Thời gian cứ trôi, suốt một tuần nữa trôi qua tôi lại là một thằng con trai biết cách trốn tránh, cứ gặp mặt những người con gái đẹp ấy, ngay cả Trúc My và Diễm Trúc, tôi cũng không muốn nói chuyện với ai, lặng lẽ bước đi trong âm thầm. Những trận đấu đá bóng cũng may mắn là đến tận tuần sau mới có lịch, một tuần chán trường…. Nếu nó trôi qua êm đềm như thế thì tôi cũng mừng lắm nhưng chuyện đời ai ngày được vào cái thứ 6 hôm ấy ngày 20 tháng 10… Trong lúc tôi dẫn xe ra về…
- Tâm, đợi tớ với – Tiếng gọi đầy ngọt ngào.
Tự nhiên trong con người mình có một sự gì đó níu kéo lại không cho đặt chân lên bàn đạp, đứng lại để chờ người con gái ấy tiến đến, tôi biết chắc chắn rằng là Bạch Yến và cũng nghĩ rằng giờ này ai cũng ra về hết rồi nên nói chuyện chắc là không sao.
- Hihi – Em nở nụ cười xinh đẹp ấy.
Chẳng biết tại sao trong trái tim của tôi có một điều gì đó rạo rực lên, cả người nóng bừng khi nhìn thấy người con gái ấy, được ngắm nụ cười đầy ngọt ngào, được nghe giọng nói say đắm lòng người. Không biết có phải do lâu quá không tiếp xúc với em nên tôi trở nên sắt đá hơn bao giờ hết.
- Hi – Tôi chỉ nhe cái hàm răng của mình.
- …
- …
Bản nhạc không lời ấy lại vang lên giữa một không gian tĩnh lặng, trên con đường mà những hàng phượng vĩ đỏ đang đung đưa theo những cơn gió như hối thúc một điều gì đó,nhưng hai con người ấy đặc biệt là người con trai, rất muốn nói nhưng không biết tại sao không thể mở miệng, cứ đắng đắng sao ấy.
Hai người dẫn xe trên con đường Lý Tự Trọng, tôi đi phía ngoài để em đi vào bên trong, tà áo dài phấp phới tung bay, một vẻ đẹp đầy tinh khôi của tuổi thơ đáng nhớ..
- …
- …
- À – Bỗng em quay sang nhìn tôi rồi nói.
- Hả – Tôi cũng dừng lại quay sang nhìn em
Tự nhiên cái từ “ hả “ ấy được phát ra, giống như chỉ cần đợi em nói một điều gì đó là cái miệng tôi sẵn sang đáp trả, đã được lập trình sẵn ấy.
- Có chuyện gì à? – Em tiếp tục bước đi, khuôn mặt cũng có một điều gì mang vẻ buồn.
- Không cậu à.
- Hơn một tuần nay tớ thấy cậu không được ổn cho lắm ? – Em lại đưa ánh mắt long lanh chứa đựng một điều gì đó xa xăm, đượm một nét buồn hiện hữu.
- Tớ vẫn bình thường mà – Tôi cứ chối, miệng cứ đắng.
- Cậu có xem tớ là bạn không ?
- Có.
- Mình quen nhau từ mùa hè năm rồi đúng không nhỉ ?
- Ừa – Vẫn ngắn gọn.
- Cậu còn nhớ cái ngày đó không ?
- Nhớ chứ.
- Ừa – Bỗng nhiên em cũng im lặng.
Những giây phút đó nhường lại cho thiên nhiên lên tiếng, còn chúng tôi cứ tiếp tục bước đi, dù biết rằng sắp rời xa nhau,.. mỗi người mỗi ngã, trong suy nghĩ với trái tim tôi muốn nói với em một điều gì đó, đơn giản lắm không cần phức tạp “ tớ vẫn bình thường “ nhưng tại sao cứ định mở miệng ra thì đôi môi cứ từ từ khép chặt lại… Đành nuốt lời nói đó, cho nó chảy ngược vào bên trong, tận sâu trong trái tim…
Đến đoạn ngã tư, nơi mà hai đứa tôi sẽ xa cách nhau, một đứa con trai sẽ thẳng bước theo hướng Hùng Vương, người con gái kiều diễm kia sẽ bước trên con đường 30/4 hào hùng với biết bao nhiêu kỉ niệm….
- Hihi, về cẩn thận cậu nhé – Em dành cho tôi một nụ cười.
Đến lúc đấy tôi mới phát hiện, trong nụ cười ấy có một điều đó rất buồn bã, không có chỗ để diễn tả, nó không tự nhiên và ngọt ngào như mọi khi em dành cho tôi. Một sự buồn hưởng ứng đã truyền sang cho tôi… cứ tiếp tục đạp xe, dù biết rằng không còn cơ hội để ngắm người con gái ấy và nghe giọng nói ngọt ngào như những thanh kẹo socola đầy hương vị.
Một ngày đầy đau buồn….
Về đến nhà tôi vứt tập xuống đó, chẳng buồn, chẳng chán, bước lên phòng chui vào mền ngủ,cũng chẳng hiểu tại sao mình làm như thế, chẳng biết con tim đang nói gì…
- AAAAAAAAAAA –Tôi hét lên.
- Tại sao chứ,tại sao phải nói với tôi ????????
- Tại sao có những cảm giác đáng ghét như thế này….
- Cút, cút khỏi trái tim của tôi….
- HÃY ĐỂ TÔI YÊN – Tôi nhìn lên trần nhà mà than với vãn.
Ngủ cũng chẳng được, học bài cũng chẳng vào, tôi quyết định ở trong phòng tự kỉ một mình, bố mẹ có gọi xuống ăn cơm nhưng cũng chẳng xuống, tự nhiên thấy nó no ở đâu rồi, miệng cứ đắng thì ăn sao nổi.
Tôi như một con hổ đang thèm thịt vậy đó, cứ quậy tung khắp căn phòng, bỗng thấy chiếc hộp ấy,chiếc hộp tôi giữ rất kỹ quý nó còn hơn mạng sống của mình, chiếc hộp được gửi từ Tokyo về…
- Mở, không mở, mở, không mở… – Giống một thằng điên.
Thế là tôi đi chạy lên giường làm một giấc ngủ sớm, lúc đó mới 21 giờ, chưa tắm rửa gì hết về là thay đồ ra, cũng chẳng ăn uống gì hết… khò…khò…khò…
Đêm hôm ấy đang ngủ tự nhiên thấy xót ruột, chắc là do chưa ăn gì, cồn cào khó ngủ, tôi thức dậy, tìm đến cái công tắc trong phòng của mình ở chiếc bàn học, càng tiến lại gần thì nghe đó có mùi hương thoang thoảng rất ấm áp, cái mùi hương rất quen thuộc…
- Mùi hương của Như mà – Tôi chợt nhớ ra.
Căn phòng cũng không gọi là tối lắm, do mới thức dậy nên còn say ke choáng con mắt, tôi dụi dụi tìm khắp nơi xem mùi hương đó phát đâu ra thì phát hiện có một người con gái mảnh mai đang nằm dài úp mặt trên chiếc bàn học của mình…
- Trời, Như –Tôi hét thầm.
Bước lại gần,mới biết em đã ngủ, trong khi ngủ em chẳng khác gì một con mèo, đôi long mày của em cong vút lên trong rất quyến rũ, mái tóc đen huyền ảo kia xã sang một bên vai, còn hai tay thì chấp lại, dáng ngủ dễ thương cũng không kém phần xinh đẹp kiều diễm..
- Ngốc thật. –Tôi nói nhẹ.
Nhìn xung quanh thì thấy đồ ăn đã được đậy những nắp nồi bằng thủy tinh trong suốt, tôi thấy được những món thức ăn rất ngon đang để ở một bên chiếc bàn học, còn em thì trên một cái tay chấp lại đang cầm cây viết. Dù là đang tối nhưng con mắt tôi nhìn thấy được quyển tập những nét chữ đầy xinh đẹp đang xen kẽ bên tay trái là nét chữ đầy xấu của tôi, trên cùng là quyển sách ngữ văn lớp 10. Bỗng chợt trong người có một nỗi niềm gì đó thương cho người con gái ấy, trong con tim mình cũng có một cảm giác đầy ấm áp và sung sướng…
Tôi biết những món đồ ăn ấy đã được em hâm nóng trước khi đem lên đây nên mở cửa nhà vệ sinh trong phòng của mình đi rửa mặt rồi đánh răng. Ra đến bên ngoài dù trong phòng tối nhưng cũng không mở đèn lên sợ tĩnh giấc ngủ ngon của người con gái ấy, nhẹ nhàng bước lại cánh cửa sổ mở ra, một làn gió mát mẻ ập vào, trong người có một cảm giác bình yên và thoải mái…
Bầu trời kia cũng có những ngôi sao đang lấp lánh sáng tỏa một phương, đâu đó cũng có vầng trăng sáng tỏa ( âm lịch ngày 18/9 )… tôi tiến lại gần lấy chén cơm em đã để sẵn( thường thì tôi ăn rất ít cơm, chủ yếu là đồ ăn ) gấp bỏ vào chén của mình những món ăn ngon, tôi chắc rằng do tự tay em nấu chứ không ai khác. Bước lại ngồi lên chiếc giường của mình thưởng thức từng món ngon, thật là vừa ăn và mang đậm hương vị do em nấu.
Trong căn phòng của một người con trai, có hai người đang hiện hữu. Người con trai ấy đang cầm chén cơm, ăn từng món mà công sức của người con gái nấu dành riêng cho người con trai kia. Cô gái ấy làm kỹ đến từng bước, đến rau cũng rửa đến tận 5 lần bằng nước muối vì lẽ rằng sợ người con trai có chuyện gì đó. Bước vào trong phòng cùng với trên tay là cái mâm cơm, người con gái ấy ngắm nhìn người con trai ấy đang ngủ, từ từ bước lại bàn học mở những trang vở với dòng chữ mà cô gái đó bảo xấu. Bỗng nở trên môi một nụ cười nhẹ rồi viết những dòng chữ rồng bay phượng múa…
Người con trai ấy ăn những món thức ăn ấy, cũng bỗng chợt nở trên môi một nụ cười đầy nhẹ nhàng khi nhìn người con gái đang ngủ, trong thật xinh đẹp như một đóa hoa…
Sáng hôm sau…
Tiếng sáo vang lên…
Bài nhạc ấy du dương…
Tuyết hoa thần kiếm….
Tiếng sáo trúc đầy vu vi làm cho những con chim đậu ngoài cành cây kia cũng hót lên…
Tiếng sáo trúc làm cho người con gái ấy bỗng tỉnh sau giấc ngủ ngon lành…
Người con gáiấy cũng thoáng nhìn thấy bóng dáng đầy lịch lãm của người con trai, bỗng nở trên môi một nụ cười đầy ấm áp, không thua kém những ánh sáng ban mai đang chiếu rọi vào khung cửa sổ nơi mà người con trai đang đứng.
Tiếng sáo cứ vi vu …
Đầy những tâm trạng….
Nhưng đâu đó cũng có một niềm gì vui vui trong bản nhạc ấy…
…..
- Hận không thể không quên, ôi trái tim khờ dại – Giọng nói đầy ấm áp vang lên sau lưng tôi.
Quay mặt lại thấy bóng dáng người con gái ấy, đang tiến lại gần mình hơn bao giờ hết, hình như càng ngày tôi trở nên ít nói hơn chỉ biết cảm nhận…
- Chuyện xưa đã gắng vùi nay lại về… đêm nay sẽ càng thao thức…rối bời trăm năm nỗi ưu tư…tình khờ giữ mãi nào hay… – Tiếng ngân nga vang lên.
Em đọc chậm rãi đầy cảm xúc… làm ột cảm giác nỗi niềm đang buồn tẻ trong người tôi lại dâng lên..
- Hihi – Em quay sang nhìn.
- Hihi. – Tôi cũng nở một nụ cười hiếm thấy trong hơn 1 tuần này.
- Hay lắm – Em quay lưng bước đi.
- ….
Tôi vẫn không nói gì nhưng nhìn ra xa xăm con đường bên kia, những chú chim kia, những hàng cây bên kia,.. chỉ biết rằng mình đã sai thật rồi,…
- Thôi, Nguyễn Minh Tâm mầy quay trở về đi… – Tôi chợt nói một mình rồi nở một nụ cười…
“ Thà nhìn người bước đi vui vẻ
Còn hơn giọt lệ chảy ngược dòng
Nỗi lòng, trái tim, cay đầy khóe
Kẻ đi, tình mãi sáng trong…. “