tôi là một đôi tay đang nâng đỡ…

- Cảm ơn cậu nhé – Tôi thầm cảm ơn người con gái ấy.

Em luôn là thế, âm thầm, lặng lẽ..

Đi trước quá khứ một khoảng thời gian để đến tương lai không xa…

Buổi hoàng hôn chiều tà, những ánh nắng cuối ngày như dần che khuất sau những hàng phượng vỹ đỏ, tôi để chân lên pê-đan đạp xe một cách hối hả để đến căn nhà có cái cổng sắt màu đen huyền ảo, quý phái và sang trọng chẳng khác nào nét đẹp của em cả, vừa nhẹ nhàng,…

- Phù, cuối cùng cũng đến. – Tôi quẹt mồ hôi khi đã đến nơi.

Đứng ở cổng tôi đã thấy bóng dáng người con gái ấy đang ngồi ở chiếc xích đu nơi mà tôi và em thường hay nghịch.

- Bấm chuông hay không bấm chuông – Tôi do dự.

Tôi đứng đấy do dự, chẳng biết phải làm sao cho nên lẻ.


- Hừ, vào đi, suy nghĩ gì đấy. – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để tôi nghe.

- À,… ừ – Tôi còn do dự.

- Bước vào đi ngốc – Em tủm tỉm cười.

- Ừ – Tôi dẫn xe vào cái cổng.

Cái cổng đen quen thuộc ngày nào, cũng có lúc xem nó như rất xa lạ và không muốn gặp lại nhưng lần này tôi với nó xem như có duyên với nhau rồi..

- Ngồi ngoài sân nhé – Em chỉ vào cái xích đu.

- Được thôi. – Tôi đồng ý ngay.

Vẫn như ngày nào, em ngồi cạnh bên tôi, rồi lại nghịch ngợm đá chân qua bên này bên kia cho chiếc xích đu cứ quay, cứ đung đưa theo hương thơm ngào ngạt của những loài hoa mà em trồng. Mấy cây hoa ấy vào mùa nở rộ thì khoảng sân nhà em chẳng khác nào bồng lai tiên cảnh cả.

- Tâm nè !

- Hả ?

- Mình….mình… muốn tựa vào vai cậu – Cảm giác nói từng chữ chữ một của em thật khó mà diễn tả.

- Ừ, cứ tự nhiên. – Tôi cảm nhận câu nói của em có gì đó hơi ẩn khuất.

Một cảm giác thật ấm áp khi người con gái tựa vào vai tôi…

- Hứa với em anh nhé ! – Giọng nói cứ nhỏ nhẹ nhưng đủ làm ấm lòng ai đó.

- Em cứ nói !

- Hãy tìm về nơi con tim mình mách bảo nhé, em luôn muốn anh hạnh phúc. Được thế em cũng vui rồi…

Trái tim tôi phải làm thế nào đây..

Em luôn thế………..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận