Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

- Hừ, cái gì cũng giấu giấu, tôi biết mấy người giỏi, mai mốt đừng có nói gì với tôi nữa nhé. Cứ giấu đi, giấu cho đã đi, để xem tôi làm thế nào – Tôi nghiến răng sắc bén mà nói.

Tôi giận quá, tức điên cả người, chỉ muốn đứng dậy đấm vào tường mấy phát để cho những cơn giận ấy tan biến nhưng đôi chân mỏi mệt rời rã, cả thân người mềm như sợi bún. Nhắc nhở với lòng, nhắm mắt lại ngủ cho nó khoẻ đừng quan tâm chuyện đời, ai thích làm gì thì làm chẳng liên quan gì đến nhau gì cả, sống chết thì kệ họ…

- Chẳng tốn cơm, tốn gạo nhà mình lo làm gì -Tôi nói rồi thở phào.

Nằm đấy, cả buổi mới chìm được vào giấc ngủ chứ chẳng có đùa, mệt mỏi quá nên ngủ một giấc thật ngon lành. Những ánh nắng gay gắt phía ngoài của sổ dần dịu đi theo thời gian, buổi chiều tối sắp ùa về, mặt trời dần lấp ló đằng chân trời…

Một người con gái vẫn điềm tỉnh như không có chuyện gì đứng dưới bếp nhà nấu ăn, làm bữa cơm tối cho cả gia đình, đâu ai có biết rằng những uất ức trong người con gái ấy vẫn còn, còn rất nhiều lại đằng khác nhưng em đã nhịn, em xem nó như một thứ gì đó rất quen thuộc đến nỗi không phản ứng nhiều. Cứ như người vô hồn, đứng đấy nấu cơm đến mức..

- Như !

-…. – Vẫn im lặng, cắt những lá bắp cải.

- Như ! – Mẹ đăm chiêu khó hiểu.

-… – Đôi mắt vẫn mở nhưng đâu có những ngấn lệ vương vấn… người còn đấy như hồn đã phiêu bạc nơi đâu.

- Trời, NHƯ – Mẹ hét rõ to đến nỗi làm tôi tỉnh giấc.

- Xoãng – Cây dao rời khỏi tay rớt xuống đất.

- Dạ.. dạ. – Em ríu rít co ro người lại thưa.

- Trời, con sao thế ? – Mẹ âu yếm hỏi.

- Sao thế em – bố chạy xuống.

- Dạ, con không sao đâu ạ, chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi, hihi – Giọng nói vẫn ấm áp khi nào, nụ cười vẫn tươi tắn đấy nhưng mang một nét đượm buồn, vẫn cứ giấu.

- Con có bệnh không thế ? – Bố lo lắng.


- Dạ không ạ. – Em nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt mồ hôi hai bên tóc mai.

- Thôi, con lên phòng nằm nghỉ đi, đến bác nấu cho – Mẹ tháo tạp giề ra giùm cho em, vẻ mặt của mẫu thân tôi lo lắng vì lúc về đến giờ con bé cứ không nói gì cả, im lặng mà làm việc như một người mất hồn, còn thằng con quý tử của mình mọi ngày quấn quít bên con gái người ta vậy mà giời cũng chẳng thấy hình bóng ở nơi đâu.

Hỏi sao bậc phụ huynh không nghi ngờ chứ…

- Dạ- Như rửa tay rồi bước lên phòng..

Mặt trời đã xuống dưới đường chân trời, những ánh nắng chan hoà của ngày tết cũng dần tắt đi… Như bước lên cầu thang, em vẫn còn nhớ chứ, lúc nãy đỡ người con trai ấy, lặng lẽ âm thầm đứng phía sau lưng. Chỉ vì một tý hiểu nhầm mà giờ đây bao nhiêu nỗi rắc rối ùa về nơi người con gái ấy, chỉ vì đỡ cậu con trai ấy và thanh sắc kia cạ vào tay cùng với căn bệnh của mình nên mọi chuyện mới ra như thế này…Như không trách ai cả, chỉ trách ông trời quá trêu người. Em mỉm nhẹ rồi bước đi tiếp,… kìa kìa, mặt trời đã lặn rồi, người con trai đấy ngủ cũng đã lâu rồi, phải kêu thức mới được nếu không để qua 18 giờ thì chắc rằng sẽ mệt mỏi lắm…. đấy là những suy nghĩ của người con gái xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng với nét mặt lo lắng và rồi… bước lại cảnh cửa kia, nơi mà những giọt nước mắt đáng quý đã rơi xuống…

Tôi đã thức nãy giờ rồi, nhớ tiếng hét thất thanh của người mẹ ở dưới nhà, chẳng biết có chuyện gì nữa. Cặp cây chống vẫn nằm ở kia vì nỗi giận, bực tức chưa nguôi ngoai nên tôi định kêu hai ông anh vào giúp…

- Thôi mà, chân cũng đã bình phục hẳn rồi, làm phiền hai ổng mệt lắm. – Tôi cố gắng với lấy nó, khoảng cách không xa, vừa tầm tay tôi. Chắc là lúc nãy Như đem vào rồi.

- Sao không giỏi giấu luôn cặp cây chống này luôn đi, hừ. Người gì đâu, tối ngày thích che giấu con người ta, nói ra đi, chẳng phải tốt hơn sao. – Cơn giận lại dâng trào.

Tôi cầm lấy hai cây đấy, cố gắng hết sức nâng thân người lên và cuối cùng cũng đa được. Bây giờ đối với tôi sử dụng nói cũng phải nói rằng rất thành thục..

- Cộc…. cộc…cộc…cộc – Tiếng của thanh sắt va chạm với mặt gỗ của sàn nhà.

Một người con gái đang đứng trước cửa, phân vân nên gõ cửa hay không gõ cửa,.. nên gọi hay là không gọi.. tâm trạng đang rối bời nên không nghe thấy những tiếng động từ trong căn phòng. Và rồi cái gì cần phải đến nó cũng sẽ đến…

- CẠCH – tôi mở cửa ra.

Đối với tôi, hơi khá bất ngờ vì hình bóng người con gái ấy lại ập vào mắt mình, vừa thấy thương thương sao nhưng vừa bực giận đến tức tối chẳng nói nên lời, nói chung hai mắt nhìn nhau trào máu họng ; đối với em, đây là lần đầu tiên bối rối, run cả người khi đứng trước mặt một người con trai, tâm trạng của em lúc ấy mỗi nơi khác nhau. “ Tại sao chứ ? tại sao mình lại mất bình tỉnh như thế, tại sao mọi chuyện lại trớ trêu vậy ? “.

- ….

- … – Cả hai đều im lặng nhìn không nói nên lời.

Hai đứa chúng tôi lúc này như hai ngũ hành khác nhau, một bên là thuỷ một bên là sự nóng giận đang chuẩn bị sắp tuông trào ra lần hai trong ngày. Phía bên kia chí tuyến nhìn tôi bằng ánh mắt đầy long lanh và huyền ảo còn tôi thì chí choẻ những đóm lửa hờn giận trong bản thân của mình.


-.. – Tôi không nói gì bước ra, cố gắng né khỏi em, tránh một sự đụng chạm nào đó về mặt thể xác lẫn tâm hồn.

-…- Em chỉ mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.

- Cười gì mà cười, xấu như con mắm cá lóc ấy, nhìn muốn ói. – Tôi nói thầm trong bụng cho xua tan những sự tức giận.

Chứ thật ra em mà “ xấu như con mắm cá lóc “ thì con mắt của tôi cũng không biết nó bị gì rồi và không biết trong mắt tôi ai đẹp nhỉ (!) ( cái này nói thế thôi nhé ^^!, chứ thật còn có người đẹp đúng không em,… đừng giết anh nhé. ). Tôi đi lại bậc thang và chắc rằng Như đang đứng sau lưng mình…

- Hừ, tưởng ta không đi xuống được hả, để xem nè – Tôi nói thế vì không muốn bất cứ sự giúp đỡ nào từ Như cả.

Nhưng đứng trước mười mấy bậc thang lòng tôi cũng nao núng và đôi chân bắt đầu có cảm giác “ ngán “ con đường đi phía trước, muốn chui vào phòng tiếp nhưng theo dự đoán là người con gái ấy vẫn đứng phía sau lưng, nếu mà quay đầu lại thì…

- Mợ, quay đầu lại không phải con trai đấy Tâm, đừng quay lại, bước xuống dù có chết cũng làm nam tử hán đại trượng phu, đầu đội nón chân đi dép. Ok. Let’s go – Tôi làm ra vẻ quyết trí lắm.

Và rồi…

Một bước đi xuống an toàn..

- Phù, bước xuống có dễ hơn là bước đi lên – Tôi thở phào nhẹ nhõm vì làm được.

Và bước thứ năm…

- Ế ế… – Tôi hét lên vì cái cây nó trơn và rồi….

Chỉ trong tích tắt không đầy một phần trăm giây thì có một thứ gì đó nhanh chóng với lấy nắm lấy cả đôi tay của tôi… hai vật thể nắm lấy đôi tay của tôi vừa lạnh vừa rắn chắc, không phải là của Như rồi vì đôi tay của em mềm mại và hành động rất nhẹ nhàng chứ không cứng như…

- Phù – Tôi được vịn chắc lại và từ từ kéo lên. Do đang ngã thân người về phía trước nhưng do có người nắm lại và tay bị ép chặt vào hai thanh cây.. một cảm giác đau nhói ở bàn tay và hai bã vai.

- Cái thằng này – Giọng nói của anh hai.


- Bà mợ nhà nó, tối ngày ăn rồi ngủ, hèn gì nặng quá. – Anh ba vừa nói vừa…

- Hài – Tôi nói.

- Đậu măng, đứng dậy coi.- Anh ba lãi nhãi nghe mà ngứa lỗ tai.

- Mầy kéo em nó có tý mà lãi nhãi như con nhái vậy. – Anh hai hôm nay chắc uống nhằm thuốc mất rồi.

- Hehe, cảm hai huynh. – Tôi đã yên vị trí vững vàng và hai cái cây vẫn trong tay mình chỉ có điều bã vai đau cùng với lòng bàn tay thôi.

- Đệt, mầy chảy máu kìa. – Ông anh ba chỉ vào tay người anh hai.

Tôi xoa người qua nhìn..

- Ừa, tao biết rồi. Thằng Tâm mầy hậu đậu cũng vừa thôi chứ, cái miếng sắt lòi ra kìa, sao không lấy kéo cắt nó đi. Một lằn dài luôn rồi. – Anh hai trách móc tôi, buông tay ra bắt đầu xoa xoa vết thương đang chảy máu.

Vết thương kéo dài và nằm theo gân tay đến bàn tay…

- … – Tôi điếng người khi nhìn vào đôi bàn tay của ông anh hai.

- Thôi, đi xuống nhà, tao băng bó cho – anh ba chỉ xuống dưới ghế sa-lon.

- Như mà không bảo tao xuống giúp mầy thì cho té thấy bà nội luôn, thôi xuống anh hai, hai đứa tôi dẫn – Ông anh hai lại cù nhây.

Lại một lần nữa tôi trở thành một thằng mất hồn, bao nhiêu hận thù vụt tan biến vào trong không khí theo tôi rất khó chịu, ngột ngạt làm sao ấy. Cơ thể cứ bủn rủn, cái miệng có tý vị đắng đắng, cay cay, đầu óc hơi tý gọi là choáng váng…

- Đi mầy.

- Cõng em đi.

- Đệt, chẳng phải Như bảo mầy đi bằng hai cây này tốt lắm sao.

- Cõng em đi – Tôi lặp lại câu nói vừa rồi.

Bây giò người mất hồn chính là tôi chứ không phải ai khác, không ngờ câu chuyện lại diễn biến đến phức tạp đến như thế, từ một người đang nắm thế chủ động “ tấn công “ áp đảo đối phương chuyển sang một người hoàn toàn mất tất cả, trở về con số 0.


- Ngồi xuống thằng chó, nặng như heo. – Ông anh lại cằn nhằn mãi không biết mệt.

-… – Tôi im lặng.

- Nó bị gì vậy mầy ?

- Tao không biết.

- Để nó xuống coi

- Phịch – Ổng ném như ném bao cát.

Tôi cũng chẳng thèm để ý đến những gì xung quanh nữa chỉ biết rằng tâm trạng không được ổn định, đâu có ùa về một sự lo lắng tột đỉnh cùng với sự mất hết sự kiểm soát về mặt tinh thần… ai kêu, ai gọi thì hình như tôi không có một tý phản ứng gì cả, trong đầu đang suy nghĩ về việc làm từ trưa đến giờ và suy nghĩ của người con gái đấy khi bị vu oan.

Tôi ghét nhất bị vu oan một thứ gì đó, nhất định phải làm sáng toả mọi việc ấy vậy mà khi nãy, còn mới đây đã vu oan một người con gái,… bao chợt nhớ về đôi mắt long lanh của em khi tôi mở cửa ra, rồi vẻ run sợ khi tôi bắt đầu “ phán “, toi giận quá mất khôn chứ đâu biết rằng nỗi khổ của người con gái kia, em vì tôi nên tay mới bị chảy máu, em vì tôi nên mới bị chửi xối xả, em vì tôi nên mới bị trách oan, một nỗi oan ai thấu,..

Có lẽ giờ tôi mới hiểu con người của mình như thế nào, có thể sử dụng hai từ khốn nạn…

Trên bàn ăn cơm, em vẫn nở nụ cười, một nụ cười đượm buồn và lâu lâu đưa ánh mắt nhìn lấy tôi, tôi muốn xin lỗi người con gái ấy nhưng không thể đành đợi thời cơ và quyết tâm không để qua ngày. Cái gì nó đến sẽ đến, phòng em và phòng tôi có cách xa nhau mấy đâu, chỉ mấy bước là qua đến… Nhưng khi tôi chuẩn bị bước qua phòng em thì tiếng đàn piano vang lên,.. tiếng đàn nghe sao mà da diết,.. nghe sao mà tâm trạng quá… nhẹ nhàng, êm dịu giống như tính cách em vậy,… ( bài gì của ông Yiruma quên mất tên rồi hình như Love Me thì phải… )

Tôi đứng trước cửa phòng của em phân vân không biết nên có bước vào trong đấy không… và rồi mở toang cánh cửa, bước vào. Người con gái ấy vẫn đang say mê chơi cho hết bản nhạc của mình, bàn tay thướt tha như ngày nào…

Tôi chăm chú nghe hết bảng nhạc ( đã ngồi xuống bên cạnh chiếc giường như em vẫn đang say mê với bản nhạc của mình ). Ánh trăng gọi vào khung cửa sổ, bên cạnh là người con gái xinh đẹp với chiếc đàn piano…

Tiếng nhạc kết thúc mà tâm trạng tôi cứ bồi hồi không nói nên lời, bản nhạc ấy chẳng khác nào một bản tuyên án với toà án lương tâm cả…

- Hay lắm cậu – Tôi khó khăn lắm mới cất được giọng.

- Hì – Em quay người lại, vẻ rất ngạc nhiên nhưng không quên nở nụ cười đầy ấm áp của mình.

- À.. tớ. – Tôi luôn là thế..

- À, mai tớ về nhà rồi. – Em xen ngang câu nói lủng củng chưa thành lời của tôi.

Vậy đấy, nó kết thúc như thế,… em đã giúp câu nói của tôi kết thúc như thế, bằng một bản nhạc đầy vu vi nhưng điếng đau tâm hồn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận