Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


- Tên ở đâu mà khùng không biết, trưa nắng uống 7 up rát cổ họng chết luôn. – Một giọng của con gái vang lên.
Bộ não với cái miệng dừng hẳn, xử lý những dữ liệu vừa đi vào bộ máy trung tâm vừarồi thì tôi xác định ngay có người đang nói xấu mình, đặc biệt là con gái nữa, nhưng cứ nghĩ cho nó đi theo một hướng khác hoàn toàn, không phải như thế.
- Ủa,chỗ nào thế ta – Một người con gái đang có dáng mảnh mai đứng trước mặt tôi nhìn ra ngoài biển, những hàng ghế dù, chắc đang kiếm người khách ấy.
Tôi biết là người đó đem cái tẩy đến ình nhưng ghét cái câu nói vừa rồi nên không thèm kêu làm gì, khoanh tay trước ngực nhìn dáng người ấy.
- Tócdài, giọng nói ngọt ngào, dáng chuẩn thế mà đi nói xấu người khác, tiếc thay cho số phận – Tôi thầm nói trong bụng.
- Mẹ ơi, ai vừa kêu tẩy thế – Người con gái quay mặt vào.
- ÔICÁI ĐÊCH – Tôi giật mình.
Và rồi..
- Ếế….
- Phịch.
- Ui…da – Tôi ôm cái lưng của mình.
- Haha. – Người con gái ấy ôm miệng cười và.
- Rỗn– Cái ly tẩy đã rơi xuống đất.
- Haha…a..haha – Dù đau nhưng tôi cũng tức cười.
Người con gái ấy không ai khác chính là bé con Trúc My, mặt hả hê lúc thấy tôi nằm gọn xuống đất nhưng lúc này khuôn mặt lại như đưa đám, còn tôi thì hả hê vì rớt cái ly và theo câu nói vừa rồi dự rằng sắp bị mẹ mắng ột trận.
- Hứ,cái đồ xui xẻo – Em ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ ly.
- Đồ ám ảnh. – Tôi cũng đứng dậy
Gặp ba lần thì lần này cái xui xẻo ấy cũng bị người con gái kia ám ảnh, không hiểu sao, một lần thì bị phanh phui chuyện dốc tổ trước hai người con gái báo hại Như cho ăn bơ, lần sau gặp mặt nhau thì cãi nhau đầy nảy lửa, và bây giờ là tôi té võng. Đáng ghét thật mà.
- Anhkia, nói ai là đồ cô hồn thế?. – Em ấy đứng dậy.
- Nói cô đấy, đem xui xẻo đến cho tôi.
- Anh,…cái đồ hắc dịch.
- Ơ,cái con bé này, nhỏ mà cứ thích cãi nhau với người lớn là sau – Tôi đưa mặt lên cãi nổi cả gân cổ.
- Hớhớ, đồ ám ảnh xui xẻo, xui cho tôi tháng 7 chưa cúng cô hồn.
- Trời ơi ông nhìn xuống xem nè. – Tôi kêu trời chứ chẳng biết nói gì, kêu cho đỡ nhục chứ cãi không lại rồi.
Nhìn xung quanh thì thấy mọi người phát hiện mình đang cãi nhau với một người con gái, có một cái gì đó thấy nhục nhục sao ấy, tự nhiên con trai mà đi cãi nhau với con gái.
- Tha cho cô đấy.
- Trời,nói gì nghe không rõ, bắt đền cái ly đấy – Em thản nhiên mà nói.
- Sặc,đùa à, cô làm bể bắt tôi đền.
- Hớ, có đền không.
- Không.
- Mẹ ơi ! anh này làm bể ly không đền nè. – Em ấy gọi vọng vào.
- ÁC– Tôi thốt lên.
- Héhé..
- Thôi đền…
- Xem như cúng cô hồn – Tôi lẩm bẩm.
Thế là sao một hồi tính tiền tôi tốn gần 80 ngàn với cái ly và 5 lon 7 up mát lạnh, có một cảm giác bực bội trong người với con bé Trúc Diễm vừa rồi, không hiểu lý do một đứa con nít như thế lại ngỗ nghịch và cãi nhau hay đến thế. Tôi đành ngậm ngùi chạy ra sân bóng đá của trường dù rằng mới hơn 13 giờ 30 phút. Chán gì đâu, không được gì cũng mất tiền, tôi quyết thù này phải trả…
Chạytrên con đường ấy tôi quyết định về nhà hỏi cho rõ lai lịch của người con gái đầy ngỗ nghịch ấy, người được tra tấn những câu hỏi chính là Như. Tôi cũng quyết dành ra thời gian để tìm những câu hỏi chính đáng chứ không tăt đài với em ngay, thông minh lắm.
Ngồi xem mấy đội kia đang chạy trên sân với những màn trình diễn ngán ngẩm, mấy thằng đó thấy con gái là diễn, chán gì đâu, trình độ thì chẳng bằng ai mà thích cứ ta đây. Tôi ngồi đấy lắc lư với từng ngụm nước 7 up mát lạnh giống một thằng khùng, đợi một tý có mấy thằng bạn cô hồn đến nên có người trò chuyện.
Quay qua quay lại thì cũng đến giờ linh thiên rồi, 14 giờ 23 phút, chủ nhật, ngày 9 tháng 10…
- Cố lên nhé mấy em.
- Dạ- Chúng tôi đang khởi động.
Trên gương mặt những thằng con trai có những quyết tâm cao độ khi trận ra quân đã gặp ngay một đối thủ đã được huấn luyện từ những năm trước đó là 11A11, tôi có một chút gì đó gọi là vui sợ khi nghe thầy nói úp úp mở mở đội ra gặp đầu tiên là 11. Sợ ngay lớp của hai ông anh thì chắc chắn bị loại ngay vòng bảng. Chúng tôi nhìn sơ qua đối thủ bên kia là thấy ngay họ có trình độ với những phần khởi động thật kĩ và những thành viên lớp 10A3 đã đến đông đủ không thiếu ai, trên phần sân giành cho khán giả cũng rất nhiều người, một không khí cỏ vẻ hơn hẳn trận khai mạc đội nữ ( do tôi là đã thắng trong cuộc thi rung chuông vàng nên đội nam và nữ của lớp được chọn làm trận khai mạc dù không phải nằm ở bảng thi đấu hạt giống A ).
- Cốlên nhé mấy tụi bây.
- Thua tao thiến.
- Đệch đông thế này tao run chân.
- Cho nó vài lít rượu.
- Chiến thuật cũ nhé.
- Ok,chú.
- …
Sau màn đọc diễn văn bất đầu trận đấu thì lần lượt là hai đội bước sân, làm giống một giải đấu thuộc hệ chính quy, tôi mang băng đội trưởng, người cầm đầu lớp 10A3,đâu đó cũng có những áp lực cụ thể đặt trên đôi vai mình. Vừa là người truyền cảm hứng đá bóng cho cả đội, vừa là người tạo nên niềm tin vững chắc, và cũng kiêm luôn cái nhiệm vụ ghi bàn. Thật là một trách nhiệm đầy to lớn đặt trên đôi vai của tôi.
Quen thuộc với màn chọn mặt đồng tiền, tôi chọn úp vì số mình luôn đen nhưng lần này không đen, thủ tục đã xong, cả hai đội tiến tới phần sân của mình và đội phát bóng trước là lớp 10A3 đang mặc áo pháo thủ.
- Vâng,thưa các bạn, giải đấu năm nay quy tụ rất nhiều gương mặt đầy nổi tiếng. Hứa hẹn một giải đấu mang tính chất quy mô lớn. Trận đấu đầu tiên sắp được bắt đầu, giữa lớp 10A3 đang mặc áo Arsenal và 11A11 đang mặc áo của đội MU. Chúng tôi đã thấy gương mặt đầy quen thuộc Nguyễn Minh Tâm mang trên mình băng đội trưởng của10A3, liệu rằng 10A3 có thành công ở giải đấu này như những hội thao lần trước không ? – Tiếng bình luận của thầy Hậu mang tính chất dí dỏm.
Và khán đài.
- 10A3cố lên… – Hình như lượng người cỗ vũ chia đều cho hai đội.
Những đứa lớp tôi cũng làm những băng gôn trong ngộ nghĩnh để cỗ vũ cho chàng trai ấy, trước khi bắt đầu trận đấu tôi thấy được nụ cười đầy xinh đẹp của Bạch Mai dành ình, một nụ cười đầy hiền hòa, tôi cũng nở một nụ cười nhẹ rồi quay lại với đội.
Vẫncòn đâu đó những ánh nắng chói mắt, mộttình thế bất lợi dành cho đội tôi, khi người trấn giữ khung thành đang hứng lấy ánh nắng chói mắt, một điều cũng làm cho tôi đầy ái ngại và lo lắng về trình độ của thằng Hùng.
- Đang đứng trước bóng là cầu thủ mặc áo số 12 ( tôi đấy vì nhường số 9 lại cho thằng Tùng mẹ rồi ) và cầu thủ số 9.
Và..
- Hoét– Tiếng còi khai cuộc vang lên.
Người đang cầm bóng là tôi, nhanh chóng đảo người chạy qua cánh trái những cầu thủbên kia cũng từ từ áp sát tạo nên một hàng rào đầy vững chắc, nhìn sơ qua tôi đoán họ đang chơi theo kiểu chậm mà chắc chiến thuật phòng ngự phản công thì có một tiền đạo không chơi cao lắm.
Trước khi trận đấu bắt đầu đội tôi đã quyết định với nhau là thực hiện chiến thuật tấn công phối hợp những trạm ngắn cho chắc ăn. Do đó tôi không có thời gian để trình diễn vì mình là đội trưởng người dẫn dắt lối chơi cho cả đội. Có được bóng đảo qua một người tôi nhanh chóng chuyến bóng nhẹ cho thằng Tùng đang chạy kế bên mình.
Nó cũng nhanh chóng chuyền bóng qua cánh phải cho thằng Dương, tôi thấy thế nên đổi cánh với thằng Tùng, tức là chạy vào giữa hàng phòng ngự của đối phương,để thu hút sự chú ý quan tâm . Lũ lượt cả hai đội đã tập trung về phần sân lớp 11A11 để tham gia phòng ngự và tấn công.
Không khí trên sân lúc này trở nên hồi hợp hơn bao giờ hết, chỉ những phút thi đấu đầu tiên đã hồi hợp đến như thế thì dự rằng trận đấu này còn hơn buổi sáng… Bóng đang trong chân thằng Tùng, hàng phòng ngự lúc này đang dày đặc, tôi thấy thằng Dương nháy mắt cho nó và rồi hai thằng tôi lần lượt chạy đổi vị trí với nhau và đưa tay lên.
- Ếchú Tùng.
- Tao nè mầy
Đó là chiến thuật đánh đầu chạy chỗ và rồi…
- Víu– Một cú sút do thằng Tùng tung ra đủ lực bổng đi vào khung thành.
Cầu thủ đội bạn hơi bất ngờ với tình huống vừa rồi nhưng cú sút của một cầu thủ không chuyên nghiệp thì cơ hội đi vào khung thành rất ít, chúng tôi là thế dù cho tập luyện rất nhiều. Trong tình huống này có phần đi vượt thanh xà ngang.
- Tiếc quá.
- Sút thế cũng sút.
- Hai thằng kia khùng đưa tay làm gì thế
- … – Tiếng bàn tán xôn xao.
Đội tôi nhanh chóng chạy về phần sân của mình để tham gia phòng ngự với những tình huống tấn công nhanh, công nhận một tuần qua tập sức bền cho bọn này không sai, nó chạy như ngựa bà, hơn cả tôi ấy chứ chẳng đùa.
Bóng được phát bổng lên, thằng Đức tận dụng chiều cao sẵn có phóng lên giành bóng trên không và tất nhiên thành công vì không ai giành cả, có được bóng chúng tôi phối hợp với nhau những pha ngắn một trạm nhưng rất tiếc đường đến khung thành đối phương còn rất xa…
Một tình huống ở sân bị mất bóng, tôi thì do chạy lên tưởng bóng đến chân nhưng nào ngờ, đội bạn đã cho hai tiền đạo chạy theo bóng, những pha đường chuyền cũng đầy sắc nét được đội 11A11 thực hiện.
Lần lượt đội hình bị kéo giãn ra nhưng không đến mức phải nói là mỏng do tôi đang đứng cao nhất, thằng Tùng cũng lui về phòng ngự. Thằng Anh chạy vào án ngữ thì trái bóng đã được chọc khe vào trung tâm, một đường chọc khe tuyệt đẹp và rồi…
- Xoạt.
- Hây
- Víu…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui