Trời sinh tôi ra đã vốn là thông minh và học trước một năm,nên cứ vào lớp là ngồi tám, cũng may mắn là ông trời không quá đối xử tệ bạc với tôi, năm nào ngồi tứ phía cũng là gái thật là có phước. Năm lớp bốn cũng thế mà bốn em đó em nào cũng xinh tươi.
Vào một ngày trời tươi đẹp, đang trong tiết học ngồi tám chuyện với một em ở sau lưng thì :
- NMT, em làm gì đó – Cô giáo dạy toán kêu rõ là to
- Dạ … Em…Nói chuyện – Nam nhi mà dám làm dám chịu đúng không. Anh hùng vãi ^^
Cô giáo và cả lớp đều sửng sốt trước anh hùng rơm như tôi
-Giỏi, lên giải bài toán này cho tôi
-Dạ
-Haha nghề của em mà cô.- Tôi nghe nói đến toán là vui mừng
Nhưng nào đâu ai ngờ nhìn sơ qua bài toán tôi muốn xỉu. Nhớ không rõ nữa hình như là bài căn thức chứa ẩn X mới ghê. Thôi rồi kỳ này không xong rồi, cái này học sinh lớp năm biết giải được không nữa.
Và rồi tôi mạnh miệng nói ra.
-Cô ơi, toán này lớp năm chưa chắc gì giải được nữa đấy. Tha… cho em đi cô. Em xin lỗi ^^.
-Làm không được hả? Về chỗ một điểm, ngày mai viết bảng kiểm điểm nộp cho tôi kèm theo chữ ký củaphụ huynh.
Tôi nghe đến đó là thấy có tiếng sét vang bên tai, cứ đùng đùng đoàng đoàng, tinh thần bỗng suy sụp xuống. Mới lúc nãy còn hùng hồn dữ lắm nhưng đến đây thì cái mặt không còn một chứ gọi là khí sắc.
-Sao cô ác với em quá.. đã xấu mà còn thích…làm nhân vật phản diện – Tôi lếch bước chân đi về chỗ mà thầm nghĩ
Suốt buổi học chữ chẳng vào đâu, lo sợ, bồn chồn, mặt như trái cà ấy. Và tiếng trống tùng tùng ấy lại vang lê, hôm nay tôi muốn không vang lên nữa ấy, để cho tôi cứ ngồi mãi chỗ đó, một thời gian lâu thật lâu để cô quên rồi đánh trống cũng được. Hay là nó quay lại lúc đầu tiết để tôi biết mà không nói chuyện ^^. Nhưng nó là thời gian cứ trôi dần dần, không níu kéo lại được cũng không làm cho nó đi nhanh hơn.Tôi đi lê thê giống như một thằng nghiện, từ trường về đến nhà trong đầu luôn tìm ra cách để chối tội, nhưng chứng cứ rành rành thế kia chối kiểu nào cho xong ^^.
-Nói với mẹ ư? Có nước mà chết. Nói với bố thì nhẹ hơn không chết… đi bệnh viện còn hơi thở ngáp ngáp à..uống sữa chắc được.- Nghĩ đến đấy tôi thấy lạnh xương sống.
Về nhà thấy hai ông anh đang xem TV. Bỗng trong đầu tôi có một luồng sáng của bóng đèn 1200KV luôn.
-Hehe kì này có cầu cứu Gia Cát thôi. – Tôi chạy lên lầu để tập xuống, phóng nhanh xuống nhà ăn cơm.
Vì đã có kế sách inh để đối phó nên không còn lo như lúc ở trường. Nên tôi hì hục ăn cơm. No căng cả cái bụng. Ba anh em tôi ăn cơm xong thì đi ngủ như thường ngày.Làm một giấc sảng khoái trong người, thời cơ đã đến. Bố mẹ chưa về. Hai ông thì đang ở trong phòng. Nên tôi chớp nhanh thời cơ, không quên đóng cửa lại ^^ (khôn không?) :
-Anh hai, anh ba yêu dấu.- Tôi sài giọng ngọt ngào, vì nhờ người ta mà ^^. Hổ báo mà có nước tự sát.
-Cái gì nữa đây ? – Hai ổng đồng thanh hỏi.
- Gíup em với.
-Giúp cái gì?.
-Dạ…câu chuyện đẹp nó là thế này nè….Vào một buổi sáng tinh mơ của ngày hôm nay……bla…bla…
Tôi kể toàn bộ sự việc cho hai ông anh nghe, sau khi nghe đoạn kịch tính nhất của câu chuyện,hai ổng hiểu vấn đề, thở dài ra làm tôi có chút sầu não tý. Kể xong mặt hai người anh bỗng đăm chiêu ra:
-Học không lo học, lo tán gái, kỳ này chết mầy rồi con ơi ! – Anh hai nằm phịch xuống nói,nghe ổng nói mà lạnh lạnh cái lưng.
Tôi chưa kịp mở miệng ra nói gì thì..
-T con, nằm xuống nghe chiếu chỉ “bổng pháp” bang hội. Chát…Chát… – Anh ba giả giọng của bố trêu tôi.
-Hix,..cứu em hai huynh.. đừng giỡn nữa, bố mẹ mà biết chắc em có nữa treo cổ ấy. Thương em tý đi. – Tôi nói và làm mặt không thể nào tội nghiệp hơn được nữa.
-Không. – Hai ổng dứa khoát vê lờ.
Nghe xong mà muốn rụn cái rún xuống đất@@.
-Thôi mà…huhu..cứu đi.. sao này em không thế nữa
.
-Thằng G có cách gì không mà. – Anh hai quay mặt hỏi anh ba.
- Áy chà theo tình hình này thì Gia Cát Xoàn đây là một cuộc chiến không ngang tài ngang sức của ba chứ lính với cả đám vi khuẩn chi chích mưu mẹo kia…..Thôi…Còn một cách duy nhất…- Anh ba vừa nói vừa vuốt cái càm làm hai anh em tôi phải tập trung đến cao độ.
- Cách gì? –Hai anh em đồng thanh hỏi lớn
-Giả chữ ký.
Nghe đến ba chữ đó hai anh em tôi liền phản ứng ngay, nói gì chứ đây là tội “ khi quân phạm thượng” có khi bị “trảm” chứ chẳng đùa.
-HẢ?.
-Anh ba giỡn à?.
-Giỡn cái đầu mầy, không còn cách nào hết, chỉ còn cách đó, quyết định đi. – Ổng nói rồi quay vào tường.
-Lỡ bố mà biết là nặng gấp mười lần ấy chứ chẳng chơi đâu. – Chưa gì anh hai đã làm nhục trí anh hùng ^^.
-Làm sao bố biết được. Mầy nộp cứ nói là mẹ đi vắng, bố ký. Thế là xong ngay. – Anh ba đưa phẩy tay làm như thản nhiên.
Vì người ký giấy tờ học của ba anh em tôi không ai khác là mẫu thân. Chắc lần này không sao. Nên :
-Ờ, cũng đúng. – Anh hai có vẻ thông thông.. ^^
-Qúa chuẩn cho đội diệt khuẩn. Quyết định vậy đi. – Người quyết định không ai khác chính là tôi đây.
Sau khi đội duyệt khuẩn bàn bạc xong xuôi, phương án, kế sách đã được lên một cách tỷ mỉ. Và lá đơn kiểm điểm đã xong xuôi, chữ ký đâu vào đấy. Tôi thở phào nhẹ nhỏm,lên giường làm một giấc…để sáng mai..còn đối phối với bà cô kia….Khò…khò….khò…..
Hôm sau đi học,đã đến giờ, tôi lên nộp tờ giấy kiểm điểm cho cô, quả thật cô không hề hỏi gì một câu, cầm tờ giấy lên xem rồi để vào cặp. Tôi thở phào nhẹ nhỏm, vì đã vượt qua ải môn quan một cách êm ấm….
Nhưng………..
………….
………..
………..
………..
Tôi đâu có ngờ được là cô giáo dạy toán không có hiền một tý nào, tôi sai lầm khi không nhận ra là quá dễ dàng được qua ải….
Tiếng trống tùng tùng lại vang lên, báo hiệu ột buổi học đã kết thúc. Tôi phóng thật nhanh về nhà , để chiều lòng cái bụng đang biểu tình. Vừa về đến nhà lấy thấy hai ông anh và bố mẹ đang ngồi ở nhà trước đợi cơm. Tôi không chần chừ gì nữa phóng thật nhanh lên phòng rửa mặt rồi chạy xuống bếp ăn cơm.
Mọi người đã tập trung đông đủ, và buổi cơm trưa bắt đầu. Tôi thì đã nhẹ nhỏm, và đói nên cắm đầu ăn lấy ăn để. Mà không phát hiện sự bất thường. Trong gian bếp một không khí khác lạ ngày thường, không tiếng nói chuyện, không tiếng hỏi về tình hình học tập của ba thằng quý tử. Tôi ngước lên nhìn thì thấy mặt anh hai bí xị như trái dưa leo, còn anh ba không kém chạy dài….Và tình hình ngột ngạt căng thẳng đã được phá :
-Con học sao rồi T. – Bố bỏ đũa xuống hỏi.
-Dạ. Ok lắm bố ạ – Tôi vẫn mạnh miệng trả lời như ngày nào.
-Ừ, giỏi. ăn đi ba đứa., ăn nhiều vào.
-Dạ
Nếu chỉ đến thế thì tôi cũng không đăm ra nghi ngờ là có chuyện. Xong buổi ăn bố tôi phát ra một câu :
-Thằng T,G,P lên phòng đợi bố.
-Dạ
Tôi thì vẫn hồn nhiên như ngày nào, còn hai ông anh không thay đổi nét mặt. Đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành sắp xảy ra, thấy hai ổng bất thường nên bấm bụng hỏi xem có chuyện gì :
-Hai huynh sao thế.
-Chuẩn bị tinh thần đi.
-Làm gì.
-Tý biết.
Lên tới phòng anh hay và anh ba nằm úp mặt xuống đất, tôi nhìn thấy cái cảnh này quen quen..tự nhiên thấy chột dạ vê lờ.
-Hai ông này lằm cái đệch gì đây.- Tôi nghĩ thầm trong bụng.
-Cạch- Tiếng mở cửa vang lên.
Theo quán tính tôi nhanh chóng quay mặt lại, nhìn xem ai đi vào phòng, nhưng lúc nãy đã biết là bố có nói vào phòng…Nhưng mà tôi vẫn quay lại :
-ÔI CÁI ĐỆCH– Tôi hét không lên tiếng trong cái bụng đang no
Bố bước vào với vẻ uy nghiêm của một chiến sỹ công an..và..sau lưng không quên mang vũ khí của bang hội.
-Thôi rồi…..-Tôi dần đoán ra được chuyện gì sắp xảy ra.
Mất không quá nhiều thời gian, tôi đã sâu chuỗi lại tình hình và không đợi tôi chốt kết quả thì..
-T năm xuống– Bố hét lớn làm cả ba anh em tôi giật cả mình
Tôi nghe lời ngoan ngoãn lại nằm kế bên hai ông anh..
-Biết tội chưa ?
-Dạ..dạ…con biết rồi – Tôi cuối đầu nhận tội vì tình hình thế này đã đủ hiểu có chuyện gì ngoan cố không nhận được sự khoan hồng của bang hội tý nào.
-Giỏi cho ba anh em mầy, bố cho ăn học mà thế à. Một đứa thì nói chuyện trong giờ học, chẳng xem thầy cô ra gì. Một thằng thì nghĩ ra mưu kế, giỏi nhỉ, thông minh đấy. Một thằng thì sắp bằng bố rồi, ký tên giùm luôn. – Bố tôi liệt kê tên phạm nhân và danh sách phạm tội. Không thiếu không sai tý nào. Cả ba anh em tôi chỉ biết im lặng vì tội chứng đã rành rành thế kia. Cãi thế nào được nữa. Bố lúc nãy đang giận, đôi mắt đỏ lên, tay cầm cây roi gia truyền.
Và đến giờ tòa án phán tội và ra hình phạt…
-Tốt anh em thế tốt. Lừa dối bố mẹ 10 roi, giả chữ ký gấp đôi 20 roi
Tôi nghe tòa án phán xong là muốn xỉu tại chỗ. Thôi rồi “Vó tre truy mông bổng pháp” sắp được tái xuất giang hồ trừng trị ba tên yêu quái này ^^. Nó là bổng pháp nên cũng có quy tắc của nói : “ Lớn đánh trước , nhỏ đánh sao”
Thế là tôi đau khổ nhìn hai ông anh vì mình mà bị đánh, cái lỗ tai thì bị tra trấn liên tiếp.
-Binh…Chát…chat….– Tiếng roi chua chát vang lên
-Mầy thế hả P….Chát….Chát….Này…Chát…thì giúp em.Chát – Bố tôi vung tay đánh liên tiếp vào mông của anh hai.
-Hức…huhu..ba..hức…a…tha….cho con đi. – Anh hai nói trong sự đau đớn giữa tiếng roi và tiếng khóc.
-Này thì…chát…Tha…này..chát…làm sao không chịu nghĩ…chát…hậu quả. – Bố vừa đánh vừa nói
Tiếng roi chua chát và tiếng khóc đau thương ấy tạo nên một khúc nhạc đày bi thương lan tỏa cả căn phòng. Đầy đau thương và nước mắt.
-Bố đánh hai anh 10 roi thôi, còn mười roi còn lại cộng cho con. Tất cả là lỗi của con – Tôi nói với bố
Vì tất cả mọi việc là do lỗi của tôi, vì yêu thương tôi nên hai người anh bây giờ phải chịu cảnh ăn roi không đáng có.
-Được – Bố dừng tay.
-Hức…Ba cứ đánh hết 20 roi đi..hức – Anh hai nói trong tiếng nghẹn.
-Thằng T còn nhỏ, cứ đánh con – Anh ba cũng thế.
-Tội con làm con chịu, không liên quan đến hai anh. Em cảm ơn hai anh.
-Chát..chát..chát…- Tiếng roi lại vang lên trong căn phòng.
Đến lượt anh ba tôi phải nhận như cây roi vào mông, đáng lẽ không nên có. Nếu hôm qua tôi nói thật với bố thì người chịu là tôi, không liên lụy đến hai người anh.
-Oa..ooa…oaoaoao..–Và tiếng khóc đã vang lên.
Tôi nghe thấy mà xót xa lòng, lòng thắt lại. Hai người anh của tôi vì một thằng em chẳng ra gì, vào lớp chỉ biết nói chuyện và ngắm gái trời đánh này mà bị đánh oan uổng.Trong phòng lúc này là bốn người con trai, một người đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm sống, ba người kia thì rất là trẻ con, không biết bao giờ trưởng thành để người bố kia bớt nhọc công. Tiếng roi chua chát và tiếng khóc thảm thiết làm cho lòng ai mà thấy cảnh này phải đau lòng xót dạ.
Ba tôi chỉ đánh hai ông anh mười roi theo yêu cầu. Và cuối cùng đã đến lượt tôi sẽ là 40 roi. Hai người anh thì nằm bất động, có vẻ rất đau đớn.Thương xót làm sao. Nói thì nói thế chứ bố mà đánh thì tôi không chịu nổi quá 10 roi đâu ấy. Mười roi đầu thắm thoát trôi qua, cảm giác đau điếng của mông mà hai người anh đã trải qua. Tôi là một thằng con trai, và việc làm của mình là sai nên tự nhủ với lòng rằng sẽ chịu được 40 roi, nó sẽ bài học răng đe..
-Chát…Chát… -Tiếng roi vang lên không ngừng nghỉ
Nói là một chuyện làm được mới là một chuyện, đến roi thứ 18, 19 là tôi bắt đầu chịu không nổi và đánh xin :
-Oa…oa…Bố tha cho con..hức..Con hứa không…hức..làm thế nữa – Nước mắt trên khuôn mặt của tôi cứ chảy xuống, và tiếng nói cũng kèm theo tiếng nấc từng hồi…
Tiếng roi vẫn vang lên, tiếng khóc cũng không ngừng nghĩ. Lúc nhỏ đã biết cảm giác bị bố đánh ra sao rồi, nó ê ẩm toàn thân. Biết trước là thế nhưng không có cách nào tránh được hiểm họa này.
Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nói bố tôi độc ác, không thương con cái. Nhưng đối với ba anh em tôi thì không phải thế. Cùng mang chung một dòng máu, một tay bố mẹ nuôi dạy con cái, ai không chua xót khi thấy con cái mình đau chứ. Lúc bố đánh anh hai xong thì mắt bố đã ngấn lệ, nhưng vì là một người công an. Nên dòng lệ đó nó không rơi. Tôi thấy thương bố nhiều hơn. Tôi đã sai thật rồi. Bố đánh tôi vì muốn ba người con trở nên trưởng thành nên, chững chạc hơn, để sau này bước vào cuộc đời, xã hội sẽ dễ dàng hơn, Tất cả những gì bố làm vì muốn tương lai phía trước đầy trông gai, cực khổ của ba người con trở nên dễ dàng, từng từng bước. Bố đã từng trải cuộc sống nên bố nhận thấy rõ và không muốn những người con của mình lại đi những bước sai lầm trong cuộc đời. Đó là điều mong muốn của tất cả những người làm cha mẹ trên cuộc sống này.Mong mai sao cho con cái của mình được sung sướng, chả ai muốn con cái của mình cực khổ cả. Nên tôi không trách bố… ngược lại còn thấy thương bố nhiều hơn… và việc này là lỗi ở tôi.. tất cả là do tôi gây ra…một chút thiếu suy nghĩ đã phải liên lụy đến người thân của mình, làm khổ họ, làm đau họ. Tôi dần thắm thía được bài học roi mà bố dạy. Nó không lời nói, nhưng đầy triết lý nhân sinh….Vì vậy ai đã từng được bố mẹ đánh.. dạy dỗ… thì hãy trân trọng nó nhé… đừng trách bố mẹ…..Ngược lại phải nhớ lấy những cây roi thấm thía đầy những triết lý …
” Đánh để cho con cái chững chạc hơn, trưởng thành…Đánh để nói thấm thía được cái sự đời…Đánh để biết đâu là sai…Đâu là đúng…. Đánh là dạy dỗ chứ không phải ghét bỏ gì…..Đánh là một sự yêu thương thầm lặng và đầy đau khổ của người làm cha làm mẹ….” ( Trích trong nhật ký của tôi ).