Hai người họ đẩy nhau ra rồi nhìn nhau bằng ánh mắt thân thiện ruột thịt. Tôi vẫn đang mải mê ngắm sắc đẹp của người con gái ấy, có một thứ gì đó của người con gái tên Nhi ấy cuốn hút đôi mắt và tâm trí của tôi. Vẻ đẹp kiêu sa với dáng người chuẩn.
- Còn đây là ai thế em ? – Chị ấy mỉm cười nhìn tôi rồi hỏi Như.
- Dạ, Tâm đấy chị. – Như cũng mỉm cười rồi đáp.
Đến lúc ấy hồn tôi mới trở về xác sau một thời gian lang thang đâu đó trong cái căn bếp đầy sắc hương này.
- Ồ – Nhìn tôi từ trên xuống rồi nói.
- Tâm, đây là chị hai của mình. – Như giới thiệu.
- Hả ? – Tôi nghe từ chị hai bỗng ngạc nhiên.
- Chị ruột ấy. – Em nói.
- Ủa, lúc trước nghe bảo cậu con một mà ? – Tôi đặt nghi vấn vì đó giờ chẳng nghe nói Như còn anh chị em nào cả.
- Hihi, ngốc. Chị ấy năm nay 19 tuổi rồi hiện là sinh viên trường X – Em giới thiệu bla bla.
Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ nói xã giao thôi chứ hơi bị vui mừng khi được giới thiệu.
- Chà, vào đây thăm em gái chắc cũng tầm vài hôm, hai ông anh nhà mình kì này chắc say nắng rồi. – Tôi nói thầm trong bụng.
Hai người họ dẫn nhau ra nhà trước nói chuyện, còn tôi phải bỏ qua việc ngắm gái để dọn dẹp đóng đổ nát mà Nnư vừa gây ra. Nghe tiếng nói cua một ấm áp, dịu dàng mà thích nghe làm sao, tiếng cười nhí nha nhí nhố làm cho tôi lòng tôi rao rực lên cả.
- ước gì họ ở chung một nhà nhỉ ? – Điều ước tôi nói thầm trong bụng.
Tôi làm xong chẳng biết làm gì, định chạy lên phòng tự kỷ dành không gian riêng cho họ nhưng bị Như níu lại. Cái chị đấy thật sự tôi không muốn làm em của người con gái đấy, có gì đó khó hiểu, khó chịu. Nhưng vì lễ phép cứ xưng chị một cách ngượng ngượng làm sao.
- Chị nghe nói em đa tài hả ? – Nhi hỏi tôi bằng một nụ cười dịu dàng chẳng khác gì Như, giờ tôi mới tin họ là chị em với nhau.
- Dạ không, ai mà nói quá thế. – Tôi gãi đầu cười ngượng.
Như ngồi bên cạnh, em đạp vào chân tôi một phát la trời không thấu, kêu đất không nghe chứ đừng đùa.
- Nhìn cũng bình thường em nhỉ ? – Quay sang hỏi Như.
- Dạ – Như đáp bằng khuôn mặt không hài lòng với câu trả lời của tôi.
- Hừ, để xem bình thường không. Một người đẹp trai, đa tài, đa mưu túc trí như ta mà nói tầm thường hả – Tôi sử dụng tuyệt chiêu tự sướng ngầm trong bụng chứ chẳng dám hó hé một tiếng nào cả
Nói chuyện một lâu sau Như bảo tôi đi chợ mua bún với mua rau về nấu đồ ăn để ăn trưa, bố mẹ điện về bảo tầm chiều mới về. Thế là hôm nay chưa gì tôi đã ăn được những món từ người con gái xinh đẹp Nhi. Ấn tượng ban đầu về người con gái ấy, đẹp thì tôi ngắm cũng quen mắt rồi nhưng dáng chuẩn đặc biệt là chiều cao hơi bị khiêm tốn. Cao hơn cả Yến và Như, vượt trội tôi luôn.
- Nắng thế này chịu sao nổi – Tôi vừa chạy xe, vừa than vãn.
Vào chợ mua bún thì gặp Diễm Trúc, em bảo đi mua tý đồ về nhà để sài. Hai đứa tôi đứng trò chuyện với nhau, đúng lúc giờ tám của tôi lại lên cơn, tôi bla bla với em đủ điều kể cả chuyện tụi 10a1, em chúc tôi may mắn và phải cẩn thận. Trận đấu cuối cùng em sẽ đến xem…
Về đến nhà chưa kịp dắt xem vào cổng…
- Đi mua bún với rau mà sao lâu thế ? – Như hỏi.
- À, giao thông ùn tắc – Tôi nhanh chóng cứu nguy sợ nói ở lại tám chuyện với gái thì có nguy cơ đứng ngoài nắng cả buổi chứ chẳng đùa.
- Nói xạo. Hôm nay là chủ nhật, giờ này là giờ trưa, đường xá không có ai thể kia mà bảo ùn tắc. Liệu hồn đấy – Em trừng mắt ra phán tội tôi.
-… – Tôi giật cả mình, quay người lại nhìn con đường đúng như lời em, giờ này chẳng có bóng ma nào.
- Thôi vào đi, cảm nắng giờ – Vẫn là em quan tâm, lo cho tôi.
Mà bao giờ em có nói sai đâu… sau khi tôi về, em và người chị nấu đủ tất cả món ăn cả, nhìn trong bắt mắt và rất ngon miệng, tôi ăn một bụng và chạy lên phòng đánh một giấc đến tận 15 giờ thức dậy. Cảm thấy trong người mệt mỏi, ể oải gì đâu.
- Mới đi nắng về, ăn cho no vào rồi ngủ. Mệt không ? – Giọng nói ai đó quen thuộc khi tôi vừa trở người tỉnh giấc.
Mở mắt nhìn ra thì đó là… chị Nhi…
- ÔI cái đệt, sao chị ấy ở trong phòng mình chứ. – Tôi nói thầm trong bụng.
- Hả ? – Chị ấy đứng ở cửa sổ, quay mặt lại hỏi tôi.
- Dạ, tại hơi mệt – Tôi lúng túng trả lời khi chưa biết chuyện gì xảy ra.
- Vệ sinh cá nhân rồi uống ly nước đấy đi. Như làm đấy – Chị ấy bước đi ra ngoài rồi nói.
Một vẻ lạnh lùng của người con gái…
Chiều hôm đó đám bạn tôi qua rất đúng giờ, tầm gần 16 giờ để đi ra sân bóng ngoài biển tập. Vừa mát, vừa thoải mái, vừa có thể nghịch, xem như giải lao cuối tuần. Bước xuống nhà thì thấy chúng nó bla bla với chị Nhi rồi, đám con trai hay đám con gái gì cũng thế, tôi lắc đầu ngao ngán.
- Thôi, đi thôi trễ rồi – Tôi nói.
Nhưng chúng nó có điếm xỉa gì đến câu nói của tôi đâu, bực mình lên.
- Giờ… – Tôi định mở miệng cáu câu nói thứ 2.
- Thôi ,mấy đứa đi đi, chiều về đây chị đãi. – Chị Nhi nhìn tôi nháy mắt.
- Ơ.. – Tôi chẳng nói được gì thêm.
Chúng nó nghe ăn thì sướng bụng ra rồi, cộng thêm ai cũng biết tài nghệ của Như thì người chị Nhi không thua gì cả. Chúng nó nghe lời y như một đứa con nít.
- Chị đi chơi đi, ra biển cho vui – Như lôi kéo.
Chúng nó lôi kéo chị Nhi, thế là một lát sao chị xiêu lòng, lên trên phòng thay đồ ra rồi đi với chúng tôi. Chẳng có gì khác ngoài một chiếc áo phông và chiếc quần Jean.
Chị Nhi đi với nhỏ Huyền và đèo nhỏ, trong chị chạy xe cũng xinh ra phết. Như thì đi với tôi. Trên con đường ánh nắng chiều tà có phần hoi gắt…
- Chị ruột hả ? – Tôi hỏi em .
- Ừa, có gì không mà hỏi hoài thế – Như nhăn mặt thắc mắc khi tôi quay lại hỏi nàng.
- À, không gì cả. À mà sao hai chị em xinh gốm thế – Tôi gãi đầu rồi nói.
- Không cần khen, xinh sẵn ra rồi. Chị Nhi xinh hơn tớ đúng không ? – Em hỏi.
- Như nhau cả thôi, chắc do cậu nhỏ tuổi hơn ấy mà. – Tôi mỉm cười rồi đáp.
Tôi đâu biết rằng câu nói ấy cũng đủ làm vui lòng ai đó, cũng đủ làm bao suy nghĩ về hám gái của tôi trong người con gái ấy tan biến nhưng người con gái đâu biết rằng tôi đang dò thám chỉ là may mắn dò trúng mà thôi.
- Hihi, cái gì chị ấy cũng hơn tớ cả – Có lẽ Như đang đánh giá thấp mình.
- Vậy à. – Tôi nói.
Biển hôm nay ít người hẳn ra, những cơn gió rì rào cũng ít thổi vào, đây là cơ hội thích hợp để đá bóng ngoài biển. Những cơn sóng xô bờ, chúng nó kiếm mấy đứa trong xóm thành lập một đội để giúp chúng tôi.. Bãi biển rộng lớn tha hồ mà chạy, những người con gái đang đứng ở ngoài ủng hộ bằng cách ăn chuối chiên do Như chiên.
- Cố lên. – Như mỉm cười.
Hôm nay không có Bạch Yến và Mai vì nãy giờ tôi không thấy hai người đấy đâu cả…
Mới bắt đầu trận đấu, chúng nó thích ra vẻ ta đây, tôi được cho về làm thủ môn.
- Cái éo gì đây ? – Tôi hỏi chúng nó.
- Mày hết cảm giác bóng thì về làm thủ môn đi mày. – Thằng Hùng nhìn ra ngoài sân nơi Nhi đang đứng.
- Chuẩn, mày về làm thủ môn, chụp bóng từ từ có cảm giác – Trong lúc khởi động thằng Kiệt cũng nói thế.
- Chứ đéo phải vì gái chúng mày cho tao về làm thủ môn à ? Tao còn đá được ? tao còn đi bóng được, cho tao đá đi – Tôi năn nỉ chúng nó.
- Ờ, thằng Tâm nói chí phải. – thằng Đức vỗ vai tôi.
- Anh em tốt – Tôi có gì đó cảm động với câu nói của người anh em tốt này.
- Về làm thủ môn đi mày – Rồi nó nói thêm.
- Đệt. – Tôi giận rung người.
Còn chúng nó cười trong hả hê…
- Chụp bóng thì chụp bóng, xoắn gì – Tôi nói rồi đi về phía khung thành.
Trong bụng cũng có phần thất vọng…
Trận bóng đá bắt đầu trong sự mát mẻ thoải mái và con người tôi thì ức chế. Đám bạn tôi như hổ báo, tranh nhau giành bóng từ phút đầu tiên, nhau cả thằng Dương, Khôi, Chung cũng thế, đội hình loạn xạ hẳn lên. Bên kia toàn những thằng chơi cứng. Chúng nó chưa gì đã tung ra…
- Víu – Một cú sút xé gó.
Tôi vừa thấy trái bóng bay thẳng về phía người nhìn với tốc độ không biết xử lý ra sao, tôi ôm đầu ngồi xuống.
- Binh – Trúng vào cây cột của khung thành tự tạo ( có thể cắm mọi địa hình ).
Và sao đó..
- ÔI, mày làm gì thế Tâm ?
- Má, chụp không chụp ngồi xuống làm gì ?
- Chết nhát thế mày ?
- Bla… bla.. – Đồng đội, bạn bè của tôi đấy chỉ vì một người con gái.
Còn đám con gái ở ngoài cười hả hê, có cả Như và Nhi khi nhìn bộ dạng thảm hại thế này của tôi. Sao tôi tự dưng thấy mình từ một người đang ở trên cao, đột nhiên té xuống thấp cực thấp, cảm giác ai thấu hiểu cho được chứ.
Rồi tôi chẳng hiểu chúng nó làm gì ở tuyến giữa sân và tuyến hậu vệ mà để cho thằng hổ báo đội team nó chạy như vũ báo, tung cú sút cực mạnh về phía khung thành, lần này nó sút góc cao. Tôi cũng bay người cản phá đấy nhưng bóng nằm gọn trong khung thành.
- Đệt – Tôi nằm dưới cát, ăn cát luôn mới ghê.
- Thằng gà này.
- Hùng mày về chụp đi, cho nó làm hậu vệ đi.
-… – Bla, bla lời trách.
Giờ sao tôi cảm thấy mình trở nên vô dụng thế này, lúc trước một mình gánh cả đội, tôi là niềm tin cả đội mà bây giờ tôi lại là thằng gánh nặng cho đội, họ đang gánh tôi đấy…. Tâm à..
- Thôi, để tao chụp cho – Tôi nhất quyết.
Rồi bóng lại trả về giữa sân, chúng nó đáp trả đội bên kia. Làm thủ môn cũng có cái vui của thủ môn là quan sát được hết thế trận và nhìn được sơ hở của đối phương, đến đây tôi hiểu tại sao mấy thằng đội trưởng thường là thủ môn. Còn một điều đặc biệt là có thể ngắm gái, ừa thì ngắm gái, Bạch Yến, Bạch Mai có cả Trúc đang đứng ngoài kia với đám con gái xem chúng đá và giờ tôi đang làm một thằng thủ môn vô dụng.
- Đẹp mặt ra chưa kìa – Họ nhìn tôi nhưng tôi không dám nhìn họ.
Cứ mỗi lần đội bên này dâng bóng lên tấn công là đội bên kia lấy được bóng lại ùa về tấn công, những lần như thế tôi lại thấp thỏm, sợ mình lại gây ra một lỗi lầm nào đấy. Nhưng thằng Đức, Anh, Mạnh đang làm tốt vai trò phá bóng của một hậu vệ, còn thằng Chung thì nó ùa lên tấn công để thể hiện tài năng dở tạch của nó.
Hiệp một nhanh chóng trôi qua, giữa giờ giải lao uống nước tự nhiên Nhi đem lon 7 úp đến mời tôi trong khi đó tôi thấy Bạch Yến nàng cũng bước lại trên tay cầm chai nước suối có vẻ còn đang lạnh, tôi linh cảm có gì đấy không tốt sẽ xảy ra.
- Này nhóc, uống vào chụp cho tốt vào – Chị Nhi nói vừa trách nhưng vừa mỉm cười với tôi. Vừa đánh vừa xoa.
Vừa đúng lúc ấy Bạch Yến bước đến thì tôi đã nhận lon 7 úp trong tay, em đưa nước nhưng có vẻ rút lại. Em chỉ cười nhẹ.
- Hôm nay làm thủ môn rồi – Tôi nhìn em rồi nói.
- Ừa, cố lên – Em có vẻ nhẹ nhàng nhưng vẫn ngọt ngào như ngày hôm nao.
- Đây là ? – Nhi hỏi.
- Dạ bạn em. – Tôi trả lời mà không biết suy nghĩ.
- Xinh đấy. – Chị Nhi xuýt xoa khen.
- Hehe, còn đây là.. – Tôi cười định giới thiệu nhưng..
- Cảm ơn chị, chị cũng không kém mà. Hì – Bạch Yến có vẻ đứng ngoai đấy được Như giới thiếu Nhi rồi.
Tôi bỗng thấy ai đó đang nhìn mình, cô bé Diễm Trúc đang tám chuyện kia kìa nhưng mắt vẫn đang nhìn tôi, tôi mỉm cười nhẹ.
- Thôi, vào sân đi kìa – Chị Nhi chỉ vào sân.
- Dạ. – Tôi đáp.
- Cố lên anh nhé. – Bạch Yến nói một câu như muốn khẳng định những gì với người con gái kia. Câu trả lời “ bạn em “ lúc nãy của tôi hơi có vấn đề và tối nay…
- Ừa, hehe, sẽ cố – Tôi gãi đầu cười.
Hiệp hai bắt đầu…