Chị Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
- JangHe là ai ? Ai tên JangHe, mới đi chơi về ấm chán hả ? – Nhi đưa tay lên chạm vào chán của tôi.
Có một tý gì đấy gọi là cảm giác ấm áp giống Như vậy, nhẹ nhàng, ấm áp và đầy bình yên. Tôi đứng hình biết bao nhiêu giây với hình ảnh đấy, Nhi cũng đứng đơ cả người ra mà nhìn khuôn mặt của tôi. Tôi bị cuốn lấy vẻ đẹp trên khuôn mặt của người con gái khi đối diện. Bất chợt rồi cả hai cùng quay đi chỗ khác.
- Đừng giả vờ ngây thơ với em nữa. Chị định phối hợp với hắn để chơi em đúng không ? – Tôi xâu chuỗi liên kết lại những sự kiện liên quan, từ việc Nhi đến nhà tôi ở rồi đến việc đồng ý một cách dễ dàng, tôi cảm thấy bất an.
- Hắn là ai ? Đồ điên. – Nói một cách dứt khoác như người không hiểu rõ vấn đề gì cả.
- Cái tên mà ngồi uống nước với chị ở chợ đấy, hắn ta là JangHe. Chị định dối lừa tôi đến khi nào đây .- Tôi quát rõ to vì trong nhà lúc này chỉ có hai người.
- Ơ, thì tôi đang giúp em còn gì nữa. Ngồi nói chuyện với hắn mới tán được hắn chứ, em lạ. – Chị ấy đổi bằng ánh mắt ngây ngô.
- Ơ – tôi nghe những lời giải thích ấy tự nhiên cảm thấy mình như một ngố nói không biết suy nghĩ.
- Nếu cậu nói thế, cậu không tin tưởng ở tôi thì cậu tìm người khác nhé. Tôi xin lỗi. – Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc hiện ra, nói xong câu đấy rồi bước đi lên phòng mà không ngoái nhìn tôi phản ứng ra sau tý nào.
- Ơ, ơ. Em xin lỗi. – Tôi la ớ ớ.
- Không cần xưng hô kiểu đấy với tôi, kêu là Nhi được rồi. Tôi đâu có già. Tôi làm vì cậu vậy mà… – Nói giọng giống như kiểu hụt hẫn vậy.
Nói một hơi rồi bước nhanh chóng lên phòng không để cho tôi có một tý giải thích gì cả. Cả ngày hôm đó, ăn cơm trưa cũng không thèm nhìn đến tôi một phát, tự dưng đều đấy làm cho tôi cảm thấy mình có lỗi. Buổi trưa hôm đấy tôi than thở với đám bạn của mình, chúng nó trách tôi được người đẹp giúp đỡ nhiệt tình thế mà lại phũ phàng, kết quả chúng nó lấy tay đánh khẽ vào đầu tôi mấy phát liền mới ghê chứ. Hôm đấy tôi cũng thấy ấy nấy với bản thân của mình về đến nhà chạy ngay ra sau bếp để xin lỗi năn nỉ đủ kiểu đã dự tính trong đầu nhưng Bạch Yến cũng bước ra theo làm đồ ăn. Thế là kế hoạch thất bại hoàn toàn.
Tôi cứ tưởng kế hoạch của mình đã thất bại, do Nhi đã giận mình rồi nhưng không ngờ trong giờ ăn cơm bố mẹ lại ăn rồi trước và ra phía phòng khách để xem tivi. Người xong thứ ba là Nhi, Nhi đi lại gần tôi nói khẽ thì thầm vào trong tai trong lúc tôi đang ăn cơm, Bạch Yến và Như nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn làm tôi mắc nghẹn và tý nữa thì rớt chén cơm.
- Hihi – Nói xong rồi còn cười tủm tỉm bước lên phòng đánh răng nữa chứ.
Người con gái này làm như thế không hề đơn giản tý nào cả, đầy cả một toan tính. Nhìn hành động đáp trả của Như và Yến là tôi đủ hiểu, không những là ánh mắt đầy tia lửa điện kia mà còn là những…
- Uống canh cho bổ anh ha – Bạch Yến cứ múc cho tôi hết chén canh đến chén canh nọ.
Không uống không được, đến chén thứ 3 tôi xin tha,…
- Ăn nhanh đi, đồ ăn mà không ăn à. – Đến lượt Như gấp đồ ăn.
Không chịu được nữa, tôi cố bò lên đến phòng của mình khi cái bụng no căng, không thể chứa gì được, Nhi đứng tựa vào thanh sắt ở ban công như có vẻ đang đợi tôi bước lên thì phải. Vừa nhìn thấy tôi người con gái ấy nở một nụ cười rất ấp ấm nhưng lại rất nham hiểm khôn tả xiết.
Tôi nằm đấy suy nghĩ về Nhi, những điều tôi biết được về người con gái ấy ngoài cái vẻ đẹp trời phú thì chẳng còn gì khác là chị của Như. Tôi nằm đấy suy nghĩ về người con gái ấy rồi ngủ khi nào không đêm, khuya đêm đó chằng bụng khó ngủ, có cảm giác buồn nôn. Tôi vào nhà vệ sinh nôn ra những thứ thức ăn mà bị dồn ép vào rồi sao đó, đặc biệt toàn nước có vị chua lè. Nôn xong tôi cảm thấy mình chóng mặt và lấy tay sờ lên chán thì có cảm giác nóng, tôi leo lên giường ngủ tận đến sáng và không thức dậy… Trong cơn mê.
- Hai đứa thấy chưa, dồn cho cậu ấy ăn nhiều rồi thế này. Sốt rồi. – Giọng la của Nhi.
-….- Tiếng im lặng.
- Chị ra đi, bạn trai em để em lo – Tiếng nói của Bạch Yến.
Tôi không mở mắt ra mà chỉ nghe thoang thoảng đâu đó bên tai mình vậy giống như là một giấc mơ.
- Hờ, đến bạn trai mình còn không chăm sóc xong. Như, xuống nhà dưới lấy cho chậu nước ấm. – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang trong đấy rất nhiều ám chỉ.
- Sao chị biết em chăm sóc không xong khi là người mới đến ? Phiền chị tránh ra. – Giọng nói ngọt ngào đầy kiêu hãnh của Bạch Yến, tôi nghe rõ và ngửi thấy mùi hương hoa đặc biệt trên người nàng càng ngày càng kề bên mình.
Đấy thế đấy, tất cả chỉ im lặng đến như thế, họ là phụ nữ với nhau họ chỉ dùng những cái gọi là thuật ngữ mà hơn những con dao thôi chứ đâu như…
Tôi nằm đấy được Bạch Yến chăm sóc, kết quả hôm đó hai đứa ở nhà trông nhà không đi học, chị Nhi lâu lâu bước vào lại bước ra khi Bạch Yến em nhìn bằng ánh mắt đầy băng giá, còn Nhi thì xem như không có sự có mặt của Bạch Yến. Dù tôi đang nóng trong người nhưng vẫn cảm giác được sự lạnh lẽo đáng sợ từ hai người con gái ấy. Tôi ăn rồi uống thuốc lại được Bạch Yến ngồi kế bên chườm khăn ấm lên đầu cho giải nhiệt nên thành ra căn bệnh sốt chẳng là gì đối với tôi, chỉ trong một ngày mà thấy khỏe hoàn toàn. Để sang ngày hôm sau tôi đi học…
- Ê, sao hôm qua nghỉ thế mày – thằng Sang kéo tôi về đám chúng nó đang ngồi.
- Nhìn mặt là đi chơi với Yến rồi.-thằng Đức nhìn xéo tôi.
- Bạn bè như phân ấy, bố bệnh mấy con trai à- Tôi vứt cặp lên bàn rồi chửi chúng nó.
Bọn này chơi với thủ đoạn đa mưu lắm, chúng nó chưa gì đã hiểu ý nhau đến mức mà cong tay lên chuẩn bị sẵn, kết quả tôi phải khao chúng nó chầu nước dưới căn tin.
- Nghe nhỏ Kim nói bọn 10C5 định xúc mày – thằng Dương uống ngụm nước rồi nhếch môi.
- Đệt, chuyện gì nữa – Tý nữa tôi sặc khi bị “ giang hồ “ hâm dọa.
- Gái – thằng Hùng lườm tôi một phát.
- Nhỏ Nhi à. – Tôi phì cười vì bọn này đánh hơi gái đẹp nhanh ghê.
- Công nhận chị Nhi tướng đã ghê – thằng Sang mở to mắt ra nhìn để chứng tỏ cái máu…
- Liên quan ? Mày tối ngày. – Tôi nạt nó.
- Không, nhỏ học dãy 10B đấy. – thằng Dương tiếp tục.
- 10B nào ? Tao quen ai ? – Bắt chợt tôi quên đi.
- Nhỏ Trúc đấy, mày vì nó mà đánh nhau với bọn con gái và chúng nó. Gái theo nhiều quá quên rồi hả mày – thằng Khôi im lặng nhưng một khi phát biểu thì..
Chúng tôi ngồi bla bla với nhau một hồi rồi đi vào lớp, tôi cứ tưởng ngỡ chúng nó nghe lời thiên hạ đồn nên bỏ ngoài tai và dù có là sự thật đi cũng chỉ là nói láo tét mà thôi vì trận hôm trước rõ ràng chúng nó bị đánh ột trận mềm xương rồi.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, trong lúc ra về tôi chạy một mình, Bạch Yến và Như đi chung một chiếc xe, buổi chiều hôm đấy khá mát mẻ, nghe tiếng trống cái tùng là lũ lượt học sinh ùa về. Nhưng vì tôi đi cùng hai người con gái nên nằm trong diện những người ra sau cùng.
- Hầy, mệt quá – Vừa dẫn xe ra cổng vừa nói.
- Đi học như đi chơi, suốt ngày úp mặt xuống bàn mà cũng than mệt – Yến nhìn xéo tôi.
- Bậy nha, vu oan lắm đấy – Tôi phì cười.
- Không phải bênh vực chứ Yến nói phải – Như cũng hùa theo.
- Hihi – Bạch Yến mỉm cười.
- Thôi được rồi hai người tôi sợ. – Tôi nói.
Buổi chiều mát mà với lại còn sướng, ba đứa tản bộ dài dài ra đường lớn, vừa đi vừa nói chuyện rôm rã cả lên. Đến khúc đằng kia đường tôi thấy bên lề có bán khoai lang nướng thế là cái miệng ngứa ngứa kêu hai người họ đợi, chạy qua mua, vừa dựng xe thì…
- Binh. – Một cú đập vào bên xương hông của tôi.
Tôi té lăng cù xuống đám cỏ bên đường, đau điếng vì khi ngã xuống trước khi đi trước tôi đi sau, tôi thấy đau đó nhức nhói ở xương trên người và..
- Tâm, Tâm,… có sao không ? – Tiếng gọi của Như.
Bạch Yến em không nói gì cả mà chạy nhanh đến mức mà không chống chiếc xe đạp. Tôi chỉ biết là mình bị đạp và té thôi, còn khúc về sau toàn nghe vì đau điếng cả thân người.
- TỔ CHA LŨ KHỐN NẠN. – Tiếng la bài hải của cô bán khoai lang nướng bên lề đường.
Sự việc diễn ra quá nhanh, quá nguy hiểm… ở phòng khám tư của một bác sĩ, tôi được Bạch Yến điện cho anh Tùng đưa đến đây xem lại mấy cái xương của mình. May mà lần này chẳng có việc gì cả..
- Làm gì mà bị đánh ghê vậy ? – Anh Tùng kè tôi ra xe với cái chân đi khập khiễng của tôi.
- Không làm gì mà bị đánh, ghê hok ? – Bạch Yến căng mặt hỏi anh hai.
- Bọn côn đồ – Như phán.
- Hờ, nhớ biển số xe nó không, cho anh. – Anh Tùng vừa mở cửa xe ra vừa nói.
- Em có nhìn đâu, nhìn Tâm té không à. – Bạch Yến đáp và Như nhún vai.
- Dở quá em gái à, thôi để anh lo, anh hứa, chơi đẹp – anh Tùng nháy mắt với tôi.
Tối đêm đấy tôi không được về nhà chạy thẳng đến nhà anh Tùng ở theo lời đề nghị của Bạch Yến, em cũng đi theo với tôi, nhìn vẻ mặt Như khi về nhà có vẻ không vui cho lắm. Khi ba đứa chúng tôi ở bên cạnh nhau, tôi và Bạch Yến hiếm khi xưng hô thân mật với nhau trừ khi lỡ miệng thôi, tôi là người bị nhiều nhất.
- Hề hề, thấy nhà anh thế nào – anh Tùng kè tôi vào bên trong cùng với người giúp việc.
Nhà anh Tùng rộng, có đến tận 2 người giúp việc, nội mình cái sân của người ta thôi đã thích rồi, có một cái hồ nuôi cá đẹp bá đạo luôn chứ chẳng đùa được. Mở cửa vào trong nhà thì máy lạnh nhờ có máy điều hòa, nhìn nội thất bên trong là biết giàu đến mức độ thế nào, đồ gỗ, ánh sáng trùm. Tôi ước gì có được ngôi nhà như thế này…
- Hề hề, em rể cứ tự nhiên nhé. – Anh Tùng nhìn Bạch Yến rồi nói.
Nói đến đâ khuôn mặt Bạch Yến ửng hồng hẳn lên, chắc là do ngại.
- Em ra méc chị. – Bạch Yến chạy nhanh ra nhà sau.
- Khó tìm được ai như vậy lắm nha. – anh Tùng vừa rót trà vừa nháy mắt tôi nói.
- Dạ vâng, em biết mà. – Tôi mỉm cười.
Buổi tối hôm đấy tôi được vợ chồng anh Tùng đối xử như một người trong gia đình, Sau khi băng bó lấy thuốc rượu cho tôi xoa anh Tùng còn kêu người giúp việc pha một bồn nước tắm nóng cho tôi tắm nhưng người làm công việc ấy là Bạch Yến do nàng thích. Đứa con của anh Tùng cứ đeo theo Bạch Yến mãi, nàng có vẻ thích thú khi chơi với trẻ em, nên hai chị em quấn quít bên nhau suốt cả buổi. Bữa ăn hôm đấy toàn món ngon, hai vợ chồng bác giúp việc cũng ngồi xuống ăn chung cùng với gia đình, tôi, anh Tùng và bác giúp việc uống qua uống lại, chén chú chén anh đến khi tôi sắp gục, còn anh Tùng thì đã say, bác giúp việc chạy khi nào.
- Đi nhà ma chơi … ực.. em ơi – anh Tùng vỗ vai tôi.
Lúc đấy say thì say chứ nghe ma cũng ớn…
- Thôi, ngủ đi anh, ợ,.. anh say rồi – Tôi vỗ vai anh.
Cuối cùng..
- Anh kể cho em rể nghe, đi vào trong nhà anh tý là một khu đất trống có cây.. ợ.. ở đấy có một ngôi nhà hoang..- Anh Tùng đã gọi bằng em “ rể “ và tôi nghe đến điệp khúc ngôi nhà hoang sau nhà anh Tùng thì tôi thấy ớn cả da gà vì đã đi một lần.
- Sau lại nhà hoang – Tôi chen.
- Ở đây đã chết 5 người, hai cô gái treo cổ tự tử – Vừa nói vừa miêu tả bằng ánh mắt trợn ra.
- Sặc – Tôi tỉnh cả cái say.
Một hồi sau…
- Đi nhẹ nhẹ thôi, ợ. Yến biết anh toi – anh Tùng say đến nỗi tựa vào vai tôi.
- Anh ơi… đi vào – Tôi cảm thấy lạnh lạnh khi hai người bước vào trong khu rừng.
Chỉ có tiếng ve kêu, chim hú, cùng với ánh đèn của hai chiếc đèn pin, sự rùng rợn trong khu rừng ấy làm tôi tan biến đi hết những đau đớn trong thể xác