Anh Tùng rất chi là tự tin với trình độ đánh bài của mình, cuộc chơi mới bắt đầu mà ông ấy đã cười hả hê và kết quả chúng tôi thua thảm bại dưới tay hai người con gái ấy.- Chỉ được cái miệng gáy như con gà. – Vợ ổng liếc một phát lạnh cả người, đúng là chung một gia đình mà.
- Hihi – Bạch Yến thì che miệng cười khúc khích khi thấy gương mặt ủ rượi của hai anh tôi.
- Chờ đấy. – Anh Tùng nói trong sự yếu ớt bị áp ảo.
Tôi thì im lặng vì biết trình độ đánh bài của mình đi đến đâu nhưng sang ván hai, ván ba tôi là cứu nguy trong thấy khi tới nhất liên tục còn ông anh rể trời đánh kia chỉ được phát chém gió, toàn về cuối hai người con gái xinh đẹp kia.
- Ôi trời, bắt bồ nhầm mất rồi, kiểu này làm ô sin cho người ta một tuần – Tôi nói trong bụng và thầm thở phào.
Ngoài bức màn cửa sổ đã được vén lên, chúng tôi có thể nhìn thấy được những ánh sáng đèn từ những căn nhà cao chót vót của cái thành thị đầy ồn ào, một đêm không ngủ nơi đất khách. Đánh tầm 20 ván, tỉ số không nghiên về bên nào cả, dù có thắng thì khoảng cách rất là nhỏ. Cực khổ ghê,… Tôi và anh Tùng đã ngà ngà thấm bia vào trong người nên bại trận tại chỗ khi nào không hay luôn… Kết quả sáng ra thế này.
- Aaaaaaaaaaaaaaa – Tôi la lên.
- Bbbbbbbbbbbbbbb – Anh Tùng cũng hoảng người.
- Haha – Tôi và ông ấy nhìn nhau rồi ôm họng cười.
Khuôn mặt của ông ấy được ai vẽ rằn vẽ ri, còn hai người chúng tôi lúc ban đầu thì nằm ở tư thế ngồi ôm nhau mà ngủ, kinh khủng vừa gì.
- Cười gì ? – Một câu nói cùng 1 lúc 2 người nói.
- Haha, mặt anh ai vẽ gì lên đấy – Tôi ôm bụng té ra mà cười
- Mặt em cũng có khá hơn gì đâu – Ông chiu mày nhìn tôi.
- Hihi. – Tiếng cười khúc khích từ chiếc bàn.
- Hài, hai em làm đúng không ? – Anh Tùng bước lại hỏi tội hay người con gái ấy.
- Em vô tội. – Vợ anh Tùng chối ngay.
- Em không có tội, hihi – Bạch Yến làm ra vẻ hiền lành.
Hai anh em tôi đành cứng họng mà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt “ mèo “, bước vào trong đấy nhìn vào gương khuôn mặt của mình cũng té ngửa ra, không biết nên cười hay nên khóc đây. Xong xuôi bước ra ngoài thì hai người con gái xinh đẹp kia đã dọn sẵn thức ăn, tôi thấy khói từ tô phở bốc lên, mùi thơm nồng nàn.
- Nhanh đi anh. – Bạch Yến xưng hô như thế trước mặt người anh của mình làm cho tôi có chút lúng túng và lo âu.
- Ừ ! – Tôi treo cái khăn lên.
Sáng sớm đã có người chăm lo thế này thì sung sướng khỏi phải nói, tô phở nóng, mùi vị ăn rất ngon.
- Phở ở đây ngon thật – Tôi xuýt xoa khen.
- Sao ngon bằng vợ chú nấu chứ, ngon khỏi chê – Anh Tùng nháy mắt với tôi.
- Cái anh này. – Bạch Yến lừ mắt một phát.
- Hê hê . – Coi bộ anh Tùng đã biết tình hình giữa hai đứa tôi thế nào rồi. Ông ấy còn trêu dài dài chứ không phải đến đây rồi thôi.
- Dạ, vâng ạ. – Tôi trả lời một cách xúc tích.
Ăn xong buổi sáng chúng tôi vừa bước ra khỏi phòng thì gặp JangHe đang đứng tựa vào tường, chắc chắn là đang đợi Bạch Yến.
- Anh Chị xuống nhà dưới trước nha hai đứa – Anh Tùng nói rồi nháy mắt với tôi.
- Dạ – Hai đứa đồng thanh trả lời.
Cái cậu JangHe đấy cũng gật đầu chào vợ chồng anh Tùng nhưng nhìn họ tình cảm không được thân thiết lắm, xem như tỉ số bây giờ đang nghiên về phía tôi nhưng cuộc đời này không thể nói trước được điều gì cả.
- Chào cậu – Tôi lên tiếng thể hiện người lịch sự.
-… – Im lặng không trả lời.
- Đi thôi anh. – Bạch Yến nhìn tôi nói.
- Yến, đứng lại. – Như là hạ lệnh.
- Gì cơ ? – Tôi hỏi
- Tôi bảo Yến chứ không bảo cậu ? – Nhìn khuấy sao vào đôi mắt của tôi.
- Cậu không có quyền gì cả. – Tôi chơi lại ngay.
-….- JangHe đơ họng nhưng khuôn mặt vẫn điềm tỉnh.
- Bạn mới là người không có quyền, bạn biết gì về quan hệ của mình và Bạch Yến mà bảo mình không có quyền ? – Trừng mắt ra hỏi tôi.
- Mình không cần biết. – Tôi nói hắt ra rồi nắm tay Bạch Yến bước đi.
- Nguyễn Minh Tâm, cậu cẩn thận đấy. – Hắn nói rõ to từ phía sau lưng.
- Hừ, ta sợ mi à, có ngon làm cho ta xem đi – Tôi nói thầm trong bụng.
Bước vào trong cầu thang..
- Sao hôm nay anh gan thế. – Em tủm tỉm nhìn tôi cười.
- Hehe, có gì mà gan với không gan. Bình thường. – Tôi thản nhiên đáp.
- Dạ. – Em nói xong rồi tựa vào vai tôi.
- Hả ? – Tôi như không tin vào lỗ tai của mình.
- Dạ ? – Em thẫn người nhìn tôi.
- À, không gì, hehe – Tôi gãi đầu cười trừ.
Thật ra trong lòng vui lắm, vui khôn xiết chứ chẳng đùa, vui vì chữ “ dạ “ ấy. Một người con gái yêu thương mình mà nói chuyện với mình mà “ dạ “ thì chắc chắn rằng tình yêu đấy đã đủ, yêu thương đã đầy. Một chữ “ dạ “ thôi nhưng đủ làm trái tim của người con trai xao xuyến, đủ làm cho yêu thương khôn xiết.
Lại một ngày mới bắt đầu bằng những thứ đầy tốt lành, chắc có lẽ đồ em mua cho tôi sài toàn đem lại may mắn cho tôi thì phải. Bước xuống khách sạn đã thấy hai nhà đang nói chuyện với nhau rôm rả, có cả những nhân viên đứng kề bên. Tôi và Bạch Yến đành bỏ cái vụ khoác tay ra chứ không sẽ có chuyện gì đến gia đình em. Theo sự quan sát về thái độ của hai gia đình, tôi chắc rằng có một sự ràng buộc nào đó. Ràng buộc tình yêu của em dành cho JangHe.
- Chào bác – Tôi cuối đầu chào từng người.
Bạch Yến không nói câu chào mà cuối đầu chào theo tôi, có lẽ em muốn gửi thông điệp ngầm đến hai vị khách ấy. Họ là những người thành công trong giới kinh doanh nên chắc rằng những hành động giao tiếp ấy họ sẽ biết.
- Đợi cháu nó xuống rồi đi luôn – Người đàn ông kia nói với bố Yến.
- Vâng.
Chúng tôi đứng đấy tầm 10 phút sau thì JangHe bước xuống, mới đây mà đã thay bộ đồ mới, cậu ấy mặc bộ đồ vest trong chững chạc rất nhiều, ra dáng một người tri thức. Còn tôi cũng đâu thua kém, đúng là em chọn đồ cũng biết lựa thời thế nữa.
Lần này có lẽ nhẹ nhàng hơn, tôi, em và vợ chồng anh Tùng đi một chiếc xe, may mắn thay anh Tùng lấy đâu ra chiếc xe ô tô màu đen 4 chỗ. Đúng là tôi ăn ở có phúc thì có khác. Tôi và Yến ngồi đằng sau nhưng không dám tình tứ khi có ông anh hai ngồi đằng trước, thấy thế anh Tùng bá đạo không kém hai ông anh nhà tôi đâu nhé.
Bạch Yến lại tựa vào vai tôi ngủ và tôi cũng chìm vào giấc ngủ ngon lành, không khí mát mẻ trong chiếc xe, mùi hương hoa ngọt ngào của mái tóc em, kèm thêm sự ấm áp từ cơ thể của người con gái đang tựa vào tôi, làm một giấc ngon lành đến mức mà đến nơi anh Tùng phải đánh thức hai đứa.
- Ôi, tình tứ quá, anh chị cũng thua- Anh Tùng lại trêu.
- Cẩn thận em đấy – Em lại lừ mắt
Vừa bước xuống xe, em đã chạy đến trình diện với hai gia đình, hình ánh mắt quyến luyến với tôi thấy cũng tội nhưng chẳng biết làm gì bây giờ. Đáng lẽ hôm nay bốn người chúng tôi tách nhóm ra đi chơi nhưng bị ám bởi những con người đằng kia trừ bố mẹ của em.. Hê hê.
Tôi và cặp vợ chồng anh Tùng bước lại chỗ đấy…
- Mình đi thôi. – JangHe lên tiếng.
- Ừ. – Người đàn bà ấy đáp.
Đáng lẽ tôi được đi nhưng…
- Theo con bạn này nên ở lại. – JangHe lên tiếng.
- Ơ – Tôi thốt thầm trong bụng.
- Tại sao ? – Bạch Yến hỏi cậu ta.
- Bạn ấy là trẻ con, với lại mình đi công việc chứ đâu phải đi chơi. – JangHe nhìn Bạch Yến mà nói.
Tôi muốn nhảy vào mà đấm vào mặt hắn cho đã tay, tôi trẻ con chắc hắn giờ này còn cầm bình sữa mẹ mà uống, nói mà không biết nhìn lại bản thân. Thật sự lúc đấy tôi chẳng nghĩ ra kế sách gì để đối đáp nhưng nhất quyết phải kiếm một lý do thích đáng để đi cùng họ, tôi không muốn rời xa Bạch Yến, không yên tâm để em đi với hắn… nhưng chẳng có cách nào…
- Bác định sao này cho Tâm quản lý công ty ở Nhật, cậu ta có thể đi theo không cháu ? – Bố Bạch Yến lên tiếng, nhìn thẳng vào khuôn mặt của JangHe.
- Dạ, được – Sụp đài ngay.
Tôi thì hả hê trong bụng…
Trên con đường đi, Bạch Yến tỏ ra rất yêu đời không còn nét lạnh lùng thường thấy nữa, em đi thấy chỗ bán nón đang bằng lá lạc, chạy nhanh vào mua hai cái, em một cái tôi một cái, đội cho tôi nữa cơ, nhìn mặt JangHe hầm hầm mà tôi vui trong bụng. Anh Tùng cũng thấy vậy, chạy lại mua cho hai vợ chồng luôn, thế là bị em trêu ột trận.
Chúng tôi đi bộ ven con đường lộ lớn cạnh biển ( chưa vào biển ), một lát sau khuất khuất kia là một cái resort to lớn. Và tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối phó với những trường hợp xấu nhất mà hắn sẽ đem lại. Từ lúc đi từ kia đến đây hắn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt lầm lì, chắc có vẻ khinh bỉ tôi lắm vì hắn cứ nghĩ tôi dựa dẫm vào Yến và bác trai…