Giây phút cuối cùng đã đến, cái sự kiện mà ai cũng mong đợi, không khí chợt ngột ngạc trở lại sau những cơn gió thoảng qua, thầy Hậu từ từ cầm cái mi rô lên vào nhìn vào từ giấy, giọng nói quen thuộc từ đầu buổi đến cuối buổi, chắc chắn ba năm cấp 3 sẽ không ai quên được cái lời nói ấy…
-Đáp án…là….Thời xưa chưa có mệnh giá 26000 ngàn. – Thầy Hậu chốt nhanh cái đáp án.
Cả sân trường lúc đó ai cũng trút bỏ một mối nặng lòng nào đó từ sáng đến giờ, không khí bỗng chốc vỡ òa lên tại khuôn viên A trường THPT, nó trái ngược lại cái không khí ưu sầu nãy giờ.
-Haha, đúng rồi
-Hay quá
-Oh yes
-….
Người thì chạy đến ôm lấy nhau, người thì bắt tay nhau,… có người còn nhảy múa… ôi thôi đủ các kiểu ăn mừng, có thể nói rộn rã như một ngày hội bởi 5000 người trên sân tạo nên cái không khí ấy. Ai nấy cũng vui cả, trái ngược lại những gì từ sáng đến thời điểm đó, không khí trở nên vui vẻ hẳn, thầy cô cũng bắt tay nhau nở lên nụ cười vui mừng không khác gì những đứa học trò tinh nghịch dưới này.
Tôi thì đứng hình không thể nào tin được là mình đã vượt câu hỏi số 30, sung sướng đến tận những tầng mây cao vời vợi, cảm xúc khó tả, con mắt đã khóe ngấn những giọt lệ, không phải vì buồn mà vì quá vui không thể nào diễn tả được cái cảm xúc ấy. Hòa chung vào không khí của mọi người là những con gió mát cả lòng người, xóa tan tất cả những gì ở quá khứ cách đây không lâu.
Con người dễ chuyển đổi trạng thái thật, từ vui chuyển sang buồn và ngược lại…
Nhưng đâu đó trên sân lúc này còn một người thầy muốn nói một điều gì đó nhưng vì các học sinh của mình quá mừng, họ không để ý cái điều đó, tôi cũng thế. Định chạy lại ăn mừng với lớp nhưng cũng dặn lòng để thầy công bố kết quả, bốc thăm rồi hả ăn mừng luôn một thể.
Giọng nói của người thầy ấy lại vang lên…
-Các em chú ý
Mọi người đang vỡ òa trong vui mừng, hạnh phúc thì đột nhiên bị cái lời nói đó làm ất một thứ gì đó vô hình khó diễn tả nhưng trên khuôn mặt của họ vẫn còn những nụ cười tươi tắn, niềm vui đến từ tất cả mọi người.
-Gì thế
-Chắc là bốc thăm
-Bốc thăm đê
-Vui quá
-….
-Tất cả các em im lặng, thầy có điều muốn nói – Khuôn mặt của thầy có một thứ gì đó vô hình khó tả.
Mọi người đều gạt bỏ niềm vui đó một bên để lắng nghe, tôi cũng thế, thật sự trong người rất vui mừng chỉ muốn chia sẽ đến tất cả mọi người… Cuộc đời nó đâu có như thế….không có dễ dàng…phải có những vấp ngã…
Thầy Hậu đưa mắt nhìn toàn thể hơn 5000 học sinh của trường mình rồi bắt đầu vào vấn đề, một vấn đề có lẽ nghiêm trọng nó thể hiện ở ánh mắt :
-ĐÁP ÁN CỦA THÍ SINH 1412 KHÔNG ĐƯỢC CHẤP NHẬN – Thầy nói rõ to.
Tất cả mọi người ngỡ ngàng trước câu nói vừa rồi, ai cũng có những điều khó nói khi cái câu của thầy vừa rồi, có người cho nó là nói nhằm, hay là thầy thích trêu đùa vì ai cũng biết cái tính cách thích đùa giỡn đem lại niềm vui cho học sinh của người thầy này mà. Nhưng có lẽ đó là sự thật, một sự thật phũ phàng không ai muốn nghe thấy nó khi niềm vui, hạnh phúc đang còn đâu đó chưa thật sự qua đi thì lại phải xác nhận một cái thông tin động trời như thế.
Những nụ cười ấy bỗng dập tắt đi thay thế vào là những nỗi buồn không tên, nó vô hồn, vô hình… cái thứ cảm xúc ấy chỉ có mỗi mình biết không thể nào chia sẽ với người khác. Nét mặt ai cũng thể hiện một nỗi buồn, thất vọng khi từ trạng thái vui tươi chuyển sang cái trạng thái ưu sầu đáng ghét. Không khí đã ngột ngạt trở lại kèm theo đó là những tiếng nói, bàn tán xôn xao…
-Cái đệch gì thế
-Sax, đúng mà
-Đùa à
-Cái lọ gì thế này
-Đéo hiểu
-…..
Không phải riêng ai khác chính cả bản thân tôi cũng không muốn xem cái điều mà người thầy kia vừa nói ra là một sự thật đang có. Cũng giống những ai đang trên sân lúc đó thôi từ một cái cảm giác vui mừng khôn xiết chuyển sang một dấu chấm hỏi lớn trên khuôn mặt
-Tại sao thế? Câu trả lời của mình cũng nghĩa mà, có nhằm không vậy – Tôi như người khùng khi tự hỏi bản thân
Trong đầu óc lúc đó đầu óc của tôi cũng không suy nghĩ được để giải đáp thắc mắc của mình,thật khó hiểu, rõ ràng hai câu trả lời tuy khác nhau về từ ngữ nhưng có chung một ý nghĩa, cái câu trả lời của tôi theo mọi người nó còn gần nghĩa hơn là cái đáp án của nhà trường đua ra.
-Thầy rất tiếc khi phải nói điều đó, em đã làm rất tốt – Thầy Hậu nhìn cái thằng con trai đang ngồi như trời trồng ấy.
Lúc đó thân xác tôi chỉ có thể nói là còn người chứ không còn tý nào gọi là hờn cả, mệt mỏi, hụt hẩng chán nãn với những cái cảm xác đang ngự trị trong người đến khó tả.
Có bao giờ bạn đang rất vui, mãn nguyện rất nhiều về gì đó của bản thân chưa nhưng cái hạnh phúc vui vẻ ấy nhanh chóng bị dập tắt đến khó hiểu. Chắc có lẽ cái cảm giác đó sẽ dễ miêu tả lắm đấy, hụt hẫng chán nãn, mệt mỏi chỉ muốn tìm một nơi nào đó xa thật chỉ còn riêng bản thân mình thôi.
Ghét cái thứ cảm giác khó chịu ấy…
Ghét luôn cái gì mình đang có…
Chỉ muốn trốn tránh tất cả…..
Để rồi một ngày nào đó có những áng mây xua tan đi tất cả….
Tất cả những cảm xúc ấy, một cảm xúc khó tả, đủ để làm người ta mệt mỏi, thất vọng…
Tôi cũng không biết cho rằng mọi chuyện là thế nào nhưng cũng biết rằng đã thất bại hoàn toàn đồng nghĩa với việc đã làm thất vọng mọi niềm tin của hơn 5000 người vào mình. “ Sức mạnh càng lớn trách nhiệm càng cao “, quả thật cái câu nói đó làm cho tôi cảm thấy ray rứt bản thân khi đã đại diện cho toàn bộ tất cả mọi người nhưng đã thất bại, thất bại hoàn toàn đến bất ngờ.
Có lẽ trong giờ phút thầy đọc đán áp thì tôi vui mừng khôn xiết, khó tả nhưng đến câu nói ấy tất cả như biến mất trong mây khói.
Mọi người đưa mắt nhìn tôi có vẻ ái ngại một điều gì đó khó nói ra được thành lời nhưng biết rằng những trái tim ấy đang đồng cảm với nhau, họ hiểu rõ thua cuộc thất bại nó cay đắng đến thế nào, nhiều nhất là tham gia một cuộc thi lớn thế này, áp lực bản thân, áp lực bạn bè thầy cô… rất nhiều.
-Trò chơi đến đây là kết thúc, tất cả có thể ra về, ngày mai đi học bình thường – Thầy Hậu bế mạc cuộc thi.
Lúc đó cái thằng con trai ấy chẳng rời bước đi khỏi vị trí ấy, cứ ngồi đấy như một người thiền vậy không khác gì hơn khi không nhút nhích cử động gì cả, một cú sốc có lẽ quá lớn.Trước khi tham gia cuộc thi thì chỉ biết rằng vui là chính nhưng đâu có ai ngờ được cái áp lực kinh khủng thế. Bây giờ thì hay rồi, thất bại rồi đấy, phụ lòng biết bao nhiều.
Đúng đây là một trò chơi, có thắng và thua, có ngọt ngào và cay đắng, tất cả chỉ là một cuộc chơi không có gì phải buồn chán, thất vọng, rằng mình đã làm hết sức của bản thân, không có gì phải xấu hổ trước mọi người trái ngược lại phải vui vẻ mới đúng. Tôi tự trấn an bản thân mình bằng những cái triết lý ấy nhưng có một chút nỗi buồn không tên.
Có lẽ thất bại chưa chắc gì đã thất bại, có khi thất bại bạn sẽ thành công hơn bao giờ hết ?Trong trường hợp đó tôi cảm thấy mình rất thành công vì :
-Thôi nào em,đừng buồn
-Cố lên, không sao
-Em giỏi lắm
-Cừ lắm nhóc ạ
-Đừng buồn nhé
-Vui vẻ cái nào
-…..
Có thể nói rất rất đông người đến động viên an ủi cho tôi, họ dành tặng một câu nói, một cái vỗ vai, một ánh nhìn đầy e ngại nhưng biết rằng con tim họ, trí óc họ đang cảm thương sâu sắc với người đang thất bại.
Phải nói rất đông người đến an ủi có khi gần hơn 4000 người, tôi đứng dậy cũng tặng cho họ nhìn nụ cười cùng với những cái lắc đầu khi làm hết sức mình, những việc đó xảy ra càng ủng hộ tinh thần cho tôi hơn chứ không như lúc nãy chỉ muốn trốn tránh.
Thì ra cuộc đời nó không phải như thế, khi mình thất bại hay vấp ngã lập tức có người giúp đỡ mình dù rằng không quen không biết, đó là tình cảm yêu thương đồng loại người với người. Tôi rơi những giọt lệ, lúc đấy là giọt lệ cảm động, đâu đó cũng có người khóc òa lên khi thấy những giọt lệ của tôi.
Thật sự rất cảm động, một cuộc chơi thôi mà những người không quen không biết nhau trong một cái trường rộng lớn này đem họ lại gần nhau hơn bao giờ hết. Rất vui mừng, đó là một chiến thắng rất lớn lao của tôi và tất cả mọi người. Ai nói tôi đã thất bại chứ ? ai nói trường tôi không đáng để mang dòng chữ vàng đạt chuẩn quốc gia chứ? Tôi sẽ ăn thua đủ với người đó.
Con người hơn tất cả mọi vật ở một chỗ đó là tình cảm yêu thương lẫn nhau, lúc đó tôi cảm nhận thấy cái tình cảm đó nhiều hơn bao giờ hết, hơn 5000 người cũng đang cảm nhận cái tình cảm ấy. Thầy cô ai cũng xuống dành tặng cho tôi những câu an ủi, rồi đến thầy Hiệu Trưởng cũng chúc là sẽ vượt qua được, có lẽ đây là một trò chơi nhưng nó mang đến rất nhiều. Tiếng khóc lúc đó có thể nói chiếm phần lớn của các bạn nữ, họ khóc vì sự phũ phàng, vì cái sự thật đáng ghét ấy.
Tôi thua cuộc ở câu số 30 đồng nghĩa với năm nay sẽ không có sự kiện lớn nào được diễn ra trong năm nay, một năm đầy ưu phiền, cảm thấy rất có lỗi với khối 12, cái khối cuối quảng đời gắn bó với cái chiếc áo trắng tinh khôi vậy mà bị đánh mất những vui vẻ vào tay thằng con trai như tôi chứ.
Có thể nói đến gần tận 1 giờ tất cả mọi người mới chịu ra về sau những lời an ủi của giáo viên chủ nhiệm lớp mình, tôi thì nhận được rất rất nhiều, trong người lúc này cảm thấy cũng nhẹ đi được một phần nào chứ không nặng như lúc khi câu nói đáng ghét ấy xuống hiện.
Vào lớp để điểm danh không ai trách móc gì cả trái ngược lại tỏ ra một niềm tiếc nói, những thằng bạn khốn nạn của tôi lúc đó hết sức an ủi, còn rủ chiều đi tắm biển, đi ăn bọn nó khao… đủ thứ. Ai khẳng định chắc chắn rằng tôi thất bại
Còn bọn con gái thì miễn phận sự cho tôi trực lớp họ dành trực, rồi tặng những ly nước mát lạnh cả lòng người, những cây kẹo ngậm ngọt ngào dù mới quen nhau có một tuần như cái lớp của tôi tình nghĩa gắn bó như tự bao giờ. Tôi cảm thấy rất mừng vì trong cái thất bại của mình nhận được rất nhiều niềm động viên to lớn, đó là những động lực dành cho bản thân cũng là hành trang để biết vào cái cuộc đời.
Tiền bạc chỉ là một thứ quan trọng trong cuộc sống, cái thứ đó để phục vụ tất cả nhu cầu của mình nhưng cái thứ còn quan trọng hơn đó là tình nghĩa. Tình nghĩa đối với con người là thứ tất yếu cần phải có. Mình đồng cảm, cảm thương với họ thì sẽ nhận lại gấp bội những gì bỏ ra cho nên bạn đừng có tiếc những câu nói an ủi khi người bạn hoặc xa lạ của mình buồn, hãy đến bên cạnh họ. Bạn là con trai có thể chia sẽ cái bờ vai vững chắc của mình, nếu là con gái hãy mang cái thứ ấm áp đến cho người kia. Rồi một ngày nào đó trong cuộc đời này bạn gặp khó khăn tất nhiên sẽ vượt qua được vì đã có mọi người luôn bên cạnh bạn khi chính bạn là người biết những gì là tốt nhất. Tình nghĩa là tốt nhất. Mỗi con người cần phải hiểu rõ nó.
Chia tay chia chân, an ủi nhau hết rồi chúng tôi hẹn lại một ngày đó để đi chơi với nhau chứ bữa nay biết rõ là ai cũng mệt cả, không còn tâm trạng để đi chơi, về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị cho cái ngày đi học đầu tiên của tuần thứ hai năm học mới. Bạch Yến nhìn tôi có vẻ lo lắng một điều gì đó nhưng em không nói ra chỉ nói rằng chiều nhớ qua nhà nhưng tôi từ chối rằng mệt hẹn vào cái hôm khác, em cũng ậm ừ cho qua.
Hôm nay là một ngày nóng bức gay gắt, khó chịu, không khí thì ngột ngạc, làm cho cơ thể con người dễ trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết, những con gió thoảng qua cũng biến mất đem thay vào đó là những ánh nắng của buổi trưa. Mệt quá đi thôi. Suốt buổi đi về Như không nói gì cả, tôi cũng không biết nói gì hơn khi đã phụ lòng tin tưởng của người con gái ấy chỉ biết im lặng và đạp xe.
Về đến nhà thì nhận được sự chia sẽ sâu sắc từ gia đình khi hai ông anh của tôi nói hết,có thể nói đây không phải là một thất bại mà lạ một thành công ngoài tưởng tượng.Tinh thần cảm thấy thoải mái, trong người nhẹ nhỏm hẳn lên chứ không còn những áp lực của cuộc thi nữa. Thế là tôi đã chiến thắng, khi vấp ngã cũng không đến nổi không đứng dậy được nhưng đứng được nhờ mọi người xung quanh, chứ một mình té chết luôn rồi.