Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Tôi nằm đấy vẫn không có tý phản xạ gì, giống như một người đang mê vào giấc ngủ ngon lành để xem Như thế nào. Chẳng biết tại sao tôi lại làm thế nhưng tấc cả đều do linh cảm của mình mách bảo.
- … - Như không nói gì nữa, vẫn nắm lấy chặt đôi bàn tay của tôi.
Một khoảng thời gian lâu sau hình như không thứ tiếng động gì cả, ngoài những tiếng khe khẽ bên ngoài bệnh viện lọt vào căn phòng lạnh của tôi. Tôi giả vờ xoay người sang cũng không có một tý động tĩnh từ Như, hé mở từ từ đôi mắt ra thì nàng đang yên giấc ngủ ngon. Khuôn mặt hiền lành, dịu dàng của người con gái vẫn còn đấy, lúc ngủ chẳng khác nào con mèo.
- Ơ, giờ này mà ngủ rồi, đúng là heo – Tôi nói thầm trong bụng.
Cái đầu của tôi lúc này bỗng trở nên thanh tĩnh, không có những thứ tạp nham lúc nãy. Kỳ lạ thật. Tôi định trêu em nhưng nhìn cách ngủ chắc là mệt mỏi lắm. Ừ thì đúng rồi, mỏi lần tôi bệnh, ốm đau người phải nói cực nhất là những nàng chứ có ai khác đâu. Lúc này là Như.
- Hài, lúc trước thì không ai yêu, cái đùng cái hai người này yêu mình – Tôi lấy tay khỏ vào cái đầu đang đau nhói của mình.
Đúng là cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì cả.
Tôi nhìn qua cách cửa hơi mờ mờ do kính gây ra, thấy những chiếc đèn sáng lên, chắc là tối lắm đây. Tôi lần nào nằm bệnh viện cũng được nằm ở trên lầu và riêng lẻ một phòng, điều này làm cho tôi cảm thấy khó chịu và mất tự do, nhưng đâu biết rằng giờ này mà nằm dưới kia có khi cái đầu của tôi bị nổ tung không chừng. Một lát sau có bác sĩ đi vào khám cho tôi, không những một người mà tận 2 người cùng với y tá. Tôi ra hiệu ấy người đấy có người đang ngủ. Đúng là tôi con ông cháu cha ^^! Nên mới được đặc cách thế này, bây giờ nghĩ lại thấy số mình sung sướng thật chứ chẳng đùa.
- Cháu thấy thế nào rồi ? – Bác sĩ hỏi tôi thật nhỏ để cho người con gái kia yên giấc ngủ.
- Dạ, đầu hơi đau, có khi đau nhói ạ. – Tôi đáp.
Mấy cô y tá thì ghi chép, một cô thì lấy ống tiêm ra chuẩn bị sẵn đồ nghề.
- Có cảm thấy đầu nặng đau phía sau gáy chỗ đốt sống cổ thẳng lên không ?
- Dạ không ạ,chỗ nào cũng đau, giống như một người bị tiêm thuốc ngủ mê mang rồi thức dậy bị choáng – Tôi đáp.

- Ừa, cháu ăn gì chưa ?
- Dạ chưa.
- Thế làm sao tiêm thuốc đây.
- À mà cháu ăn rồi. – Tôi đãng trí mất rồi, vừa nãy Bạch Yến mới móm cháo cho ăn.
- Ừa, nãy bạn cháu cũng có bảo ăn rồi – Bác sĩ vừa nói vừa lấy tiêm từ phụ tá của mình.
Thời đó làm gì tiêm thuốc tê mà khỏi đau như giờ, mỗi lần tiêm thuốc thấy hơi sợ, sợ đau quá cắn phải lưỡi thì chết tôi.
- Aaaaa – Tôi cắn răng mà thốt thầm.
Họ đi ra mà tôi quên hỏi bệnh tình của mình thế nào rồi, không biết có bị chấn thương sọ não không nữa. Mới tiêm thuốc vào có hơi mệt trong người. Như đang ngủ rất ngon lành, em nằm tựa đầu lên chiếc giường của tôi, bàn tay vẫn nắm lấy đôi tay của tôi và nãy giờ tôi không buông ra.
- Xinh thế – Tôi có chút rung động với vẻ xinh đẹp của nàng.
Con trai mà, đố ai có một người con gái ngủ cạnh bên mà chịu nằm yên chứ. Tôi xoay người sang bên em đang ngủ, vuốt mái tóc đen huyền óng ả của người con gái ấy. Cảm giác rất ư là thích thú. Từ nhỏ đến lớn mới được nghịch tóc của con gái mà ^^!. Mái tóc mềm mại, óng ả. Vuốt đến đâu bàn tay đi đến đấy chẳng khác nào đang sờ vào một dòng thác nước đang chảy. Nói chung nghiện.
-… – Có ai đó đang trố mắt ra nhìn tôi.
Còn tôi thì đang chăm chú nhìn mái tóc của người đấy mà vuốt cho đã bàn tay ^^!.
- Này, mới gội đầu đấy. Tay sạch không ? – Bỗng giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Tôi chợt giật nảy mình rút tay ra như một phản xạ của thằng ăn trộm.

- Ờ, sạch, sạch – Tôi vội vàng trả lời.
- Hừ. – Em ngốc đầu dậy rồi vuốt mái tóc sang một bên, vuốt từ trên xuống. Giống như mấy cô siêu mẫu quảng cáo dầu gội trên tivi vậy.
- Đẹp thật – Tôi nói thầm trong bụng.
- Ăn gì chưa ? – Em hỏi cọc lóc.
- Ăn rồi. Còn cậu.
- Rồi.
Im lặng không nói gì nữa, cũng chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái mà đi vào nhà vệ sinh luôn.
- Đúng là con gái – Tôi nói thầm trong bụng.
Một lát sau bước trả ra, vẫn không nói năng gì cả, một mạch bước đi ra khỏi phòng mà chẳng nói với tôi là đi đâu hay đi về gì cả.
- Ơ, hôm nay ăn trúng phải gì vậy, sờ có tý tóc mà vậy đó. – Tôi bực tức.
Càng bực, càng tức, máu càng lưu thông nhanh hơn làm cho cái đầu tôi nó bắt đầu đau như bị giật thần kinh vậy. Nằm thiu thỉu vừa ngủ thì cánh cửa mở toang ra, bọn bạn cờ hó của tôi bước vào nhí nha nhí nhố nhưng Mai làm hiệu ọi người im lặng vì đây là bệnh viện nếu không muốn bị đuổi ra sớm. Mà tôi thấy là lạ tầm này cũng hơn 20h sao chúng nó vào được tận đây để thăm tôi nhỉ.
- Ê, sao mà đập đầu vào tường tự sát vậy mày – thằng Tùng cờ hó trêu tôi.
- Chắc thất tình – Bà Huyền chậc lưỡi.

Thế là người đám chúng nó lắc đầu, Như với Bạch Mai thì mỉm cười nhẹ ra vẻ phong trào thôi. Chúng nó hỏi thăm tôi, rồi nói lý do tại sao té, tôi nói dối :
- Sáng ra, tao thức dậy, bước xuống giường thấy có bóng ma ngoài cửa sổ nên chổng vó té chứ có gì đâu. – Tôi khoác tay nói ra vẻ ta đây không có gì.
- Haha – Bọn chúng ôm bụng mà cười một cách “ tế nhị “
Làm cho tôi đây bách nhục chứ đừng đùa.
- Sợ ma.
- Già cái đầu.
-… bla bla…
Đành im lặng mà nhịn nhục với đám bạn trời đánh này.. Chỉ có..
- Khỏe chưa cậu ? – Bạch Mai nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến rồi hỏi.
- Đỡ rồi cậu, hehe – Tôi vừa trả lời vừa xoa đầu.
Nụ cười, cùng với lời nói vẫn khi nào của một thằng con trai như tôi đủ làm cho ai đó cảm thấy bớt lo lắng, cảm thấy an lòng. Tôi đâu có biết điều đó, một nụ cười của tôi đổi lại biết bao nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt của em. Thấy tôi xấu, con nhà nghèo vậy chứ có giá lắm chứ chẳng đùa tý nào đâu ^^! ( hoang tưởng tý :v ).
Nói chuyện bla bla tý, Như bảo mọi người phải về, khuya rồi, bệnh viện sắp tắt đèn cho bệnh nhân ngủ. Mấy người họ vội vàng chào rồi bước đi về còn học bài để ngày mai đi học. Bạch Mai bảo tối mai lại qua thăm tôi…
Sau khi tiễn khách xong, trong phòng lúc này chỉ còn tôi với Như, hai người không nói gì cả. Nàng lấy mấy trái cam ra, lột vỏ rồi đưa cho tôi ăn.
- Nhức đầu sao mà nhai hả ? – Tôi định trêu lại.
- Tớ quên, tớ xin lỗi. – Em cúi đầu nói.
- Ơ.- Tôi chỉ đơ miệng nói được một chữ luôn với thái độ của em.

Em không nói không rằng gì nữa. Đứng dậy vắt cam vào ly một cách tinh tế vào chiếc ly nhỏ rồi bỏ một ít đường cát nhiễn đưa cho tôi uống. Tôi cầm lấy và uống, đâu đó có sự xót xa ở trong lòng. Tôi dâng trào một cảm giác thương cho người con gái này quá, tôi biết rõ Như yêu tôi lâu rồi mà tại tôi không để ý đến cảm giác của người con gái ấy. Tôi cảm thấy mình có lỗi biết bao nhưng trái tim của tôi đã chọn Bạch Yến rồi thì biết phải làm sao cho ra lẻ bây giờ. Tôi chỉ mong Bạch Yến giờ này đi đâu thì hãy về ngay căn phòng tôi nằm bệnh nhanh đi, đừng để cái thương hại ấy tồn tại nữa, tôi xiêu lòng mất.
- Yến đâu cậu ? – Tôi nhắc đến người con gái tôi yêu trước mặt người con gái yêu tôi.
Không biết do đầu tạo 16 năm nay chẳng có ai yêu hay sao ấy, tự dưng có người yêu nên tôi chẳng biết vấn đề này. Chỉ cần một câu hỏi có 3 chữ như thế đủ để một người con gái xinh đẹp, có vài anh chàng đang đeo đuổi phải đau nhói trong tim. “ Đi với em đừng nên nhắc người yêu với em “.
- Không biết – Vẫn cách nói chuyện không đầu không đuôi ấy.
Như bước ra khỏi phòng đi đâu đấy, một lâu sao thì đèn phòng tôi tắt hẳn chỉ có cái máy điều hòa hay cái máy quạt gió hút nóng ra ngoài của bệnh viện là chạy tè tè. Chán phèo nhắm mắt ngủ.
- Này, thức dậy uống thuốc đi rồi hẳn ngủ. – Như đẩy tôi vậy.
Tôi nghĩ thầm trong bụng trêu em cho đỡ tức, vội vàng bật dậy nhanh người dậy… Như thì đang khom người xuống để xem tôi đã ngủ hay chưa mà không thấy trả lời thì.. cùng với lúc đó.
- Cạch – Cánh cửa mở ra, đêm tối trong căn phòng.
Một người đứng trước căn phòng nhìn vào chiếc giường có hai người trong đêm tối. Còn ở chiếc giường… Do tôi bật dậy nhanh, với tốc độ.. môi kề môi thế là hôn. Tôi nói thật chứ tình thế éo le còn hơn phim Hàn chứ chẳng đùa. Nữa khóc nữa cười. Bạch Yến đứng chân người đấy ra nhìn tôi và Như đang hôn nhau. Còn tôi và Như ai cũng trố mắt ra nhìn nhau trong khi đó đôi môi của hai người chạm vào nhau. Tôi lúc đấy chưa biết Bạch Yến đứng ở ngoài nên có thoáng chút bỡ ngỡ với hương vị ngọt ngào từ đôi môi của người con gái kia. Như chợt giật mình đứng dậy quay sang chỗ khác vì rõ ràng hơn ai hết em biết có một người con gái cũng đang đứng ngoài cửa…
Tôi rõ điếng hồn khi nhìn thấy Bạch Yến nàng đang đứng ngoài cánh cửa và dù trong phòng dù đêm tối không có một ánh đèn nhưng đủ nhìn rõ những gì giữa tôi và Như. Đôi môi tôi còn hương vị ngọt của đôi môi người con gái. Cảm thấy vừa ngọt nhưng vừa đắng. Éo le chẳng khác gì một bộ phim Hàn Quốc có kịch bản sẵn nữa.
Vào lúc nào không vào, chọn lúc… Ông trời tài thật. Như dù nàng tài giỏi đến đâu cũng chỉ biết rục mặt xuống, còn Bạch Yến nàng vụt chạy đi mất, tôi phải làm sao giờ ?
- Chạy theo đi, tớ xin lỗi. – Như nói trong sự nhỏ nhẹ nhất, chẳng khác nào một đứa trẻ lên ba.
Tôi nghe theo lời em, dù đầu đang đau nhưng vẫn cố chạy theo Bạch Yến dù chưa tìm gặp đôi dép ở đâu. Chạy với tốc độ bàn thờ, hành lang của bệnh viện trống trải hơn nhưng Bạch Yến chạy nhanh thật, tôi nằm ở lầu hai của bệnh viện. Chạy đến lầu mới thấy Bạch Yến đang thất thần nắm tay giữ chắc vào tay vịn của cầu thang. Sao ông trời nỡ đối xử ác với tôi thế, à không với Bạch Yến. Hai đứa tôi mới yêu nhau chưa được bao lâu mà đã xảy ra từ chuyện này đến chuyện kia. Đúng là đời không như mơ, tình không như thơ mà.
Còn ở đâu đó trong căn phòng bệnh viện..
Sau khi cánh cửa vội đóng lại, đôi chân của người con gái xinh đẹp ấy đứng không vững nữa rồi, bỗng té khụy xuống. Cuộc đời thật trớ trêu con người ta…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận