Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Sau khi đã yên tâm về dãy kí tự tôi nhảy lên giường ngủ một giấc thật ngon lành để hôm sau chiến đầu tiếp tục với quãng đời còn lại của mình. Cái đoạn đường của tuổi học trò đầy trong sáng và ngây thơ… Khò … khò…khò
Ngủ mơ mà cũng thấy Bạch Yến nữa, em ám ảnh tôi nhiều quá rồi…
Sáng hôm sau…
Tôi thức có trễ hơn ngày thường, phóng xuống nhà thì đi đâu hết rồi nên cũng đâm ra chán khi ở nhà một mình, chẳng biết làm gì, bài soạn thì tối hôm qua Như đã soạn giúp rồi. Công nhận từ khi em ở cùng nhà tôi sinh ra lười biến hẳn, soạn bài em soạn giúp, đồ cũng đã có em ủi, đi chơi về khuya có người mở cửa, … sướng khỏi phải nói chứ chơi.
Tôi dắt ra ngoài chạy đi dạo chứ ở nhà như ở tù ấy, chán khỏi phải nói, có em còn có người hú hí, thôi chạy ra đường kiếm “ chim “ hú hí vậy.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến tôi chạy về ngôi trường trung học cơ sở cũ, những kí ức vẫn còn đó, nô đùa cùng nhau trên những hàng phượng vĩ đỏ, đứng trú mưa dưới gốc cây bàng,khổ hết chỗ nói, mưa lớn không biết chạy đâu thế là tôi với thằng Chung với thằng Tùng ném xe ở đường chạy vào cây bàng thế là 3 đứa một tý lạnh như cầy sấy rồi cạp cạp cái hàm răng của mình. Nghĩ lại thấy vui vui sao ấy.
Rồi lại nhớ đến cái chuyện đang chạy xe mắc tiểu, thế là chạy vào gốc cây phượng làm luôn như bị mấy người lớn mắng ột trận hả hê từ đó bỏ cái thói quen mắc tiểu nhìn qua lại không có ai thì chơi luôn. Khổ hết chỗ nói.
Tôi dừng xe ở cổng thì thấy cái cột cờ, nơi mà mình từng án ngữ những thằng đầu trộm đuôi cướp bằng võ thuật đã học, nhớ ngày đó oai hùng gì đâu, công nhận cũng gan thật chứ có đùa đâu.
Tôi chạy xe từ từ qua đoạn đường đó, ngắm nhìn nó thật kĩ, sợ một ngày nào nó mất đi thì không có dịp để nhìn, nhất là những hàng phượng đỏ tượng trưng cho tuổi học trò.
-Anh gì đó ơi, - Tiếng kêu ú ớ của một người con gái ở phía sau lưng.
Tôi quay lại nhìn thì thấy một đứa bé hôm trước phanh phui chuyện mình dốc tổ trước mặt Diễm Trúc với Như, đó không ai khác chính là Trúc My. Công nhận trái đất này tròn thật,đi đâu cũng gặp toàn gái đẹp, số nó nhọ thế.
-Ủa không đi học hả – Tôi thấy bộ dạng đang mặc đồ đi học.
-Không anh,trốn đi chơi , hí hí – Nó chạy lại.
-Trời, đi học không đi, trốn. – Tôi sợ con bé ấy.
-Mới lớp 9 học làm gì ệt. – Nó hồn nhiên thấy ghê.
-Hồn nhiên kinh khủng.
-Anh đi đâu thế ?
-Đi thăm trường cũ nè. – Tôi chỉ vào ngôi trường mang tên người anh hùng dân tộc.
-Ủa, lúc trước anh học trường này hả.?
-Ừa. 9A4 đấy.
-À, cái lớp mà đầu năm trước có một anh một mình đánh với cảm đám giang hồ luôn, anh biết anh đó không – Em ấy nói với vẻ tự hào.
-Hế hế, anh nè – Tôi quẹt mũi.
-Xạo quá ông ơi.
-Ơ, bé tý dám nói cao này xạo á.
-Chứ gì nữa,người ta đánh võ xem đã con mắt, còn ông như thế, vào bọn nó thổi phát văng.
-Ếch ngồi đáy giếng.
-Ơ, gà mà thích thể hiện – Em ấy thể hiện ngôn ngữ teen.
-ơ,.. cái đồ,…đồ… gà mái chỉ biết ấp trứng.
-hơ,… cái đồ…- Em ấy xỉa xỉa tay vào mặt tôi.
-Đồ gì ?
-Đồ .. gà trống ăn thịt con..
-Ơ,.. có khùng sao không chết từ nhỏ đi, để lớn lên rồi lại nguy hiểm cho xã tắc thế này. – Tôi ngước lên nhìn ông trời.
-Cái đồ… ngực nở, mong to đầu như trái nho.
-Cái con bé này… – Tôi hết cách.
-Cống rãnh mà đòi so sánh với đại dương.. hứ – Trúc My vênh mặt lên.
-Xinh mà khùng, vô mùng cho hết khùng đi cưng. – Tôi cũng không vừa.
-Quân tử ngụy trung hiền, lè – Một câu nói đầy khó hiểu.
Đến đấy tôi vò đầu bức tóc chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả thì lấy đâu ra câu nói khác để cãi mồm với em nó chứ, công nhận con gái gì đâu, chưa để tôi trả thù thì đạp xe chạy mất tích rồi, lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn tôi cãi nhau với con gái lâu thế.
-Trời ơi,mình cũng rãnh thiệt khi đứng cãi nhau với đứa khùng. – Tôi cũng phát hiện ra mình có nghi vấn.
Khỏi phải nói phóng xe nhanh về nhà lấy lon 7 up ra uống, thấy có Như đó kể chuyện vừa xảy ra cho em nghe, em lắc đầu ngao ngán.
-Đồ thứ khùng – Em đang rửa rau.
-Hả?
-…
-…
Tôi chẳng biết sao mình bị mắng nữa, chắc ngày hôm nay xui hay sao ấy, đành im lặng bước ra nhà trước suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Trúc My , rõ ràng một câu đầy ẩn ý không hiểu ý nghĩa rõ của nó…khò…khò..khò…đời tôi nó dễ ngủ đến thế…
Trưa hôm đó…
Đang ngồi học tiết Công dân sau tự nhiên thấy cái gì đó ngứa ngứa ở mông chẳng hiểu sao,trong lớp nên cố gắng nhịn dữ lắm chứ chẳng dám làm gì.
-Tùng,.. tùng– Tôi mừng hơn được vàng gì ngứa cực kì luôn ấy.
-HẢ ? – Tôi thấy trong học bàn mình cái cây gì lạ lạ ấy.
Lấy ra xem,đang ngứa nhưng vì tò mò nên cầm cái cây ấy lên hỏi Như với Bạch Yến xem họ biết không, nhưng khi cầm vào cũng có cảm giác ngứa lắm chứ chẳng đùa.
-Cây này, cây gì thế Như – Một tay cầm, một cây gãi.
-Trời ơi….cây..– Bạch Yến hét lên.
-Trời, cậu kiếm đâu ra thế – Như cũng hoảng hồn.
Đám bạn của tôi cũng xúm lại xem chuyện gì xảy ra…
-Vứt nhanh đi cậu, cây Mai Dương – Bạch Yến đến đây mới hoảng hồn.
-Thằng khùng,cây đó ngứa thấy mồ tổ. – thằng Khôi đen nói.
-Mầy định chơi ai mà đem mắt mèo vào thế ?
-Mầy nói…gì…Khôi.
-Gây ngứa cậu ạ – Bạch Mai nhẹ nhàng đáp.
-Ác, thế ai chơi mình rồi, ngứa quá. – Tôi quẳng nói xuống chạy vào nhà vệ sinh.
Chuyện gì xảy ra thì… các bạn tự suy đoán nhé………
Ngứa lây truyền hay sao ấy từ mông lên vùng bụng rồi… đến cả hai tay, gãi hoài mà nó không đã ngứa, càng gãi càng thấy sao sao ấy. Tôi gãi đến mà hết 15 phút ra chơi trong nhà vệ sinh luôn, mệt phải nói ấy, đôi tay đỏ hết, lếch thân tàn ma dại đi vào lớp.
-Có sao không cậu – Bạch Mai bắt gặp tôi trước.
-Ngứa quá hà.
-Thôi rồi, thằng Tâm bị ai chơi mắt mèo rồi – thằng Chung lắc đầu.
-Chết mầy rồi,cái đấy ngứa tàn da luôn đấy con. – Thằng Tùng cũng xem tình hình thằng bạn mình.
-Đừng gãi nữa– Bạch Yến cảnh báo.
-Cậu càng gãi dính vào móng tay lan tỏa ra khắp người ấy, xin về đi – Như cũng tiếp câu nói của Bạch Yến.
-Về lấy rửa nước nơi ngứa, rồi lấy rượu có độ cồn cao tha vào – Mai quay xuống hướng dẫn cách.
Khỏi nói tôi chạy hết tốc lực từ dãy hành lang thứ hai xuống tận bãi đậu xe, những thầy cô thấy thế cũng hỏi thằng học sinh của mình, tôi giải đáp đầy ngắn gọn chứ hiện tại chỉ muốn gãi và gãi chứ chẳng muốn làm gì, ngứa kinh khủng. Từ đoạn đường Lý Tự Trọng về đến nhà mà tôi ngồi trên xe chẳng yên….
Báo hại tốn một lít rượu….. để tắm….
Không biết ai chơi ác thế nữa….. Một ngày đầy cực khổ…
Chiều hôm đó cũng bỏ qua một buổi tập với lớp, tôi cũng không biết đội nữ sẽ ra sao với trình độ như thế vì rằng chỉ còn duy nhất ngày mai để tập luyện mà thôi…Và cái buổi chiều ngày ấy cũng đến, buổi chiều duy nhất để tập luyện cho ngày mai, chủ nhật đầy kịch tính.
Theo thầy Khánh bốc thăm thì đội nữ sẽ nằm ở bảng C và thi đấu vào lúc 8h30’ ngày mai,còn đội nam thì nằm ở bảng E và thi đấu vào lúc 15h chiều. Có một cái gì đó hối thúc vào buổi tập cuối cùng này,…
-Hôm nay là buổi tập cuối cùng của chúng ta, các em phải tập trung vào nhé, có cái không được tốt thì cố gắng sửa chữa nhé.
-Dạ
Thầy Khánh giao cho tôi toàn quyền huấn luyện đội nữ, hôm nay là ngày cuối cùng nên tôi bảo với đội nam chạy lấy sức bền đi và bọn nó chạy từ đầu ngõ 30 tháng 4 đến cuối ngõ để nhường sân lại cho đội nữ hợp lại đội hình.
-Ok rồi, bây giờ mình đá theo đội hình nhé. Quỳnh, Ngọc ở vị trí tiền đạo. Bạch Yến tiền vệ cánh phải nhé, Như tiền vệ cánh trái, Kim tiền vệ cánh giữa, Nguyệt hỗ trợ hàng tiền vệ. Thủ môn thì do Trang nhé. Hậu vệ Trân, Kiều Oanh, Huyền, Mai.
Mấy người họ cũng chia nhau ra đứng thành từng lớp theo sự phân công của tôi…
-Nhớ là khi một vị trí bị bỏ trống thì hãy tìm cách lấp khoảng trống để hỗ trợ đồng đội, cứ bình tỉnh nhé.
-Ok.
-Được rồi.
-…
Bên đội này chỉ có một mình tôi chiến đấu với mấy người con gái này, tôi bắt đầu dẫn bóng từ từ sang, lần lượt hai tiền đạo đứng nhìn làn khói cát một cách đầy bất lực.
-Hộc.. khi đối phương có được bóng thì vào từng người thôi nhé, nếu không sẽ… hộc..hộc.. bị dính..hộc… bẫy giãn đội hình đấy. – Tôi vừa chạy, thở, nói chẳng khác gì một con trâu.
Tổng quát lên thì mọi người đã chơi rất tốt hơn những gì tôi mong đợi, thế là có một cảm giác nhẹ nhõm trong người xuất hiện.
-Hộc… tốt rồi– Nhỏ Trang cản phá được cú sút của tôi.
-Hihi. – Mai nở nụ cười xinh xắn.
Thế là đám bọn người con gái ấy quay quần bên tôi, có một cảm giác vui cực kỳ, mong ngày mai họ sẽ thể hiện phong độ đang có, nhất là Trang và Bạch Yến. Bạch Yến mới tập đá đây nhưng em có cảm giác với những cú sút dù rằng rất lười chạy, chắc là do sợ mất đi sắc đẹp nên không dám chạy, lúc nãy tôi có thử thì em xắn vào chân,không thể hiểu, không lẻ họ không sợ tôi nhỉ.
Đêm hôm đó,ba thằng con trai ở nhà được tẩm bổ đầy đủ,..
-Ngày mai ba đứa đá tốt, tối về làm một chầu, hế hế – Bố đưa ra phần thưởng.
-Quá đã, thắng chắc rồi bố. – Anh ba tôi vẫn thế.
-Hế hế, thằng Tâm thế nào rồi. – Anh hai hỏi.
-Dạ, ổn anh ạ.
-Còn Như –Anh ba quan tâm con gái hơn máu mủ.@@
-Dạ, nhờ Tâm mà ổn anh à, hihi – Em ấy cười nhẹ.
Buổi ăn tối đó đầy đủ những món ăn đầy đủ chất dinh dưỡng để bổ sung cho cơ thể chuẩn bị cho trận chiến sống còn vào ngày mai, cái ngày mà trong đợi gần một tuần nay với những giọt mồ hôi đầy cực khổ của 22 người lớp 10A3.
Có một điều tôi thắc mắc là trường kêu nộp danh sách chỉ 11 người thi đấu chính thức, nếu có gì xảy ra thì người nào sẽ dự bị ?,,,, Tôi cũng rảnh quá nhỉ… Khò …. Khò…khò
Sáng hôm sau,tôi thức dậy thật sớm, đi lại những đường quyền, đứng tấn kìm dương tấn để cho phần cơ bắp của chân săn chắc hơn, chuẩn bị làm một con ngựa phi trên chiến trường mang tầm cỡ “ quốc tế “. Tôi cũng tập lại phát kình nhưng rất tiếc không có ai cùng để tập niêm thủ cái phần mà đặc trưng của Vịnh Xuân gia phái, trong các môn võ tôi học, cái tôi nhuần nhiễn nhất của là yếu nhất đó là Vịnh Xuân. Lo ở cái phát kình và vận khí để biến kình lực.
Ăn uống, ngủ nghỉ nhiều hơn mọi ngày nhưng vào phòng chẳng bao giờ nhắm mắt lại được, trong ngóng đến chiều mà thời gian nó càng ngày càng lâu, không mong đợi cái gì thì nó đến nhanh, mong đợi thì lâu hơn gì nữa….
Tôi được lệnh ở nhà không ra sân xem đội nữ thi đấu nhưng không biết làm gì giết thời gian nên bỏ bộ đồ vào ba lô của mình, lấy xe đạp chạy đến trường THPT PCT thẳng tiến,lúc đó là 9 giờ, kịp xem đội nữ mà mình huấn luyện thi đấu.
15 phút sau…
-Hộc,… chắc trưa nay nắng lắm – Tôi thở như con trâu.
Bước vào sân thì thấy khán giả đã yên vị trí chỗ ngồi, những chiếc ghế mủ cũng trải dài khắp đường biên ngang nơi mà bác bảo vệ đang cực khổ dời “ dân “, người đi xem ở đâu mà đông thế, đem lại không khí ngột ngạt. Tôi có thẻ thi đấu nên bước lại nơi mà thầy Khánh đang đứng chỉ đạo, nhìn thoáng qua cũng thấy đội hình nam cũng ở đó.
-Đá với đội nào thế ? – Tôi hỏi bọn nó
-Trễ thế mầy.
-Sao không để kết thúc rồi đến luôn.
-Mẹ, đợi mầy lâu vãi.
-10B2 chú à.
-Tỉ số ?
-2-0 nghiêng về bên mình.
-Đệch mới gần hết hiệp một mà đã 2-0 à ? – Tôi ngạc nhiên.
-Thanh Mai, Bạch Yến mỗi người ghi một bàn, kinh điển lắm mầy ơi – Thằng Chung nói mà không quay đầu lại, đang say mê nhìn ba người đẹp ấy chạy.
-Mầy huấn luyện kinh thật.
-Bạch Yến sút hơn tao.
-Lúc nãy Như dẫn bóng một tý nữa chuyền được cho nhỏ Ngọc thì đã 3-0 rồi.
-…
Bọn nó báo cáo tình hình cụ thể,…
Tôi không ngờ với tỉ số ấy, mấy người họ mỗi bữa đá cũng bình thường tôi nghĩ sẽ khó nhọc nhưng không ngờ chưa kết thúc hiệp một đã có 3-0 rồi. Một sự đáng khâm phục…
Những người con gái xinh đẹp ấy đang chạy trên sân cỏ…
Nơi mà người ta cứ nghĩ chỉ có con trai…
Nhưng họ lại làm điều mà mọi người phải cuối đầu chào…
Ông trời đang thử thách họ với ánh nắng không kém phần gay gắt….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui