- Có nên trả lời không trời, mình nghe hết cuộc trò chuyện của người ta rồi, chẳng khác nào một thằng ăn trộm, thôi cúp máy vậy. – Tôi úp tai nghe xuống.
- Cụt…tút…tút
- Phù… ! – Tôi quẹt mồ hôi trên người.
- Reeng. – Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
- Tâm ! Nghe máy giúp mẹ – Tiếng của mẹ.
Lần này tôi đợi thêm hai tiếng chuông reo nữa mới nhấc máy lên để tránh được sự nghi ngờ từ đầu dây phía bên kia.
- Tôi nghe !
- Hì, tớ Như đây. – Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của em.
- Ừ, về đến nhà chưa. ? – Tôi giả nai thánh thiện.
- Về đến rồi, nói giùm với bác gái tớ đến nơi rồi nhé.
- Ừ.
- Hì, đôi chân cậu thế nào rồi ?
- Đỡ hơn rồi.
- Ùm, ăn tết vui vẻ nhé.
- Ừ, cậu cũng thế nhé.
- Ừ..
-….
- Hì, tớ đi đây tý nhé, nói chuyện sao. – Em phá vỡ không khí tĩnh lặng khi mà cả hai không nói gì, tự nhiên tôi cảm thấy không có gì để nói với người đầu dây bên kia.
- Bye.
-…
-…
-…
Khoảng 1 phút sao..
- Ủa, sao cậu không gác máy đi ? – Giọng nói nhẹ nhàng của Như bên đầu dây bên kia.
- Cậu gác máy trước đi. – Tôi nghe điện thoại của một ai đó thì thường để cho người ta gác máy xuống trước, không muốn ai đó có cảm giác khó chịu của tiếng cụt, tút tút…
- Hì, ngốc.
- Ớ…. – Tôi chỉ nói được một chữ…
- Cụt…tút..tút… – Đầu dây bên kia đã gác máy xuống.
- Lớn rồi cứ như một đứa trẻ. – Tôi để điện thoại xuống rồi nói.
Tôi bước ra phía sao nhà để nói với gia đình về những gì mà Như vừa bảo. Họ đang tất tả chuẩn bị những công việc cuối cùng để đón một năm mới sắp đến.
- Mẹ, Như điện bảo về đến nhà rồi đấy ! – Tôi ngồi xuống bàn ăn một cách cực khổ.
- Ừ ! – Trả lời một cách gọn gàng giống như đã biết trước vậy.
- Dạ ! – Giọng yểu xìu.
- Mà, mẹ nè, Như có chị hay em gì nữa không vậy ?
- Như là con một mà con, ủa, bộ có chuyện gì hả con ? – Mẹ nghe đến đây nhanh chóng bỏ cái muỗng xuống, quay mặt về phía tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy có một giác gì đấy rất kì lạ ở đây, tự nhiên mẹ lại có phản ứng nhanh chóng đối với câu hỏi của tôi như thế. Đáng lẽ phải phản ứng ngay từ đầu kia kìa, cái này lại ngược lại, lúc ban đầu chẳng phản ứng gì đến câu hỏi này lại phản ửng.
- Dạ không ! Tại con hỏi vậy mà, hèn gì tiểu thư là phải – Tôi nhanh chóng đánh lạc hướng đối phương chứ không ngu dốt gì chui vào cái bẫy này.
- Ừ, thôi, mẹ làm đồ ăn – Mẹ quay vào trong.
Tôi đứng dậy bước đi với những nghi vấn về thái độ của người mẹ mình, thật lạ lùng đến khó hiểu. Đến đây tôi dám cá chắc với bản thân mình về lý lịch của Như, trong đấy còn rất nhiều điều mà tôi chưa được biết.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh qua, trời sụp tối, bóng tối ngày cuối cùng của một năm cũng trở nên bừng sáng hơn bao giờ hết. Cả nhà ăn cơm quây quần bên nhau, hôm nay mẹ nấu những món ăn nhẹ, chắc là để bụng chuẩn bị thịt buổi cơm đầu tiên của năm mới đây mà.
Ăn cơm xong, đến thời khắc quan trọng nhất cũng là thời khắc mà ai cũng mong mỏi nhất… đó là gói bánh và nấu bánh tết, bánh trưng. Tôi được yên vị trí trên cái chiếu trải ở sân trước nhà, ngồi đấy mà lau lá chuối cho sạch để tý nữa mẹ gói bánh tết. Hai ông anh thì đang hì hục bẻ sắt thành những cái khung để gói bánh trưng, bố sửa lại bóng đèn cho có nhiều ánh sáng, bóng đèn màu vàng đem lại sự ấm áp.
- Mầy lau lá gì mà kỳ vậy – Ông anh hai bắt đầu dạy đời.
- Ợ, thế này là được rồi, sạch quá còn gì.. bleu bleu – Tôi lè lưỡi trêu ổng.
Năm nào cũng thế, ba anh tôi thay phiên nhau lau lá để gói bánh và bẻ khung sắt, người này thì cho rằng người kia làm sai, làm không đúng để có cái chuyện cãi nhau. Chúng tôi xem đấy là cái xui xủi cuối năm, chửi mắng cho đã rồi sang năm… nhịn mấy ngày mới được cự tiếp, chứ mà cãi nhau trong mấy ngày tết thì xác định… không còn răng để ăn sơn hào mỹ vị.
- Sạch cái đầu bố mầy. – Anh ba chen vào.
Và rồi…
- Bóp.. này thì đầu bố mầy… – Bố tôi cầm chồng lá chuối đánh vào đầu anh ba vì câu nói mà không chịu suy nghĩ.
Mẹ bưng đồ ra, thấy thế cũng tủm tỉm cười, tôi với anh hai phá ra cười với sự ngu ngơ của anh ba. Cái miệng hại cái thân đây mà.
- Ngu nè… bleu – Tôi trêu ổng.
- Tao tát vỡ mồm bây giờ ? – Ổng đưa tay lên.
- Hế hế. – Anh hai ngồi ngoài mà nhìn.
- Thôi, giúp mẹ một tay nè. – Mẹ cứu vãn tình hình.
- Dạ. – 3 đứa đồng thanh trả lời.
Không khí nhộn nhịp của sắc xuân đang ùa về, ngoài đường xe cộ chạy tấp nập, người người đi, những cơn gió nhẹ thoảng thổi về, ôi, tôi yêu cái không khí xuân này làm sao nhưng tâm trạng trong người vẫn thiếu thiếu một thứ gì đấy, chẳng hạn như một người con gái nào đó.
- Hài, Như với Yến về hết nghĩ ra cũng buồn – Tôi thốt thành lời.
- Mới đây mà đã nhớ rồi – Anh ba nhanh chóng đá đểu tôi.
- Có ai nhớ người ta rồi kia kìa. – Anh hai cũng không kém phần.
- Tâm nè, con mà cưa được một trong hai đứa đấy thì số con sao này không khổ đâu, bố cá chắc luôn – Bố nói xong lấy hai tay đóng vào nhau một kiểu chắc chắn.
- Cái ông này, con nó còn nhỏ – Mẹ liếc nhìn bố bằng ánh mắt toé lửa.
- Hề hề – Bố cười trừ.
Tôi đừ người ra chẳng nói thêm được gì vì bị cả nhà công kích thế này, một không chọi lại ba nên đành im lặng ẹ cứu cánh. Không nói gì cả là phương án hữu hiệu nhất và an toàn nhất.
- Nàng đang làm gì vậy ta ?- Tôi nghĩ về người con gái mình yêu, Bạch Yến.
Tôi nghĩ em đang cùng bố mẹ quây quần bên bếp lửa ấm cúm giống gia đình của tôi, tết đến nhà nào không thế. Chắc là em gói bánh ngon lắm, người con gái tài sắc vẹn toàn như em cái gì mà không biết chứ…
Ở một nơi nào đó…
- Xong chưa Yến ? – Mẹ nhìn người con gái đang trang trí cánh cổng.
- Dạ, sắp xong rồi, hì. – Em quay xuống nở nụ cười tươi rói.
- Để bố làm à không chịu, con nhỏ ngày càng bướng đấy. – Người chồng đang đứng cạnh người vợ xinh đẹp nhìn người con gái tươi như thời trẻ của vị thê tử.
- Hì, con làm được mà – Em cười nhỏ nhẹ.
Chẳng mấy chóc, cánh cổng trước nhà được em trang hoàn một cách đầy lộng lẫy và xinh tươi. Những chòm cỏ xung quanh nhà, những bông hoa đang nở rộ, những chậu mai đang khoe sắc,… chính một tay em sắp đặt và làm cả.
Quay trở lại nơi của thằng con trai…
Tôi đang nghĩ ngợi về Bạch Yến, chẳng biết em làm gì trong giờ phút này. Có một nỗi niềm rất lớn muốn chia sẻ niềm vui đón năm mới với người mình yêu, muốn chúc những lời chút ngọt ngào tự tuông ra từ trái tim,… những ước muốn đấy hình như nó trôi theo mây khói từ khi hình thành ý nghĩ.
- Kính Coong – Tiếng chuông vang lên làm cho tôi nhập hồn trở lại.
- Ai thế nhỉ ? – bố đứng dậy.
Nhìn qua những khe nhỏ của cánh cổng, tôi thấy mờ mờ nhờ ánh đèn vàng của đường phố, đứng trước cổng hình như là 3 người thì phải, hai người tầm trạng với nhau còn người kia thì đứng ngang vai.
- Ai vậy ta ? – Anh hai tôi cũng đặt nghi vấn.
Bố bước ra mở cửa, mẹ không chú tâm lắm, đang gói gấp rút cho xong mấy đòn bánh tết và bánh trưng để nấu cho kịp thời khắc giao thừa. Theo tính toán của tôi kiểu này mà chậm thêm một tý nữa là tạch thời khắc quan trọng đem bánh lên bàn thờ… có khi ông bà ăn bánh sống chứ chẳng đùa…
Bố đứng mở cửa mà nói chuyện hơi lâu, sao đó có một ánh sáng chói loà chĩa vào mắt tôi, một chiếc xe ô tô chạy vào sân. Tôi lấy tay che mắt khỏi cái ánh mắt chói đấy, từ từ mở cặp mặt của mình ra và đâu đó nghe được tiếng nói nhí nha nhí nhố phía trước mặt.
Chiếc xe quen thuộc đậu dưới cây bàn, bóng dáng mảnh mai của người con gái đúng nghĩa theo cái tên và người mẹ đầy hiền hậu…
- Chào bác – Bạch Mai lễ phép cuối đầu chào mẹ tôi.
- Chào cháu. – Mẹ tôi đứng dậy.
- Chào chị. – Mẹ tôi và mẹ em chào nhau.
- Chào bác. – Ba đứa chúng tôi lễ phép thưa.
Thủ tục chào qua chào lại diễn ra rất nhanh chóng rồi kết thúc, bố kêu mọi người vào nhà nhưng với vẻ dân dã của bố mẹ Bạch Mai thì ở ngoài sân “ hóng gió xuân át “.
Mai hớn hở ngồi xuống cạnh bên mẹ tôi giúp một tay, bác gái cũng thế. Tôi thích vẻ hiền hậu của bác trai và bác gái, chẳng khác nào bố và mẹ của mình hết. Trái ngược cảm giác ấy, một cảm giác gì đó lo sợ khi đối diện với bố mẹ của Như và Bạch Yến. Tôi chẳng hiểu tại sao như thế nữa.
- Bác có nghe Mai nói cháu bị tai nạn mà bác mới về Việt Nam, nay mới có thể qua thăm. Tình hình thế nào rồi cháu ? – Bố em ngồi xuống cạnh tôi, vẫn là vẻ thanh lịch, đôn hậu, quý phái của một “ thương gia “
- Dạ, cảm ơn bác, tình hình ổn rồi ạ. – Tôi lễ phép thưa.
Mẹ Bạch Mai đưa ánh mắt hiền nhậu nhìn tôi… cảm thấy vui vui gì đâu đó.
- Bác có mua cho cháu chai rượu thuốc để xoa với thức ăn bồi bổ nè. Mau bình phục nhé ! – Bố em đưa cho tôi một giỏ đồ.
- Dạ…. – Tôi ậm ừ chẳng dám nhận của người ngoài.
- Nhận đi cháu, công sức của hai bác đấy – Mẹ em cười rồi nói.
Bố với mẹ tôi thì cười…
- Dạ.. cháu cảm ơn ạ. – Tôi nhận bằng hai tay rồi gật đầu cảm ơn.
- Hehe – Bố Mai cười sảng khoải.
- Cảm ơn gia đình anh nhé. – Bố tôi thì tỏ ra hiếu khách với những người mới quen.
Nhìn hai ông bố nãy giờ nói chuyện với nhau có vẻ rất thân mật, chẳng khác nào đã quen nhau từ trước. Còn mẹ tôi và mẹ em gói những chiếc bánh chẳng khác nhau gì mấy… trong lòng tôi cảm thấy vui lắm và có một cảm giác gì dó yên lành, bình an và vui vẻ hơn khi Bạch Mai xuất hiện…
Lẽ nào em lại là một người thay thế ư… thay thế những khoảng trống mà Bạch Yến với Như để lại…
Nghĩ ra cũng cảm thấy kì lạ.. làm cho người ta cũng thấy hoài nghi…