- Bạn cứ về khách sạn đi, để Tâm về với mình. – Như xưng hô như thế chắc rằng có chuyện “ ngầm “ xảy ra rồi.
- Cậu nói như đùa, Tâm đi với tớ thì phải về với tớ – Bạch Yến cương
nghị.
- Tùy. – Như nhìn tôi rồi nói.
Tôi đứng trân người ra đấy cho hai người con gái họ “ cãi “ nhau chí chóe lên. Ai cũng đẹp, ai cũng xinh, ai cũng thông minh cả và “ choãng “ nhau thì toàn là “ ám khí “ đầy sắc bén lợi hại, đó là ưu điểm của một người con gái thông minh. Họ chẳng cần sử dụng vũ lực hay là những câu nói nặng đâu, chỉ cần một ánh mắt hay một cử chỉ nào đấy thôi. Tốt nhất đừng nên va chạm với những người con gái đấy… Nhưng giờ đây hai người con gái thông minh đang bất đồng ý kiến và một thằng con trai khù khờ như tôi lại là người trung gian mới chết ây chứ.
- Đi theo ai ? – Cả hai cùng rằng giọng
Ớn hết cả người, đúng là lúc thì diệu dàng, ngoan hiền như một con mèo con nhưng lúc thì lại trở thành Ón của Li Chua. Ôi trời ạ.
- Đi…. đi ra đón taxi về. – Tôi đáp.
- … – Hai người họ không nói gì cả, nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ.
Tôi chợt thấy lạ, từ một ánh mắt đầy những ngọn lửa căm hờn thì giờ trở nên thỏ con ngay, long lanh trong sáng.
- Gì ? – Tôi lắc nhìn cả hai người.
Mấy người đi ra vào resort cùng với nhân viên ỏ đây nhìn ba đứa chúng tôi như những loài động vật quý hiếm, hai người con gái xinh đẹp hai bên nắm tay một thằng con trai.. Trái hay phải…
- … – Em không nói gì cả, chỉ lắc đầu rồi mỉm cười ngọt ngào.
- Xin mời. – Như thì chợt cười rõ to rồi đưa tay ra vẻ ý thách thức dọn đường.
Dù tôi có ngu ngốc đến bao nhiêu cũng đủ hiểu hành động của hai người con gái này, trong suy nghĩ của họ chắc rằng tôi không biết nơi trốn thị thành này thì làm gi biết đường về nhà chứ. Nói thật tôi không biết đoán taxi ở đâu trong cái con đường biển này. Cái miệng hại cái thân.
- Lỡ dạy rồi con ơi – Ở một nơi nào đó cao thật là cao, cao tít gần ngay quả mít ^^!.
- Hừ, dám trêu tớ hãy xem lợi hại của ta đây. – Tôi nói thầm trong bụng.
Và…
- Thôi, tớ về với Yến, cậu về trước đi – Tôi nhìn Như rồi nói.
Vừa nói xong câu, đâu đó trên khuôn mặt của người con gái ấy có sự thay đổi sắc thái biểu cảm, từ vui vẻ khi trêu đùa cùng tôi thì tự dưng khuôn mặt rũ rượi, mang một nét đượm buồn đầy ưu sầu. Tôi nhìn thấy cũng thấy thương thương làm sao. Bỗng em buông từ từ đôi tay lạnh giá của mình ra, hơi ấm của đôi tay Như đã biến mất, đôi bàn tay ấm áp ấy dần rời khỏi cơ thể tôi. Bỗng chợt cảm nhận được có một sự mất đi nào đó ở đây, có một thứ gì đó bỗng chốc tan biến,.. cảm giác ấm áp mà Như đem lại đã biến dần.. biến dần… Tôi cảm thấy lạnh lẽo dù đôi tay của Bạch Yến đang nắm lấy tay tôi. Sau khi nhìn tôi, Như nhanh chóng bước đi lại chiếc xe rồi mở cửa bước vào, tôi đứng người nhìn theo em…. Chiếc xe lao nhanh vút theo những cơn gió.
- Thôi, về khách sạn thôi anh. – Bạch Yến rung tay tôi.
- À,.. ừa - Tôi quên mất giờ tôi đã là bạn trai của Bạch Yến.
“ Khùng, kệ người ta đi quan tâm làm gì, cậu ấy cũng về nhà mà, cũng gặp nhau mà. Sau mầy tự dồn vào ngõ cụt vậy nè Tâm, giờ đã làm bạn trai của Yến thì lo mà chăm sóc cho con gái người ta kia kìa, lo mà tìm cách giải quyết JangHe đi kìa. “ – Tôi nói thầm trong bụng để xua tan đi những cảm giác đầy lỗi lầm về Như.
Buổi chiều hôm nay không nắng cũng không mưa, ánh nắng trưa bị dập tắt bởi những đám mây dày đặc trên bầu trời hình như sắp mưa thì phải những cơn mưa đầu năm. Hai chiếc nón mà lúc nãy em mua để quên mất trong khách sạn rồi.
- Làm gì mà buồn vậy anh. – Em vẫn nắm tay tôi, mùi hương hoa của người làm cho tôi cảm thấy bị quyến rũ. Em tựa vào vai tôi.
- Ngốc ! Buồn đâu mà buồn chứ . – Tôi đánh nhẹ vào trán em.
- Ui, đau em. Híc – Em nhõng nhẽo.
- Hehe. – Tôi bật cười với vẻ mặt của em.
- Nhớ đấy ! – Em lè lưỡi trêu tôi.
- Ừ, ừ nhớ ^^!. – Tôi nhăn mặt với vẻ ngốc nghếch của người con gái thông minh này.
Vừa thanh bình yên tĩnh trên con đường biển, chúng tôi cũng vừa bỏ qua cảnh vật xung quanh mọi người đang rất đông và ồn ào. Dường như tôi chỉ cảm giác được xung quanh nơi này chỉ có tôi và em..
- Trả trách nhiều người hay bảo khi có em bên cạnh tất cả mọi thứ trên trái đất này đều thuộc về mình, vì có em là có tất cả. – Tôi cảm nhận được hương vị ngọt ngào của tình yêu.
- Cạch – Tôi nghe được tiếng đấy và có một thứ ánh sáng trắng lóe bên mắt phải của tôi.
- Hehe. – Một giọng cười của người đàn ông
Giọng cười ấy bỗng nhiên làm cho hai đứa tôi thoát khỏi sự mơ màng về sự đẹp đẽ của tình yêu, tôi hơi tức khi bị người ta phá đám khi đang lơ lửng ở những tầng mây.
- Hello, sorry for bothering two grandchildren – Ông người Tây đấy nói.
Tôi chợt bất ngờ vì người này nói tiếng anh như gió tôi nghe được tiếng có tiếng không. Đúng là dân dốt tiếng anh có khác, nghe người ta nói tiếng anh mà phát nghiện nhưng cũng chẳng biết đáp lại thế nào, nghe được nhưng không hiểu được đành thù đầu ngu ra đấy. ^^!.
- Yes, sir nothing – Bạch Yến mỉm cười nhẹ rồi trả lời.
Người đàn ông Tây, Tàu kia cười rõ to kế bên người vợ của mình, ông ta đã chụp hình ảnh tình tứ của tôi và em lúc nãy, bằng chứng là đưa cho chúng tôi xem tấm hình vừa rồi. Công nhận một điều hai đứa chúng tôi làm nên một tác phẩm tuyệt đẹp. Giữa khunh cảnh mơ màng, trong xanh của nước biển, hiền dịu của bầu trời chiều tà những cơn gió biển thổi thoáng qua, những chiếc lá xào xoạc, trên con đường đông đúc có một cô gái xinh đẹp đầy mảnh mai đang tựa vào đôi vai rắn chắc của một chàng trai, nàng nắm tay chàng bước đi trên con đường phố…
- You tow look good together too, more photogenic photographed. – Ông Tây đấy nói chuyện với em rồi phát ra rõ cười to, đưa một ngón tay lên làm kí hiệu Number One.
Bạch Yến chợt mỉm cười rồi đáp.
- So yes thank you.
Bạch Yến lấy chiếc điện thoại của mình ra, hai người họ làm gì đấy khoảng một thời gian không lâu rồi nàng lại cất nó vào túi quần của mình
- Thank you.
- Pay nothing to go here, two kids goodbye see you – Ông Tây nói rồi nắm tay người vợ bước đi.
Nàng vui vẻ vẫy tay chào họ và chúng tôi tiếp tục hành trình, đi qua một đoạn đường vắng em lấy ngay cái điện thoại ra xem, không biết em cài đặt khi nào mà tắm ảnh vừa rồi đã làm màng hình chính cho chiếc điện thoại. Nhìn cũng đẹp và trong sáng, em cứ cầm nó ngắm hoài, tôi cứ cho rằng ngốc nhưng khi nhìn thấy thế cũng chợt mỉm cười không biết lý do, cười một cách điên cuồng.. Đúng là tình yêu
- Đẹp quá anh nhỉ. Hihi – Em nói xong rồi tự mỉm cười.
- Ừa, ngốc ! – Tôi cứ thích kêu em bằng ngốc.
Hai đứa chúng tôi trở về khách sạn rồi mà chưa thấy họ trở về, nghe lời nàng tôi đi tắm rửa cho sạch sẽ, thay đồ, còn em thì đi mua đồ ăn cho tôi ăn. Khi tôi bước ra khỏi nhà tắm thì nàng đã dọn đồ ăn sẵn dưới đất ( do tôi nói ngồi dưới đất cho nó mát ^^! ).
- Nhanh lên anh, đồ ăn nguội hết rồi này. – Em thúc tôi.
- Ừ, anh đến đây. – Tôi vắt cái khăn lên.
Ôi thôi em mua đủ thức đồ ăn cả, món nào cũng thơm ngon hết, nhìn mà phát thèm. Không khí ấm áp của một gia đình nho nhỏi hiện lên, tôi cảm giác một sự hạnh phúc không hề nhỏ và chắc Bạch Yến cũng thế vì suốt buổi em tủm tỉm cười…
Ở đâu một nơi khác, trong một căn nhà to lớn ở một khu vực ven biển, từ cánh cửa sổ của căn phòng ấy nhìn ra có thể thấy ngay sóng biển đang dạt dào, ấy vậy mà cô gái xinh đẹp kia lại chốn ở một góc phòng cùng con gấu. Căn phòng tối om khi bốn bề đều là bức tường, chỉ có cánh cửa sổ nhưng nó cũng bị đóng lại và che rèm.
- Tại sao chứ… hức… tại sao – Tiếng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng cùng với tiếng khóc đầy uất ức.
- Tại sao anh cứ… hức… buông tay… hức.. em ?
- Tại sao người… hức. Anh chọn không phải là em ?
- Huhuhu…. – Tiếng khóc nghẹn trong cổ họng đầy ưu sầu làm cho lòng người phải thắt đắng lại.
Người con gái xinh đẹp ấy cứ tiếp tục khóc trong vô vọng, khóc trong sự “ thất bại “ của tình yêu. Những hình ảnh giữa anh ấy và người con gái đấy hiện về trong tâm trí, những kí ức thật đẹp. Nước mắt cứ tuông trào, ngày càng nhiều hơn… Như khóc không biết mệt mỏi, trái tim của Như giờ đây xem như đã bị đóng băng. Một cái buông tay thôi mà… Đủ để người con gái ấy khóa trái tim mình lại một lần nữa…
Tình yêu là một con dao hai lưỡi…