Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Giấc ngủ của tôi không được ngon ấy lắm, đêm khuya cứ tỉnh giấc. Cái đầu cứ giật tưng tưng, mọi chuyện hôm nay xảy ra quá nhiều so với sức chịu đựng hiện tại của tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Hương hoa trong phòng của một người con gái đánh bay đi mùi cồn của bệnh viện. Trong phòng tối âm u, ai đó kéo tấm màn che cửa xuống,khóa cửa sổ luôn rồi.
- Tách, tách – Kim đồng hồ cứ quay tròn, quay đều.
Trong đêm tối tôi không thể xác định giờ đấy là bao lâu nữa. Tôi biết rằng trong phòng này có một người con gái đang trong đây. Hơi mò mờ trong đêm khuya là hình ảnh của Bạch Yến. Em chấp tay lại ngủ một giấc ngon lành. Tôi chợt mỉm cười…. Nhưng..
- Em giận mình mà sao giờ nằm đây rồi. – Tôi đặt câu hỏi.
- Đúng là tiểu thư có khác. Giận thì giận mà thương thì thương. – Nói đến đây tôi chợt mỉm cười nhẹ rồi lấy tay vuốt mái tóc mượt mà của em.
Hình ảnh này làm tôi nhớ đến một khoảnh khắc cách đây cũng không lâu, tôi đã vuốt mái tóc mượt mà của ai đó, cảm giác cũng như thế này. Mềm mại, thoải mái với mái tóc đen huyền óng ả được chăm sóc. Mùi hương hoa thoảng qua, lạ là hôm nay em sử dụng mùi nước hoa khác thì phải. Không còn hơi nặng và mang cảm giác ngọt lòng người như mùi nước hoa cũ ( giống phong cách nước hoa của người Pháp hay dùng ). Như lại xuất hiện trong tâm trí của tôi. Giờ tôi phải giải quyết sao đây khi biết đây là mối tình tay ba. Trong khi tình yêu chỉ chấp nhận hai con tim mà thôi.
Tôi ngồi dựa vào tường mà suy nghĩ, thật sự lúc đó đã rất bối rối, không thể xác định rõ tình cảm của mình nữa rồi. Phiền phức. Trái tim tôi đang dao động bởi Bạch Yên, đối với Như thì…. Tâm trí vẫn có phần vượt trội hơn hẳn. Thế là lại ngủ gục khi nào không hay và đáp án vẫn là một con số tròn trĩnh để rồi sáng mai thức dậy phải đối mặt những sự tồi tệ đang chờ đón.
Ngày hôm sau, tôi được cho xuất viện về nhà, cái đầu không còn nặng như mọi khi nữa, đỡ nhiều hơn rồi. Trưa hôm đấy đám bạn đi học tạt vào thăm tôi, ai cũng nhìn với ánh mắt tội, tội hơn cái lần trước vào thăm tôi.
- Chúng mày sao thế ? – Tôi hỏi chúng nó.
- Từ lúc mày nghỉ hình như thiếu thiếu cái gì đấy – thằng Hùng nhăn mặt.
- Gì cơ ?
- Ừa thì thiếu bà tám – Nó chơi tôi.
Cả đám phá ra cười sặc sụa, có đứa sặc cả nước khi đang uống nước. Thế là một lần nữa tôi bị đám bạn thân của mình chơi. Công nhận bọn này chọn đúng hoàng cảnh ghê. Đợi lúc Như và Bạch Yến đi lên phòng, chúng nó ở đây to nhỏ với tôi…
- Ê, có chuyện gì hả ? – Thằng Tùng hỏi.
Mấy thằng kia, cùng với mấy nhỏ con gái nhìn chầm vào tôi như là trung tâm của vũ trụ. Cảm thấy mình lúc này giống một nhà lãnh đạo ghê.
- Chuyện gì ? – Tôi trả lời khờ khạo.
- Mày làm sao mà mấy đứa con gái trong lớp nhốn nháo lên thế ?
- Tao làm gì đâu – Tôi nhìn đám con gái.
- Thì nhỏ Yến, Như, Trân, Mai cự với nhau mỗi buổi mày ơi, chán chết đi được – Chúng nó thở phào.
- Sao thế ?
- Bọn tao không biết nên mới hỏi mày, nhỏ Yến với Như một phe, Mai với Trân một phe. Đả kích nhau suốt. – Thằng Tùng hớn ha hớn hở kể.

Còn ai đó,…
- Mệt mấy nhỏ con gái này lắm mày ơi. Chúng nó học giỏi, xinh đẹp, có chức có quyền, tiếng nói ngàn cân trong khi đó bọn tao một cân một ngàn. – Thằng Đức nhíu mày.
- Ặc.
- 4 đứa nó “ thi đua “ với nhau, mày biết kết quả rồi đấy. Cứ đày tụi tao như chưa bao giờ được đì vậy. Rủ đi uống nước gì cũng không được, nhắc đến mày chúng nó ỗi đứa vào sổ tử thần với tội nói chuyện. Lớp học im lặng đáng sợ – thằng Đức báo cáo thành tích.
Rồi chúng nó nhìn tôi thở phào ra, tôi thì hơi bất ngờ vì rằng tại sao Như với Bạch Yến lại là một phe chứ, nhỏ Trân đó giờ có liên quan gì đâu mà tại sao bây giờ lại dính vào cái vụ này nữa. Chuyện bất đầu ngày càng phiền phức…
Tôi tiễn chúng nó ra đến sân nhà rồi bước vào phòng ngủ, cho khỏe cái thân, không suy nghĩ gì cả, để tất cả mọi chuyện vào một ngăn. Sau này kéo nó ra rồi tính luôn một thể… Khò…khò…
Tối hôm đấy cả ngày ngồi phòng khách ăn trái cây, bánh, uống trà và xem tivi. Vẫn như mọi khi có Như và Yến trong nhà, họ sẽ gọt trái cây và bốc bánh. Thời sự đang hay thì…
- Bác ơi ! – Bạch Yến gọi mẹ tôi.
- Sao vậy con ? – Mẹ đang ăn táo do em gọt.
- Con xin phép mai về nhà bên đấy. – Em mỉm cười nhẹ để lấy tình thương rồi đáp.
Mẹ nhăn mặt, bố thì bỏ mắt rời khỏ màng hình tivi nhưng vẫn không nói gì, hai ông anh tôi vẫn thói đấy, nhốn nha nhốn nháo lên nào là…
- Èo, về chi sớm vậy em ? – “ Sớm “ của anh Hai tôi.
- Ở chơi em, về bên đấy buồn lắm – Anh ba có vẻ chân thật hơn vì khuôn mặt buồn. Ừ thì đúng rồi anh ba tôi không buồn sao được vì Bạch Yến nàng nấu ăn toàn những món ông ấy thích và ngon nữa. Em đi rồi thì đập vỡ nồi cơm cái bụng tham lam của ông ấy.
- Dạ, hihi. Nhà bỏ cũng lâu rồi hai anh, với lại không ai trông nôm, ít hôm bạn em lại qua chơi. – Bạch Yến đáp.
- Ừa, thôi con cứ về đi. Khi nào lại qua đây nhé. – Mẹ nói bằng sự ngọt ngào…
Tôi thì đứng hình vì cả ngày hôm nay nàng chẳng nói chuyện với tôi tý nào cả. Tôi “ ghét “ cũng không thèm mở lời luôn, tôi còn trách nàng việc tối hôm qua đi với tên JangHe để hắn cười tôi bằng nụ cười đểu cán đầy khinh bỉ. Lúc đấy tôi cảm thấy lòng tự ái của con trai bị chà đạp.
- Cốc cốc – Tiếng gõ cửa phòng.
- Vào đi – Tôi nói.
- Cạch – Cánh cửa phòng tôi hé mở ra.
- Hihi – Bạch Yến chào bằng nụ cười ngọt ngào.
- Chào – Tôi bắt đầu “ chảnh “ nhưng thật ra lòng đã nguội khi thấy nàng.
Bạch Yến bước lại ngồi cạnh tôi trên giường…

- Còn giận em à. – Nàng nghiêng đầu nhìn tôi.
- Không có !.
- Thật không ? hihi.
-….- Tôi không nói gì cả.
Tôi vòng tay qua người nàng và hôn lấy đôi môi ngọt ngào ấy chuẩn bị chúm chím lại sau nụ cười xinh đẹp. Em khá bất ngờ, trố mắt to đùng nhìn tôi, tôi nhìn vào ánh mắt long lanh ấy. Em cũng chẳng khác gì Như, ấm áp vô cùng, hương hoa ngọt ngào. Tôi không biết cái lúc quyết định ôm lấy hôn em có phải là tôi không chứ bây giờ cảm giác run run ^^! Tại sao mình liều mạng đến thế này, em nhắm mắt lại rồi. Ừ thì nụ hôn ngọt ngào lắm, tầm một tý sao, tôi cho em dựa vào bờ vai của mình còn tôi nhìn ra cánh cửa phía sau lưng em.
-….. – Em im lặng.
- Ừa….. – Tôi nói một chữ thôi mà cũng ấp úng.
- Dạ. – Nàng nói nhỏ thật nhỏ. Tôi phải lắng nghe dữ lắm mới nghe được chữ dạ ngọt ngào.
- Mình…à…Anh…xin…lỗi
-…. Dạ, không sao đâu. Khờ quá. – Nàng không dựa vào vai tôi mà đẩy ra rồi nhìn khuôn mặt của tôi.
- Hehe. – Niềm vui của tôi tràn về, tôi gãi đầu cười tỏ ra ái ngại.
Đến đây trong phòng bỗng im lặng, hai đứa tôi ngừng nói…
- Đừng về nha. – Tôi nhìn bằng ánh mắt khẩn khoản.
- Dạ….. không được ạ. – Em đáp.
- Sao vậy ?
- Bố mẹ sắp về rồi, với lại để nhà như vậy không tốt đâu. Em phải về. Hihi – Em đưa ra lý do rồi đáp.
- Bố mẹ ruột ?
- Dạ vâng.
- Khi nào về ? – Tôi lại hớn hở với bố mẹ, bị hụt mấy lần rồi.
- Dạ em cũng chưa biết – Nàng lắc đầu.

- Sặc.
- Hihi.
Tôi chẳng biết nói gì hay để đưa ra lý do gì để níu kéo nàng ở lại trong ngôi nhà này nữa, tôi cũng thoáng suy nghĩ qua việc nàng rời bỏ ngôi nhà này rồi. Tình địch. Nhưng tại sao người ra đi lại là em chứ ?
- Lại chuyện của Như đúng không ? – Tôi hỏi.
- Dạ không phải đâu. Ngốc – Em xua tay.
- Anh và Như chỉ xem là bạn thân. – Tôi đáp.
- Dạ vâng. – Rất nhanh và dút khoác.
Chẳng thà em trách gì tôi đi, tôi còn dễ chịu hơn cái cảm giác như thế này. Khó mà đoán được suy nghĩ của người con gái thông minh thế này. Em xin phép về phòng để ngủ, sáng còn dọn nhà đi về. Tôi tiễn em ra cửa, hai đứa quyền luyến nhìn nhau. Em xoay đầu nhìn qua nhìn lại, rồi vén mái tóc sang một bên, bước lại gần tôi..
- Chụt. – Vâng, rất nhanh và rất bất ngờ.
- Hihi – Em chạy rồi nhìn tôi.
Vâng, rất nhanh và rất nguy hiểm. Nụ hôn vào má ngọt ngào và đêm đó ngủ ngon đến tận sáng em về khi nào tôi không hay. Nụ hôn đầy vội vàng của sự giã từ đây hay sao.
Tôi ở nhà tịnh dưỡng cho hết một tuần lễ, đến tuần hôm sau mới đi học lại. Trước khi bước vào một tuần mới là ngày nghỉ chủ nhật. Hôm nay là trận bán kết hay tứ kết gì đấy của trường tôi không nhớ rõ nữa, giữa hai lớp 10a1 với 12 mấy đấy ( quên mất tiêu ). Trận đấu diễn ra vào lúc 14h45 phút.Đám bạn rủ tôi đi xem, ở nhà cũng chán nên rủ Như đi theo luôn, từ ngày Bạch Yến đi, em chăm sóc tôi từ A đến Á, vẫn bạn bình thường như mọi khi. Còn Bạch Yến, em về hôm trước, hôm sau qua thăm tôi. ^^!.
- Nắng quá. – Nhỏ Trân than thở.
- Bà đen rồi kìa – Nhỏ Huyền trêu.
- Đen gì cũng được đừng đen lòng được rồi, khỏi bán cháo – thằng Dương trêu nó.
Nó hung hăng đến mức độ cầm tay thằng Dương lên mà cắn.
- Haha – Tôi là người cười đầu tiên.
- Chết cha mày, haha – Thằng Sang chỉ vào tay nói.
- í ẹ, dơ – Mặt sở khanh của thằng Đức.
Đám bạn được cười hả hê còn thằng Dương thì nhăn mặt như con khỉ ăn ớt. Trận đấu được bắt đầu trong cái nắng nóng và nói chung mấy thằng to con lớp mười bị cái lớp thư sinh đầu của trường hành hạ cho tơi bời hoa lá chẳng thấy cỏ cây ở đâu . Đến nỗi thằng hậu vệ chúng nó loạn choạng sắp té trên sân phải thay người. Trước khi trận đấu bắt đầu…
- Mấy thằng lớp 10a1 này đá đấm gì. – Tôi xua tay.
- Ừa, thư sinh bỏ mẹ – thằng Tùng khoác tay.
-… – Như nhíu mài nhìn tôi.
Hôm nay Bạch Yến ở nhà….
Cuối trận đấu tỉ số 4 bàn không gỡ thuộc về đội lớp 10a1 và không biết trời xui đất khiến gì thằng Hùng lỡ miệng nói “ đá đấm gì, ăn hai trái là cùng, bị thua lại 4-2 này “ nói trong giờ giải lao và lớp 10a1 nghe được. Thằng đội trưởng hùng hồn bước ra..

- Đá đấm gì hả ? Chúng mày muốn đá với tụi tao không những thằng bại trận. – Thằng mang băng đội trưởng cũng là lớp trưởng của lớp bước ra nói.
Nhìn nó tướng cũng giống tôi, gầy gầy, nhỏ con, cao cao nhưng nãy giờ trên sân nó chuyền bóng dài chuẩn kinh khủng. Và hơn tôi cái đẹp trai hơn tôi @@!. Nhưng thua tôi một cái, phát ngôn ngu.
- Mày nói ai bại trận đấy – thằng Khôi cong tay bước ra.
- Tao nói chúng mày. – Nó nhún vai.
Coi bộ thằng này láo.
- Bạn muốn đá ở đâu ? Khi nào – Như hỏi.
-… – Nó đơ vài giây để nhìn người đẹp lớp tôi.
- Đá ở đâu cũng được, sau khi trận này kết thúc bạn à. – Nói hiền lành ngay.
Thà đê tiện công khai còn giả nai thánh hiện.
- Vậy hẹn bạn trận này xong tầm 30 phút sau chúng mình gặp lại ở sân quán nước cô sáu nhé. – Như hẹn kèo giùm chúng tôi.
- Đá chuẩn luôn ?
- Không 8 đá 1 thủ môn.
- Nếu đội mình thua, mình làm gì tùy bạn thích, nếu đội bạn thua. Bạn và bạn kia ( chỉ tay về phía Bạch Mai đang đứng cạnh tôi ) phải đi chơi với chúng tôi một buổi. – Thằng này đểu chẳng thua gì tụi kia à nha.
- Ùm – Như đáp.
Nó bước đi về nói với mấy thằng đội mình rồi cười hả hê…
- Đùa à ? – Tôi nhìn em.
- Đùa đâu, đá đi. Hihi – nhìn mấy thằng kia và tôi nói.
- Ok, quất luôn. Nhưng nếu thắng phải đi chơi với tụi mình nhé.
- Ok, khao kem. – Như nói.
Thế là chúng nó thấy mồi ngon phía trước mà bỏ quên… Chúng tôi xem hết trận đấu rồi đứa nào đứa nấy đạp xe hối hả chạy về nhà lấy bộ đồ thi đấu, nhiệm vụ kêu thêm thằng Chung cho đủ đội được thằng Tùng nhận vì nó “ ta sẽ là người được Như tách riêng, hehe “.
Buổi chiều hôm ấy, ánh nắng chiều tà sang rọi khắp sân bóng. Người ta đang đá bóng nhưng Như vào em nói vài câu họ mỉm cười nhường sân làm khán giả để chúng tôi thi đấu với nhau. Khán giả ngoài sân cũng đông so với bình thường, những người biết chuyện cũng đến xem khá đông. Đội hình chỉ thiếu thằng Mạnh với thằng Anh còn nhiêu ở vị trí quen thuộc : tôi tự do, Tùng tiền đạo cấm, Hùng thủ môn, Đức, Chung, Sang hậu vệ, Khôi, Kiệt, Dương tiền vệ. Trước khi ra sân thì bla bla lời hăm dọa nếu để thua trận đấu này.
Nhìn đối thủ tôi không dám khinh thường vì mới đá xong trận đấu mà sức vẫn còn khá tốt đâu đó có một số vị trí thay đổi… Trận đấu bắt đầu, bên tôi giao bóng đầu tiên.
Sau khi thằng Kiệt và Sang làm thủ tục, nó đá chuyền lên cho tôi sảy những bước chạy từ từ bên cánh trái, còn thằng Dương cấm đầu chạy về khung thành đối phương…
- Víu – Một cú đường chuyền dài…
Tuyến trên đang hoạt động, trận đấu dự là còn hơn trận chung kết của mùa giải năm nay,…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận