Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Không thế lạnh lẽo của bệnh viện kèm với sự tĩnh lặng đột ngột của đêm khuya đen tối. Người con gái ấy đang đứng chỗ cầu thang, tôi thấy được đôi vai của em ấy cứ run bần bật, dù tiếng khóc không thành tiếng nhưng tôi biết rằng nỗi đau khổ của người con gái ấy da diết đến chừng nào.
Tôi lặng lẽ bước lại, ôm lấy người con gái ấy từ phía sau, một cảm giác lạnh lẽo từ toàn thân người của Bạch Yến. Đâu đó những giọt nước mắt rơi lã chã xuống tay tôi. Tôi biết em khóc vì tôi.
- Đừng khóc nữa mà – Tôi nói nhỏ nhẹ vào lỗ tai em. Đầu tôi lúc đấy hơi choáng váng vì vừa chạy thật nhanh để rượt kịp theo em.
- Hức…hức… – Vẫn khóc òa trong tiếng nấc.
Tôi không biết tại sao lúc đó mình khờ dạy đến thế, chắc có lẻ do tôi đó giờ mới yêu và chưa từng phải gặp những chuyện như thế này. Tôi xoay người em từ từ lại đối diện với phía mình, đôi mắt long lanh ấy cứ rơi những giọt nước mắt đau thương xuống đôi gò má cao xinh đẹp kiều diễm một cách đầy hãnh diện của một “ đứa con lai “.
- … – Em nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
-… – Tôi thì cảm giác đau xót.
Lúc đấy tôi từ từ hôi vào môi em. Một bờ môi mà cách đây ít phút đã chạm đôi môi của một người con gái khác. Tôi hành động quá nỗi vô liêm sĩ, chẳng trách…
- Chát – Một tiếng vang đầy chua chát như âm thanh nó phát ra.
Tôi chưa kịp hôn em thì em tát từ vào má phải một cái đau điếng đầy choáng váng. Tôi như gục ngã.
-…. – Em nhìn tôi bằng ánh mắt uẫn ức rồi chạy vụt nhanh đi.
Tôi không còn một tý hơi sức nào để đuổi theo người con gái ấy nữa, vịn thật chặt vào tay vịn cầu thang để giữ thăng bằng cho trọng lượng cơ thể của mình. Tôi đứng đấy mà nước mắt cũng rơi vì cú tát đau điếng vừa rồi, lúc đấy tôi vừa giận em, tại sao em lại tát tôi như thế.
- Tại sao lại tát anh chứ, anh làm gì sai ? Bộ anh muốn hôn Như à. – Tôi nói trong cay cú.
Chẳng khác nào một bộ phim của Hàn chang chứa đầy nước mắt cả, nãy giờ chỉ riêng tư hai đứa tôi thôi nhưng giờ tôi có thể nghe rõ tiếng nói của một người xung quanh, những tiếng bước chân qua lại… Thời gian cứ trôi, tôi đứng đấy nghe tiếng ù ù bên tai, vội đi về phòng trong sự khó hiểu và không biết mình sai chỗ nào. Tôi lúc đấy chưa thật sự chính chắn và bây giờ tôi biết mình sai lầm khi ngỏ lời yêu em quá sớm…
Tôi bước về phòng, mở toạc cánh cửa ra thì thấy Như đang khụy chân xuống nền nhà, tóc thì rũ xuống che khuất cả gương mặt xinh đẹp. Trong đêm tối của căn phòng, có chút gì đó hoảng sợ khi nhìn thấy khung cảnh như thế, hơi sợ sợ do tưởng là… ma. Một tý nữa tôi kêu lên đấy nhưng do tâm trạng đang buồn bực nên cứ kệ. Một cảm giác lo lắng ùa về khi thấy như thế, tôi tưởng em xỉu chứ.
- Rầm – Tôi đẩy cánh cửa lại rồi chạy nhanh lại Như.
- Cậu sao thế ? – Tôi hỏi trong sự lo lắng tột cùng.
-….. – Im lặng một hồi không trả lời nhưng tôi nghe được hơi thở của em.
- Sao không trả lời tớ ? – Tôi hỏi trong sự bực bội cáu.
-… Tớ…tớ không sao. – Em vội lau lau khuôn mặt của mình rồi trả lời từ từ.
Tôi cầm lấy hai tay của em, không biết sức lực của tôi lúc đó ở đâu ra mà nhanh chóng nắm chặt lấy hai tay của người con gái ấy, hay là do Như quá yếu đuối vào lúc đấy.
- Trời ! – Tôi hoảng người khi thấy khuôn mặt phờ phạc của Như.
Tóc tai rủ rượi, hai con mắt nhìn trong đêm tối vẫn thấy được ngấn đỏ hoe dưới mí mắt, khỏi phải nói cũng biết rằng em vừa khóc, không phải khóc ít mà khóc rất nhiều. Tôi lấy tay sờ sờ lên sàn nhà, đâu đó vào còn vài giọt nước mắt của em chưa kịp khô. Lúc này tôi đã xuôi lòng trước em. Tôi ôm chặt em vào lòng.
- Huhuhu… – Khóc to hơn bao giờ hết @@!
- Ơ… – Tôi điếng người, tưởng đâu ôm em vào lòng cho em cảm giác đỡ hơn cái cảm giác ấy nhưng có ai biết rằng khi đấy người con gái cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết và khóc cho đã vì đã có một bờ vai kề bên.
Tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa, lòng tôi có một chút xao xuyến đối với Như. Đó giờ giữa hai đứa chúng tôi, tôi xem em là một người bạn, một người bạn thân nhưng tiếc thay em lại xem tôi là một người rất quan trọng. Lòng tôi có chút rối bời, lo sợ nếu Bạch Yến mà quay vào thì không biết sao nữa đây. Tôi sợ cái ánh mắt của em nhưng nghĩ đến cái tát đau điếng vừa rồi. Tôi nghĩ đến đây đường ai nấy đi thì thôi kệ vậy. Nói chung cái cảm giác ôm Bạch Yến và Như đều giống nhau cả, đều ấm áp, chỉ có mùi hương hoa của hai tiểu thư cùng với một bên ôm vì yêu, một bên ôm vì thương, thương hại.
- Nín được chưa. – Tôi vuốt mái tóc của nàng.
- Híc….Dạ – Em nín dần dần.
- Dạ? – Tôi ngước xuống nhìn em.
- Không gì. – Nàng xô ra.
- Ờ – Tôi gãi đầu.
- Thôi, lên giường ngủ đi. – Như vội lau nước mắt trên khuôn mặt của mình.
- Ừa. – Tôi leo lên giường nằm, em ngồi cạnh bên. Khuôn mặt vẫn phờ phạc do khóc quá nhiều.
Tôi cứ nhìn chầm chầm vào khuôn mặt của Như, hình ảnh Bạch Yến vội biến mất khỏi tâm trí. Tự nhiên tôi muốn cái hôn nồng nàn lúc nãy dài lâu hơn… ^^!
Một giấc ngủ ngon và những gì xảy ra trong lúc tôi ngủ thì nó hoàn toàn trái ngược lại với giấc ngủ…
- Cạch – Bạch Yến mở cửa ra.
Như vội chợt tỉnh và khá lúng túng nhưng vẫn giữ được khuôn mặt điềm tỉnh…
- Anh ấy ngủ chưa cậu ? – Bạch Yến bước vào hỏi.
- Rồi ! – Như đáp.
- Ùhm – Bạch Yến cũng trả lời trọn vẻn 1 chữ.
Hai người họ nhìn vào người con trai đang ngủ, tuy suy nghĩ khác nhau nhưng cùng hướng về một người đó là tôi và một chuyện đó là tình yêu. Cái thứ tình cảm mà đến giờ họ biết được hương vị chua, ngọt, mặn mà và cay đắng của nó thế nào, ra sao rồi.
- Mình ra ngoài nói chuyện tý được chứ ? – Bach Yến nhìn Như rồi hỏi.
-… Được ! – Như thoáng suy nghĩ rồi trả lời.
Khuôn mặt của Như vẫn điềm tỉnh như mọi khi, không có gì gọi là sợ hải và mình là người có lỗi trong câu chuyện này vì tình yêu của Như dành cho người con trai ấy không có gì sai và mọi chuyên Như cũng không muốn nó xảy ra như thế.
Trong đêm khuya vắng tĩnh mịt của bệnh viện, hai người con gái xinh đẹp cùng nhau đi ra hàng ghế đá nơi những cây cao ngút ngàng cũng hiếp cánh lá mỏng manh để chìm vào giấc ngủ êm đềm bao người. Nhìn sơ qua bệnh viện từ bên ngoài thì vẫn ồn ào, tấp nập người qua lại và có những nơi có ánh sáng hẳn lên.Tiếng còi của chiếc xe cứu thương cứ kêu vang lên, lòng người đầy hối hả và da diết tiếc thương.
Hai người họ chọn một băng đá khuất ánh đèn và sự ồn ào. Nơi đấy cũng khá tĩnh lặng và đen tối trong đêm khuya. Không khí trùng xuống, không ai mở lời trước, họ đều nhìn về phía trước xa xăm.
- Cậu yêu anh ấy ? – Bạch Yến xoay qua bắt đầu câu chuyện.
- Ừ – Như đáp một cách điềm tỉnh và tỏ ra không sai trái.
- Tình yêu của cậu nhiều chứ ?
- Nhiều và đủ yêu thương. – Như nhún vai rồi đáp.
Khóe mắt ai đó đã long lanh bởi những giọt nước mắt của lệ tình..
- … – Bạch Yến im lặng.
Trong tình yêu không ai hơn ai cả… Chẳng qua hơn ở chỗ tình yêu của họ dành cho người đấy thế nào. Nhưng trong tình huống này, hai người con gái ấy cùng yêu mãnh liệt một người con trai đang nằm ngủ một giấc ngủ ngon lành trên phòng.
- Tớ sẽ xin chuyển trường về Hà Nội học. – Ánh mắt của người con gái ấy đầy xa xăm.
- Cậu không cần làm thế đâu. Mình hiểu mà. – Bạch Yến nhìn Như bằng ánh mắt hiền hòa.
- Tại sao chứ ? Cậu và tớ chung một nơi để trái tim mà ? – Như bỗng trở nên ngu ngơ không hiểu.
- Tại vì không phải lỗi ở cậu. Không thể trách cậu được, chẳng qua tại số phận quá nghiệt ngã mà thôi. – Bạch Yến nhún vai đáp gọn ràng nhưng có ai biết rằng tim ai cũng đang đau nhói vì họ thông minh mà.
- Cảm ơn Yến. – Như nhìn Bạch Yến bằng ánh mắt trìu mến.
- Đừng vội cảm ơn mình, không phải mình sẽ buông tay anh ấy. Đợi anh ấy xuất viện mình sẽ về lại ngôi nhà của mình. Bạn nghĩ sao nếu một người con gái có nhà lại không ở đi ở nhà người khác ? – Bạch Yến nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng.
Người thông minh đang nói chuyện với thông minh… ( hai người họ đang công kích nhau đấy ^^ ).
- Vậy à ! Thế mà mình cứ nghĩ ban Yến từ bỏ chứ. – Như cũng nhìn vào đôi mắt của Bạch Yến rồi nhẹ nhàng nói, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.
- Tại sao phải từ bỏ khi trái tim của anh ấy mình vẫn đang giữ chứ ? –Bạch Yến cũng mỉm cười nhẹ rồi nhún vai nói.
-… – Như bỗng im lặng.
“ Lúc đấy tôi cảm thấy sao con người của bạn ấy quá đỗi tính toán hay là tại tôi ngu ngốc để người ta dẫn dắt vào một ngõ cụt chứ. Chắc tại tôi ngu ngốc và bạn ấy quá thông minh… “ ( Trích nhật kí của Như )
“ Yêu thì cứ việc giành lấy, tội tình gì phải như vậy chứ bạn hiền. Nhưng đừng nên tranh giành tình yêu không thuộc về mình. Đúng là số phận quá nghiệt ngã, hai con đường, biết chọn đâu bây giờ. Chẳng trách trái đất cứ quay tròn, định mệnh cứ đưa chúng ta gặp nhau… “ ( Trích nhật kí của Bạch Yến )
Sau cuộc nói chuyện đấy, Như và Yến hai người hai nơi, mỗi người mỗi ngã, tự chọn cho nhau một con đường và rằng họ học được một bài học của ngày hôm nay….
“ Cái gì thuộc về mình thì mãi mãi là của mình, cái gì không hề tồn tại trong từ điển của bản thân thì chẳng bao giờ có được trong tầm tay dù chỉ là một chút hy vọng để níu kéo rồi tự vấp ngã “
Rồi đến đây xin chào tạm biệt các bạn và hẹn gặp lại các bạn ở chapter 161, chứ viết tiếp cũng không biết viết gì vì những chi tiết tiếp theo của đoạn đối thoại đã bị xé rách rồi ^^!. Không biết do cố ý hay cố tình của một người nào đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui