Cái buổi học của ngày thứ hai tuy rằng có những môn toàn tôi thích nhưng lúc đó những thứ đó không đi vào đầu, trí óc, cứ từ lỗ tai này qua lỗ tai bên kia rồi đi ra ngoài, phát chán kinh khủng luôn. Toàn suy nghĩ đến những lá thư quỷ quái của ai gửi đến cho đám bọn tôi cũng không biết, cứ nhủ rằng chắc ai phá nhưng cái sự tò mò cũng khiến tôi quyết định đi ra đấy. Điều mình muốn nó đi nhanh thì không đi, ngược lại với ý muốn rất rất là chậm. Cái tiết thứ hai là môn anh văn nó không có họ hàng với tôi, ông thầy hình như cũng thế, tâm trạng của tôi bữa nay không tốt chẳng học hành vào đâu ấy vậy mà tiết anh văn có thể nói học vào đấy chứ chẳng chơi. Liên tiếp là những khúc nhạc vang lên mà tôi không muốn nghe nó tý nào, “Minh Tâm đọc phần reading “ “ Minh Tâm trả lời câu hỏi “, “ Minh Tâm lên bảng tìm ra ngữ pháp mới “… ôi thôi bị hành hạ đủ kiểu với ông thầy ấy, không biết thầy có thích trêu không chứ anh văn tôi có biết gì đâu mà gọi hoài, đọc bài thì có một đoạn tý xíu mà cả buổi mới xong sau khi nặng ra từng chữ một chứ có đùa đây. Mồ hôi ra lã chã, ướt cả áo, lớp ai cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại,lo lắng cho số phận của một thằng dốt môn anh văn. Bạch Yến quay xuống đưa tôi một chiếc khăn giấy, phải công nhận một điều khăn giấy gì mà thơm quá chừng lại còn có hơi lạnh lạnh mát mát nữa, lau lên mặt đã không ít, nhưng vừa đưa chiếc khăn lên là điệp khúc tra tấn của ông thầy vang lên, làm cho cái tiết đấy tôi toát hết mồ hôi trong người. Khổ hết đường nói. Nghe tiếng trống vang lên tôi mừng còn hơn ai cho được vàng ấy, kêu thằng Tùng nhanh chóng tiễn ông thầy đó ra, chắc chắn rằng sau cái ngày mà gọi là kiểm tra đầu năm thì tôi bị liệt vào danh sách đen rồi nên mới được chú ý đến thế. Lúc đó tôi thề rằng “ quyết tâm học giỏi anh văn “ để trả thù ông thầy nhưng mà ba năm cuối cấp chưa hề làm được chuyện đấy và môn anh văn vẫn là nổi ám ảnh của tôi kể cả trong những giấc ngủ. Khổ hết chỗ nói.
Ngồi cả buổi như cả ngày ấy nhất là tiết anh văn nó cứ chầm chậm và tỉ lệ thuận với những đoàn tra tấn của ông thầy, vậy mà mới ra chơi 15 phút giải lao cho hai tiết đầu. Công nhận nãy giờ mắc tiểu khi nào không hay luôn khi phát hiện ra thì gọi là quá trời luôn rồi. Tôi rủ thằng Chung đi theo, cái tật lớn hơn cái tuổi không dám đi những lớp khác một mình, cái cảm giác nó sợ sợ sao ấy. Hết chỗ để diễn tả.
Tôi với thằng Chung phóng nhanh vào ngay nhà vệ sinh vì “ nhớ “ nó quá rồi chịu đựng thêm một tý nữa chắc chết người, cái khổ nó luôn đeo bám, tỉ lệ thuận với tuổi tác.
- Phê quá mầy ạ – Thằng Chung nó không biết nhục.
- Ờ, đã quá
Phải công nhận một điều khi xả nước ra trong người cảm thấy nhẹ nhỏm đi được mấy phần ấy chứ chẳng đùa, không có cái cảm giác nặng nặng khó chịu làm sao ấy. Hai thằng tôi sẽ về lớp êm xui nếu không có chuyện ở dãy lớp 10C5.
- Mầy tên Tâm ? – Một thằng to con đứng chặn đường chúng tôi sau đó chỉ vào mặt hỏi.
Quá bất ngờ với hành động chặn đường “ kiểm soát “ vừa rồi. Tôi nhìn hắn, có vẻ đô con, sơ qua thì chắc có lẽ học một tý võ gì đấy bộ pháp vững vàng hơn người bình thường các cơ ở tay có vẽ săn chắc do hít đất mà ra. Thôi ở trường mình giả nai thánh thiện đi ^_^.
- Dạ, em ạ – Tôi khúm núm trả lời như sợ.
- Đm nghe nói láo lắm hả – Hắn túm cổ áo tôi lên.
Xung quanh là đám bạn của nó vây quanh tạo thành một hàng rào kiên cố vững chắc không cho hai con “ chuột “ chạy thoát, tầm khoảng một chục người chứ chẳng ít.
- Đánh nó đi
- Xúc nó đi
- Cho nó một phát
- Đập chết mẹ nó đi
-…..
“ Diễn viên “ thì chỉ có ba “ người xem phim” thì rất là đông, số lượng đó đối với tôi thì chỉ cần 3 phút mỗi thằng ăn một phát nằm xuống gạch này mà ngủ chứ chẳng đùa nhưng đây là trường học, đến để học chứ không phải để đánh nhau, học những triết lý nhân sinh, kiến thức vào đời chứ không phải học những cái trái với đạo lý thường tình. Khi hắn túm cổ áo tôi lên nhấc bổng lên vì thân hình gầy gầy cao cao, nhìn xung quanh để kiếm “ diện binh “ thì bắt gặp ngay một ông thầy chạy lại, tôi đoán chắc là vì vụ này nên…
- Đm thả bạn tao xuống, mầy làm gì thế – Thằng Chung nó bắt đầu co tay lại chuẩn bị chiến đấu.
- Ê bậy, đừng Chung, có gì không đại ca.?
- Đm tao muốn đánh mầy được không – Hắn quát to.
- Dạ dạ em có dám làm gì đại ca đâu.
- Đm thằng này láo – Hắn bỏ tôi xuống xô ra.
Nói gì nói với thằng đó nếu so với trình võ học và cách sử dụng lực phát từ cơ thể thì còn thua tôi rất xa, như nền kinh tế nước nghèo với một siêu cường quốc ấy, cú xô sử dụng với một lực của cả cơ thể nhưng nhanh chóng tôi thả người cho “ bay “ theo chiều tác dụng của lực, dùng toàn bộ sức mạnh bám trụ lại đến khi không thể gây sát thương, nhìn bề ngoài tôi bị một lực tác dụng do hắn xô ra nhưng chỉ những người học võ có học qua phần đả thông kinh mạch của nội gia thì biết rằng cái cú xô vừa rồi chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi chứ không gây một cái gì đó gọi là đau đớn cho người nhận lấy. Tôi cố tỏ ra với vẻ mặt thánh thiện và đau đớn sau cú xô dù rằng không bay xa và bay cao @@.
- Đại..ca tha cho em – Tôi vịn cái chỗ bị hắn tác dụng vào để giả vờ đang bi đau đớn.
- Này thì tha…- Hắn cong tay lại bay vào định đấm cho tôi mấy phát nhưng…
- EM KIA LÀM GÌ THẾ – Một ông thầy bước lại nắm lấy tay nó khi khoảng cách từ tay với đầu khoảng 5 giây nữa là tiếp xúc
Lúc đó tôi định phản khán lại chứ không hay thì ăn đòn mất nhưng ông thầy đến kịp thời nên sẵn giả nai thì giả cho chót, lấy hai tay để lên đầu che lại với bộ dạng không thể tội nghiệp hơn nữa.
- Bạn..hic..bạn xô em định đánh em – Tôi thúc thích từng tiếng.
- Em…đâu…có – Hắn lấp ba lấp búng
- Rõ ràng bạn ấy đánh bạn Tâm. – Thằng Chung lên tiếng.
Thế là hắn bị túm cổ lên văn phòng đoàn uống nước trà mời phụ huynh đến làm việc với tội danh đánh bạn và gây hiềm khích trong học tập. Tôi chỉ có việc về lớp viết tờ tường trình, hắn bước đi mà để lại ánh mắt đầy tức tói khi không đánh được tôi còn bị vu oan, hai đứa đứng đó cười hả hê chọc tức. Thiệt là quá đã. Công nhận lúc đó mình nguy hiểm thật đấy chứ chẳng có đùa đâu, tội cho cái thằng đó ghê. Hê hê
- Ê, sao mầy hiền thế ?
- Hêhê, mầy muốn nghỉ ba ngày đi chơi à ?
- Ờ, he
Quy định ở trường tôi bất thành văn ở một chỗ là khi đánh nhau thì không biệt nặng hay nhẹ sẽ có mức án “ treo giò “, tùy theo mức độ nghiêm trọng gây ra mà xử lý. Nếu nhẹ thì ba ngày ở nhà, nặng hơn một tháng đi làm vệ sinh công ích cho trường. Nên vào trường tôi phải làm một con nai tơ thánh thiện…. ^_^
- Này đi uống nước – Như vừa thấy tôi về là rủ ngay.
Nghĩ là nãy mới vừa xả nước nên đành đi tiếp nước vào vậy, mấy tiết sau học cho nó ngon lành vào chứ không giống hai tiết đầu toàn gì đâu không hà, chán vừa gì. Người đẹp rủ đi nữa, ngu gì không đi, uống nước mà có người đẹp ngồi đối diện hoặc kế bên để ngắm là tuyệt vời trên cả ông mặt trời. Nhưng cái khờ khạo gọi đại là cái ngu của tôi đến đây bắt đầu xuất hiện, một cái ngu không thể nào diễn tả được :
- Bạch Yến đi uống nước không cậu – Tôi thấy em ngồi một mình “ sợ buồn “ nên rủ đi chung cho nó vui.
Rồi lên bàn trên bắt gặp cái nụ cười xinh đẹp, tươi tắn của Bạch Mai nên :
- Đi uống nước nè !
Không biết kết quả sau nhưng khi bước ra khỏi lớp thì có ba người đẹp mỗi người mỗi vẻ đang đi cùng tôi xuống căn-tin. Thật là một tình huống không ai ngờ đến, khỏi phải một lần nữa lại trở thành tâm điểm của mọi người, đến lúc đó tôi mới nghĩ ra là ngu hết chỗ nói chứ không phải đợi ai làm cho thông. Lần này khỏi hết chỗ nói rồi.
Từ lớp tôi xuống căn – tin phải đi xuống sân rồi mới đi thẳng qua nếu mà đi vòng ở dãy lầu thì sẽ rất là lâu, nhưng cái gọi là đi tắt này phải nói sao để cho nó phù hợp nhỉ ? người ta nghĩ chắc tôi đang giết người, lôi cuốn “ fan “ đây mà .
Đời mà gái đẹp đi đến đâu thì trai nó đi đến đó, quy luật tự nhiên, luật bất thành văn rồi. Tôi đi trước ba em đi sau nhưng cái không khí của buổi chiều nó trở nên khó chịu gay gắt hơn bao giờ hết dù cái trường cây xanh nhiều. Vừa bước qua dãy tầng A của khối 10 là thu hút được rất nhiều “ fan hâm mộ “ ùa theo, khỏi phải nói tôi chắc rằng họ đang suy nghĩ sắp có chuyện gì đó xảy ra ba người đẹp mới đi theo một thằng con trai này, với lại bữa thi rung chuông vàng ai cũng thấy Bạch Yến làm gì giữa sân với tôi rồi, họ đang đoán hai chúng tôi đang hẹn hò.
- Thằng này bị bắt ghen rồi
- Đi coi đánh ghen
- Dự là sẽ nóng
- Dự là sẽ có người rách áo dài – “ Đậu măng rách ầy coi, cái thằng dâm dê giáo dục vô đào tạo ^_^”
-….
Xuống đến sân thì bọn tôi làm náo loạn mấy anh chị học 12 thể dục với quốc phòng, tôi cũng thơm lây theo luôn vì ngày hôm qua cũng làm náo loạn chốn yên tĩnh cái trường này chứ chẳng đùa đâu ạ. Tôi cứ bước đi thẳng về phía trước trong khi đó dư luận cứ xì xào sau lưng mỗi ngày một đông,mỗi ngày nhiều cái miệng. Đến căn- tin rất đông người nhưng :
- Tránh ra cho bạn này đi coi – Một thằng con trai chạy trước mặt tôi dẹp đường.
Phải nói là rất vãi lọ, làm như sắp có ca sĩ đi vào căn-tin này không bằng, mọi người bắt đầu đưa ánh mắt nhìn ra ngay cái cổng về phía chúng tôi, lúc này nhìn lại thì ôi thôi gần 200 người nãy giờ đi sau lưng bốn người chúng tôi, còn ba người họ vẫn với nét mặt lạnh lùng băng giá khi ra ngoài, nếu tối mà đi chơi với họ gặp cái ánh mặt với khuôn mặt đó chắc sẽ như đang ở bắc cực chứ chẳng đùa. Không khó để chúng tôi có một cái bàn để ngồi khi đi đến đâu thì có người tự dưng đứng dậy nhường chỗ, tôi chọn một nơi vừa thoáng mát vừa có ít người chú ý nhưng cái ít người chú ý đó chắc biến thành mây khói, hơn một nửa số thằng con trai trong đó đưa ánh mắt nhìn không chớp , gái đẹp mà phải nhìn cho nó đã dù chết cũng mãn nguyện đó là suy nghĩ của con trai khi gặp gái đẹp mình cũng không ngoại lệ. Hê hê. Gái xinh mà không ngắm mà đi ngắm con mắm thì giống như ớt chấm muối tiêu ấy ^_^.
Khi hỏi họ uống gì thì từng người một trả lời nhanh gọn hai chữ “ giống cậu “, thế là tôi không biết làm gì nữa khi đi lấy về bốn lon 7up mát lạnh, cái loại nước mà thằng con trai như tôi yêu thích,
Khi thấy cái thằng có phúc rủ được ba người con gái xinh đẹp đi uống nước thì “ giặc ngoại xâm “ bắt đầu ồ ạt tấn công vào, nã đạn liên tiếp vào ba người con gái xinh đẹp ấy nhưng họ chỉ ậm ừ cho qua với những cái cười nhẹ, vậy là tốt ấy thằng kia lắm rồi. Tôi đến mua thì cũng có người mua nên không lấy về nhanh được đợi người ta lấy xong cái đã, không chen lấn, bỗng tôi quay đầu lại thì thấy một người con gái mảnh mai cũng không kém mặc bộ đồ thể dục. Theo sự phán đoán của tôi người đó học lớp 12, cũng xinh đẹp vô cùng có thể nói ngang ngửa vị trí no.3 trong bảng xếp hạng, một nụ cười răng khểnh trẻ trung dễ thương lộ ra, làm cho tôi có một thứ gì đó khó tả lắm, xinh xắn, ngoại hình chuẩn với chiếc răng khểnh. Người con gái ấy nói chuyện có vẻ thân mật với Như lắm hai người cười nói rộn rã nhưng Bạch Yến với Bạch Mai thì không nói gì cả. Tôi nhanh chóng lấy được lon 7up để uống chứ chẳng còn mấy phút nữa là vào học rồi, đến lúc đi lại trên tay với 4 lon 7up thì người con gái xinh đẹp kia với mái tóc dài đen huyền và nụ cười có chiếc răng khểnh nhanh chóng biến mất. Tôi cũng không hỏi nữa vì sợ dân tình với mấy người con gái xinh đẹp ấy nói rằng “ mê gái “ thì không biết mặt mũi để đâu. Mà con nhận mình vào trường tuần này thứ hai rồi không thấy người con gái nào có thể so sánh sắc đẹp với ba người họ nhưng bây giờ thì có rồi,công nhận cái thời đó gái đẹp nhiều thật chứ chẳng đùa đặc biệt là cái trường của tôi.
Đi uống nước giống như bị tra tấn ấy, à không gần giống với chiến tranh lạnh hơn vì cả ba người con gái ấy đều nhìn nhau qua lại rồi chuyển sang thằng con trai như tôi nhưng không mở miệng ra nói một chữ gì cả, suốt buổi luôn chỉ có những tiếng nói xung quanh. Tôi cảm thấy ngột ngạt và khó chịu chẳng hiểu tại sao không ai chịu nói gì cứ đưa cái khuôn mặt lạnh ngắt như băng như nước đá đó ra ai mà chịu cho nổi. Tiếng trống tùng tùng cũng đã vang lên, do tình hình dân cư cứ bao quanh nên mất nhiều thời gian để vào lớp, đi ngang những lớn trên lầu thì bị con trai nó đứng chờ sẵn để ngắm nhìn ba sắc đẹp nghiêng thành tạt nước kia, tôi cảm thấy vui vui gì sao, làm cho bọn kia chết mê chết mệt, hehe. Không biết sao mình ác thế nhỉ.
Vào đến lớp thì giáo viên đã vào, tôi là người bước vào đầu tiên thấy cái miệng của ông thầy định la mình nhưng nhanh chóng ổng chuyển đổi cử chỉ, lời nói khi thấy ba người đẹp vào xin cho tôi và cho họ nói không cố ý, thế là với ba nụ cười ấy, ba người xinh đẹp ấy thì trong lớp thằng con trai nào không chết mê chết mệt, bọn nó cũng xung phong đứng dậy tỏ ra anh hùng rơm. Thế là tôi được ba người đẹp đưa qua ải nhanh chóng chứ không bị tra hỏi và vào sổ tử thần. Suốt buổi học chỉ biết nằm úp xuống bàn vì mấy cái môn kia tôi chẳng sợ gì cả, chỉ sộ cái môn anh văn kia, cái môn mà vừa học ngu vừa bị ông thầy cho vào cái danh sách đen, danh sách chú ý nhiều nhất. Từ đây về sau đời tôi sẽ khổ đây mà…hix….
Cuối tiết 4 giờ ra chơi chuyển giao cho tiết 5 được 10 phút thì một tình huống khó đỡ xuất hiện làm cho đau đầu vừa gì :
- Hehe, trong 3 người đó mầy thấy ai xinh nhất ?– Thằng Tùng khai hỏa.
- Bạch Yến – Thằng Sang nhanh chóng đưa ra đáp án.
- Tố Như – Thằng Chung nó canh me lâu rồi.
- Bạch Yến –Thằng Khôi cũng lên tiếng.
- Hehe, Thanh Mai đẹp nhất – Thằng Hùng cũng không hơn không kém.
- Đệch mợ bọn mê gái. – Tôi lên tiếng.
Đáp lại là 6 ánh mắt của bọn nó cùng một đưa về một điểm đó chính tôi, muốn ăn sống nuốt tươi chứ chẳng đùa. Và bắt đầu từ đây
- Tao cưa Mai cho bọn mầy xem, hehe – Thằng Đức nãy giờ mới lên tiếng.
- HẢ ? – Cả bọn trố mắt nhìn nó
- Gì thế ?
- Mầy khùng à? – Thằng Tùng hỏi nó.
- Tỉnh lại mầy
- Tao đau bụng quá – Tôi chịu hết nổi cái bọn này.
-….
- Tao cưa Như cho xem – Thằng Hùng tự tin vào sắc đẹp trời phú.
- Đệch phải không vậy
- Như là của tao – Thằng Chung bắt đầu dành gái.
- Hai chú cứ từ từ.
-…..
- Hehe bọn mầy cứ thấy gái là tươm tướp mất tình nghĩa anh em hết – Thằng Tùng bữa nay tính không có nóng.
- Chú nói phải để anh cưa Bạch Yến
- Mầy hỏi ý thằng Tâm chưa ?
- Gì ? – Tôi trố mắt nhìn nó.
- Mầy khỏi giải thích
- Đệch Bạch Yến của tao – Thằng Tùng chống cự liền.
-…..