Như cứ ngoắc đầu nhìn qua bên phía người con trai kia rồi quay lại nhìn tôi, một biểu hiện khá bất thường. Lúc đấy ngu ngơ, ngáo ngáo có biết hành động của em có ý nghĩa gì đâu, tôi không biết rằng đấy là “ mời chủ nhà tiễn khách “ một cách khéo léo của em.
- Hì – Em cười rồi nhăn mặt.
- Hả ? – Tôi đứng chân người ra đấy mà không hiểu ngụ ý của em.
-…- Người con trai kia vẫn đứng lạnh lùng.
- À, mời hai người vào nhà – Tôi chợt nhớ ra chắc là Như đang mỏi chân đây và cho rằng mình khù khờ thật, mới mùng một tết mà đã bắt người ta đứng trước cửa nhà mình nói chuyện rồi.
Công nhận lúc đấy ngơ ngơ ngáo ngáo thật chứ chẳng đùa đâu. Như đi một mạch vào nhà, có vẻ không hài lòng cho lắm, tôi nhìn theo bước chân đi của em rồi cũng đi theo chứ không đợi người bạn của em vì tôi không thích gì ấy. Tự dưng ghét người ta.
Vào đến trong nhà đã thấy Như ngồi phịch xuống dưới bàn, có vẻ bực tức lắm, tôi không hiểu lý do tại sao. Em ngước mặt lên nhìn tôi.
- Hì hì – Em cười mà cứ nhe hàm răng trắng tuyết của mình, trông cũng dễ thương lắm chứ.
- Để tớ đi lấy nước cho cậu – Tôi lại khù khờ ^^!.
- MINH TÂM, ĐỨNG LẠI – Em hét rõ là to.
- Hả ? – Tôi giật cả mình.
- Không cần, ngồi xuống. – Làm như…
- Ờ – Tôi nghe lời ngay.
Khuôn mặt toát lên vẻ hậm hực một cách khó hiểu, tôi cứ ngơ ngơ, không hiểu nàng giận vì chuyện gì. Trong đầu tôi suy nghĩ lúc ấy Như giận mình vì để nàng cùng bạn đứng ngoài sân nắng nóng quá lâu.
- Chân sao rồi ? – Em vén mái tóc đang lắm tấm mồ hôi sang một bên.
Trong một người con gái lúc có những giọt mồ hôi trên người thì vẻ đẹp càng đẹp hơn, lúc đấy người con trai đối diện có một cảm giác yêu thương tràn về, nhất là việc làm của người con gái ấy giành ình. Sung sướng khỏi phải nói nhễ.
- Nhờ cậu cho cặp báu vật này nè, chân khỏe hẳn ra – Tôi hào hứng khoe.
- Hừ. – Em trừng mắt nhìn tôi
Lạnh sống lưng kinh khủng…
-… – Tôi ngồi xích ra tý, sợ đạn văng trúng thì nguy.
- Trời nóng quá Như nhỉ – Người thứ ba đã bước vào
Hai đứa tôi lo nói chuyện, “ nhéo mắt đưa tình “ mà quên mất đang có kẻ “ phá hoại “ hiện diện ở đây. Tôi ngồi lại tử tế và đứng dậy mời khách vào bàn ngồi…
- Ngồi đi cậu. – Tôi chỉ tay về phía dãy ghế dài rộng bên kia, còn tôi với Như thì đang ngồi cạnh nhau.
- Ừ ! cảm ơn – Người con trai này hình như cũng không ưa gì tôi ấy.
Tôi nhìn bằng ánh mắt không cảm thương tý nào, còn người đấy nhìn ngược lại bằng một ánh mắt lạnh lùng như cái kiểu chuyện của bố kệ bố không cần mầy phải quan tâm vậy.
- Hai bạn ngồi chơi nhé, tớ đi lấy nước – Tôi đứng dậy đi vào trong nhà.
- Đã bảo là khỏi mà – Như lại lên tiếng một cách hậm hực.
- Ờ…. – Tôi nhìn người con trai kia, nói gì nói chứ sợ em chứ không sợ hắn. Thế này tôi còn vui vì trong ngày mùng một tết có kẻ bị chết khát thì còn gì bằng nhưng nghĩ lại phép lịch sự đón khách cũng thấy ngại ngại.
Lúc đấy tôi xem thằng con trai ấy chẳng khác nào một thằng tình địch vậy. Chẳng hiểu nổi.
- Khỏi đâu ! Mới uống rồi ! Cảm ơn ! – Nói cọc lóc.
- Ôi cái đệt, thằng chó bố láo – Tôi hậm hực chửi thầm trong bụng.
Lúc đấy nóng gan cả người, muốn phang hay cái gậy vào đầu nó vậy. Mới mùng một tết mà vào nhà người ta ăn nói như thế, tôi đảm bảo nếu không có em ở đây, chắc là nó không còn một cái răng nào bước ra khỏi căn nhà này ( lúc đấy hơi bị hoang tưởng sức mạnh của mình ).
- Ngồi xuống đi cậu ! – Như nhẹ nhàng quay sang tôi nói, tôi nghe theo lời em rồi ngồi
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ có những cơn gió thổi rì rào ngoài sân cùng với cái nóng bức tột cùng…
- Đồ đạc thế nào rồi ? – Như lên tiếng.
Tôi định cất giọng thanh thót của mình thì…
- Xe sắp đem đến rồi, để tý tớ đem lên phòng cho cậu – Nói chuyện với Như thì khác hẳn.
- Cảm ơn cậu nhé, làm phiền cậu quá. – Như cười nhẹ nhàng.
Khuôn mặt của hắn tự nhiên tươi rói hẳn lên, hiện hữu một niềm vui khó tả. Tôi đang nói thầm trong bụng chắc lại là một thằng dại gái nữa đây, mà thằng này biết lựa chọn gái để dại đấy chứ chẳng đùa đâu ợ.
- Không gì đâu Như à – Hắn xoa xoa đầu cười xong rồi nói giống như bị bệnh thiểu năng vậy.
Tôi không thể nhịn được cười, cái miệng cứ toe toét tủm tỉm suốt, Như quay sang thấy như thế cũng che miệng cười khúc khích. Làm tôi nhục bách xuyên tim luôn.
- Hihi, thế Như không làm phiền Tuấn nữa đâu nha. Đồ đạc để đấy, tý nữa Tâm đem vào giúp mình được rồi ^^!. – Em nói xong rồi nheo mắt.
Tự nhiên tôi nóng bừng bừng lên, tức giận dâng trào không hiểu vì sao, muốn bay vào đấm đạp đá thằng kia đủ kiểu mà thôi.
- Ừ ! Vậy mình về nhé, chào cậu – Người con trai tên Tuấn đấy đứng dậy.
- Hả ? – Tôi thốt thầm trong bụng không hiểu lý do tại sao.
- Bye. – Như nói ngắn gọn.
Người cứ bước tiếp đi, tôi và Như đứng dậy tiễn khách đi ra khỏi nhà. Nhìn vẻ mặt của cậu Tuấn kia từ trạng thái vui vẻ chuyển sang trạng thái buồn bã giống như có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra vậy. Tôi trở thành một cái bức tượng, khó hiểu với những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Tuấn bước lên xe, đeo nón bảo hộ vào quay mặt nhìn Như rồi phóng xe đi thật nhanh trong con đường tấp nập những ngày tết. Như vẫn lạnh lùng, không nói thêm lời tạm biệt thứ hai đối với người con trai đấy. Tôi lại càng lấy thêm khó hiểu. Em đứng bên cạnh đợi tôi loay hoay chuyền hai cái cây từ bên này sang bên kia để khóa cổng lại.
- Ngốc ! – Em nói xong rồi bước thẳng vào trong nhà để lại một mình tôi khó hiểu.
- Ơ ?
Công nhận mở ra thì dễ nhưng đóng lại thì khó… dưới cái ánh nắng tôi đứng cả buổi mới mở ra xong… Bước vào trong nhà, Như vẫn ngồi ở vị trí cũ.
- Hù – Định trêu em..
- Đi lấy nước cho tớ uống đi, mùng một tết mà cho người ta khát nước đến thế này à ? – Em phụng phịu quay lại nũng nịu với tôi.
- Hả… ờ- Tôi cứng đơ cả người với nét xinh đẹp của em kết hợp cùng cái kiểu phụng má dễ thương đến chết thế này.
- À.. mà thôi, ngồi xuống đi. Tớ đi lấy cho. – Em nói xong rồi lè lưỡi đứng dậy.
Chưa kịp để tôi phản ứng gì cả, người con gái ấy đứng dậy bước đi vào trong nhà bếp lấy nước rồi. Tôi bước lại chiếc ghế bên cạnh em ngồi xuống, tựa người ra phía sau. Có một cảm giác bình yên và hơi vui vui khi cái mùi hương hoa dịu dàng, nhẹ đã lan tỏa ngát hương trở lại trong căn nhà của mình. Vừa xa lạ nhưng vừa gần gũi.
Một lát sau…
- Đây ! nước giải nhiệt đây ! – Giọng nói trêu đùa nhí nhảnh rất dễ thương đảm bảo ai nghe một lần là ngất ngây.
- Hở,… ờ cảm ơn. – Tôi giật cả mình.
- Hì, mời công tử. – Em làm giống một ô sin thứ thiệt, làm cho tôi cảm thấy ngại ngại.
- Hehe, cảm ơn tiểu thư nhé ^^! – Tôi trêu lại em.
Như đem ra cho tôi một lon 7 up với một cái tẩy, em cũng thế nhưng em không uống tẩy, em uống bằng lon luôn. Nói gì nói chứ 7 up mà uống bằng lon không có đó thì tôi đây cũng hơi ngại, vậy mà em uống được cũng hay.
- Ủa.. mà sao về nhà mà hôm nay lại lên đây rồi ? – Tôi hỏi.
- Trời, có về nhà được mấy hôm đâu. Đêm giao thừa phải đón giao thừa nhà người ta rồi, buồn chết đi được. Chỉ muốn về đây thôi, hì – Khúc đầu câu chuyện là một khuôn mặt buồn não ruột nhưng càng về sau khi nói về căn nhà này thì tâm trạng của em trở nên tươi vui hơn bao giờ hết.
- Ặc. Sao không ở nhà đón giao thừa mà lại đi nhà người ta đón giao thừa rồi lại than – Tôi vẫn khờ khạo nói.
- Sự cố ngoài ý muốn. Hix – Thấy cũng tội… mà thôi cũng kệ.
- Ừ ! phải ở đây đón giao thừa là vui rồi. – Tôi định trêu em
Nhưng sắc mặt của người con gái ấy càng ngày không được vui…
- Ừ ! thôi, bỏ đi Như mệt rồi. – Em quay sang tặng cho tôi nụ cười trấn an
- Ừ mà người này lúc nãy là ai vậy ?
- Bạn Như.
- À… ừ – Lúc này tôi chợt nhớ đến cái cuộc điện thoại….
- Kính Coong. – Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tôi định nhóm người dậy đi ra mở cửa…
- Thôi, để tớ mở cho. – Người con gái này vừa nói ra là đã làm không đợi cho người bên cạnh có tý gì gọi là phản ứng.
Bạn đừng thấy những người con gái như thế gọi là “ ok “ nhé, không phải dễ ăn đâu đấy….
Một tý sao…
Tuy là vị khách không mời mà đến chưa biết vào tới trong nhà nhưng từ ngoài sân tôi đã nghe tiếng của hai người con gái nói chuyện nhí nhố với nhau rồi… và có hơi bất ngờ… Nhưng vẫn cứ thích trêu mấy nàng…
- Hì, chào cậu – Bạch Yến bước lại đứng đối diện với chỗ tôi giống như trình diện vậy.
- Ặc… – Tôi không tin những gì xảy ra nhưng mọi chuyện đã xảy ra.
Người đứng trước mặt tôi là một người con gái mảnh mai, dáng cao, mái tóc đen huyền óng ả xõa xuống hai bên vai, mái tóc che đi một bên, chiếc áo sơ mi đen trắng thiết kế nhìn trong rất đẹp mắt đi cùng với chiếc quần Jean bó. Đúng là người con gái đẹp luôn lúc nào cũng biết phối hợp đồ mặc để ình trở nên nổi bật hết. Quy ra cho cùng “ không có người xấu, chỉ có người không biết làm đẹp cho bản thân “.
- Chào Yến, hề hề – Tôi vẫn ngồi nhưng nở nụ cười tươi rói khi thấy tình yêu của mình đang đứng trước mặt.
- Hì, khỏe không cậu ? – Em hỏi.
- Trời, xa có mấy hôm, khỏe như voi ấy. – Tôi treo em.
Bây giờ mới phát hiện có nghi vấn lạ thường đó là sao trùng hợp ghê nhỉ… Hôm nay mùng một tết, Như cũng trở về lại căn nhà xưa, Bạch Yến cũng quay lại căn nhà “ tạm “ của mình, hai người họ trở về cách nhau chưa đầy một giờ đồng hồ…
Có một sự khó hiểu, khó giải thích…