Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Diễm Trúc đi dự tiệc hay sao ấy, ăn mặc rất xinh đẹp lại còn có đóa bông hồng trắng đặt trước rổ xe, người con gái ấy cũng không phát hiện ra tôi… thì thôi vậy âm thầm chẳng ai làm phiền ai là tốt nhất để người ta nói mình thấy con gái đẹp là tơm tướp lên nữa thì chẳng có đường nào cưa được…. Tôi nhìn theo bóng dáng ấy chợt thấy có một tờ giấy trắng rơi, quay đầu xe chạy lại nhặt rồi gọi ú ớ nhưng em đã xuống dốc cầu chạy mất tích luôn rồi, tờ giấy với những nét chữ xinh đẹp của con gái in trên trang giấy trắng tinh khôi của những đứa học trò nhưng những gì viết trên đó thì không hề đơn giản tý nào cả nói chung là hại não…
01001001001001001001001001
A0A1A2B3B4C5C6C7D3END3
00100100100100100100100101
A1B2C3D4FMT14HHT12END4
-Quái ác cái gì thế này – Tôi cầm tờ giấy lên đọc.
Tưởng đâu đó là một bức thư hay cái thiệp mời gì nhưng toàn là những con số và chữ cái được viết dưới dạng mà người ta gọi là một mật mã, chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả,tôi ngu ngơ đứng nhìn dãy mật mã ấy mong rằng nhận ra điều gì đó nhưng chẳng hề tìm được gì.
-Tờ giấy này là sao ? Nó viết gì mang ý nghĩa gì ? – Tôi đứng chỗ đó mà đưa mặt ngu ngơ ra suy nghĩ.
Nhưng đang ở trên cầu dựng xe, đứng ở đó người ta la um sùm lên vì việc cản trở giao thông nên đành bỏ bức thư đó trong túi chạy xe về nhà với những suy luận vớ va vớ vẩn về dòng mật mã ấy. Chỉ toàn những con số với chữ cái, chẳng tìm ra được một cái gì đó gọi là khác biệt trên dòng chữ ấy, tôi cũng lấy làm tò mò quyết giải ra cho bằng được nhưng…
-Trả lại cho người ta không nhỉ ? – Tôi đấu tranh với lương tâm
-Dù gì mình nhặt được mà, của rơi mà, thôi kệ giữ làm của riêng vậy – Cái tính tò mò của tôi đã giành chiến thắng.
Về nhà quên luôn cái chuyện lấy tiền đi mua lại miếng gạch đó, ôm tờ giấy ấy cùng với cây viết quyển tập lần mò giải nó ra, nhưng kết quả vẫn bằng không, suy nghĩ nát óc chẳng thề tìm được một cái gì đó gọi là đặc biệt cho 4 dòng mật mã ấy.
-AAAAAA – Tôi vò đầu bứt tóc.
Bỗng…
-Hây dà..xuống hỏi người con gái xinh đẹp ở dưới nhà chẳng may biết thì sao – Tôi đã nghĩ ra kế sách nhưng…
-Không được,Như và Diễm Trúc là bạn của nhau, mình mà xuống hỏi chẳng khác gì lại ông tôi ở bụi này, không được. Để hỏi Bạch Yến vậy. – Tôi chốt phương án.
Không có việc gì làm thì thời gian nó trôi như giọt cà phê đang chảy vậy,nhưng khi làm gì đó thì nhanh như gì ấy, sáng giờ chưa làm gì cả đã 10h giờ, tôi cũng chợt nhớ ra bài tập anh văn nên làm lấy để khỏi bị ông thầy tra tấn hành hạ, thù nhất là những ngày có môn anh văn, cái tên cúng tên trong 45 phút tiết ấy cứ vang lên mãi không ngớt, chán gì đâu.

11H38’ tại lớp 10A3 trường THPT PCT..
-Bạch Yến vào chưa – Tôi thấy thằng Đức chạy đi lấy sổ đầu bài.
-Đậu phộng nhà mầy, chưa gì đã hỏi gái. – Nó hớn ha hớn hở chớp lấy thời cơ.
-Đậu măng nhà mầy, vào chưa ?
-Chưa. – Nó dứ nắm đấm vào mặt tôi.
-Đi lấy sổ đầu bài đi con, để thằng Tùng thẻo dái mầy, hé hé – Tôi quơ tay nó ra.
-Brừ..
-Hế hế – Tôi đã cao bay xa chạy.
Hôm nay cũng có cái gì đó vui vui trong người không biết có phải lúc nãy đi ngoài trời nắng quá ảnh hưởng đến dây thần kinh không nhỡ ^_^, đang định bước lên cái cầu thang số 1 đi dãy hành lang từ lớp 10A1 đến lớp thì…
-Hi, Tâm – Một tiếng chào ngọt ngào sau lưng tôi.
Khỏi đoán hay suy nghĩ sâu xa đâu đó có mùi nước hoa thuần khiết kèm với giọng nói ngọt ngào ấy là biết ngay ai mà, người con gái không ai khác chính là Bạch Yến xinh đẹp.Công nhận linh thật, mới nhắc đây đã thấy rồi, phải chi nhắc tiền nhắc bạc mà được như thế thì tốt biết mấy nhỡ.
-Hi, chào cậu– Tôi chuyên gia ăn cắp ^_^
-Bữa nay trời nắng nên đi sớm nhỉ – Em tủm tỉm trêu tôi.
-Hứ, đây luôn đi sớm hơn ấy nhé – Hai đứa cùng bước trên những bậc thang, những bậc thang đầy cảm xúc không thể diễn tả.
Cứ mỗi lần khi bên cạnh em tôi lại run lên, trái tim cứ đập hoãn loạn không biết có phải vì em quá xinh đẹp hơn những người con gái kia không hay tại một lý do nào đó chưa thể giải thích được, tôi vẫn bình thương gặp Như hoặc Bạch Mai, không có cái cảm giác khi bên cạnh em người con gái kiều diễm.
-Xí… ngày nào tớ cũng đi trước cậu chứ bộ – Em phụng phịu.
-Ờ ờ vậy đi^_^ – Tôi phải chấp nhận vì em làm cái kiểu ấy thì còn nước nào cãi được nữa.
-Có gì nói đi, ấp a ấp úng như con gà ấy, hihi – Em tủm tỉm cười

-Hả – Tôi giật bắn cả người với em.
-Hả gì nhìn bộ dạng cậu là biết có điều gì muốn hỏi tớ rồi – Em xoe tròn mắt với thái độ vừa rồi của tớ.
Trời đất quỷ thần ơi, nãy giờ có nói chuyện gì khác đâu mà em biết tôi đang có chuyện muốn hỏi,người hay thánh vậy nè trời, không lẻ tôi không thể nào giấu một cái gì đó gọi là bí mật với người con gái này sau, em như một con sâu ở trong bụng tôi vậy.Luôn làm cho thằng con trai đang đi cùng bất ngờ.
-À, thì có –Tôi cũng không che dấu làm gì
-Nói đại đi,hihi.
-Chuyện là…
-Tâm ơi đợi tao – Tiếng của thằng Đức xạo.
-Đm thằng cô hồn lúc nào không đến lại đến lúc này – Tôi chửi thầm trong bụng.
Khỏi phải nói nó đẩy tôi ra, tức là đi chính giữa em và tôi, một thằng phá đám chính hiệu. Thằng này chết chắc cũng linh lắm ấy, giờ phút quan trọng nhất lại xuất hiện, thật là vô công rảnh rổi mà. Em cũng tươi cười với nó không còn như lúc trước với khuôn mặt lạnh giá đến lớp nhưng đâu đó vẫn còn nét băng sương tuyết ngọc. Tôi bị kê miệng nên chẳng nói ra câu gì được lẳng lặng bước đi mà nghe thằng bạn mình chém đủ kiểu, chán nản vê lờ.
Vào đến lớp thì Bạch Yến ngồi cùng với Như nên chẳng có nước nào mở miệng ra hỏi một câu gì hay đưa tờ giấy ấy cho em xem nhưng một lần nữa người con gái ấy lại là một con sâu trong bụng thằng con trai ngơ ngơ ngáo ngáo mà sát gái kia…
-Tý ra chơi xuống căn-tin uống nước nhé Tâm – Em quay xuống tủm tỉm nói.
-À…ừ
Có hơi bất ngờ vì đó giờ chẳng thấy em mời ai khác ngoài tôi, chẳng lẽ mình có phước thật vậy sao, hên tiết đó là tiết toán chứ tiết sao mà em quay xuống nói thế tôi cũng chẳng dám trả lời nếu không muốn vào sổ tử thần với ông thầy đã đưa mình vào danh sách đen có thể “ trảm “ bất cứ lúc nào tùy thích.
Cái môn đáng ghét cũng đến…
Nhưng..
Hôm nay ông thầy uống trúng thuốc hay sao ấy chẳng ngó ngàng gì đến tôi những câu hỏi từ dễ đến khó cũng nhường tất cả cho những học sinh trong lớp 10A3 trừ tôi ra, không lẽ kêu đến mức mà ngại không còn dám kêu nữa. Tự nhiên cũng thấy buồn buồn, lúc trước cái môn này phải làm việc một cách cực lực cũng là cái môn tôi dành thời gian học bài nhiều nhất khi có tiết, hôm nay có lẽ là một ngày đầy mai mắn.Nhưng ai hiểu được chữ ngờ…
-Nguyễn Minh Tâm, tiết sau trả bài nhé – Tiếng nói không muốn nghe tý nào.

Hiểu được tình hình tại sao nãy giờ không kêu tên rồi chứ gì, đấy đấy con người là thế,luôn cho đi một cái gì thì cũng nhận lại một cái gì đó từ cái người kia, chứ chẳng bao giờ cho không đâu. Thôi kệ đến hôm thứ 5 chẳng sợ đếch gì cả…
-Đi nào – Em dẹp cặp sách vào rồi gọi tôi.
-Let’go – Câu ra quân quen thuộc nhưng từ cái hôm đó nó bị sữa lại..
-Because forever let’go, Hihi – Em tủm tỉm cười khi nhắc đến câu nói đó.
Theo lời người đẹp thì đi theo con đường qua các lớp dãy 10C chứ không đi xuống sân qua các lớp 10B, đành chấp nhận ý kiến của người đẹp chứ tôi là ghét nhất cái bọn 10C5, chẳng may bị dập hội đồng nữa thì bọn chúng vào bệnh viện chứ không băng bó như lúc trước.
Em thì nổi tiếng khắp trường rồi với sắc đẹp trời phú đó, thiên hạ mỗi lần thây em đi đâu hay làm gì đó cũng trầm trồ theo dõi những bước chân mảnh mai nhưng có gì đó mỏng manh lắm, tôi và em bước đi trong tiếng nói chỉ trỏ của bàn dân thiên hạ, có lẽ em thấy bình thường hay sao ấy nên cũng không quan tâm lắm. Đúng là sống trong cuộc đời này phải dẫm đạp lên dư luận mới có nước sinh nhai.
-Cậu uống gì– Tôi lựa một cái bàn ngay chỗ gốc cây lúc bị dập hội đồng.
-Sao cũng được,hihi – Em cho tôi tùy ý lựa chọn
Thường thường nghe mấy đứa bạn nói con gái thích uống nước cam nên tôi đi lấy một lon 7up mát lạnh kèm theo chai nước ép cam cho em nhưng khi đem lại thì em cười tủm tỉm một cách đầy khó hiểu làm cho cái mặt ngáo ngáo mà dân tình gọi là ngu ngu xuất hiện.
-Tiếc nhỡ, có ghế mà ai đó không chịu ngồi – Em nước mặt lên nhìn tôi đang đứng trời trồng.
-À…ừ.
Hai đứa ngồi đối diện với nhau, khoảng không gian im lặng của hai đứa lại bất đầu vang lên,khúc nhạc không lời, đến đây tôi chợt nhớ đến bản nhạc trong đêm hôm khuya ấy,cái ngày mà cả hai người con gái đều tuyên bố với bàn dân thiên hạ là có bạn trai. Nhưng cũng lạ một điều từ ngày có câu nói ấy tôi chẳng thấy em đi với người con trai nào cả.
-Bản nhạc cậu chơi cái đêm hôm bữa mình bị đánh đó tên gì thế ?
-Ủa, sao cậu biết ? – Em tròn xoe mắt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
-À, ừ hôm đó ngồi trước băng ghế đá ở gốc cây phượng đó – Tôi khai thật.
- Trời, lúc đó khuya rồi, sao không kêu tớ. – Em thoáng giật mình khi nghe tôi nói.
-Đi dạo thôi mà. – Tôi thản nhiên trả lời.
-Ừa, bản All Of Me – Em vén tóc mai sang một bên.
-Ừa, cậu chơi piano giỏi quá
-Hihi, dở lắm cậu à. – Em lắc đầu từ chối sự khen tặng.
-Dấu nghề hoài nha.

-Hihi.
-…
-…
-…
-…
Tại sao chứ, giữa tôi và em luôn có nhiều chuyện để nói mà sao cứ có một cái gì đó im lặng xuất hiện ở giữa nhỉ ? Khó chịu thật đấy, một cảm giác mà tôi không hề muốn diễn tả nó, chỉ nó đè bẹp xuống bước qua mà thôi và lần này tôi thể hiện được cái gọi là phái mạnh…
-Cậu nè, giúp tớ cái này nhé
-Rất sẵn sàng, hihi. – Chắc có nhiều thằng đang chết mê chết mệt với nụ cười xinh đẹp ấy.
Tôi lấy ra tờ giấy đó rồi đưa cho em xem, có vẻ đây cũng là một mật mã cực kì khó…
-Của ai thế -Em nhìn xong rồi ngước mặt lên hỏi tôi.
-Nhặt được ấy mà.
-Thế.. – Em không nói hết
-Tớ tò mò với những kí tự đó muốn giải thôi.
-Tớ bó tay rồi– Em tỏ ra với nét mặt rất tiếc.
-Không sao đâu
-Một tý ghi lại cho tớ nhé. Hihi
Hai đứa ngồi uống nước một tý thì nghe tiếng trống vào tiết nên đành phải tạm gác những chuyện đó bên cạnh để tiếp tục chiến đấu với 2 tiết học còn lại với một tiết chào cờ.Người con gái luôn nhẹ nhàng, ngọt ngào, thể hiện một cái gì đó tinh khiết của tuổi học trò. Rất xinh đẹp người à.
Những dòng mật mã đó có thể nói rất khó, đến một người đầy thông minh, xinh đẹp như em phải bó tay chứ nói gì đến tôi. Viết cái mô tê sất gì chẳng biết nữa, một dòng toàn số 01, một dòng thì chữ với số, thật là khó hiểu.
Buổi học cũng nhanh chóng trôi qua, ngày hôm nay quả thật rất vui vẻ với những đứa bạn trong lớp, cái tuổi học trò nó luôn như thế, đùa giỡn không biết mệt mỏi dù là mới quen với nhau, dù là không sôi nổi lắm nhưng dự chắc chắn rằng sẽ sôi động về lúc sau. Cái lớp 10A3 sẽ chắc chắn rằng gắn bó với tôi suốt 3 năm THPT, 3 năm mà ai cũng có những kỷ niệm đáng để nhớ..
Tự nhiên trong người trỗi dậy một nỗi niềm muốn tìm đến với biển, với những cơn gió nồng nàn từ đại dương bao la. Khỏi phải nói tôi một khi đã muốn thì chuyện gì có thể thực hiện được sẽ làm ngay và luôn cho nó nóng. Chạy trên con đường quen thuộc gắn liền với những ký ức tuổi thơ, chợt đâu đó cũng có những cơn gió lạnh buốt vào chiều tối cuối tháng 8. Chẳng còn mấy tháng nữa là hết một năm, thời gian trôi qua thật nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận