Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Đậu xe vào sân, tôi đứng đợi người con gái ấy khóa cảnh, em bước gần đến, nở một nụ cười có vẻ trấn an một thằng con trai đang nhút nhát như tôi.
-Hihi, sao không vào nhà ?
-Đợi cậu.
-Hihi, vào đi – Em nói có vẻ đầy ngụ ý.
Tôi cũng đề phòng vì sợ rằng…. sợ…sợ có ăn trộm trong nhà mà em không dám cầu cứu, một ý nghĩ thật là điên rồ. Bước đến cái bậc thềm đá hoa cương ấy thì lúc này tôi thấy có một đôi giày màu đen sang trọng của người đàn ông và một đôi dép màu hồng, không phải của em. Có một chút gì đó bất an, tôi liên kết sự kiện lại thì..
-Đừng nói có bố mẹ ở nhà nhé.. – Tôi cuối đầu xuống.
-Hihi, cậu – Em kêu tôi.
-Hả.
-Làm gì úp mặt xuống thế.
-À, không có gì – Tôi ngẩng cao đầu lên.
Lúc đấy mới phát hiện đang có một đứa bé chạy tung tăng trong nhà kèm với một người đàn ông trẻ trung rất đẹp trai ngồi ở bộ ghế salong ấy với tách trà nóng hổi. Người ấy cũng nhận biết có người bước vào nên quay đầu nhìn về phía ấy.
-Hihi, đây là Minh Tâm, bạn của con – Bạch Yến nhìn người đàn ông ấy nói.
Tôi có một chút hơi ghen tỵ với vẻ đẹp trai và phong đội nhưng bộ não thần kinh trung tâm đã xử lý được câu nói vừa rồi với từ “ con “ dự rằng đây là có thể là bố.
-Dạ, cháu chào Bác – Tôi lễ phép cuối đầu thưa.
-Hihi – Tiếng cười khúc khích phát ra từ em.
Người đàn ông đẹp trai phong độ ấy đứng dậy, nở một nụ cười hiền hòa rồi đưa tay mời tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện. Em cũng đưa tay như thế, tôi tự nhiên trở một thành ngốc từ bao giờ, chẳng hiểu nụ cười ấy em cười cái gì. Còn trong người đang lo không biết mình làm gì thất lễ mà “ bố “ của Bạch Yến cười mình.
-Em tên Minh Tâm mà Bạch Yến nói hả ? – “ Bác “ ấy mở miệng với giọng nói làm say đắm lòng người.
-Dạ.
Bạch Yến lấy hai chiếc tách rồi nhẹ nhàng nâng cái ấm trà bằng đất ấy lên, rót vào hai ly với lượng nước bằng nhau, ngửi qua tôi đã biết hương vị trà năm xưa, cái vị trà năm rồi mà tôi đã được thưởng thức để bây giờ còn lưu đọng ở đâu đó, ít nhất là trong tâm hồn.
-Uống trà đi em. – Người rót là Bạch Yến nhưng người mời là “ Bác “
-Cậu già quá rồi nhé, hihi – Em ấy cười khúc khích.
-Con bé này, dặn kêu anh xưng em rồi mà, đánh giờ – “ Bác “ ấy nở trên khuôn mặt một điều gì đó vui vẻ, một niềm vui không tì vết.
-Ơ, em méc ông đó. – Em nũng nịu.
-Hứ, có bạn trai ngồi đây mà làm thế à… lêu lêu – “ Bác “ ấy xì tin kinh khủng.
-Cái anh này – Bạch Yến đỏ mặt.
-Hớ hớ, chưa gì đã đỏ mặt rồi – “ Bác “ ấy có lẽ áp đảo Bạch Yến
Tôi ngồi như một thằng khùng, giống vô hình dễ sợ, hai người họ nói cái đệch gì chẳng hiểu dù rằng cái đầu đang hoạt động hết công sức có thể, chẳng thể nào xử lý được đóng dữ liệu phức tạp ấy.
-Tâm, đây là cậu của mình đi – Bạch Yến niềm nở quay sang giới thiệu.
Tôi không có gì gọi là bất ngờ vì biết rằng người đấy còn trẻ không thể nào làm vị trí người bố của em sao cái dự đoán sai lầm kinh khủng ấy, công nhận máu mủ ruột thịt có gen duy truyền nên mang trên mình sắc đẹp khuần thiết giống nhau, Bạch Yến xinh đẹp bao nhiêu thì người con trai ấy phong độ lịch lãm đẹp trai bấy nhiêu. Nhìn hai người họ mà có một sự gì đó ranh tỵ với tạo hóa, cũng tức với sự xấu của mình… xấu cũng có tội.
-Hihi – Tôi gãi đầu.
-Trông có vẻ rất quý phái và lịch lãm, còn hơn những gì bé Yến nói về em.
-Dạ.
-Tý ơi, ra đây – Anh ấy gọi vọng vào.
Chẳng mấy chốc sau có một đứa bé ngỗ nghịch chạy ra, nhìn trong nó cũng có vẻ giống tôi lúc nhỏ, trắng hơn visô, dáng người có vẻ cao ráo phong độ đấy.
-Đây là con của anh, chàu anh Tâm đi con – Đứa bé nằm trong vòng tay của người anh Bạch Yến.
-Cháu chào anh hai ạ. – đứa bé khoanh tay lễ phép
-Hihi, ngoan – Tôi thấy nó rất dễ thương.
Bỗng nhiên Bạch Yến với người anh ấy đưa ánh mắt khó hiểu giành cho đứa bé tên Tý ấy, chẳng hiểu tại sao, tôi cứ như một thằng ngu chứ chẳng đùa.
-Hử, con vừa kêu bằng gì – Anh Bạch Yến nở nụ cười hiền hòa nhìn đứa con thân yêu.
-Dạ anh hai Tâm ạ.
-Ơ, ai dạy Tý thế. – Bạch Yến lên tiếng.
-Dạ đâu có, lúc con xem tivi á, người ta nói, chồng của người chị thì phải gọi là anh hai. – Đứa bé hồn nhiên.
ĐỆCH
Tôi giật bắn cả người vì đã phát hiện ra nghi vấn, càng thấm mệt hơn khi nghe câu giải thích đầy ngộ nghĩnh ấy.
-Haha,.. bé Tý này – Anh Bạch Yến đánh yêu.
-Trời. – Bạch Yến ngượng đỏ mặt.
Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, chỉ muốn véo hai cái gò má của đứa bé ấy, tự nhiên đưa tôi vào một tình huống mà chính bản thân cũng không biết xử sự làm sao, con nít mà thích nói gì nói chứ có ai ngăn cản được đâu vì lẻ rất hồn nhiên và trong sáng.
-Ai là anh hai nhà ta thế nhỉ.. – Giọng nói ngọt ngào của một người con gái không kém giọng nói say đắm của Bạch Yến.
-Em xem thằng Tý nhà mình này.
-Chị, đây là bạn của em – Bạch Yến đúng lên giới thiệu.
Tôi hơi bất ngờ với người con gái ấy, có một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có thể nói không thua kém gì Bạch Yến, trẻ trung năng động với bộ đồ sơ mai, còn Bạch Yến đang khoác lên mình chiếc váy màu hồng liền người tô màu lên cho vẻ đẹp. Người chị đấy cũng có một nụ cười say đắm,… ôi thôi đến đây tôi biết gia đình của em toàn là nam thanh nữ tú ai cũng xinh đẹp sáng ngời như những vì sao trên trời, tự nhiên ghen tỵ làm sao.
-Em chào chị – Tôi xưng hô giống em.
-Hihi, chào em – Người con gái ấy nở nụ cười như một nụ hoa.
-Bé Tý lại mẹ này. – Người chị ấy ngồi kế bên Bạch Yến.
Đứa bé ngỗ nghịch ấy ngoan ngoãn xà vào lòng của mẹ mình, nhìn họ giống một gia đình hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi có một tý gì đó cảm thấy thân thiết với những người trong gia đình của Bạch Yến.
-Đây là mợ của mình đấy nhưng toàn kêu bằng chị dâu thôi – Bạch Yến quay qua nói chuyện với một thằng nào ngoài biên giới như tôi.
-Ừa, hihi- Tôi chỉ biết uống trà và nghe họ nói.Tự nhiên quên đi cái chuyện đại sự và không biết tìm nước nào để xin phép.
-Hây…dà, Bạch Yến nhà ta cũng khéo chọn lắm đấy – Anh ấy nheo mắt nhìn tôi.
-Dạ… – Tôi bất ngờ.
-Hihi, em này không nói với chị nhé. – Chị ấy véo gò mà của Bạch Yến làm cho tôi ghen tỵ.
-Huhu.. đau em – Em ấy nũng nịu.
-Hai đứa học chung lớp à ? – Anh ấy lên tiếng hỏi tôi.
-Dạ
-Nhà em ở đâu.?
-Dạ trên đường Hùng Vương.
-Ờ, nghe nói giỏi võ lắm hả ?
-Dạ cũng bình thường anh ơi – Tôi gãi đầu không dám nhận.
-Nhìn thân thủ em là biết một cao thủ rồi, giấu làm gì. – Anh ấy uống một ngụm nước trà.
-Dạ. – Tôi hơi bất ngờ.
-Bữa nào lại nhà anh, hai anh em mình làm ván nhé.
-Dạ. – Tôi thành thật nhận.
-Anh này, cứ gặp ai thấy người ta học võ là thế. Cậu đừng để ý nhé – Em đổi giọng ngay.
-Hihi, có sao đâu cậu.
-Chưa gì đã bênh rồi kìa. Em thấy chưa, anh nói đâu có sai – Người con trai ấy nói với người vợ xinh đẹp kia.
-Anh này, chưa gì đã chọc em nó – Người con gái kia bênh vực đứa em xinh đẹp của mình.
-Thôi, qua nhà anh chơi nhé – Anh ấy nhìn tôi.
-Dạ,… – Tôi định nói là có công chuyện thì…
-Thế nhé – Anh ấy nheo mắt.
-Thôi, ở nhà em chơi cũng được mà, đi đâu cũng thế. Có đầy đủ đàn chứ bộ. – Bạch Yến lên tiếng.
-Hớ hớ, sao cũng được, cực cho em thôi.
-Hihi, bình thường anh.
-Thôi, lên đi chị Yến – Bé Tý lại kéo tay.
-Hai anh chị lên trước nhé. – Anh ấy nheo mắt với tôi.
-Dạ
Hai người họ ẳm theo bé Tý đi lên trên lầu để lại tôi với Bạch Yến ở đó,…
-Hihi. – Em nở nụ cười xinh đẹp.
-Họ xứng đôi quá.
-Ừa, lên trên ấy nghe nhạc nhé. – Em chỉ lên trên lầu.
-Hả ?
-Hihi, hôm nay hai anh chị ấy qua đây chơi nhạc. Thế nào. ? – Em nghiêng đầu đợi câu hỏi.
Tôi thoáng suy nghĩ một tý nhưng cuối cùng đã quyết định cho đám bạn đó ăn đi, dù mất mình cũng không sao cả, dù gì mất một đứa thì chắc bọn nó càng mừng. Tôi đi theo lên trên lầu, ba người họ đã ngồi trên băng ghế gỗ nơi mà tôi đã ngồi nghe em chơi hai bản nhạc sâu lắng lòng người.
-Ngồi đây chơi em nhé – Chị ấy cũng có vẻ hòa đồng.
-Dạ
-Em cứ tự nhiên đi – Câu nói của anh Bạch Yến đầy ngụ ý.
Tôi ngồi ở băng ghê ấy với bé Tý đang nghịch với những chiếc kẹo, hai người chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, đứa bé nói chuyện rất dễ thương và lễ phép, tự nhiên hai đứa chúng tôi thân thiết nhau chỉ trong khoảng cách rất ngắn. Làm cho ba người họ sau khi thảo luận thì quay mặt lại có một tài gì đó khâm phục.
-Em chọn đâu có sai – Anh ấy nhìn Bạch Yến nói.
-Em ấy giỏi quá Yến nhỉ. – Chị của em cũng lên tiếng.
-Dạ, hihi – Em ấy nở nụ cười đầy xinh đẹp.
Người anh ấy đi đóng hết cửa lại, không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, đâu đó cũng tối lắm vì tĩnh mịt hết rồi như một phòng kính vậy không có một ánh sáng nào chiếu rọi vào.
Tôi với bé Tý ngồi yên vị trí, thì ra họ lấy dụng cụ ra chơi nhạc, người anh cầm lên chiếc guitar gỗ, còn Bạch Yến vào vị trí quen thuộc đó là chiếc đàn piano. Tôi ngồi im xem họ, không gian rất thích hợp để chơi nhạc, tĩnh lặng không có sự quấy rầy nào cả, những hương hoa lan tỏa khắp sân cùng với những sắc đẹp của hai người con gái và một người con trai. Chị của Bạch Yến hình như đảm nhiệm vụ hát hay sao ấy, không thấy cầm trên tay nhạc cụ nào cả.
Tiếng đàn của Bạch Yến từ từ vang lên….
Tiếp theo là tiếng đàn guitar…
Và…
Tiếng hát nhẹ nhàng như dòng suối chảy…
Em lướt nhẹ những ngón tay đầy mảnh mai của mình trên những phím đàn, còn người con trai ấy đang say mê với chiếc đàn guitar, giọng hát của người con gái đi theo từng nhịp đầy nhẹ nhàng của hai nhạc cụ ấy, tôi bỗng chóc rơi vào một khung cảnh âm nhạc, nơi mà cảm xúc thăng hoa….
Một bài hát tiếng anh…
If I should stay, I would only be in your way…
So i will go,but i now….
I will think of you every step of the way…
Đó chính bản nhạc phim The Bodyguard cũng chính là bản nhạc I Will Always Love You
Special chap 3
Dáng người cao cao, gầy gầy nên luôn bị người ta ăn hiếp, mỗi khi có một chuyện gì đó không vừa lòng là sử dụng ngay vũ lực, mọi chuyện bắt đầu từ khi có bé tý tẻo tèo teo như con heo…
Vào mọi ngày đẹp trời không nắng không mưa…
- Ế, tớ đá bóng với – Lúc đó mới 5 hay 6 tuổi gì đấy cái thời lo chưa xong.
- Cút mầy. – Bọn nó dị ứng với tôi.
- Tớ đá với, đi mà – Tôi vẫn nài nỉ với bọn đầu ngõ.
- Đánh thắng tao đi rồi nói chuyện – Một thằng lớn hơn tôi 3 tuổi làm ông trùm lúc đó, thằng Chung cũng theo phe bên kia vì lúc nhỏ mà.
Lúc nhỏ mà có biết gì đâu, thấy ai rủ gì cũng sung sức lắm, đánh nhau cũng chơi luôn. Do được cái thân hình cao cao, gầy gầy như cây tre tôi cứ canh ngay mặt nó mà tán, đánh túi bụi hết trơn. Một lát buông ra mặt hai thằng đầy máu me…
- Huhu, tao về méc mẹ nè… huhu – Tôi nước mắt ngắn dài.
- Má mầy, đập nó đi tụi bây – thằng kia bị ức.
Thế là…
- Đứng lại.
- …
- …
Bọn nó rượt tôi chạy nhòng nhòng quanh cái cống, thế là cực khổ lấy hết sức của một đứa con nít lên năm lên sáu mà chạy, tới đâu nó tới. Về đến nhà bị mắng ột trận tả tơi vì tội đánh nhau, nhưng không biết phải do cái duyên phận hay không nữa. Bật tivi xem với những vết đau ê ẩm thấy một chương trình gọi là cái gì Vịnh Xuân môn phái của nội gia. Lúc nhỏ trong mỗi con người đều có một cái gọi là đam mê võ thuật muốn trở thành một người anh hùng như siêu nhân trong phim, võ công đầy cao cường giống những thích khách, bay lượn đồ he. Thế là tôi say mê xem chương trình đó
Lúc đó chương trình nói về phần niêm thủ tức là quay tay của Vịnh Xuân, nhìn mà chết mê chết mệt, tôi đứng dậy làm theo những động tác trên tivi, nào là bay nhảy. Thích thú lắm như chẳng ra trò gì hết. Đến cái phần người ta sử dụng khí gọi là nội công để công phá, tôi thấy đã lắm muốn học môn võ ấy để ra oai với đám bạn. Thế là tối đó nói cái nhu cầu của mình cho người bố thân yêu. Những lần đầu tiên tôi thuyết phục bố chẳng để tâm đến làm gì nhưng nói đến vì do đam mê thì có hỏi :
- Con học võ để làm gì.
- Dạ, để bảo vệ bản thân như hôm nay – Giọng nói của một đứa con nít lên 5-6 tuổi.
- Thế con có biết trách nhiệm của một người học võ lớn lắm không ?
- Mình học võ trước tiên bảo vệ bản thân, sau đó mới đến phần giúp cho xã hội – Tôi vừa ăn cơm vừa nói suy nghĩ của mình.
Suốt buổi cơm đó bố không nói gì cả mà lặng lẽ bước vào phòng làm cho tôi cù nhây không được, có một sự gì đó chán nãn. Thắm thoát qua một tháng thì tôi được bố gửi qua nhà người ông nội.
Vào một buổi chiều của ngày hôm ấy, tôi nhớ rõ ràng có những ánh nắng nhẹ vào buổi chiều,ông dẫn đến biển một nơi mà quen thuộc rồi sau đó dẫn vào khu rừng quen thuộc nơi mà tôi có mấy lần đi vào trong đó.
- Con muốn học võ à ? – Dừng lại một nôi xung quanh là cây cối, chỉ có một khoảng trống lớn.
- Dạ.
- Ông sẽ dạy cho con, sau đó sẽ có mấy người nữa dạy cho con những môn võ khác. Tùy vào duyên số và sự ngộ nhận của con. Nhớ lấy một điều “ sức mạnh càng to (nhiều) thì trách nhiệm càng lớn “.
- Dạ, con biết rồi ạ – Một đứa trẻ đã được truyền bá những triết lý sâu xa.
Tôi cũng lĩnh hội được một phần từng những điều đó dù thể xác và tuổi tác là một đứa trẻ chưa tự chăm sóc ình. Thế là ngay cái ngày hôm đó tôi được dạy ngay võ, đầu tiên là những màn khởi động, ông hướng dẫn rất tỉ mỉ đến từng chi tiết và khớp. Từ đó đến giờ tôi thì toàn ở nhà ăn rồi ngủ đi chơi với đám bạn cũng thuộc vào hàng công tử bột nên phải vận động như thế các khớp, cơ trở nên mệt mỏi. Ông cho tôi khởi động đến khi mặt trời đã xuống rồi tiếp tục dẫn ra biển, trong người đã mệt nhưng ngày đầu tiên đi học võ đâu dám xin đi về đâu, tất cả vì niềm đam mê, bây giờ nghĩ lại mình đã không sai lầm khi quyết định như thế.
- Chạy nhé . –Ông nhìn tôi.
- Dạ
Những cơn sóng biển cứ đập vào, đôi chân tôi đang nằm giữa cát và nước, chạy không phải trên cát không mà dưới dòng nước biển ngập gần đến bấp chuối, trời ơi cực khổ lắm chứ chẳng đùa. Dòng sóng biển đập vào cứ ngăn cản những bước chạy của đứa nhỏ, tôi rơi những giọt mồ hôi, cảm thấy lạnh trong người, những người tắm biển cũng nhìn tôi một cách đáng thương nhưng vì sự nghiệp tôi quyết không ình mềm yếu.
Người ông bên cạnh thì chạy như không bị một lực cản này ấy, mềm mại trên mặt nước còn tôi thì cực khổ. Chạy được một khúc mệt quá, rã rời cái chân tôi nằm bệch xuống tắm biển luôn, người ông cười bảo mới ngày đầu tiên thôi chưa có gì nặng đâu…
Cuộc đời học võ tôi đã bắt đầu từ đấy…
Ngày qua ngày, vẫn như thế, chạy trên địa hình như thế, tôi cũng sinh ra chán nhưng cũngphải tập từ từ thấy mình đang đi vậy, nhẹ nhàng uyển chuyển. Ở trong rừng tôi cứ ngồi thiền từ ngày này sang ngày khác, lúc ban đầu còn suy nghĩ này nọ buồn ngủ nhưng lúc sau có một thú vui cho bản thân đó là lắng nghe, lắng nghe sự vật xung quanh thành thử ra lỗ tai thính lên được vài phần.
Một hôm nói với ông về điều mà mình đang chán nãn không biết ông có thực sự đang dạy võ không thì cười bảo rằng con đang học nghe và di chuyển đấy. Ông dẫn đến một ngôi nhà,bảo tôi đứng đó, thế là đứng lâu không thấy ông trở lại nhưng vẫn đợi, nhưng nghe tiếng chó sủa từ đâu, tôi co chân lên chạy, con chó to tổ bố cứ rượt, chạy khắp sân nhà nó sắp rút gọn khoảng cách. Tôi tăng “ ga “ vọt lẹ hết sức có thể, lấy sức bình sinh ra mà chạy, con chó cứ hung hăng với cái chân của tôi, chẳng biết phải làm như thế nào. Nhưng không ngờ một tý quay mặt lại thì con chó đứng ngóng mình với khoảng cách xa, còn bản thân thì không biết mệt. Đứng thở một lúc thì người ông bước lại nói rằng con đã học được võ rồi đấy….
Sau cái ngày hôm đấy tôi bắt đầu học những điều đầu tiên về Vịnh Xuân từ bộ pháp cho đến cái gọi là xuất quyền, đầy đủ và rất chi tiết từ người ông của mình. Tối hôm nay về cũng mỏi mệt cả người nhưng không biết sao ý chí của một đứa nhóc lười biếng lại thua một dòng máu yêu võ thuật đang cháy bổng trong con tim của tôi…
Ngày qua ngày, tôi bắt đầu lĩnh hội hết tất cả những gì ông truyền dạy cho, rồi từ đấy cũng học thêm mấy môn võ khác, người bố cũng truyền dạy lại vì theo ông nói tôi rất có duyên với tinh và khí hai thứ mà ai cũng rất mong muốn trong võ thuật.
Cái ngày học mai hoa thung…
Ông dẫn ra biển bảo là dạy cho những đường quyền, cơ thể ngày càng chịu được mọi gian khổ cho nên đối với tôi không có gì phải lo lắng. Nhưng khi bước ra biển thấy những cái cột tiêu bằng gỗ được đóng xuống mặt cát mềm mại cùng với những cơn sóng biển đập vào.
- Gì thế ông –Tôi chỉ vào 3 cái cột tiêu
.
- Bạn của con đấy – Đối với người ông nội tôi cái gì mà giúp tôi học thì lúc nào cũng gọi là bạn, mộc nhân cũng thế.
- Dạ
Tôi tiến lại gần, tưởng đâu là sẽ đánh vào đấy nhưng..
- Con hãy tập cách phóng lên đi. – Ông nhẹ nhàng nói.
- Cao thế này sao nhảy lên được chứ ông ?
- Con người ai cũng có bộ não… – Ông nói một câu tôi không thể nào cưỡng lại được.
Đối với một thằng nhỏ học lớp 4 cây cột ấy là cao hơn mình, gần bằng cổ thì làm sao mà lên được nếu không có vật gì đó để bước lên hoặc trèo lên. Ông ngồi thiền trong kia, để lại tôi nhìn xung quanh kiếm ai giúp, người ta đi tắm biển cũng nhìn thấy tôi nhưng không ai giúp cả.
Tôi bắt đầu thử đủ loại, từ phóng lên, sau đó đến cái màng sử dụng leo trèo nhưng nó trơn cứ tuột tuột xuống, nước biển dâng lên, sóng biển đập vào. Gây rất nhiều khó khăn.Những giọt mồ hôi đã rơi xuống, tôi cứ làm đủ mọi cách nhưng chẳng lên được, thế là nghĩ ra được một cách tôi lấy đà từ xa chạy đến sau đó chống hai tay lên cây cột ấy từ từ nâng người lên giống hít xà. Công nhận phương pháp đó hữu hiệu,lúc đầu hơi ngã người nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Ông mở mắt ra…
- Tốt. – Ông nhìn đứa cháu ngỗ nghịch của mình.
Tôi đứng trên đấy đứng theo yêu cầu, gió biển thổi vào mát ghê, nhìn xa xa thấy được những chiếc tàu đánh cá nhỏ đang ở phía biển cả, những cơn sóng biển dạt dào ấy cứ đập vào chân cột.
- Đứng một chân. – Ông lên tiếng.
Nãy giờ đứng hai chân còn mỏi nữa, đứng một chân chắc mỏi hơn nhưng tôi đâu dám cãi, dù rất khó chịu, con nít, mà cũng thôi dòng máu võ thuật đang cháy bỏng trong cơ thể mình. Tôi nhanh chóng làm theo lời ông, nhưng không đứng cho vững, cứ ngã bên này bên kia rồi rớt xuống… thế là rất cực khổ. Ông nhẹ nhàng nhún người phóng lên cái cột ấy rồi đứng một chân, rất lâu. Ngày hôm đó hoàng hôn đã xuống, sóng biển cứ đánh, ghe thuyền chài cứ làm việc của mình, còn tôi một đứa trẻ học lớp 4 đang miệt mài…. Công sức bỏ ra không bao giờ uổng phí….
Những ngày hôm sau tôi bắt đầu tập luyện và kết quả sau một tuần gian nan cực khổ té lên té xuống bầm tím hết cả người thì cũng được, đứng được 30 phút thì mỏi chân.Nhưng từ từ thời gian đó càng ngày tăng lên và cái cơ ở chân thì cứng lên. Tôi biết mình đã đi đúng hướng…
“ Võ như một dòng máu, nó đang chảy trong cơ thể của tôi cùng với những dòng khí. Luôn chảy không ngừng nghỉ cùng với những nhịp tim đang đập… “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui