Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Em quan tâm tôi lắm, giống như kiểu người vợ đúng chất đối với một số người ở ngoài nhìn vào, từ ăn uống cho đến đồ mặc. Đây là lần thứ hai em mua đồ cho tôi mặc. Em nắm tay tôi kéo mà chạy đến một cửa hàng thật gần đấy, vẻ mặt em rất tươi vui, cười chúm chím suốt. Công nhận đây đúng là thành phố, nó lớn gấp nhiều lần so với cái huyện mà tôi ở, giờ này tầm mười một giờ mà sinh hoạt của dân vẫn bình thường. Các cửa hàng thì vẫn còn bán, một số cặp đôi nam nữ đi đường cũng không ngại mà có cảm giác ghen tuông đối với chúng tôi… và có một điều nữa là con gái ở đây ai cũng mảnh mai và thuộc dạng dễ nhìn, chung quy lại không ai xinh bằng em cả, chắc có lẽ tôi yêu em rất nhiều.- Vào đây nhé – Em dừng chân và nháy mắt cho tôi.
- Ừ – Tôi phải ngước cổ lên nhìn cái shop bán đồ cao ngời ngợi, xem mà chóng cả mặt.
Em vừa bước vào thì đã buông tay ra ngay, rồi quay lại nhìn mỉm cười chắc là cho tôi chút thể diện đây mà. Có một người con gái tầm lớn hơn chúng tôi một hai tuổi bước ra, ôi dáng người cao, da trắng…
- Hai đứa cần gì ? – Chị ấy ngồi xuống mỉm cười.
- Dạ, em cần đồ cho nam – Bạch Yến trả lời.
- Theo chị nhé – Chị này nói chuyện cũng ngọt ngào.
Không biết lúc đấy tôi ngu ngơ đến mức nào mà mọi chuyện đều do con gái làm chủ hết, em đi đâu thì tôi đi đấy, chẳng khác nào con búp bê đang đứng đằng kia. Gặp mà ở dưới quê thì tôi đã đứng ngắm chị này suốt nhưng mà thôi, đi với em mà thế thì chắc có nước ở lại chốn thành thị này không biết đường về chứ chẳng đùa được đâu.
Đến nơi bán quần tây, công nhận ở đây toàn hàng mẫu mã đẹp, nhìn thoáng qua chất liệu vải tốt và giá thành cũng không hề rẻ tý nào khi tôi thấy bảng giá hơn 800 nghìn một chiếc, cái thời đấy nhiêu đấy hình như đủ mua một chỉ vàng thì phải.
- Uầy, sao mà đắt thế này. – Tôi nói thầm trong bụng.
Em nhìn qua nhìn lại, lấy nhanh cho tôi hai chiếc quần tuốt ở phía trong…
- Này, cậu thử đi. – Em nheo mắt.
- Hai đứa hạnh phúc quá nhỉ, hihi, thôi chị ra ngoài nhé, có gì cứ gọi. – Chị ấy nhanh chóng rút lui.
- Dạ, vâng ạ – Mặt em hơi bị đỏ mất rồi.
- Ừ ! – Tôi giờ chẳng thấy ngại ngùng gì cả.
Tôi vào phòng thay đồ ngay kia, hai chiếc quần em đưa cho tôi mặc vừa khít cả hai, công nhận em chọn đồ cho tôi chẳng sai đi một ly một ngã nào cả nhưng tôi cũng không phải là người vô tâm, nhìn vào bảng giá, một chiếc giá tận 1 triệu và 1 triệu 2, kinh khủng ột chiếc quần.
- Ôi đệt, đắt quá vậy. – Tôi giật mình vì đang cầm “ vàng “ trên tay.
Bước ra…
- Không vừa cậu ơi. – Tôi nói lừa em.
- Ừ, mặc thử hai cái áo này đi – Em lại đưa cho tôi một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo thun.
Tôi bước vào trong, mặc vào cũng vừa khít và nhìn bảng giá, lần này đỡ hơn được chiếc áo thun ba trăm còn chiếc áo sơ mi thì tận răng năm trăm. Ôi sao cuộc đời nó trớ trêu đối với tôi vậy nè, lúc đi đem theo hơn năm trăm một tý. Lúc đấy có năm trăm là quý lắm…
- Thôi, xem như tết năm nay xui vậy. – Tôi cắn răng quyết định bước ra ngoài.
- Sao rồi cậu ? – Em nhanh chóng hỏi ngay.
- Chiếc áo sơ mi hơi khít người, còn chiếc áo thun mặc vừa. – Tôi đáp.
- Ừ. – Em đáp gọn bâng.
- Về chưa ? – Tôi sợ em lại đổi ý qua mua gì nữa thì chết.
- Qua đây để đồ lại cho người ta – Em mỉm cười tủm tỉm.
Em dẫn tôi đi trả đồ mà lại nơi bán thắt lưng mới ghê…
- À, thắt lưng của cậu đang đeo hình như là valentino đúng không ? – Em khoanh tay nhìn tôi hỏi.
- Ừ, sao cậu biết. – Tôi thắc mắc.
- Hihi, đồ cậu đang sử dụng là loại tốt rồi đấy, chỉ dành cho những người thuộc dạng giàu có thôi. – Em từ từ nói.
Giờ tôi mới biết “ giàu có “ nó như thế nào và giờ bắt đầu mới nghĩ đến Như, tôi nghĩ rằng chắc em giàu có hơn nhà của Bạch Yến rất nhiều, đến cả Bạch Yến như vầy mà còn nói thế, huống hồ là thế nào. Đúng là cái số tôi có phúc.
- Đeo một cái hoài cũng không ổn, thôi thay cái mới nha, lấy cái này đi. – Em vừa nói vừa bước đến lấy cái treo chính giữa.
- Sao lại là cái này ? – Tôi thắc mắc vì cả đóng sợi dây nịch nhưng em lại chọn nó.
- Vì cái này chắc ai mua hết rồi, chỉ còn có một cái duy nhất, thôi thì mua hết giúp cho người ta. – Em nắm cái đầu dây thắt lưng lại, che mất đi bảng giá.
Tôi nhìn lướt qua thì thấy nó đơn giản rất bình thường chỉ có những chữ G trên sợi dây màu đen nghĩ rằng giá cũng không quá một trăm đâu… Nhưng nãy giờ tôi thua người con gái này hoàn toàn…
- Sao lại không treo đồ lên ? – Tôi thắc mắc hỏi em, khi em cầm hai chiếc quần, hai chiếc áo ra ngoài luôn.
- Hihi, mình có biết treo chỗ nào đâu, lấy rồi quên mất, đem ra cho họ treo lại ngốc à – Em cười tủm tỉm
Và tôi tin em, bước đi theo đến quầy tính tiền…
- Dạ, giúp em gói 2 chiếc quần này kèm với 2 chiếc áo này đi ạ. – Bạch Yến đưa cho người tính tiền.
Lúc này tôi mới hoảng hồn lên nhưng chẳng biết phải làm sao bây giờ, mọi người trong cửa hàng này rất đông, một hành động nào đấy thôi cũng đủ làm cho em và tôi mất mặt nên đành giữ im lặng để cho người con gái ấy làm. Tôi trở nên rất khờ khạo.
- Của em tổng cộng là 3.473.000 – Người bán hàng tính tiền rồi đưa tờ giấy cho Bạch Yến.
- Dạ, vâng. – Bạch Yến mỉm cười với người bán hàng.
Trong lúc này tôi thì hoảng cả người lên với giá tiền, số tiền lúc đấy chắc bằng lương cấp tá của bố tôi vào thời ấy mất rồi.
- Cậu, tính tiền đi. – Bạch Yến nhìn tôi mỉm cười.
- Hả ? – Tôi điếng cả người.
- Ở đây có thể thanh toán bằng thẻ, cậu lấy thẻ trong cái áo ra đi. – Em nói nhỏ vào lỗ tai tôi.
Trời ạ, lúc đi tôi mặc áo vào có cái thẻ nào đâu, em nói thế chẳng khác nào trêu tôi giữa trốn đông người này chứ. Tôi cũng “ khờ khạo “ làm theo lời nói của em, quả thật trong túi tôi có thẻ thật, không những một mà tận hai cái, một chiếc thẻ màu đen và một chiếc thẻ màu vàng xanh ( không nhớ cho lắm đấy là loại thẻ gì và của ngân hàng nào tôi chỉ nhớ hình như có một loại là visa card ). Vào cái thời đấy thẻ tín dụng còn chưa có thông dụng cho lắm, các hình thức thanh toán bằng thẻ tại cái quầy bán cũng chưa nhiều nhưng cái shop này là có. Tôi đưa cho người kia hai cái thẻ luôn, chẳng biết đưa cái nào. Bạch Yến đứng cạnh bên che miệng cười khúc khích rồi vỗ vào vai tôi. Tôi chẳng lên một tiếng gì cả vì mình lúc bấy giờ trở thành một con rối đầy ngốc nghếch, không biết hai chiếc thẻ ấy từ đâu ra.
- Đợi chị tý nhé – Chị ở quầy thanh toán nói.
- Dạ vâng – Tôi lên tiếng.
- À, mà chị ơi, chị lấy giùm em loại dây nịch loại này nhưng ở trong hộp á – Bạch Yến đưa sợi dây nịch cho chị ấy.
- Là sao em ? Hình như chỉ có loại này không à ? – Chị bán hàng cũng khờ khạo không hiểu.
- À, chị kêu nhân viên đi lấy loại trong hộp á, em không thích loại rời thế này. – Bạch Yến nháy mắt.
- Rồi, để chị kêu.
Chị ấy gọi nhân viên lại, họ đi lên shop ở trên lầu lấy sợi dây nịch theo như yêu cầu của em, con gái đúng là chúa phiền phức, dây nịch loại nào không như loại nào chứ, trong hộp với chả trong hộp. Đấy là những suy nghĩ trong đầu tôi và đến tý nữa tôi mới biết “ thuộc dạng giàu có “ là như thế nào…
- Đây chị – Anh thanh niên đấy đưa cho chị bán hàng.
Sau lưng chúng tôi còn tầm khoảng 3 người đang đợi tính tiền, hình như hai đứa chúng tôi lâu lắc lắm thì phải.
- Của em đây, loại này mới nhập về chỉ có 4 cái thôi, em đúng là tinh mắt thật. – Chị bán hàng e ngại điều gì đấy.
- Dạ vâng, chị bỏ vào chung với áo giúp em. – Bạch Yến bình tỉnh nói không có tý gì gọi là mất bình tỉnh.
- Giá loại Gucci này hơi đắt em à, hàng này chính hãng nhập về từ Italya chứ không phải hàng của Hồng Kông. – Chị bán hàng nhìn em bằng ánh mắt e ngại.
Chị ấy cũng giống như tôi..
- Bao nhiêu chị cứ trừ vào tài khoản của bạn em đi, hihi – Em cười một cách thoải mái.
- Ừ, hóa đơn của em đây, 4 triệu 6 nhưng do em mua số lượng lớn chị giảm cho còn 4 triệu 5 nhé. – Chị bán hàng vừa lấy hóa đơn từ trong máy vừa nói.
- Dạ vâng ạ.
Cả người bán hàng với mấy người xung quanh đều nhìn chần chần vào em, tôi thì cảm thấy ù ù bên tai khi nghe giá của một chiếc thắt lưng, toát cả mồ hôi.
- Có trêu không vậy trời, một chiếc thắt lưng bằng 2 cái quần, 2 cái áo – Tôi cảm thấy em ăn sài hơi bị phung phí nhưng tý nữa thì cảm thấy những gì mình suy nghĩ lúc này thật có lỗi với em.
Tầm 5 phút sau chị ở quầy thanh toán đã tính tiền xong và đưa thẻ lại cho tôi, hơn 8 triệu đồng mà chỉ trong có mấy phút ngắn ngủn. Tôi và em bước ra ngoài trong ánh mắt nhìn của mọi người sau câu nói của chị ở quầy thanh toán.
- Chắc em đây là con của đại gia. – Chị ấy nhìn tôi nói.
Tôi chỉ cười chứ không biết nói gì giờ… Mua sài như em thì chẳng ai không gọi bằng đại gia chứ…
Trên con đường về, xe cộ trên đường giảm hẳn, hành lang chúng tôi đi cũng ít người hơn, em đi bên cạnh tôi, tôi tay thì cầm đồ. Được nữa đoạn đường, tôi là người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng..
- Sao cậu mua đồ đắt thế ? – Tôi nhìn em hỏi.
- Hihi, không sao đâu. – Em trả lời gọn bâng.
Với suy nghĩ của một thằng lúa như tôi lúc đấy và số tiền 8 triệu đồng chứ không phải ít, những món đồ như thế này chắc chắn tôi sẽ đem về nhà bỏ nó vào túi ni-lon vứt vào tủ chứ chẳng dám lấy ra sử dụng.
- Những tám triệu chứ có phải ít đâu Yến. – Tôi khó hiểu.
- Tám triệu đâu phải là số lớn so với hai cái thẻ kia của cậu chứ. – Em chỉ vào cái túi của tôi đang đựng hai tấm thẻ.
- Hả ? – Tôi quên mất đi.
- Hihi, không gì, về nhanh thôi, tắm rửa nữa, đã khuya lắm rồi – Em thúc tôi.
- Này, tớ không dám nhận đâu, đem trả cho người ta đi – Tôi nói
Sau cái câu nói ấy cả hai cùng dừng chân lại, tôi nhìn em và em nhìn tôi.
- Nhận là nhận. – Em nhăn mặt cương quyết.
- Không, tớ nhà nghèo không dám sử dụng những thứ đồ xa xỉ thế này đâu với lại nó không thích hợp đối với một thằng con trai như tớ. – Tôi giải thích một cách nông cạn.
- Gì cơ ? Không thích hợp ? – Em làm như không tin vào những gì tôi nói
- Tớ nghèo, xấu làm thế nào cũng thế thôi, cho nên sử dụng đồ bình thường vẫn được mà. – Tôi lý do chấu với em
Em nhìn tôi một hồi lâu rồi thở dài ra..
- Ừ, tùy cậu. Về thôi. – Em quay lưng bước đi.
- Ừ, sáng đi đổi vậy. – Tôi khù khờ nói.
Lúc này cả hai đứng lại, tôi thấy đôi vai mảnh mai của người con gái ấy run lên, cả thân người có một thứ gì đó cứ mỏng manh dễ vỡ lắm, tôi cảm nhận được có một thứ gì đó không ổn ở đây.
- Sao anh cứ từ chối những gì mà tôi đem lại thế ? – Bạch Yến quay lưng lại nói chuyện với tôi.
- Ơ… ? – Tôi điếng cả người.
- Sao anh không nói gì đi, tại sao anh nhận của Như được còn của tôi thì không hức…Từ đây về sao anh… hức… muốn làm gì thì làm, tôi không biết. Những món đồ đấy tôi mua bằng những đồng tiền chính bàn tay, mồ hôi… * im lặng một ngồi *…của tôi làm ra, tôi tặng anh vì anh là người con trai mà tôi yêu từ trước đến nay… Vậy mà…. – Em nói đến đây hình như đã khóc òa lên, đôi vai ấy cứ run bần bật.
Tôi thì chỉ biết chôn chân tại chỗ, không biết phải làm thế nào khi thấy một người con gái khóc. Tôi rất sợ, rất sợ phải thấy một người con gái nào khóc đặc biệt là người mình yêu…
Em bắt đầu chạy đi… Ánh sáng vàng của những chiếc bóng đèn điện lòe đi những giọt nước mắt từ trên đôi hàng mi của em, tôi có thể nhìn thấy những giọt nước mắt ấy rơi xuống….
- Này, Bạch Yến… – Tôi cố gọi tên em thật to và chạy theo sau khi em chạy được một đoạn.
Đến đây tôi đã biết được trái tim em và biết mình phải làm gì… Nhưng đôi chân tôi bắt đầu đau nhói lên ở khớp đầu gối, em thì cứ chạy, khoảng cách được tôi rút ngắn nhưng tại sao nó bắt đầu xa vời ra theo thời gian.. Rồi một giây, hai giây, ba giây…
- Yến – Tôi cố gọi theo bước chân của em nhưng vô vọng, người con gái ấy cứ cấm đầu mà chạy chẳng để ý đến trời chăng đất lỡ gì nữa.
Tôi chống tay khụy hẳn người xuống,… chứ muốn đứng cũng không được. Chỉ biết gục cổ xuống nhìn đường phố mà thôi…
- Tâm ơi là Tâm, sao mầy ngu quá vậy nè – Tôi căng não mà đánh vào cái đầu ngu ngốc của mình.
Cuộc đời đúng thật là trớ trêu,… bản thân yêu con gái người ta, con gái người ta yêu mình vậy mà không biết đúng là trên đời này không ai giống tôi cả…
- Hức… bạn trai của em mà yếu đuối thế này à ? – Giọng nói ngọt ngào thỏ thẻ bên tai tôi.
Mùa hoa quen thuộc, đôi chân đấy…
-… – Tôi không nói gì mà đứng dậy ôm lấy em.
Một buổi tối đầy ấm áp và bình yên nơi chốn thị thành ồn ào…
- Hức, người gì đâu mà như cây tre – Em nũng nịu nói khi dìu tôi về khách sạn.. em không chịu cho tôi đi.
- Hê hê.
- Tôi chưa đồng ý đâu mà anh vội mừng.
- Ơ, thế bắt đợi nữa à ? – Tôi chợt giật mình.
- Không.
- Chứ gì ? – Tôi hoảng cả người.
- Kia kìa. – Em chỉ về phía trước mặt.
- JangHe ? - Tôi thấy cậu JangHe đang đứng phía trước.
- Ùm. Cậu ta ở Việt Nam 14 ngày bắt đầu từ hôm nay, trong 14 ngày đó anh phải làm sao cho cậu ta rời bỏ em thì lúc đó em sẽ nhận lời. – Bạch Yến đưa ra điều kiện
Tôi không cần đắng đo suy nghĩ…
- Ừ ! Được thôi – Tôi tin chắc vào khả năng của bản thân mình.
- Ừ, anh cũng mệt rồi, để em dìu về phòng.
- JangHe coi bộ đang đợi em thì phải – Tôi nói.
- Kệ cậu ta, anh lo cho anh kìa – Em chun mũi dễ thương.
- Bỏ xừ, thế này anh thắng chắc rồi nha… hehe. – Tôi cười đểu trêu em.
- Em sẽ đợi.
Từ “ đợi “ làm cho con người tôi cảm thấy an tâm, an lòng hơn bao giờ hết… nó như một niềm tin từ bản thân em đã đặt vào tôi… em đã chấp nhận đánh cược bản thân mình cho tôi…
Bạch Yến dìu tôi đi qua khỏi cái cậu JangHe đấy…
- Yến ! – Tiếng gọi hơi cứng của người bản xứ.
- Mình đây. – Bạch Yến đứng lại theo lễ nghĩa.
- Cậu này quan hệ với cậu thế nào ? – Nói tiếng việt cũng hơi cứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui