Lần Đầu Tiên
(Nhân vật chính này thường đặt tên ỗi trang nhật ký mình viết )
#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#
~(Cái dòng đó cũng trích từ nhật ký nhé, không phải mình làm cho đẹp đâu )
22h19’ 18/8/2004
Sau nhiều năm rời đất nước thân yêu của mình thì hôm nay đã được trở về cái vùng đất ấy, nơi mà con người mến khách thân thiện, nơi mà mình mong mỗi ngày khi trên mảnh đất khách quên người. Đất nước Việt Nam thân yêu, mình về rồi đây. #1
Vừa đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất của thành phố mang tên Bác thì mình đã cảm nhận được cái cảm giác hơi nóng của nơi mà mình sinh ra, thoải mái gì đâu, công nhận hôm nay ở sân bay đông người luôn làm mình phải có chút khó khăn để bước ra ngoài. Tuy là ở Nhật và Việt Nam khác nhau nhưng mình vẫn thích ở Việt Nam hơn,cứ mỗi mùa hè nóng bức là chui xuống gầm bàn mà ngủ ấy vậy mát mới ghê @_@. Thức dậy đầu cổ giống như người khùng, bị bà la :” Sau con không vào phòng mà ngủ “.Hihi biết bao là những kỷ niệm, sao mà quên.
Mình cứ đứng ở cái cột số 12 đợi cậu hoài mà không thấy đâu, hix… Con trai gì mà để con gái đợi,mình phải nói với bà cho bị đòn, hehe, công nhận mình cũng không có hiền như người ta nghĩ đâu @_@ thế mà nhiều người cứ bảo mình hiền ít nói sống nội tâm mới ghê, có khi sai rồi đấy.
Đợi 10 phút,có chút khó chịu đấy do bị người ta…Hix…Hên là buổi sáng chứ không đã bốc khói đầu….aaa.a.a…..Cuối cùng có một chiếc xe chạy lại rồi mở cửa ra đó không ai khác người cậu trẻ trung đẹp dai của mình, hihi, phải lúc đó khen ra miệng đảm bảo cái mặt vênh vênh mới là lạ đó.Đi theo còn có ku-pia công nhận mới đây đã to lớn thế này lại còn mập chả giống người cha tý nào ^_^. Suốt từ quảng đường từ Hồ Chí Minh về … ( Đã biệt cắt ^^do bí mật nhưng sẽ được bật mí ……….nếu có cơ hội ) cứ ngồi trong xe mà nhìn ra nơi mà lựa chọn để ba năm sau về đây trú ngụ thì thấy lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.Đồng lúa, cây cỏ xanh tươi luôn, lâu lâu thấy những con trâu màu trắng trong dễ thương nhưng mà không dám nhảy xuống vì đang mặc cái váy màu hồng =^-^=.
Một thành phố thanh bình yên tỉnh và thơ mộng.
Ấn tượng đầu tiên của mình khi về nơi đây chính là những con đường có hàng phượng đỏ rực nhìn trong đầy sức sống muốn hái một cành về nhưng của người ta trồng làm phong cảnh đường phố, công nhận mình hâm thật đấy @_@.
Sau khi bước vào cái căn nhà chính tay mình lựa chọn kỹ càng, phải công nhận mình cũng làm khố bố mẹ quá khi kêu hai người họ đem giùm cái đàn piano về. Con thương bố mẹ quá.
Bước vào nhà là cái mùi hương hoa mà mẹ thường sài, ấn tượng đầu tiên là chiếc bàn quý của ông nội sau nó lại ở đây ^_^, lại còn cái cầu thang chạm khắc đúng theo ý mà mình đưa ra. Thế là căn nhà hoàn toàn đúng ý nguyện của mình.
Vì về được có một ngày nên mình chẳng đem cái gì theo cả, khỏe ghê.
Buổi chiều đầu tiên ở cái nơi xa lạ mình lựa chọn này, quyết định đi lang thang dạo trên cái con đường của khu phố không quen không biết này. Lần đầu mà mình gan thế không sợ bị lại ^_^. Công nhận nó thật yên tĩnh và thanh bình hơn mình nghĩ, thích rồi đó nha. Những ánh nắng cuối ngày xuyên qua những hàng cây đang rì rào gió biển vên bên hai vê đường.
Vừa đi vừa nhẩm bài hát yêu thích nhưng không biết ở Việt Nam luật giao thông có cắm vừa đi vừa hát không nữa..Hix…Sợ bị công an mời ghê vì mấy anh, chú, gì đi đường cứ nhìn mình không chớp mắt..Hix.. còn nói thầm :” không lẻ mình khùng đến thế “ mới ghê chứ. Thấy vậy im miệng lại…hix…
Thấy đi cũng xa rồi định quay về nằm một tý rồi ngắm ngôi nhà một tý nhưng thấy bên kia đường có một sân khá rộng rất đông người.
-Cái gì vậy te, vào xem. Hihi
Lẩm nhẩm giống khùng hong =^_^=. Ồ.. thì ra một trận bóng đá, ở Nhật là mình đi ngay nhưng ở Việt Nam biết có khác gì không nên đành nén chân lại xem. Định đi mua hộp bắp ăn giống xem phim..hức… ý nguyện không thành vì không ai bán đành mua chai nước suối, rồi chọn một nơi lý tưởng ít người đó chính là đường biên mà xem…Có mấy tên con trai lại giở trò nắm tay của mình nhưng không biết duyên hay sao mà mấy tên đó cầm vào tay có chai nước suối. Mình thì đó giờ vẫn lạnh lùng mà nên đưa mặt nhìn mấy tên đó vẫn không sợ…hix… nói hai chữ một nghĩa: “xa ra” nhưng không có động tĩnh…ui… không biết phải làm sao thoát nên mình giật mạnh tay ra, kết quả như ý muốn luôn…Mấy tên đó bỏ đi….nhưng mà….
-Oh yes – Nói thầm chứ chẳng dám nói to ^^.
Chai nước cũng đi luôn….huhu..rồi mình nhìn theo đường đi của nó thì trúng vào đầu của một người con trai đang cột dây giày trên sân nhìn giống cầu thủ lắm. Người đó gầy gầy cao cao chắc thiếu dinh dưỡng ^^. ( CS2T- Hự không muốn viết những dòng này, dám chê anh thiếu dinh dưỡng . Hâm có khác, đáng ghét… )..hix.. không biết có sao nữa mình chạy lại xin lỗi thì cậu ta ngước mặt lên….Nhìn cũng dễ thương đấy…hihi ( CS2T – Thế phải có được không ? )… lần đầu tiên khen con trai vinh hạnh cho hắn đấy ^^.
Nhưng lúc đó mình cũng chẳng quan tâm gì đâu vì cậu ta cứ nhìn mình giống như những người khác thôi. Ấy thế nhìn những bước chân cậu ta chạy rồi quan sát trong có chút gì đó níu kéo mình lại phải xem cậu ta đá. Đá hay đó làm mình phải chăm chú xem từng bước chạy của cậu ta..hix….đến lúc giải lao thấy cậu ta nói chuyện với những người trong đội mà không ai đưa nước biết chắc là thế nữa…hihi tài quan sát của mình đây mà….Mà không hiểu tại sao lại chạy ngay ra ngoài đường mua chai nước rồi đem vào cho cậu ta mới ghê..oa…oa..oa.. lần đầu mê trai hả? không mình không phải thế…
SAO LÚC ĐÓ MÌNH HÂM THẾ NHỈ?
Xem trận đấu gần hết hiệp hai thì nhớ ra phải qua nhà người cậu một tý có chuyện, lúc nãy đi thì có taxi ào ạt chạy nhưng đi cả đoạn chả thấy taxi đâu nên dựa vào gốc phượng nghĩ một lát…Đứng đó đợi khoảng 30 phút chả thấy chiếc xe nào chán ghê…Khoảng vài phút sau thì có mấy tên lúc nãy đếngiở trò..hix..mình cứ lùi bọn chúng cứ tiến…làm phải té xuống…trong lúc đang té xuống đất.. đang tìm cách thì…Hình bóng của người con trai ấy lại xuất hiện giúp mình…không biết sao lúc té nước mắt rơi ^^… đó giờ chưa từng khóc trước mặt ai cả ít khóc lắm…Trái tim băng giá mà…
Một lần nữa mình ngạc nhiên vì cậu ta giỏi võ ghê luôn một mình hạ cả đám người đó trong khi đám người đó có vũ khí nhưng cậu ta cũng bị gạch một đường ngay tay phải…mình lo sợ đến phải rơi nước mắt lần hai…rồi quyết định đưa cậu ta về nhà băng bó… rồi lấy trong balo ra ..( Xin lỗi phải cắt thêm khúc này nữa rồi. Amen ^^). Tự tay pha trà rồi hướng dẫn cậu ta ăn bánh, nói chuyện cũng dễ thương đấy chứ. Một điều thấy mình có chút gì đó thân thiện với người này đó là lúc mình tiễn về, thường thì con trai sẽ bước đi không để ý cảm giác của người con gái đứng nhìn phía sau nhưng cậu ta thì khác cũng đứng lại đợi mình bước vào nhà mới chịu đi..
Ngẫu nhiên hay có một sự sắp đặt nào đó của ông trời ?
Hôm nay là một ngày rất tuyệt vời với mình…không hiểu sao trái tim lúc đó có gì đó kì lạ đến khó tả…chưa từng có.
Ngày hôm đó tên là First nhé….
Lần đầu tiên tôi đứng xem bóng đá mà kéo dài gần 90 phút không thấy mỏi chân hay mệt thay vào đó là cảm giác thích thú.
Lần đầu tiên mình phải khóc trước mặt người con xa lạ ngoại trừ ba.
Lần đầu tiên mình mời nước, bánh ột người con trai mới quen biết…đến cái người quen gần 3 năm cũng ít khi thế…
Lần đầu tiên mình có giác đau nhói ở tim, cay xòe ở mắt, thắt lòng vì ai đó. Cảm giác lại xuất hiện với cậu ta khi thấy máu rơi ra từ cánh tay.
Người con trai đấy là người đầu tiên bước vào căn nhà mà 3 năm sau tôi sẽ sống.
Người quen mà thấy những hành động như thế của mình chắc phải xỉu vì mình là một người lạnh lùng, kiêu kì của tiểu thơ, sống nội tâm, ít quan tâm đến phái khác giới.
Ở Nhật hành động mình cuối đầu chào rồi pha trà đem bánh ra như thế gọi là…^=^..oa…oa
Không biết ở Việt Nam có thế không… Có. Chắc sẽ có người sốc thuốc ^_^.
Kiêu quá rồi nhé… Không kiêu nữa ^_^ ế bây giờ….
Hix…không biết cậu còn đem lại ình biết bao lần đầu tiên nữa chứ.
Nhưng…