Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Bài nhạc nhanh theo từng hồi một nhưng vẫn giữ cái giai điệu nhanh ấy cứ hối thúc, liên tiếp nhau có thể biết rằng người đang chơi bài nhạc ấy với tốc độ cực kì nhanh, tâm trạng có thể nói đang có một niềm vui khó diễn tả khi những nốt nhạc như nhau nhưng rất nhanh và hối thúc lòng người. Bài nhạc rất thích hợp để chơi vào đêm khuya nó du dương như một tiếng vĩ cầm nhưng đầy thanh thản và bình yên.Khúc nhạc piano đang được người con gái ấy chơi nói lên tâm trạng đang rất vui vẻ với những gì hiện có trong người nhưng lại không biết chia sẽ cùng ấy, nói với ai để người ta hiểu đành phải mượn những nốt nhạc ấy để nói lên tâm sự của mình.
Cứ thướt tha những ngón tay thanh mải …
Trên phím đàn đen trắng…
Giống như bản nhạc….
Rất nhanh nhưng cũng đầy hối thúc lòng người.,.
Vui vẻ, hồn nhiên, lạc quan yêu đời….
Nhưng….
Cũng có lúc gập ghềnh…
Giống như một cuộc đời có vui, có buồn….
Khúc đoạn ấy không lâu nên người chơi lướt thoảng qua…
Bản nhạc piano đầy vui vẻ…
All of me…
Tôi ngồi ở đó nhắm mắt lại để tận hưởng những gì đang có, không khí yên tĩnh thanh bình kèm theo những nốt nhạc du dương đang phát ra từ căng nhà ấy với tâm trạng vui vẻ không thể nào diễn tả hết đang ngự trị ở đâu đó, một nỗi niềm thầm kín chỉ biết dấu trong lòng không biết chia sẽ cùng ai…
Thôi…
Đành để tâm hồn trôi theo gió…

Những cảm nhận yên bình đâu đó…
Cứ từ từ trôi qua thoang thoảng….
Với mùi hương của những đóa hoa phượng….
Bản nhạc được đánh đi đánh lại đến lần thứ 3 thì kết thúc, đợi một lát sau xem có bài nào nữa không nhưng đành phải nói là rất tiếc, quả thật có rất nhiều bí ẩn về người con gái ấy mà tôi chưa biết, em biết chơi cả đàn piano với những bản nhạc không lời hay đến thế, những bản nhạc mà tôi yêu thích.
Theo cái phong cách nghe nhạc thì tôi thích nghe những bản nhạc không lời hơn vì nó không có lời là điều thứ nhất, điều thứ hai là chỉ có cảm nhận và cảm nhận mới hiểu được hết những gì mà tâm trạng ta để vào bài nhạc. Người chơi bài nhạc không lời muốn hay thì phải biết chọn bản nhạc để miêu tả những cảm xúc đang hiện hữu trong người mình lúc đó, cho những thăng hoa của cảm xúc trôi theo những nốt nhạc không lời ấy, sẽ mang đến cho người nghe những gì mà mình khó nói thành lời, mượn nốt nhạc để nói lên tâm sự đó là điểm hay của âm nhạc.
Một bản nhạc không lời cũng giống như một lời tâm sự của mình, không biết nói cùng ai, không biết chia sẽ cung ai chỉ biết rằng những điều mình muốn nói được sự vật xung quanh im lặng nghe cũng đỡ buồn đâu đó, một bản nhạc không lời không cần quá dài, ngắn cũng được nhưng tất cả cảm xúc phải dồn nén lại.
Buổi sáng đầy tinh mơ với những tiếng chim hót líu lo thì một bản nhạc của thiên nhiên nơi trốn rừng xanh hoang vu chỉ nghe được tiếng của muôn loài và đâu đó những tiếng gió rồi xào xạc của những cành cây, bản Lotus Flower thích hợp nhất
Một đêm khuya thanh tĩnh mang trong người một niềm vui khó có thể diễn tả cùng ai được hoặc là không có ai bên cạnh để nói lên tâm sự ấy thì bản nhạc All of me sẽ được xướng lên với những giai điệu nhanh dần theo thời gian đầu và sẽ giữ mãi ở những đoạn về sau. Lúc đầu thì chầm chậm từ từ nhưng cũng bắt đầu nhanh dần lên.
Đó là những gì âm nhạc làm được. Người chơi bản nhạc không lời cũng là một nghệ sĩ âm thầm.
Tôi trở về nhà mang trong tâm trạng thoải mái và bình yên về bản nhạc vừa rồi, thật sự nó rất hay có lẽ đồng cảm về giai điệu và cảm xúc…..
Có phải chăng trái tim đang dẫn đường cho cả hai ?
Nhưng…
Người con gái xinh đẹp ấy đã có bạn trai rồi….
Mình không xứng đáng…..
Có lẽ….
Cuộc đời thích trêu người là ở đây….

Khò…Khò…Khò…Một ngày mới lại trôi đi theo dòng thời gian không thể nào ngăn cản được…Cứ trôi…Trôi mãi…
Chiều ngày thứ 6 sau khi đi học về….
- Nó kìa.
- Đẩy nó
- Đợi nó chạy lại cái.
Từ xa xa tôi đã thấy một đám bọn con trai của 10C5 và 10A1 đứng đợi mình khuất ở đoạn Hùng Vương, chắc bọn này sao hai ba ngày theo sát tôi thì biết ba người đẹp và đám bạn đã không còn tiễn về nữa nên định ra tay đây mà….
- Quất luôn không ? – Tôi hỏi thằng Chung.
- Chơi xoắn gì – Thằng Tùng cũng lên tiếng.
- Sao hai thằng mầy – Thằng Sang hỏi thằng Hùng và Khôi.
- Chơi đi tao lo – Thằng Khôi nhặt ngay cái cây lên.
- Let’go – Với câu ra quân quen thuộc
Thật ra với những vết thương trên người tôi còn rất nhiều, đau lắm nhưng không thể tránh mặt bọn này nữa khi đã quyết tâm truy cùng diệt tận như thế rồi, bọn nó cũng càng ngày càng đông lên với số lượng người tham gia liên minh ấy, không chỉ 10C5 và10A1…
Bọn tôi để xe trước đó bước từ từ lại đám bọn nó, hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng đưa một ánh mắt giết người nhìn nhau, có lẽ đánh nhau lớn đấy….Buổi chiều không khí mát mẻ…trên con đường ấy bỗng ít người hơn….
- Víu – Một cái cây tiến đến chào hỏi.
Tôi lách người sang một bên
- Hâyyyyy – Tôi nhảy lên đá một cú vồng cầu.

- Rầm
- Phịch
- BỐP
- VÍU
- VÍU
- VÍU
Liên tiếp là 5 thằng nhảy vào đánh tôi khi bọn nó biết đang còn thương tật, đám bạn hình như thằng nào cũng biết võ thì phải, bọn nó đánh như phim lẻ với bọn kia, nhìn mà đã con mắt nhưng tôi thì có lẽ bị đám kia chú ý nhiều hơn khi số lương lớn vây đánh tôi. Mai mắn là đánh bạn cũng biết điều đó kéo từng thằng đang cố gắng dồn ép, khi tôi toàn lùi để né đòn chứ tay không thể nào dùng để gạt, đỡ những cánh tay đanh dùng hết sức đánh vào người tôi, với những cú đá chỉ một phần nào đó. Nhưng…đám bạn tôi không hổ danh là hổ báo con nhà giáo…với vẻ thư sinh nhưng võ công đầy mình…
- Víu
- Rầm
- Phịch
- Rầm
- Víu
- Phịch
Đám bọn nó ôm người mà chạy, đám bạn không tốn nhiều quá sức lực không ai bị thương trừ tôi bị đánh 3 cái vào chân vào tay mai mắn không có sao, đến cái ngày hôm ấy tôi mới biết một điều rằng đám bạn này cũng không đơn giản gì ấy khi nhìn vẻ bề ngoài có vẻ thư sinh nhưng võ công lại cao cường đến thế, quả là khi gặp khó khăn bạn bè vẫn người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Khó khăn nhất, cực khổ nhất bạn bè vẫn luôn tốt nhất với mình, có thể nói thân nhau như anh với em.
- Hê hê bọn gà – Thằng Đức vẫn chưa đã tay.
- Bọn mầy mà đánh thằng Tâm một lần nữa là chết mẹ nhé – Thằng Tùng chỉ theo hướng bọn nó mà chửi.
- Thôi mầy, xem thằng Tâm có sao không – Thằng Khôi đen lần này đời nó không đen.
- Hê hê quá đã. – Thằng Hùng cũng thế.

- Có sao không Tâm – Thằng Chung hỏi.
- Không sao – Nhưng cái mặt tôi phản chủ với những vết thương đau đến tận xương tủy.
- Mẹ không biết võ à ? – Thằng Khôi không hề biết võ công của thằng đang bị thương.
- Hê hê ai… – Thằng Chung định giới thiệu nhưng đã bị tôi cản.
- Không biết, ốm yếu thế mà. Hix…hix.. – Tôi làm vẻ ngu ngơ.
Thôi thì đành giả nai thánh thiện vậy càng ít người biết thì càng tốt đặc biệt là đám người kia, họ sẽ nghĩ rằng nên tránh xa đám bạn đi chung và thực hiện đánh du kích như lần trước với tôi thì phần thắng chắc chắn sẽ nhiều hơn. Tôi cũng không kém gì khi những rằng như thế sẽ trả được mối thù hôm bữa và tự tin sẽ hạ được bọn nó với sự giúp đỡ của thằng Chung mê gái.
Bọn nó cứ thế trong thời gian tôi bị thương, trưa đến rước rồi chiều đưa về và đó trở thành thông lệ trong một tháng, bọn kia cũng không còn chặn đường nữa, đi ngang những căn phòng lớp của bọn nó thì bắt gặp những ánh mắt đe dọa, thật là hổ báo hết chỗ nói.
Trong thời gian này Như cũng mất tích nhiều hơn không thấy em ở nhà, cả những lúc buổi tổi thường thường đến tận 11h em mới về, bố mẹ tôi thì không nói gì cả, Bạch Yến thường có một người con trai khối 11 qua dẫn đi chơi, tôi cũng bắt gặp người con trai ấy chở em đi đâu đấy, người con trai ấy to cao hơn thằng con trai gầy gầy cao cao này nhiều, đẹp trai hơn nữa…
Trong người có một thứ gì đó vô hình đang ngự trị nhưng mà tôi cũng không biết rằng thứ đó là gì nữa, phức tạp gì đâu. Trái tim cũng trở nên ấm áp hơn lúc trước nhiều, căn phòng của tôi mỗi ngày hình như có một ai đó vào để làm sạch rồi dọn dẹp kèm theo là một chai hương hoa rất thơm ngát nhẹ nhàng không giống của ba người con gái ấy, chai nước hoa để xịt phòng, từ cái ngày ấy căng phòng của một thằng con trai luôn luôn ngăn nắp, sạch sẽ, thơm tho hơn bao giờ hết.
Cũng có một điều lạ thường là đồ ăn sáng được chuẩn bị sẵn, mỗi sáng sớm tôi vẫn ở nhà một mình, khi trưa đến chạy xuống thì thấy đồ ăn đã được làm sẵn chỉ nhảy vào là ăn, tôi thừa biết người đó chính là ai nhưng có một cái gì đó trốn tránh ở đây.
Những quyển tập được bao lại cẩn thận, đồ mặc đi học là cái áo trắng cũng được ủi sẵn….
Có bao giờ tôi như thế đâu….
Mẹ tôi cũng có làm mấy chuyện đó đâu… khi mà đứa con không yêu cầu…
Có lẽ…
Âm thầm …
Lặng lẽ….
Sẽ tốt hơn nhỉ…..
Nếu thế thì làm vậy đi nhé….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận