Bộ não thần kinh trung ương xử lý nhanh chóng những gì tôi nghe thấy được và cho ra kết quả theo suy đoán là hai người họ có quan hệ họ hàng với nhau nên xưng hô chị với em. Cũng phù hợp những thắc mắc tại sao Như học lớp 10A3 còn Diễm Trúc 10B12 lại quen nhau. Tôi bước vào thì…
-Hắn vào kìa – Như là người thấy tôi đầu tiên.
-Hihi, chào cậu.– Em đang mặc bộ đồ của bệnh nhân nhưng cũng xinh vãi lọ.
-Em chào anh – Một người con gái ngồi trên giường của Diễm Trúc cũng cuối đầu chào.
Nhìn sơ qua người con gái ấy độ tuổi khoảng nhỏ hơn chúng tôi 2 đến 3 tuổi còn vẻ trong sáng ngây thơ của một đứa con nít nhưng trong cũng xinh đẹp lắm với làn môi mỏng mái tóc xuông mượt không thua kém gì hai người chị của mình đang ngồi ở đây, không biết tại sao ở cái thời đó gái xinh đẹp đâu nhiều thế.
Tôi bước lại lấy một cái ghế ra, do phòng em đang nằm thuộc dạng phòng đơn hồi sức nên chỉ nằm có một mình, tiện nghi lắm.
-Sao môi cậu thế kia – Như phát hiện ra cái môi tôi có những vết khóe đỏ do vết thương của bốn mụ ác quỷ sim la gây ra.
-À… bị té – Bất ngờ với câu hỏi của em nhưng tôi thông minh mà.
-Hihi, anh ấy nói dốc đấy chị Như, bị té làm thế nào trầy xước vào trong môi thế kia, lè –Con bé ấy nói với vẻ mặt hớn hở.
-HẢ ? – Tôi giật cả mình khi bị một đứa con nít tìm ra manh mối.
-Hihi, hả gì,nhìn là biết đánh nhau rồi, cái mặt trầy thế kia – Diễm Trúc cũng tham gia.
-À,.. ờ.
-Một tý về biết tay với tôi – Như nhìn tôi bằng ánh mắt đầy những viên đạn sắp tung tóe ra ngoài.
Những giọt mồ hôi trên trán tôi đã rớt xuống lã chã, có phần cũng sợ người con gái ấy, em cũng giống Bạch Yến nói cái gì là tôi nghe cái rụp chứ chẳng dám manh động làm chuyện khác. Em có tuyệt chiêu là cho tôi ăn bơ, mấy lần rồi cũng sợ lắm chứ bộ.
Ngồi nói chuyện một lát với nhau thì tôi biết “ con bé “ thông minh sắc sảo ấy tên là Dương Thị Trúc My, tên cũng đẹp đấy giống trẻ con vê lờ hèn gì không khác tý nào. Nói chuyện cũng dễ thương và dự chắc chắn rằng lớn lên sẽ xinh đẹp không thua kém gì Diễm Trúc và Như, có một điều rằng tôi chỉ biết họ quen nhau bình thường rồi Trúc My nhỏ tuổi hơn nên kêu hai người họ bằng chị thôi chứ không quan hệ máu mủ ruột thịt gì cả.
-Sau cậu bị bốn người đó xúc phạm thế – Tôi đi vào vấn đề chính.
-Ờ… thì – Em lấp ba lấp búng có điều khó nói.
-….
-…
Cả phòng của bệnh viện gồm 3 người con gái với 1 người con trai, ba người xinh đẹp họ đưa ánh mắt nhìn một đứa con trai với vẻ gì đó khó nói…
-Một tý cậu kể với Tâm giùm tớ nhé Như. – Diễm Trúc quay sang Như.
-Cũng được –Em cũng có phần khó nói
Ngồi nói chuyện với nhau thêm tý nữa nhưng không dính gì về chuyện lúc chiều thì tôi với Như dẫn xe ra về vì gần đến giờ bệnh viện tắt đèn cho bệnh nhân ngủ rồi, trước khi tôi ra về Diễm Trúc hai chữ một nghĩa đó là cảm ơn. Thôi thì kệ, bị đánh cũng bị đánh rồi, chửi cũng đã rồi, chỉ tiếc rằng không ăn thịt được bốn con ác quỷ đấy thôi.
Trên con đường về hai đứa chạy xe song song với nhau nhưng không nói gì cả làm cho không khí trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết, những tiếng hú hí của những con vật bên vệ đường làm ột cái cảm giác gì đó rùng rợn kinh khủng.
-Kể tớ nghe đi – Tôi mở lời.
-Kể gì ?
-Thì chuyện của Diễm Trúc đấy.
-Cậu muốn biết à.
-Ừ – Vì tính tò mò mà.
-Một người con trai khối mười số đào hoa nhưng rất đểu, theo đuổi Diễm Trúc nhưng bị từ chối, những người yêu thương anh ta trong đó có bốn người con gái ấy, nên tìm đến Diễm Trúc, nhiều lần Diễm Trúc đã giải thích nhưng họ không nghe, lần trước có đánh bạn ấy nhưng có người anh nên không có sao, lần này thì nhờ cậu đấy – Em ấy nói giọng buồn bã.
-Ờ – Tôi cũng lặng câm luôn.
Giữa hai đứa tôi lúc này sao sao ấy, em thường cho ăn bơ nhiều hơn, chẳng biết tôi có tội tình chi nữa, người bắt chuyện đầu tiên cũng là tôi. Mệt con gái mấy người quá…Về nhà soi gương mới phát hiện cái mặt với cái môi của mình đầy là những vết thương thì ai mà không biết là đánh nhau chứ, có một sự mệt mỏi nhẹ nên nhảy lên giường làm một giấc… khò…khò…
Buổi chiều hôm sau..
-Cái mặt bị gì thế ? – Thằng Tùng vừa thấy tôi bước qua ngưỡng vạch cửa là nó mở miệng.
-Chắc làm gì con gái người ta nên bị cào mặt đây mà.
-Bậy, chú ấy làm gì con mèo nên bị mèo cào.
-Haha
-Ý chú phải.
-NÍN HẾT ĐI –Tôi bực dọc.
Mới đi vào lớp chưa gì đã bị bọn bạn cờ hó này hạ thấp uy danh lừng lẫy bốn phương rồi nên cũng lấy làm nãn lắm chứ. Tôi quẳng cái cặp xuống ngồi tám với bọn nó, ôi thôi hỏi đủ chuyện tùm lum về những vết thương, bắt buộc tôi phải sử dụng tuyệt kỹ chém gió của mình ra và bọn nó cũng phải tin. Hôm nay là thứ ba nên cũng nhẹ nhàng học toàn là những môn xã hội, khỏe ghê.
Ra chơi thầy chủ nhiệm vào chốt lại danh sách những cầu thủ nữ tham dự giải bóng đá của trường và đến đây không biết mừng cho cái trường này hay buồn cho những người đẹp nữa : Kiều Oanh, Trang, Trân, Huyền, Thanh Mai, Nguyệt, Bạch Yến, Quỳnh, Tố Như, Kim, Ngọc. Thế là không khỏi ngoài dự đoán của tôi ba người đẹp ấy đều tham gia và có một điều lạ lùng là không ai trong số họ từ chối cả.
Chiều hôm ấy sau 5 tiết học mệt mỏi, những ánh nắng hoàng hôn dưới chân trời hiện rõ ra, những cây phượng đung đưa theo nhịp gió, tại sân bóng trường THPT PCT..
-Tốt rồi, đội hình nam và nữ đã đầy đủ, có em nào ý kiến gì không ? – Thầy Khánh sẽ đảm nhiệm vị trí HLV
-Dạ, Không.
-Chúng ta bắt tay vào tập luyện nhé.
-Dạ
-Thầy ơi, em có ý kiến, đông thế này tập bằng gì hả thầy, nhìn trên sân kìa – Thằng Đức cũng có lúc khôn.
-Đúng rồi đấy,đang mặc đồ tây nữa, lỡ có gì thì… – Tôi chợt nhớ ra không chỉ có những thằng con trai đực rựa mà có thêm mười một người con gái.
-Bữa nay thứ ba rồi, mình tận dụng thời gian, đá đại đi không sao đâu – Thầy Khánh khẳng định như thế.
-Lớp khác người ta đá rồi làm sao bây giờ thầy – Thằng Hùng cũng có cùng chung những ái ngại.
Cả 22 người đứng nhìn nhau, không ai biết phải làm sao khi những lớp khác cũng đứng như trời trồng nhìn hai đội trên sân đang đá, sân tập chỉ có một nhưng đến tận 240 đội thì làm thế nào tập cho hết với khuôn viên như thế.
-Mình đi đến sân 30/4 đi thầy – Tôi chợt nhớ đến đó.
-À, đúng rồi,đi nhanh thôi để trời tối.
Thế là đám học sinh chúng tôi lũ lượt kéo nhau ra sân 30/4, đúng thật là ở đây không có ai cả chỉ có hai cái khung thành dựng sẵn bằng cây, những đám cỏ mọc chi chít trên làn cát nóng hổi. Có địa điểm cũng gọi là thích hợp vì diện tích không thua gì diện tích sân bóng đá ở trường.
-Vậy mình tập ở đây luôn nhé – HLV Khánh quyết định chọn địa điểm tập.
-Dạ
Thầy đem theo hai quả bóng, một cho nam và một cho nữ, chia nhau ra mỗi bên tập di chuyển, dẫn bóng, sút,… Do đội hình bên nam đã hợp lý và có những người biết chơi bóng nên thầy giao lại băng đội trưởng cũng như huấn luyện cho tôi, còn thầy dẫn đội nữ về nữa bên phần sân bên kia tập những bài cơ bản trong bóng đá.
Có thể nói hai đội đều mặc quần tây, một điều đầy ái ngại khi đá bóng, lỡ nghe một cái tiếng động đáng ghét ấy thì không biết như thế nào, tôi chỉ đứng một chỗ hỏi ý với mấy thằng bạn khốn nạn của mình để điều chỉnh lại cho hợp lý một tý.
-Thằng Chung,Đức, Mạnh, Anh một tý ra tao chỉ tao cản bóng, chuyền, phá bóng và án ngữ đối phương cùng với tuyệt chiêu. Thằng Tùng tập sút nhiều vào cho thằng Hùng chụp bóng. Thằng Dương, Sang, Khôi, Kiệt bốn đứa bây chạy lấy sức bền đi. – Tôi chỉ huy như một huấn luyện viên.
-Rõ, thưa sếp– thằng Đức pha trò.
-Dép sờ – Thằng Khôi cũng tham gia.
-Ghê vậy thím.
-Ghê vậy cu tèo.
-Đi nhanh cho tao bảo – Tôi huýt dài.
Thế là chúng tôi chia nhau ra đến từng khu đất bên nữa phần sân bên này, bắt tay vào công việc vì chỉ còn những ngày ít ỏi nữa thôi là đến vòng loại của một sự kiện mà ai cũng trong đến từng giờ từng phút từng giây. Tôi không ngoại lệ. Tôi bắt đầu hướng dẫn cho hàng hậu vệ trước đây là một điểm yếu cần khắc phục.
-Thằng Chung mai mua trái bóng nhé mầy.
-Ok, mầy.
-thằng Anh với Mạnh nói thật hai đứa biết đá không ? – Tôi sợ hai thằng này chém gió giống thằng Chung.
-Cũng biết nhưng sơ sơ à mầy ơi – thằng Mạnh thú nhận thật thà so với những gì nó chém gió.
-Tao giống thằng Chung, hihi – Thằng Anh nó còn cười được.
-Bắt đầu thôi.
Tôi dạy cho bọn nó những phần khởi động cần thiết trước khi ra sân để giảm trường hợp chấn thương không đáng có, tiếp sau đó đến cái phần dẫn bóng…
-Nhẹ thôi cha, mầy chuyền bóng như sút ấy.
-Hế hế..
-…
-Đúng rồi,chuẩn rồi, nhẹ thôi.
-….
-.Trời ơi, nhẹ nhẹ thôi tía, mầy dẫn như thế bóng rời chân hết rồi, xem nó như một phần trong người mầy ấy.
-…
-Cảm giác một tý vào.
-…
Công nhận bây giờ tôi mới biết được một cái khổ nữa, đó là chỉ một người không biết gì đến trái bóng để cho họ có thể chơi cũng có thể nói khó còn hơn lên trời. Dẫn bóng chỉ có việc cho lòng, mũi bàn chân tiếp xúc nhẹ nhàng vào bóng sau đó kết hợp với chạy bước nhỏ là ok rồi, ấy vậy mà bốn ông tướng đó chạy như xảy ngựa, lăn bóng cứ như sút ấy nó đi xâu cả tất. Mệt hết chỗ nói.