Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Bạch Yến đứng lại, em định mở miệng nói gì nhưng tôi lấy tay che cái miệng em lại. Tôi luôn là thế, nói thì phải làm, hành động nhiều hơn nói, bố có dạy một người con mà khi yêu ai đấy chỉ biết nói thì bỏ xừ luôn.- Tôi là bạn trai của Yến – Tôi trả lời với giọng mệt mỏi.
- Không tới lượt cậu phải lên tiếng – Hắn nói giọng xốc xược.
- Chúc ngủ ngon, mình lên phòng thôi – Tôi quay đầu lại nói rồi nháy mắt ra hiệu cho Bạch Yến đi tiếp. Em đóng vở kịch này với tôi khá hoàn hảo. JangHe đứng chôn chân ở đấy nhìn hai đứa chúng tôi bước đi vào khách sạn, mọi người trong khách sạn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khá là kì dị, hình như đó giờ chưa thấy cảnh tượng này bao giờ. Nhanh chóng có một nhân viên nam chạy đến được yêu cầu đưa tôi về phòng nhưng Bạch Yến bảo rằng lên dọn phòng giúp tôi rồi pha nước nóng để tý tôi tắm.
- Hê hê, có cần chu đáo đến thế không ? – Tôi trêu em.
- Lo mà tìm cách đi kìa, cậu ấy không bỏ qua cho anh đâu. – Bạch Yến nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
- Ừ, biết rồi, không sao đâu, em yên tâm đi – Sao mà tôi nói từ “ em “ chẳng thấy chua chát hay lạ lùng ở đâu như mọi khi.
Bây giờ thì từ em nó dễ nói với Bạch Yến lắm. Em đưa tôi lên tận đến phòng, công nhận em đúng là một tiểu thư, sử dụng thang máy một cách thuần thạo. Không biết thế nào trong lúc ở trong thang máy thì chỉ có mỗi hai chúng tôi. Tôi đứng nhìn em, em cũng đứng nhìn tôi bằng ánh mắt âu yếm, cố đứng vững cho người con gái ấy tựa vai vào mình. Cảm giác êm ái, đầy bình yên, lúc này tôi tràn đầy một sức sống mãnh liệt, bây giờ nơi tôi là một chỗ dựa của một người con gái.
- Cố lên anh nhé, em bên cạnh anh ấy – Em ngước lên nhìn tôi và nói.
- Ừ, biết rồi ngốc ơi ^^! – Tôi véo mũi em.
- Đau… híc – Em phụng phịu.
- Hê hê.. – Tôi cười.
- À, tý nữa thì em quên nói với anh mất. Hai chiếc thẻ ấy, một chiếc thẻ sử dụng được trong nước, một chiếc sử dụng ở đâu cũng được. Tài khoản của chiếc thẻ màu đen kia hình như sáu mươi mấy triệu thì phải, còn thẻ còn lại là mười nghìn đô Mỹ đấy chàng. – Em từ tốn nói.
- Hả ? – Tôi giật cả mình đến mức mà nhảy lên, làm cho em phải đứng sang cạnh bên.
- Ngốc quá anh ơi ! Anh sẽ rất cần đấy, cứ giữ lấy mà sử dụng. Tiền đấy do chính em làm ra, mong anh sẽ sử dụng nó – Em cúi đầu xuống nói, hình như em lại sợ cái máu con nhà nghèo, tự trọng, tự ái của tôi nỗi lên.
Tôi thấy thương em lắm, nghĩ lại cũng thấy phải sử dụng nó lúc cần thiết đặc biệt là trong cái thời gian ở cái thành thị đầy náo nhiệt như thế này.
- Ừ, cảm ơn em – Tôi ôm em vào lòng.
- Hihi, ngốc – Em đánh vào ngực tôi.
- Khụ khụ – Tôi giả bộ ho.
- Thôi đi ông tướng, lên phòng nào. – Em chỉ vào cái thang máy.
Theo như em nói thì tôi được sắp ở bên cạnh phòng người tôi yêu luôn nhưng “ cấm lén bén qua đấy, có gì em sẽ qua, bố mẹ… “… thế đấy, rõ là khổ. Bây giờ không phải chỉ đối phó với một mình cái cậu JangHe kia mà phải đối phó với 2 bậc trung niên và mẹ của Bạch Yến.
Tôi và em chia tay trong sự quyến luyến, chẳng muốn xa cách tý nào nhưng do hoàn cảnh phải nhìn người bước đi chứ không khéo để mấy người lớn thấy chuyện này thì hơi bị nguy mà công nhận em gan thật, lúc ở dưới khách sạn dám kè tôi đến tận đây.
Tôi bám vào tường mà đi cho trọng lượng cơ thể ít phụ thuộc vào đôi chân hơn. Cái phòng tối còn hơn gì nữa nhưng cảm giác được sự mát lạnh từ căn phòng của một khách sạn cao cấp.
Tôi vừa bật công tắc mở đèn lên…
- Ế…
- Đứng im.
Nhanh chóng có một người nắm cổ tay tôi kéo về phía trước và va chạm vào thân hình vạm vỡ của người đó, tôi đoán đây là một người con trai và biết cả võ khi… nhanh chóng kéo tôi về phía người đấy trong bóng tối, rồi vặn tay cho thân người tôi xoay lại, tay kia choàng vào cổ tạo thành thế khóa – bẻ của những cảnh sát trấn áp tội phạm, coi bộ rất nhuần nhiễn.
- Ai vậy… – Tôi nói khổ sở khi cái cổ bị đè bằng tay.
-…. – Không có dấu hiệu trả lời.
Tôi bây giờ loạn cả trí lên chỉ biết đang suy nghĩ người đấy là ai mà thôi. Tay trái của tôi bị nắm bẻ vặn ra phía sau, người bị bóp cổ ưỡng về phía trước, chỉ còn đôi chân yếu ớt và cánh tay trái phải được thông thả
- Làm sao đây, khóa thế này có trời mà cứu, không được phải nhanh lên thôi nếu không toi cái mạng. – Tôi nói thầm trong bụng.
Sau đó nhanh chóng đưa cái càm của mình xuống cánh tay đang khóa cổ đối phương, nhanh chóng tôi bước chân phải lên trước, gập người về phía trước, giật người thật mạnh về phía trước cùng với lúc đó cong tay phải về phía trước ngực, chém thật mạnh về phía sau.
- Bụp. – Người ta đấy buông tay trái tôi ra và đỡ cú chặt của tôi.
Xem như cơ bản là tôi thoát được người này nhưng căn phòng tối mờ, tôi chỉ thoát thấy bóng dáng người đấy đang cách xa tôi. Nhìn dáng đứng trong màn đêm rất thong thả, dáng người rất quen thuộc, cao cao….
- Hừ, thích đùa à – Tôi không kêu lên mà lùi về phía sau.
Người đấy chạy tán loạn lên trong màn đêm, bước chân đầy thanh thoát không tạo nên một âm thanh gì gọi là quá lớn, lâu lâu nghe được tiếng bịch. Tôi nhìn theo người đấy chạy cũng khó khăn vì không gian căn phòng hơi bị rộng nhưng màn đêm bao phủ. Loạn tung lên…
- Ấy, gì vậy nè, không gian không phải chật cũng không phải rộng mà làm thế gì vậy ? – Tôi chẳng hiểu.
Tôi cứ cười thầm trong bụng, cứ đứng một chỗ vậy này thì người đấy chạy một hồi cũng mệt, lúc đấy nhảy ra búng một phát cũng té.
- Hê hê, thích chạy thì anh đây cho chạy. – Tôi đứng khoanh tay lại.
Vận tốc ngày càng nhanh lên theo kiểu gì gì ấy, tôi thấy lạ lạ, một tý không phải lâu sau mắt tôi nó mờ hẳn ra, nhìn thấy người đấy khắp căn phòng này.
- Quái gì thế này ? – Tôi lúc này mới hoảng hồn ra.
- Víu. - Tiếng xé gió bên cạnh tai tôi.
- Đệt – Tôi thốt lên…. Một cước đi thẳng lệch vào bên tai trái của tôi trong lúc dụi mắt để nhìn rõ.
Đây không phải là một người bình thường, họ biết cả sự lưu ảnh trong thời gian di chuyển, hiểu rõ về vận tốc để làm cho đối phương phải hoảng hốt, cước pháp thì biết dùng lực, minh chứng rõ ràng là lúc đi qua tai tôi thì tiếng xé gió rõ to nhưng không chạm vào bức tường.
- Thôi, không đùa nữa. – Tôi hụp người xuống
Chạy thật nhanh lại cái tấm màng màu kem để vén cửa số thì…
- Víu – Lại một cú đá nữa.
Số tôi có phúc làm sao, chứ cú đá ấy hết đỡ, may mà nó cũng đi lệch. Tôi ngước lên nhìn thì cái bóng đen đen cao to đang đứng trước mặt của mình. Nhanh chóng lùi người đứng dậy.
- Hừ, muốn đánh chứ gì – Tôi quẹt mũi.
Từ trong bóng tối người ấy đá tôi một cú thẳng về phía trước, tôi nhanh chóng lướt người vào chơi 50/50 với đối phương..
- À, cái chân bắt lấy cái chân – Tôi chợt nghĩ ra khi thấy cái chân trụ của người kia.
Thấy tôi lướt đến người đấy nhanh chóng cong chân lên chuẩn bị quét từ trên xuống, tôi lếch chân trái sang bên trái rồi hụp người xuống thấp nhất có thể kéo theo thân người qua bên trái là tránh được đòn, tôi đốn chân trụ của đối phương.
- Bịch – Người đấy chới với té xuống đất.
- Này thì đánh bố – Tôi cong tay lên chuẩn bị cho người đấy vài đấm.
- Víu – Một cú đá móc ngược lên vào đầu tôi.
- Tổ cha nhóc, ai cho làm bố anh.. ui da – Giọng nói quen thuộc vang lên.
- Tổ chát anh, đau quá đi – Tôi lăn ra một bên sau cú đá móc ngược của anh Tùng.
- Ui… da – Cả hai người đều xuýt xoa cái lưng của mình.
Tôi lếch lại bật công tắc đèn lên, anh Tùng leo lên giường nằm luôn.
- Híc, sao anh ở trong phòng em ? – Tôi cũng nhảy lên nằm thở hổn hển.
- Tối nay cho anh ngủ ở đây nhé ? - Anh ấy cũng thấm mệt.
- Sao vậy ?
- Bé Yến qua ngủ với vợ anh rồi.
- Dạ – Tôi nghe đến đây thì yên tâm hơn.
Tức là em ở bên cạnh phòng và JangHe cũng khó lòng mà qua bên đấy, bây giờ tôi biết lý do tại sao em không cho tôi qua bên phòng kiếm em ấy.
- Tấm rửa gì đi chú em, rồi anh em mình làm ít lon bia.
- Dạ.
Nhà tắm của khách sạn này đúng là cao cấp, nước đã được nhân viên làm nóng theo yêu cầu của người yêu tôi, có cả hoa nữa chứ. Khói bốc lên kèm theo mùi hương hoa dễ chịu.. tâm trạng thoải mái….
- Ê thằng nhóc, nhanh lên, bỏ đói anh à.
- Dạ, vâng – Tôi mê với bồn tắm quên mất ông “ anh rể “ đang đợi.
Tôi bước ra ngoài thì căn phòng được bật máy điều hòa không khí, dễ chịu kinh khủng, tôi chỉ ước ao căn nhà của mình thế này đủ lắm rồi, sướng khỏi phải chê.
- Bia hay rượu ? – Anh Tùng đã dọn thức ăn sẵn dưới đất.
- Dạ, bia đi ạ.
- Ừ ! – Anh ấy đứng dậy đi lại tủ lạnh lấy mấy lon bia ra.
Lúc đấy còn đúng 4 phút nữa là qua một ngày mới…
- Thôi, ăn đi, đồ toàn Yến đặt không đấy.
- Dạ. – Tôi nghe đến đây là thấy vui vui.
Lúc đói bụng ăn gì cũng ngon nhưng cái ông anh rể tương lai này cứ không để tôi yên, cứ đưa ly bia cho tôi như uống nước lã. Cũng may mắn một hồi sau, Bạch Yến bước qua cứu cho tôi. Em ấy nói “ anh mà để bạn trai em say, em cắt cổ như cắt cổ gà “, mặt anh Tùng tái méc ^^!.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, em gấp đồ cho tôi ăn, chị nhà cũng không thua kém, hai anh em tôi thì sướng khỏi phải nói. Không gian rất ấm cúm và vui vẻ. Một lâu sau, em không cho tôi uống nữa, bảo nghỉ cho nên cuộc vui đã tàn.
- Ợ, hay là mình đánh bài tiến lên ăn phở đi.
- Hihi – Em mỉm cười.
- Ok, quất – Tôi ngà ngà say rồi.
- Dạ. – Vợ anh Tùng giống hệt Yến về tính cách.
Không biết ông ấy lấy đâu ra nhanh chóng bộ bài và hình thức chơi là tiến lên và..
- Nếu ăn phở không thì cũng buồn, thôi đánh đôi đi. Anh với “ bạn trai của tiểu thư “ đôi với nhau, tiểu thư và vợ anh là một đôi. – Anh Tùng nhấn mạnh chỗ bạn trai @@!, làm cho Yến ngại, đánh tâm lý đây mà.
- Dạ – Chị nhà gật đầu.
- Và.. thêm nữa… Nếu đội nào thua… Ngày mai đi xuống tỉnh X, tắm biển và tối nay ngủ chung với nhau… Chịu không ? – Anh Tùng đưa ra điều kiện.
- Ơ…. – Tôi đớ cái lưỡi với ông anh.
Vợ anh Tùng cũng khá bất ngờ với điều kiện người chồng đưa ra và thoáng nghĩ rồi gật đầu.. Còn Yến…
- Thôi, em không ngủ với anh đâu. – Em ấy chun mũi.
- Thế có chơi không ? – Anh Tùng cầm bộ bài đứng lên.
- Nếu đội anh thua, làm ô sin cho chúng em 1 tuần, Có dám chơi hok – Bạch Yến cũng đưa ra điều kiện.
- Được rồi. – Anh Tùng nheo mắt với tôi.
- Thôi em không chơi.
- Mầy không chơi, anh không gả Yến ầy. Ok – Anh Tùng phán một câu xanh cả mặt.
- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.
- Dạ,.. dạ… chơi ạ – Tôi nói nhanh để còn kịp.
Cuộc sát phạt bắt đầu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui