Làm một giấc ngủ thật là ngon đến tận chiều tối mới thức dậy, khi thức đã thấy những món ăn ngon để sẵn ở bàn học đã được đậy nấp lại cẩn thận, còn có cái lon 7up đang có những giọt nước xung quanh vỏ lon chắc là ướp lạnh rồi. Tắm rửa thay đồ xong thấy sản thoái cả tâm hồn tôi nhanh chóng lao vào bàn để ăn, những món ngon đó được nấu vừa miệng, hợp khẩu vị ăn rất ngon. Không biết ai nấu nhưng tôi có thể đoán được một trong hai người phụ nữ ở trong nhà.
Đến tối thì…
-Kính coong
Một hồi sau..
-Tâm ơi bạn kiếm.
Tôi phóng nhanh xuống nhà thì…
-Mợ làm gì lâu thế – Thầy Hùng bá đạo là thằng nhanh mắt nhất trong đám bọn tôi
-Sao rồi – Nhỏ Nguyệt cũng có ở đó
-Hehe, sau rồi– Nhỏ Trân khùng cũng hiện diện
-Thằng phò –Thằng Chung mê gái không có màn chào hỏi tốt đẹp hơn
-Thằng bại não hết buồn chưa – Thầy Sang cờ hó đã lên tiếng
-Ớ Ớ…Cái bọn này, anh khỏe như voi, keke – Tôi bước lại chỗ bọn nó.
Tình hình này khỏi đoán cũng biết bọn này sắp rủ đi đâu chơi vì giờ đó cũng đã gần 8 giờ chứ có ít đâu nhưng lạ một cái mỗi bữa đi chơi thì thằng Đức xạo, Khôi đen, Tùng phò có mặt rất đầy đủ và đúng giờ nhưng hôm nay hỏi bọn nó thì rủ mấy thằng đó không chịu đi bảo mắc công chuyện gì đó. Ngoan vãi lọ thật.
Thay đồ xong, rủ Như thì em không đi bảo rằng ở nhà soạn bài thế là trên khuôn mặt của 3 thằng kia có một nỗi buồn khó tả, chắc là định rủ người đẹp đi chơi đây mà nhưng diện cớ qua nhà tôi thôi. Thật là bá đạo.
Cả bọn đi ăn kem rồi sau đó chạy đường Hùng Vương lên cầu ngắm sao đêm chơi nhưng kế hoạch bị phá sản khi tôi đổi ý đi ra biển, cả bọn nó đành đi theo. Buổi tối ngoài biển có vẻ hơi vắng người, không khí bổng chìm xuống, không gian bị bao bọc bởi những màu đen tối của màn đêm.
Bọn kia ngồi ăn chè, tôi thì kỵ nhất mấy món đó ăn vào cứ ngứa ngứa cả người dù cho là chè gì đi chăng nữa, cuối cùng tản bộ trên con đường biển với làn cát mịn. Tiếng sóng đập vào những bãi cát làm cho không gian ở đó chỉ có một tiếng động duy nhất,tiếng sóng đập kèm với gió thổi. Nếu có người yêu thì tốt nhất dẫn họ ra biển vào buổi tối hoặc hoàng hôn thì sẽ rất lãng mạn. Buổi tối trở nên yên tĩnh đại diện cho sự lâu dài, bền chặt, những cơn sóng biển cũng giống như cái thứ tình cảm mà con người gọi là tình yêu, dạt dào cảm xúc. Nước biển chẳng khác gì cái thứ đặc trưng đó nó tinh khiết, có vị mặn mặn của nước mắt khi tình yêu giữa họ gặp một số khổ sở cay đắng. Những ánh đèn trên ngọn hải đăng như mọi cái thứ gì đó soi sáng tâm hồn mình giống như con tim mách bảo cả tâm trí làm gì khi phải yêu, có thể so sánh con tim chính là ngọn hải đăng nơi biển xa. Dẫn đường cho người lạc đường tìm đến con đường mình cần đi. Nhìn xa xa là những ánh đèn của ghe chài, tàu biển, giống như những cái thứ gì đó len lỏi hy vọng khi thất vọng trong tình yêu. Tình yêu nó cũng có nhiều điều kỳ lạ lắm, khi mình thất vọng cũng là lúc có hy vọng. Nỗi niềm của người yêu đơn phương ai hiểu nổi. Xa xa cao cao đằng kia là những ngọn núi cao vời vợi,trên những ngọn núi nó có một màu xanh có thể gọi là màu xanh của hy vọng, những ánh đèn loe loét của các căn nhà xây trên núi nhìn thật đẹp mắt. Có thể nói khung cảnh đó như chốn tiên phàm.
Tôi thả hồn theo gió, cho nó bay đi đâu thì bay, cảm thấy nhẹ nhỏm cả người, biển chính là nơi hiểu mình nhất, biển chính là nơi để chôn vùi mọi ký ức, biển cũng chính là nơi khơi dậy quá khứ….
Thả dạo khoảng vài bước tôi cảm thấy thoải mái gì đâu chỉ có một điều ước là dạo biển vào lúc này với người yêu nhưng chắc không thực hiện được vì có ai yêu mình đâu ^_^. Đi một hồi quyết định bỏ dép ra để cảm nhận cái sự mềm mại của cát, có một chút gì đó ê ê ở chân. Thật đã đúng không. Phải lúc đó vào buổi chiều thì tôi nhảy xuống tắm biển luôn rồi, hồn nhiên như cái lúc nhỏ ấy. Mỗi lần học võ xong mệt quả khỏi đợi ai cả, cởi đồ ở truồng chạy xuống biển tắm ngay, cái ngày ấy không biết quê là gì chứ bây giờ thuê tôi bao nhiêu cũng không làm cái chuyện bách nhục xuyên tâm ấy đâu. Chẳng biết mặt mũi đâu để biết đến trường gặp mặt bạn bè nhưng cũng có khi bọn bạn nó bảo thằng khùng trốn bệnh viện mới về ấy chứ chẳng đùa.
Đi một hồi thấy mỏi chân ngồi xuống nhìn ra xa xăm một cách vô hình, giống như cảm nhận một thứ gì đó không rõ cho lắm, không có điểm cuối chỉ có điểm xuất phát là nơi ánh mắt của bản thân. Một lát sau đám bạn rủ đi dạo dài dài, buổi chiều tối có nhiều thứ để cảm nhận đối với một người mang tâm trạng buồn. Nhưng lúc đó tôi không có gì để buồn, vậy mà trong người có một cảm giác gì đó không có hình thù khó tả lắm, cứ lo sợ, không lẻ sắp có chuyện gì xảy ra… điềm báo chăng?
Sau một hồi ăn đủ thứ nào là kem, bánh snack bọn tôi quyết định đi về chứ trong người cả bọn gần hết “ ngân sách “ rồi, cuộc đi chơi cũng vui, giảm bớt một số căng thẳng từ lúc trưa. Về đến nhà mọi người đã ngủ gần hết 10h rồi chứ gì nhưng có một người đợi để mở cửa cho tôi, trong khi lúc nãy đi có đem theo chìa khóa, không ai khác người con gái mảnh mai ấy đang pha trà uống cầm trên tay cuốn sách đọc,tôi nhìn đâu đó cũng thấy em buồn ngủ rồi nhưng không biết tại sao phải đợi mình. Trong người có một nổi niềm khó tả về con người ấy, một người con gái xinh đẹp, tài năng nhưng đầy bí ẩn, thật là khó tả quá.
Vào phòng ngủ của mình cảm thấy mọi thứ gọn gàng hơn bao giờ hết nhưng cái hột quà có số 1412 trên hộp chưa được tôi mở ra thì bị chuyển dời vị trí đành phải để ngay cái vị trí chính là nơi đầu nằm của tôi. Chiếc hộp không có gì đặt biệt ở bên ngoài,có mỗi số 1412 trùng hợp với cái số báo danh của tôi, ngẫm nghĩ một hồi quyết định không mở nó ra vì tin rằng có ai đó ở Tokyo gửi nhầm và đợi cái ngày nào đó sẽ có người đến nhận lại. Theo quan niệm sống của tôi thì cái gì thuộc về mình thì thuộc về mình không phải gượng ép, không phải đấu tranh để giành lấy nhưng cái quan niệm chỉ thích hợp ột thời gian mà thôi.
Trước khi đi ngủ cài chuông báo thức cái đã, để khỏi ngủ quên thì quyết định ngày mai ôn lại một số đường quyền nhưng tôi sơ ý không cài lưu nó thành thử không có chuyện báo thức… Khò….khò…khò
Sáng hôm sau…
Một giấc ngủ thật ngon lành êm ái làm sao, tôi mở mắt dậy tưởng đâu thức sớm khi không nghe cái tiếng chuông báo thức đáng ghét nhưng đó là một sai lầm khi tá hỏa nhìn vào đồng hồ đã hơn 6h30 rồi chứ còn gì nữa đâu. Nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh làm cái công việc mà 16 năm qua đã làm đi làm lại không thể nào quên được.
Bước ra định lại cái mộc nhân thung quen thuộc để đùa giỡn với “ người bạn tri kỉ “ ấy nhưng lại có một ý nghĩ là đi tìm thằng bạn thân khốn nạn của mình để làm vài trận giao hữu.
Trước khi đi ra khỏi nhà có mượn em soạn bài giúp^_^ đáp lại là một ánh mắt sắc lạnh nên quyết định đi nhanh về để còn soạn, nhưng con trai mà nói đi nhà bạn chơi chứ có bao giờ về sớm đâu, la cà đủ thứ.
Chạy trên con đường Trần Hưng Đạo bắt gặp những màu trắng tinh khôi của tuổi học trò, tấp nập người qua lại trên con đường ấy, mọi thành phần trong xã hội, khu đấy đi dành cho những người buôn bán thức ăn nên có một phen bị hành hạ cái bụng của mình. Khổ hết chỗ nói luôn chứ chẳng đùa. Đáng ghét nhất là những cái quán bán sơm sườn, cái mùi hương của mật ong khi được người ta ướp trong thịt khi nướng lên thơm khỏi nói, đói bụng kinh khủng luôn ấy.Tôi tăng tốc độ lên thêm sợ không có khả năng kháng cự nữa sẽ nhảy vào ăn cho rồi để thỏa mãn, nếu thế sẽ bỏ mất toi cái ý nghĩ đó.
Đến là thằng Chung thì gặp bố mẹ nó, chào hỏi hai người đi làm, họ kêu tôi vào nhà đi thằng Chung đang còn ngủ trên phòng. Lễ phép đợi hai người đi rồi tôi đi lên phòng của nó. Nói gì nói chứ hai gia đình chúng tôi thân nhau còn hơn ruột thịt, hai người bố, mẹ của hai thằng con quý tử lúc nhỏ học chung một lớp, họ cũng yêu nhau từ cái tuổi học trò trong sáng ngây thơ ấy rồi để cho ra “ lò “ những thằng đực rựa. Nhà nó tôi xem như nhà tôi rành hết đường đi nước bước chỉ có chỗ để tiền vớ ivàng là không biết @@ quái ác chỗ đó.
Đi lên phòng quả thật nó đang ngủ nhưng thằng này nó khùng hay sao ấy chỉ mặt mỗi chiếc quần nhỏ khi ngủ, thật sự là không biết nhục gặp con gái chắc nhục bách xuyên tâm chứ chẳng đùa.
-Ê, dậy mầy
-Oài…. Để bố ngủ
-Thằng phò thức dậy
-Má.. để tao ngủ
-Cụ tổ mầy..thức chưa – Tôi nắm lỗ tai nó lên
-Á…á…á đại ca buông ra em thức
Chỉ có làm thế mà nó thức ngay cả ngủ chứ không còn biết cách nào khác với thằng ngáy ngủ như nó, đợi một hồi sau cho vệ sinh thì bước ra vẻ mặt đã đỡ hơn lúc nãy.
-Sau qua sớm thế
-Giao hữu mầy
-Ok
Hai đứa tôibước ra cái nhà kho mà thường xuyên dùng để cho nó luyện võ, thằng này học võ chủ yếu là để tự vệ chứ không học chữ “ đạo “ rành rẽ như tôi. Tôi xuất thân trong một gia đình có truyền thống võ thuật, hai bên nội ngoại đều có một người làm võ sư ở một môn phái khác nhau nhưng do thân hình yếu gầy nên chọn Vịnh Xuân làm gốc, còn hỗ trợ thì các loại võ kia. Nhưng cái nào tôi cũng phải học hai thứ trong chữ “ võ đạo “. Khi học một loại võ gì đó điều đầu tiên tôi được dạy là đạo rồi mới chuyển sang chữ “ võ “ nên bây giờ trong người thấm nhuần nhiễn những triết lý nhân sinh trong võ thuật. Theo tôi một người học võ phải học chữ đạo trước vì nó rất quan trọng quyết định tất cả tiềm năng trong bản chất thiên phú của mình, khi đã lãnh hội hết thì có thể nói học được rất nhiều từ võ đạo rồi, sau đó mời là quá trình rèn luyện võ sẽ trở nên nhanh chóng khi mình áp dụng những thứ được gọi là “ đạo “ trong “ võ đạo “. Những người có tinh hoa của võ thuật sẽ dễ phát hiện, thần thái cộng với những gì họ nói mang một phạm trù triết lý sâu sắc.
Hai thằng tuy võ công không như nhau nhưng đều có một hướng chung đó là học hỏi lẫn nhau cho nên chỉ đánh để cọ sát, nhường lực chứ không nhường đòn, thật ra nó cũng được tôi dạy phát kình cho nên cả hai có thể dẫn đến sát thương cao khi tung ra hết sức của mình đó là điều đại kỵ khi giao hữu.
-Bước do hehe – Nó cười nham nhở
Hai đứa đang ở thế thủ chiến đấu nhún của taekwondo, ở nhà kho là một địa thế khá chật hẹp nhưng cả hai đều phát huy tất cả không để cái nhược điểm của taekwondo sơ hở, tôi bị nó dồn liên tục với những cú đá tạt, lái cực nhanh phải nói là chớp nhoáng. Lâu quá không gặp thân thủ nó chắc không thua kém gì tôi đến 5,6 bậc khi trước, có lẽ rút ngắn lại rồi.
-Víu
-Bốp
-Binh
-Hehe – Nụ cười mãn nguyện
Tôi ăn ngay hai cú đá lái liên tiếp bằng hai chân của nó vào vùng trấn thủy làm cho cả thấy khó thở, biết rằng ưu thế để sử dụng việt võ đạo hoặc vịnh xuân trong trường hợp này sẽ đem rất lớn ưu thế về ình. Tôi rút ngay tiến về thế thủ của Vịnh xuân để nhập nội sử dụng những đòn thiên biến vạn hóa, thằng Chung thấy thế cũng thu người lại thận trọng khi biết tôi sẽ áp sát cận chiến.
Nhanh chóng nó tung ra những cú đá liên tục không có chỗ nghỉ, nào là vòng cầu, lái, chẻ, gạt chân, đá triệt,… không hề tung ra những cú đấm để tôi niêm dính áp sát, có lẽ nó là thằng hiểu cách chiến đấu của tôi nhất để bây giờ gặp khổ sở, chỉ tung ra được một hai cú đá chống trả trong sự yếu ớt. Trong đầu tôi không có phương án để phá vỡ, đột nhiên thấy nó chuẩn bị tung một cú đá sử dụng lực của hông tôi nhanh chóng liều mình lao vào chụp lấy cái chân phải đang đá, nó bất ngờ với tình huống đó chân trụ là trái đang mất thân bằng, tôi sử dụng chân quét ngang một phát…
-RẦM – Toàn bộ thân người nó tiếp đất, lực ở chân trả về cho chủ nó.
-Haha – Tôi cười mãn nguyện
-ui…dza.. chiêu gì thế thằng phò – Nó đứng dậy xoa xoa người
Thật sự cái cú vừa rồi không hề hiểm nhưng đối phương đã té xuống có thể muốn làm gì làm trong tình huống đó, một chiêu thức tuy không hiểm nhưng thật ra rất hiểm. Làm cho đối phương mất tất cả cái gọi là gốc rể, nếu ai biết sử dụng kình lực để phát ra trong tình huống đó thể dẫn đến trấn thương nặng khi kình lực được trả đẩy về dồn một chỗ. Rất hữu dụng khi chiến đấu với nội gia. Hai đứa tôi đứng trao đổi với nhau về chiêu thức vừa rồi, rút ra những ưu điểm, nhược điểm để hoàn thiện trở thành sát chiêu. Sau này cái chiêu thức ấy giúp tôi rất nhiều trong những trường hợp thập tử nhất sinh.
Thấy cái bụng mình biểu tình nên tôi đi ra về, nếu không có cái chuyện này sẽ không có nhiều chuyện liên quan sẽ xảy ra, nó bất đầu từ cái lúc ấy….
-Ê cái gì thế- Tôi thấy một bao thư rơi trong sân nhà thằng Chung
Hai thằng đưa mắt nhìn nhau rồi nhặt lên xem thử trong đó viết gì, của ai,… Sau khi đọc xong mặt thằng Chung bỗng thay đổi sắc mặt trở nên xanh xao không còn tý máu. Tôi thấy hỏi có một cảm giác bất an xuất hiện trong người, cầm lên đọc những dòng chữ ghi trên trừ giấy,dòng chữ đó được đánh máy chứ không phải được viết.
“Hẹn đám bọn bây 17h hôm nay tại sân bóng đá 30/4, sống chết sẽ được quyết định. Không đến tao đốt nhà từng thằng “
ÔI CÁI ĐỆCH