Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


8 giờ 16 phút, thứ hai, ngày 19 tháng9 năm 2005… tại đường … ( cắt bỏ ) … ngôi nhà cánh cổng màu xanh…
-Oầy… – Tôi bật ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài sau giấc ngủ ngon lành.
Đầu óc còn quay cuồng cuộn thấy mấy ông trời luôn dù cho căn phòng ấy khép kín với bên ngoài, tôi dụi mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra một điều cũng khá lý thú đó chính là căn phòng này không phải của mình và không nằm trong căn nhà của mình.Màu sơn ở bốn bên tứ phía căn phòng màu hồng nhạt trong có một cảm giác dễ chịu,chiếc giường tôi ngủ được phủ một tấm ga nệm màu trắng tinh khiết, gối nằm cũngthế nhưng lạ rằng có hai cái gối nằm chứ không phải một, xung quanh có một chiếc tủ đựng đồ bằng gỗ loáng bóng, cùng với một cái bàn có lẽ dùng để làm việctrong rất sang trọng, có một điều lạ lùng khác ở chỗ nhừng căn phòng khác là đó là một tấm màng màu trắng có lẽ phủ qua cánh cửa sổ. Tôi thấy lạ lùng chẳng biết nhà này của ai và hiện tại mình đang ở đâu, cũng tò mò tý đi lại vén bức màng đó ra.
Một thứ ánh sáng chói gọi vào khuôn mặt của tôi, theo phản xạ tự nhiên thì đôi mắt nhắm khít lại, tôi dần dần mở mắt ra thì kết quả biết rằng đó là hành lang nhưng được che bởi một tấm kính trong suốt, có lẽ đây là một căn nhà đầy sang trọng.
Tôi định quay lại cửa phòng mở ra để bước ra ngoài thì…
-Cạch – Tiếng mở cửa phòng vang lên.
Tôi quay mặt lại…
-Hihi, chào buổi sáng – Giọng nói ngọt ngào vang lên.
Tôi biết chắc chắn rằng người con gái đấy chính là ai, không thể nào sai lầm được dù mới quen nhau chưa đầy 3 tháng nhưng sự tự tin của mình vượt trội đến thế, không biết tại sao có một cảm giác đã biết người con gái ấy từ lâu lắm rồi chứ không phải mớiquen.
Không biết phải do tôi ngủ ở đấy từ đêm khuya qua đến giờ nên quen thuộc với mùi hương trong căn phòng này không nữa, một không khí lạnh lạnh vừa đủ giữ nhiệt cho cơ thể kèm theo là mùi hương thuần khiết tao nhã mà tôi đã được ngửi từ nơi em, người con gái xinh đẹp.
-Hihi, chào buổi sáng – Tôi quay lưng lại chào em, vì chắc chắn rằng người đó là Bạch Yến và mình đang ở nhà của em.
-Uống bia dở thế mà cũng uống, hihi – Em nghiêng đầu dễ thương nhìn tôi.
Mái tóc dài đen huyền ảo rớt về phía em nghiêng, bờ vai mảnh mai đầy mong manh giữ lấy những sợi tóc ấy, tô đậm lên nét xinh đẹp kiều diễm của em… một nét đẹp của tạo hóa,nét đẹp thuần khiết của thiên nhiên ban tặng. Em mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt trong rất xinh xắn, tóc thì xõa xuống không có cột theo kiểu đuôi gà như mọi khi mặc áo dài. Trong rất xinh đẹp. Những ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp căn phòng ấy, những tiếng gió thổi qua cành cây xào xạt, những tiếng hối hả của xe cộ ở ngoài đường cùng với tiếng chim hót líu lo trên những cành cây kèm với hương hoa thuần khiết và em là có thể ví như một đóa hoa muôn sắc thì khuôn cảnh mà tôi đang được ngắm nhìn không khác gì nơi trốn tiên phàm.

Trên tay có một tô cháo đang nghi ngút làn khói, tay kia là một ly nước, tôi đã thấy một lát gừng và một lá chanh, chắc chắn rằng nước chanh, bấy giờ tôi cũng mới phát hiện một điều là lúc tối mình đi chơi mặc quần Jean ngã màu đen với chiếc áo sơ mi sọc đen em tặng mà bây giờ trên người đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi với chiếc quần tây màu đen trong rất quý phái, chắc chắn rằng đồ này trong nhà em nhưng không biết là ai mặc cho tôi thôi.
-Ăn cháo đi cậu– Em để tô cháo với ly nước ở chiếc bàn mà tôi cho là để làm việc.
-Hihi, cảm ơn, mà sao tớ lại ở đây – Tôi gãi đầu với cái mặt ngu ngu ngáo ngáo.
-Uống bia nhiều quá say, Như bảo đưa cậu về nhà sợ bi mắng nên Chung với tớ đưa cậu về đây,Chung thay đồ cho cậu đấy. – Em nhẹ nhàng ngồi xuống nói.
-Hihi, ngại quá làm phiền cậu – Tôi gãi đầu.
-Có gì đâu ngốc à, ăn cháo rồi uống nước chanh tươi vào cho giã độ cồn trong người, một tý đi học rồi. – Em nhăn mặt với một thằng như tôi.
-À,.. nhà vệ sinh kia kìa – Em chỉ một cái cánh cửa thì ra đó là nhà vệ sinh.
Công nhận nhà này giàu thật, trong phòng cũng có một nhà vệ sinh riêng giống nhà tôi nhưng nó tiện nghi hơn nhiều, sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp nửa, khỏi nói con gái mà.
Tôi rửa mặt sạch sẽ chạy nhanh ra phòng thì thấy người con gái ấy đang lay hoay xếp chăn gối,nhìn từ phía sau chỉ muốn nhảy đến mà ôm lấy, từ phía sau em cũng đẹp lạ thường với thân hình đầy mảnh mai. Một người con gái hiếm thấy, xinh đẹp, tài giỏi.
Tôi lấy chiếc khăn mà em đã treo ngay cái chốt của cánh cửa, hiểu ý nên chợp lấy lau mặt, thấy chiếc gương ở tủ tôi chạy lại soi, nhìn trong gương mình đã trưởng thành rất nhiều, dáng vẻ của một thanh niên 16 tuổi, bảnh trai hôm bao giờ hết đặc biệt là khoác lên người bộ đồ này. Tôi cũng nhìn thấy em, một khung cảnh nếu người xa lạ nhìn vào đoán chắc đây là một cặp vợ chồng mới cưới mà còn là một cặp vợ chồng hạnh phúc với nhau.
Trong người tôi có một cảm giác gì đó sung sướng như được thỏa mãn một nhu cầu gì đó, tôi cảm thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết, không khí trong lành, mùi hương hoa tao nhã lan tỏa khắp căn phòng.
Một buổi sáng tinh mơ…
Em ngồi trên nệm để hai tay lên chân dũi thẳng ra nhìn tôi đang ngồi chỗ chiếc bàn ấy đang ăn từng muỗng cháo ngon lành do em nấu, cháo hình như có bỏ tiêu nên có vị cay cay và nóng xòe, mất rất nhiều thời gian để làm cho nó nguội mới ăn được, công nhận cháo em nấu ngon thật, đúng với hương vị của tôi không sai một tý nào.
-Hihi, giỏi quá ta, uống hết đi nước đi nè – Em bước lại gần cầm ly nước đưa cho tôi.

Tôi nghe lời em như thể gì ấy, cầm ly nước uống một hơi hết trơn luôn, công nhận mát của người,tuy vị chua của chanh với vị cay của gừng nó sao sao ấy nhưng thôi người đẹp kêu thế nào thì làm thế đấy dù gì trong những truyện như thế này họ giỏi hơn mình biết bao nhiêu, nữ công gia chánh mà, ít có nam công gia chánh lắm nhễ^_^.
Tôi định bước ra về để còn đi học thì…
-Cậu cứ ở đây đi, bài soạn lúc tối Như có đưa cho tớ, tớ soạn hết rồi, còn bài tập cũng làm xong, cặp vở, đồ của cậu ở dưới nhà, hihi – Em làm hơn con sâu ở trong bụng tôi.
Khỏi phải nói với người con gái này, đoán được những gì trong đầu tôi đang suy nghĩ như thánh vậy, chẳng chẳng kém tý nào, khâm phục thật đấy. Hai đứa ngồi nói chuyện với nhau lâu lâu thật lâu luôn chứ chẳng đùa, nào là chuyện nam tào bắc đẩu gì đó đó, mười vạn câu hỏi cũng được tôi đem ra sử dụng nói chung lần này bài nhạc không lời bị vứt đi đầu đường xóm chợ nên không vang lên. Nói chuyện với em tôi phải nói là không lại, em vừa nói mà kèm theo những cử chỉ đáng yêu gì đâu thì làm sao mà chịu nổi, con gái gì đâu, xinh đẹp quá nhễ.
Đến 11h giờ đám bạn của tôi đã xuất hiện ở nhà em, người đi mở cửa là tôi do Bạch Yến đi tắm rồi, nếu mà tôi cũng mất tích theo luôn chắc chắn rằng sẽ có một chuyện lớn xảy ra chứ chẳng đùa.
-Hế hế, ngủ ngon không chú – Thằng Tùng dẫn xe vào cặp cổ tôi.
-Ngon lắm chú à.
-Đậu xanh nhà mầy, mầy ngủ ngon còn tao phải dốc tổ với bố mầy, nợ tao đấy – Thằng Chung lên tiếng
-Kaka, tửu lượng chú kém thế – thằng Sang vênh mặt.
-Thua thằng em nhà tao – Thằng Đức xạo cũng chạy ngược lên đây.
-Mẹ, mới kết thứ 3 đã đứt rồi, bọn tao ở lại làm thêm hai kết và kết quả là cả bọn sạch tiền,hố hố, nhớ trả nợ mầy nhé – thằng Hùng báo cáo tình hình
-Vào nhà uống nước đi tụi mầy, mấy đứa con gái đâu ?
-Đi chợ mua gì đó cho thầy ấy.

-Một tý có mặt bây giờ mầy khỏi lo
-Bạch Yến đâu? – thằng Khôi đen chỉ biết nghĩ đến gái
-Ờ Bạch Yến đâu mầy
-Mầy làm gì chưa ?
Mẹ mầy làm gì rồi tao sống chết với mầy ?
-Cụ tổ bọn bây làm gì ghê thế, tao có làm gì đâu chỉ là ngủ nhờ thôi mấy thằng cờ hó.
-Hế hế anh em tốt là phải ăn cà rốt chú à.
-Cà pháo thì có.
-Thôi vào nhà đi.
Tôi làm giống một ông chủ trong căn nhà của Bạch Yến, chạy ra phía sau tủ lạnh lấy những lon nước ngọt, rồi thuần thục lấy những cái ly thủy tinh trong suốt lấy đá trong tủ bỏ vào làm như đã quen thuộc với địa thế ở nơi này, một cảm giác gì đó giống như căn nhà này cũng là của mình vậy.
Đang lay hoay thì nghe tiếng của mấy cô nương ở phía trước cổng, tôi kêu thằng Sang ra mở cổng giùm, thế là làm thêm mấy ly nước đá nữa. Tự nhiên ở đâu đó có một mùi hương hoa thuần khiết của em đang thoang thoảng quanh mình, quay mặt lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng sau lừng nhìn mình, người con gái ấy khoác lên mình bộ áo dài truyền thống của đất nước Việt Nam, trong em rất thích hợp để mặc bộ áo dài đấy,thân hình phải nói là chuẩn trên từng nét. Hôm nay Bạch Yến không cột tóc đuôi gà nữa, em lấy một cái kẹp ngang cái đuôi phía sau tóc rồi phấn trước thì lấy một cái kẹp nhỏ vén mái lên, nhìn trong lạ nhưng cũng xinh đẹp lắm chứ ,không kém phần kiểu tóc đuôi gà. Người đẹp thì làm dù có làm gì cũng không mất đi vẻ đẹp ấy.
Em nở nụ cười ngọt ngào làm chết mê chết mệt thằng con trai đang đứng ấy, tôi bỗng đứng hình với người con gái ấy, đẹp gì mà đẹp kinh khủng…
-Hihi, ngốc à, đi thay đồ đi, để đó cho tớ. – Em che miệng cười khúc khích.
Tôi chẳng biết làm thế nào không thể rời mắt khỏi người con gái ấy chỉ muốn chạy đến ôm một cái nhưng không làm được vì biết rằng đó là một sự ham muốn đối với một người con gái kiều diễm như thế. Tôi vào tắm thì thấy bộ đồ của mình đã ủi thẳng, trắng tinh khôi, nhanh chóng mặc bộ đồ ấy vào. Bước ra khỏi nhà với dáng vẻ bảnh bao của một thằng con trai chứ không phải đẹp trai như những hot boy, không thấy em ở đâu hết mà nghe tiếng nói rộn rã ở nhà trước tôi chạy lên thì thấy mọi gương mặt của những người bạn thân đang có trừ Bạch Mai và Như thôi. Bọn tôi đèo nhau lên trường và người chở em không ai khác chính là tôi, lúc ở nhà chắc nói chuyện nhiều quá rồi nên bây giờ chẳng có chuyện gì để nói.
Tôi chở em trên con đường Lý Tự Trọng con đường mà chẳng biết có bao nhiêu kỷ niệm ở tuổi thời áo trắng tinh khôi nữa, một tuổi thơ đầy hồn nhiên nhưng cũng đầy dữ dội.Những dãy ghế đá đặt ở dưới những tán cây phượng tạo nên một không khí mát mẻ ở đó, nhìn hình bóng của những bông hoa đỏ rực cũng soi rọi xuống mặt đất. Tiếng xé gió vù vù bên tai do xe chạy kèm thêm mùi hương đầy thuần khiết tỏa ra từ em làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Trái tim của tôi với những nhịp đập rối loạn đâu đó, cũng có lúc mất đi những nhịp đập thường có của một trái tim khi ở bên cạnh em người con gái xinh đẹp, một người mang đến cái cảm giác đầy kì lạ. Từ hương hoa đến với căn phòng tôi đã ngủ, nơi mà thoang thoảng những mùi hương như thế, mùi hương tao nhã thuần khiết, tôi ưa thích cái mùi hương ấy.
Giọng nói đầy ngọt ngào…

Hương hoa tinh khiết….
Những nốt nhạc được tạo ra từ những ngón tay xinh xắn…
Mang đến nhiều cảm xúc khó diễn tả thành lời..
Cứ tưởng mình đang ở trốn tiên phàm…
Cứ ngỡ rằng em là một nàng tiên…
Đầy xinh đẹp và quyến rũ…
All of me…
Và…
Một bản nhạc không lời,..
Tôi chợt nhớ đến cái câu hỏi mà em biết không trả lời và trong đầu của mình có những điều khó diễn tả về người con gái ấy..
Tại sao em biết lại không trả lời ?
Tại sao phải để một thằng đầy ngu ngốc như tôi suy nghĩ chứ ?
Em xinh đẹp thật đấy nhưng đầy khó hiểu…
Đối với tôi em là một ẩn số…
Một ẩn số khó giải đáp…
Cần rất nhiều thời gian….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận