- Là ai, nói nhanh đi trời, ấp a ấp úng nữa – Tôi hối thúc em.
- Ừ, bạn trai cũ của tớ – Như đan kẽ đôi bàn tay của mình vào nhau rồi nhìn xuống dưới mà nói có vẻ như ngại ngùng.
Tôi quá bất ngờ với cái kết quả này, ban đầu chỉ dự đoán hắn là một thằng nhãi ranh nào đấy theo đuổi em thôi chứ nào ngờ chuyện nó lại như thế này chứ. Tôi có chút nôn nóng trong người, muốn biết rõ tất cả sự việc.
- Thế hai người hiện nay thế nào rồi ? – Tôi bắt đầu khai thác.
- Chia tay lâu rồi cậu.
- Chia tay ?
- Ùh. Gặp nhau, anh ấy theo đuổi mình suốt ba tháng, sao đó chúng mình làm quen với nhau khoảng ít hôm thì đến với nhau nhưng… chưa đầy một tuần thì mình nói lời chia tay – Giọng nói đượm buồn của Như.
Nghe mà buồn thúi cả ruột chứ chẳng đùa, chẳng khác nào một bộ phim tình cảm lâm ly bi đát của Hàn Quốc.
- Sao lại chia tay ?
- Không hợp nhau thôi. Hihi – Em cười nhưng trong nụ cười là ẩn sâu một nổi buồn vô bờ bến.
- Trời, không hợp nhưng tại sao đến với nhau chứ. – Tôi cứ thế mà tiến lên.
- Hì, thế đó giờ Tâm có quen người con gái nào chưa ? – Như quay qua nhìn.
- Chưa, xấu thế này ai mà yêu cho được chứ. – Tôi gãi đầu cười.
- Xấu thì xấu nhưng con trai chỉ cần biết quan tâm, yêu nhiều… Như thế với một người con gái đấy là tình yêu đủ. – Như tươi hẳn lên chẳng khác nào nói vào “ tủ “ của em ấy vậy.
- Chắc con gái như thế không còn đâu nhỉ ? – Tôi trêu em.
- Hứ,… con trai như thế mới không còn đây. Như cái người mà cậu lúc sáng gặp đấy, đẹp trai, phong độ, con thiếu gia… Nhưng mấy thứ đó đối với một người con gái như mình, mình không cần vì nó không quá quan trọng và nhất thiết phải có ở một bạn đời. – Như nói rồi hướng nhìn xa xăm ra màng đêm đầy đen tối sao khi bản nhạc đầy sâu lắng của em khuấy động.
- Ừa, vậy là tính của người con trai đấy với cậu không hợp nhau à ? – Tôi bắt đầu trở lại với vai trò khai thác thông tin sao khi đưa được đối phương vào cạm bẫy nhưng;.. người đang nói chuyện với mình không phải một đối thủ dễ chơi.
- Đơn giản, tớ không xinh, không giỏi, không giàu có.. không tiểu thư. Còn người con trai đó, đẹp trai, giàu có. – Như nhún vai sao khi nói hết ra.
Đến đây tôi thấy làm lạ thế nào không biết trong câu nói vừa rồi do em giận quá rồi nói ngược không, chứ em mà không xinh, không giỏi… không phải là một tiểu thư thì trên đời này chắc không còn người con gái thứ tư như vậy đâu. Tôi bắt đầu cảm thấy trong chuyện này có nhiều uẩn khuất khó mà giải thích, nếu Như và hắn có chia tay với nhau đi nữa thì em cũng không cần phải xa lắm đến mức mà khi nói chuyện với người xa lạ như tôi sử dụng từ ngữ “ người con trai đấy “.
- Cậu có nhầm không chứ tớ thấy cậu hỏi tụ tất cả những yếu tố trên đấy. Mình hiếm thấy một người con gái nào ở độ tuổi như cậu lại học giỏi, đàn và hát rất hay, nấu ăn rất ngon… Ai mà làm chồng của cậu chắc có tu hành từ những kiếp trước rồi. – Mục đích của tôi vừa khai thác thông tin, vừa đánh vào tâm lý đối phương để lợi dụng sơ hở.
Như bắt đầu khựng người lại, thả hồn vi vu để suy nghĩ một thứ gì đó. Tôi nhìn vào ánh mắt xa xăm đượm buồn của nàng, có ánh sáng long lanh, có đôi mắt huyền ảo… vừa chứa chan nổi buồn nhưng thoắt ẩn thoắt hiện là niềm vui đi cạnh nổi buồn. Qủa thật là trên đời này không có gì là hoàn hảo. Em hoàn hảo tất cả những thứ bên ngoài nhưng số phận lại rất trớ trêu với em.
Tôi đâu biết lúc ấy, trong lòng của một người con gái có một suy nghĩ…
- Ngốc … – Rồi tự cười thầm trong bụng của mình, quả đúng là một người tài giỏi để che giấu khung bậc cảm xúc của bản thân mình.
- Ừ, tớ xinh, tớ giỏi, tớ tài.. cậu có thích tớ không. Bleu – Em nói xong rồi lè lưỡi trêu thách thức tôi.
Tôi là người chủ động lôi kéo em vào câu chuyện nhưng hình như mọi chuyện đã bị xoay ngược tình thế mất rồi…
- Yêu được cũng yêu luôn – Tôi ngớ ngẩn trả lời.
-…. – Như im lặng nhìn tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp với đôi gò má càng ngày càng ửng hồng lên. Hình như có một sự ngại ngùng ở đây sao khi tôi phát ngôn không chịu suy nghĩ. Tôi tự muốn vả vào mồm mình khi suy nghĩ lại những gì mà bản thân vừa nói ra.
-…. – Như vẫn im lặng.
- Thế mình yêu nhau đi. – Tôi lên tiếng….
- Hả ? – Như hơi bất ngờ.
- Hề hề, xem mấy bộ phim á, sao khi nói chuyện như vầy, nhân vật nam chính thường hay nói câu như thế ấy. – Tôi giả vờ trở thành thằng ngu trong khi đó trong lòng của mình “ tớ xin lỗi cậu, tớ yêu Yến mất rồi “.
- Hihi – Em cười tươi, em đâu biết tôi đang trêu.
Tôi đã thắng cuộc ư ?
- Đừng…. Tâm còn ngồi đấy…. – Lòng của một người con gái đau thắt quặn nhưng vẫn cố mỉm cười, vẫn cố che giấu cảm xúc dù muốn khóc òa lên. Cô gái ấy biết mình đã sai lầm khi kể câu chuyện đấy cho người con trai mà cô thật lòng yêu. Người con gái ấy biết rõ, mình rất yêu cậu ta nhưng cậu ta đã yêu người con gái khác. Đã từ rất lâu rồi… Nhưng cứ cố che giấu, che giấu mọi người xung quanh, che giấu bản thân. Nhưng giờ đây nó thành sự thật mất rồi. Cô là một người con gái thông minh nên hiểu mấy chuyện này.
- Thôi, tớ về phòng đây – Tôi xoa xoa đầu rồi đứng dậy bước đi chứ ngồi ở đây một tý chẳng biết mình ăn nói lung tung cái gì nữa.
Cuộc đời thật oái ăm đến khó hiểu, tôi đâu ngờ rằng nãy giờ có một người con gái cũng đứng ở trước cửa phòng thoáng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Như nhưng… ông trời thật bất công không chịu níu kéo người con gái ấy cho nghe hết câu chuyện… Người cứ vội vàng bước đi…
Tôi bước đi với vô vàng suy nghĩ về câu chuyện tình yêu giữa em và hắn, cái thứ mà tôi còn tò mò và rất muốn biết đó chính là lý do tại sao hai người họ lại chia tay nhau…. Về đến phòng tôi ngã người xuống, từ từ trôi vào giấc ngủ cho vơi đi cái ngày mùng một tết với những điều khó hiểu.
Cái tết năm đấy đối với tôi nó cũng nhàn nhàn, bình thường chẳng có gì gọi là vui cả. Có một thứ mà khác hẳn là năm nay có hai người con gái xinh đẹp ở trong nhà nên việc ăn uống tôi được lo tất cả, toàn những món ngon. Khách đến nhà càng ngày đông hơn. Mùng năm tết đám bạn cờ hò của tôi đến chơi, gia đình thì hiếu khách cho nên bia bọt không thể thiếu trong những ngày tết như thế này. Bày binh bố trận làm hết gần 4 kết bia trong ngày hôm ấy.. Tôi say hết chỗ tả, bọn chúng nó biết chân cẳng đã bình phục dần dần còn được Như và Yến chăm sóc cho nên hả hê mà tông bia vào người tôi.. ôi cái cuộc đời nó khổ thế đấy. Đừ hết buổi hôm ấy.
Chiều hôm mùng sáu,..
- Cậu, đi chơi hông ? – Bạch Yến từ trên lầu nhảy xuống trong lúc tôi ngồi ở sa-lon ăn bánh xem tivi. Chân cẳng ok lắm rồi nhưng không đi xa được.
- Đi đâu ? – Tôi vừa nhai bắp rán vừa hỏi.
- Ăn suốt… hihi, tết lên được mấy kí lô gam đấy. Đi dạo thôi. – Bạch Yến nói tôi nhưng em cũng lấy ăn, không còn khách sáo gì cả nhưng vẫn tế nhị.
- Ba giờ nắng lắm, năm giờ rồi đi – Tôi nhìn đồng hồ rồi nói.
- Thế có đi hông ? – Em trừ mắt ra khỏi.
- Ờ… thôi đi – Vừa lạnh, vừa sợ.. làm một ngụm 7 úp rồi vọt lên phòng tắm rửa, ăn mặc tơm tất.
Đi chơi với gái đẹp đâu thể đùa được. Lúc tôi chạy lên phòng là ba giờ mười lăm phút kém, sao khi chạy xuống còn đúng ba phút nữa cây kim đồng hồ chỉ ngay bốn giờ. Lúc này mới tá hỏa lên…
- ÔI CÁI ĐỆT. – Nuốt nước vào cổ một phát…
Ở đằng sau bếp có người bước lên, bước chân đi nhẹ nhàng… Tôi đoán chắc là Bạch Yến mất rồi.
- Đi thôi cậu – Ngọt ngào nhỏ nhẹ.
- Phù – Tôi cứ tưởng em đem tôi đi câu cá sấu chứ.
Sao khi nói vọng lên phòng cho Như biết hai đứa chúng tôi đi ra ngoài thì vừa bước ra sân đã có một chiếc xe ô tô màu đen đầy sang trọng đến rước.
- ? – Tôi để dấu chấm hỏi ngay trước mặt của mình.
- .. – Em không nói gì cả, chỉ nhún vai cười nhẹ.
Lúc đó tài xế bước xuống, tôi tưởng đây là taxi nhưng…
- Mời cậu, cô chủ – Một người đàn ông trung niên, vận ình bộ vest lịch lãm chỉ có điều không thắc cà vạt mà thôi.
- Ặc.. cô chủ – Tôi nói thầm trong bụng.
Bạch Yến mỉm cười rồi bước vào ghế trong ngồi, tôi cũng bước vào ngồi theo trên mặt chỉ xuất hiện một chữ đó là “ ĐẦN “. Không gian lạnh ở trong chiếc xe làm cơ thể tôi cảm thấy hơi khó chịu vì mới đứng dưới ánh nắng gay gắt ở ngoài. Bác tài xế nhanh chóng mở cửa bước vào xe, làm ra có vẻ quyền quý và chuyên nghiệp lắm. Lúc này tôi mới suy nghĩ rộng hơn về gia thế họ Dương Hoàng, to thế nào mà như này. Nhưng thường khi nghe trên các bản tin trong đài tôi chẳng nghe thấy trong giới doanh nhân Việt Nam không có họ Dương Hoàng.
Bạch Yến quay mặt qua rồi nhéo mắt cho tôi…
- Bác cho xe chạy nhanh đi ạ, hihi – Bạch Yến có vẻ rất thích tốc độ.
- Vâng ạ.
Nhanh chóng chiếc xe đi với vận tốc theo tôi đoán tầm khoảng 80km/h là ít, chỉ thấy những gì xung quanh cửa sổ đi thật nhanh. Tuy nhiên tôi vẫn biết mình đi đâu, theo tôi đoán không làm là nhà anh Tùng… thật đúng như vậy, một tý sao, ngôi biệt thự hiện ra. Anh Tùng cùng với chị nhà ngồi trên xe đợi hai chúng tôi.
- Hầy dà, sao lâu vậy cô nương – Anh Tùng bật kính xuống hỏi.
- Chuyện con gái, con trai hông nên biết – Bạch Yến dễ thương trả lời.
Chị Nhà cùng với bác tài xế cười khúc khích, anh Tùng đỏ mặt rồi nháy mắt cho tôi, có một gì đó khá là lạ ở đây. Hôm nay không có bé đi theo, cũng buồn, tôi phái nó lắm với khuôn mặt phúng phín, bụi bẫm dễ thương.
Hai chiếc xe bắt đầu lao vút nhanh như bay…. tầm một giờ ba mươi phút sao chúng tôi đến một nơi mà tôi cũng không biết nó ở đâu trong cái địa bàn tỉnh khác. Đó giờ tôi chẳng đi qua khu vực này nên không biết ở đây ở đâu.
- Mời cô và cậu. – Bác tài xế mở cửa, chúng tôi dừng lại ngay một nhà hàng.
- Đi đâu thế cậu ? – Tôi hỏi em trước khi bước xuống.
- Hì, đi chơi, rủ đi dạo mà. – Bạch Yến trở lời úp úp mở mở.
Tôi đành im lặng không nói gì, đợi mọi chuyện xảy ra thôi. Vợ chồng anh Tùng, tôi và Yến bước vào trong nhà hàng, bác tài xế đi đâu đấy mặc dù anh Tùng rủ nhưng bác từ chối một cách ngầm. Đúng là tài xế của gia đình quyền quý có khác.
Không phải cần đi xa, họ chọn một chiếc bàn gỗ chứ không phải kim loại như ở phía trước, với lại ở đây ít khách hơn, ngoài kia đòn xe tấp nập chạy vào, người người đi, một cảnh tượng ồn ào. Tôi kéo ghế cho Yến ngồi, em cười nhẹ, sao đó anh Tùng cũng làm theo, hôm nay anh Tùng bị em gái mình chơi hơi đau…
- Ủa, lạ nhỡ, lâu rồi mới thấy anh kéo ghế cho chị ngồi – Bạch Yến nhìn tôi rồi nói.
- Hả ? – Tôi đần người.
Anh Tùng thì đỏ mặt, chị nhà chỉ biết nở nụ cười xinh đẹp. Chúng tôi chọn góc khuất để ngồi nhưng vẫn không che được tầm nhìn của thiên hạ, ăn mặt sang trọng cùng với vẻ xinh đẹp quyến rũ chết người của hai người con gái ngồi cạnh hai bên.
- Tâm ăn gì nào ? – Sao này tôi mới biết câu nói này là đúng nhất của anh Tùng nếu không muốn bị em gái mình “ treo cổ “
- Dạ… – Trong đầu tôi chưa nghĩ ra được món gì.
Ngay lập tức có một thằng bồi bàn chạy đến, nó cũng chạc tuổi tôi và về hình dáng thì cao hơn được…
- Qúy khách chọn thức ăn gì ạ ? – Nó đưa cái menu cho Bạch Yến.
Em không nói gì cả, vẻ mặt bắt đầu lạnh lùng thường có khi có những người xa lạ xung quang, em nhận lấy rồi đưa cho tôi bảo chọn món đi. Nó không thể rời mắt khỏi, Bạch Yến… Tôi thấy mà ngứa mắt,.. nhìn vào menu gọi đại 4 tô phở tái nạm cho xong.
- Èo. – Anh Tùng cười khẩy.
- Có một cậu con trai đang…
- Ủa, giờ mấy giờ rồi anh Tùng – Bạch Yến nhanh chóng cắt lời của chị mình.
Chị cười khúc khích…
- Gần năm giờ rồi.
- Tầm ba giờ nữa đến nơi không ?
- Nếu vận tốc như thế kèm theo không kẹc xe thì tầm hai giờ nữa đến nơi nhưng thế này đâu phải đường cao tốc.
- Dạ vâng
Tôi thì như thằng đần chẳng hiểu mấy người họ đang làm gì và đi đâu… Mất tầm ba mươi phút chúng tôi ăn xong buổi cơm chiều, công nhận quán này làm phở ngon thật, tôi bồ kết nước súp ở đây mất rồi. Ăn xong, Bạch Yến chạy đi ra ngoài mua cho tôi 6 lon 7up bỏ lên xe để tý uống… Cái này có gọi là công khai chưa. Tôi cảm thấy sung sướng khi được người con gái mình yêu thương chăm sóc ình…
Trên đoạn đường đi, em hát khe khẽ rồi lâu lâu mỉm cười quay sang nhìn tôi, có vẻ rất vui.. nhưng… một tý đã ngủ mất rồi và không biết sao đôi vai của tôi cảm thấy nặng nhưng vẫn cảm thấy dễ chịu. Mùi hương hoa của người con gái ấy, mái tóc ấy…. đang tựa vào vai tôi say giấc ngủ.
Chiếc xe lao đi với vận tốc cao…
- Bác ơi, chạy chậm lại tý, tránh những nơi có ổ gà nhé. – Tôi chợt lên tiếng.
- Dạ vâng cậu. – Bác tài nhanh chóng đáp ứng nhu cầu.
Tôi chẳng khác nào một “ cậu chủ “.
- Cậu chủ và cô chủ quen nhau lâu chưa ? – Bác tài xế nói nhỏ nhẹ hình như biết Bạch Yến chìm vào giấc ngủ qua cái kính chiếu hậu.
Tôi nghe thấy hai từ “ cậu chủ “ chợt giật mình….
- Dạ, bác xưng hô bình thường đi ạ. Cháu ngại lắm – Tôi thật thà nói.
- Vâng !
- Chúng cháu mới quen nhau đây thôi.
- Vậy à, lần đầu tiên tôi thấy cô chủ không lạnh đối với một người con trai xa lạ.
- Dạ, vâng. Ủa mà bác lái xe cho nhà Yến hả ?
- Vâng ạ, cũng hơn hai mươi năm rồi.
- Ặc,.. – Tôi chợt hoảng hốt.
- Cậu thật có phúc đấy, được gia đình và cô chủ để ý đến. Biết bao nhiêu người bên Sing, Mỹ,.. nhưng họ đều thất vọng. – Bác mỉm cười qua kính chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy.
- Dạ vâng ạ.
- Chắc nhà cậu không thua gì gia đình Dương Hoàng chứ ?
- Dạ không, nhà cháu nông dân lắm bác ạ.
- Thế cậu có phước lắm rồi đấy, về nhà này thì khỏi lo cái gì cả.
- Dạ. – Tôi đáp ngắn gọn vì rất ngại ngùng khi phải ăn bám người ta.
Chiếc xe cứ chạy….