Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ


Thứ bảy, ngày 21, tháng 10…
Tôi vẫn bước đến trường với một thái độ bình thường, trên khuôn mặt đã đỡ hơn nhiều rồi,không còn những nét ưu buồn suy tư như ngày trước. Vẻ ượm sầu cũng tan biến theo mây khói… Mỗi lần tôi vấp ngã lại có một người nâng đỡ đứng dậy,..
Từ ngày tôi có vẻ nóng tình thì đám bạn cũng ít lại nói chuyện nữa vì sợ hỗ báo, bọn chúng nó đổi địa điểm tụ tập ở bàn thằng Tùng rồi. Hôm nay tinh thần đã tốt hơn bao giờ hết, không còn cảm thấy bực tức nên nhảy ngay vào cái công việc đó là tám chuyện.
- Hế hế mấychú đang làm gì thế – Tôi nói.
- …
- …
- .. – Bọn nó im lặng trố mắt nhìn tôi.
- Hết khùng chưa ? – thằng Hùng với những câu nói bất hủ.
- Tĩnh rồi mầy – Tôi vẫn điềm tĩnh…
- Hế hế chào mừng chú – thằng Tung bắt tay với tôi.
- Hên quá, hôm nay trời không nắng – thằng Sang cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Hế hế, mấychú nói gì mà rơm rả thế.- Tôi đánh trống lãng.
- Mầy chưa biết gì à ?
- Nó khùng chết mà biết gì mầy ơi.
- Chuyện động trời đấy.
- Chuyện gì –Tính tò mò của tôi nỗi lên.
- Thằng Quang lúc mầy đối thơ ấy, nghe nói chiều nay nó tỏ tình với Bạch Yến. – Thằng Chung lên tiếng với vẻ mặt buồn.
- Đệch – Tôi giật mình.
- Đệch gì, mầy nhanh chóng kiếm cách đi, Tao xin lỗi mầy – thằng Chung cặp cổ tôi nói với vẻbuồn.
- Đúng đó, tao thấy mầy cũng có ý với Bạch Yến, Bạch Yến cũng yêu mầy. – Thằng Tùng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
( Lúc đó Bạch Yến đi đâu ấy… )
- Chuẩn, chúc lứa đôi thành công.
-Bọn tao biết chuyện thằng Chung với mầy rồi.
- Anh em nó như thế là không đúng, thôi thì mầy làm chuyện cần làm đi.
- Bọn mầy khùng à – Tôi nhìn qua từng đứa. Không biết sao tôi lại chối đến như thế nữa.
- Thôi tùy mầy giải quyết, nghe nói ra về đấy, làm sao thì làm – Thằng Chung nhắc nhở tôi.
Và đúng lúc đó…
-Tùng…tùng –Tiếng trống 10 phút truy bài…
Mà tôi có truy được gì đâu, sau mấy câu nói phũ phàng của đám bạn mình, những suy nghĩ rối bời lại chạy đến tìm tôi như chủ nhân của nó. Đầu óc rồi tung, chẳng biết nên làm gì và làm thế nào trong thời điểm hiện tại vì lẽ rằng tôi chưa xác định rõ là cái tình cảm ấy như thế nào, cứ luôn phũ nhận rằng cái đấy không phải gọi là tình yêu.
Tâm trạngkhông vui thì chẳng làm được chuyện gì hết, biết bao nhiêu là chuyện ập đến chỉtrong vòng hơn hai tháng đầu của năm học lớp 10…
Ra chơi tôi lại lang thang tìm đến căn-tin một mình, ngồi nhăm nhi lon 7up mát lạnh như một đứa khùng, lâu lâu lại huýt sáo, tâm trạng không hề đỡ hơn tý nào, lại bắt gặp những tiếng nói xôn xao, chỉ trỏ về phía mình làm cho cái đầu tôi sắp nổ tung lên.
Lại lê thê lếch thếch bước lên lớp, trời xui đất khiến hay sao ấy…
- Tâm – Tiếng gọi trìu mến không kém phần ngọt ngào.
Tôi quay người lại…
- Hihi – Nụ cười răng khểnh dễ thương.
- Chào cậu.
- Làm gì lễ phép thế – Em nghiêng đầu dễ thương.
- Hề hề, gọi tớ có gì không ?
- Có chuyện mới gọi được à,.. lè – Em lè lưỡi trêu tôi.
- Ờ, ở đây đang làm chuyện nhà nước nên có lịch, hề hề – Tôi cũng nghịch với em.
- Khùng. – Một chữ nghe quen quen.
- Khùng mà đẹp trai phong độ – Tôi vuốt tóc.
- Thôi,.. thacho tớ đi.
- ….
- …
Hai đứa tôi đứng nói chuyện không vào chủ đề nào cả, hình như cả hai đều bị khùng hay sao ấy, chẳng hiểu tại sao.
- Tùng… tùng –Không muốn nó đến thì nó lại đến.
- Thôi tớ vào lớp nhé.
- Ừa,… – Tôi luôn là nhìn phía sau.
Người con gái ấy nếu xét xinh đẹp thì chẳng hề kém ba người kia, đầy tinh khôi với chiếc áo trắng, vừa xinh đẹp vừa mỏng manh. Tôi lắc đầu nhẹ rồi bước từ từ về lớp. Trong tiết học hôm nay mọi người cứ im lặng chỉ để một mình cái thằng vừa trở lại như tôi làm việc, từ môn địa đến môn sử, tôi ra tay nghĩa hiệp hết trơn.
- Ghê quá.
- Kinh thật.
- Hôm nay tiết đạt nhé – thầy ký vào sổ đầu bài.
- …
Ngồi nghe những chỉ đạo tuần tới của thầy Khánh thì chúng tôi được ra về, có một điều là ngày hôm nay Bạch Yến không quay xuống như mọi khi, thường ngày em quay xuống ít nhất 3 lần chứ chẳng đùa. Đời đúng là không như mơ, con gái luôn cho ăn bơ…
- Mầy tính sao? – 6 thằng bạn của tôi đứng đợi.
- Sao là sao –Tôi nhìn bọn nó.
- Đệch, mầy tính để Bạch Yến thế à ? – thằng Tùng tròn xoe mắt nhìn tôi.
- Không sao đâu. Về thôi – Tôi bước đi để lại 6 ánh mắt ngạc nhiên.
Dù trong người rất lo lắng nhưng có một thứ gì đó mách bảo với tôi rằng cứ yên tâm đi, Bạch Yến không bao giờ chấp nhận một người con trai đểu cán như thế đâu. Tôi đã trở lại…..
Miệng thì nói không có chuyện gì nhưng ở cổng trường đã thấy dân tình thế thái đang đứng đôngnhư kiến ấy chứ, tôi với đám bạn đưa ánh mắt nhìn nhau hiểu ra vấn đề và chuyện sắp xảy ra. Thoáng đưa ánh mắt nhìn vào nhà xe thì thấy em đang đứng nói chuyện với Như, còn ở cổng tôi đã thấy thằng chó Quang cùng lũ bè phái hôm trước bị dập ột trận no đòn.
- Tính sao giờ- thằng Sang nôn nóng.
- Quất nữa không Tâm – thằng Tùng đưa ra ý kiến.
- Đệch cụ, bọn nó như thế, quất là bọn mình vào bệnh viện – thằng Đức vừa nói vừa xoắn tay áo lên.
- Thế mầy đang làm gì thế ? – thằng Hùng đưa vẻ mặt ngu ngu ngáo ngáo ra.
- Đánh bọn nó nếu dám làm gì Bạch Yến.
- Thôi, bọn mầy tha cho tao. – Dẫn xe ra về đi.
Đám bọn tôi từtừ đi vào nhà xe, em vẫn chưa dẫn xe ra về…
- Cậu dẫn xera giùm tớ nhé – Bạch Yến nhin thằng Chung rồi lướt qua nhìn tôi.
Chợt có một cái gì đó bồn chồn trong người khi nhìn thấy ánh mắt đấy, chợt cơn gió thổi ngang qua làm cho cái tâm tư buồn trong người tôi dâng trào lên. Đám bạn thì đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, còn thằng Chung thì mặt tươi như hoa khi được người đẹp kêu dẫn xe giùm, sướng khỏi phải nói. Tự nhiên tôi lấy làm ganh tỵ muốn là người dẫn chiếc xe ấy cho em chứ không phải thằng Chung, một nỗi niềm khó diễn tả.
- Chào cậu –Thằng Quang đứng trước mặt Bạch Yến.
Đám bọn cũng dừng lại xe tình hình xảy ra, tôi thì đứng ở trong nhà xe từ từ bước ra chứkhông dẫn thêm con ngựa sắt, chẳng biết bao giờ mình biến thành một người ít nói, trầm lặng hơn, hai tay đút vào ống quần, từ từ bước lại đầy thản nhiên.
- Chào cậu – BạchYến cũng lên tiếng nhưng với vẻ mặt lạnh giá đầy băng tuyết phủ lên.
Xung quanh lànhững thằng bạn chó của nó không thích gì đám tụi tôi, gương mặt ai cũng đầy căng thẳng, chỉ cần một người bên kia hành động thì những gì ở cổng trường cóthể là một trận hỗn chiến giữa liên quân 10A1, 10C5 và 10A3.
- Cầu hôn đi…
- Chơi đi tao lo
- Gái đẹp há thay thì làm ngay và luôn.
- …. – Đám bạn của nó như một bày đàn lên tiếng ủng hộ thằng đang cầm đầu.
Đám bạn cũng đưa mắt nhìn sang tôi ý bảo hãy làm gì đó đi, để ngăn cái chuyện này không xảy ra dù là đánh nhau. Khỏi phải nói nếu trong tình huống đó tôi đứng lên thì chắc rằng mọi chuyện sẽ diễn ra bằng một cuộc chiến. Thời điểm đó như một thùng thuốc nổ, ai cũng có thể châm ngồi bất cứ lúc nào…
-Có gì khôngcậu, nếu không cho tớ đi qua cái – Bạch Yến vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng.
-À… – Nó cũng giống như những thằng con trai khác khi đối diện với em, người con gái xinh đẹp.
-Làm bạn gái mình nhé – thằng Quang quỳ xuống lấy một chiếc hộp màu hồng, khỏi nói cũng biết trong đó có chiếc nhẫn.
Bạch Yến thì đứng như trời trồng nhìn thằng Quang đang từ từ nắm lấy cánh tay mềm mại củamình. Đột nhiên tôi có một cảm giác gì đó muốn tiến đến giành lại người con gái ấy dù rằng chưa thể biết cái cảm giác đấy là gì, lúc nào cũng chối bỏ nó nhưng đến khi thấy em rơi vào tay người khác tôi lại có một nỗi niềm muốn chiếm lấy,muốn giành lại không muốn đứng một chỗ nhìn.
Trái tim, trí óc đã mách bảo rằng tiến lên, bước về phía người con gái ấy, nắm chặt lại tay không để buông mất… từ từ…
- Xin lỗi, mình đã chấp nhận làm bạn gái của Chung rồi. – Giọng nói ngọt ngào ấy vang lên và rút cánh tay của mình lại. Đưa cái nụ cười đầy ngọt ngào mà em thường cười cho tôi xem cho thằng Chung.
Tự nhiên cái chân như có một tản đá đè lên chẳng bước được, những bước chân dừng lại hẳn,càng ngày thấy càng nặng. Tôi bỗng thấy đau nhói ở con tim, chẳng hiểu tại sao,đầu óc thì thấy hơi choáng hẳn ra.
Người âm thầm lặng lẽ bước đi,… từng bước một,… để lại đây,… một thằng con trai ngu ngốc như tôi đứng nhìn….
Không gian bỗngtrở nên ngột ngạt hơn từ câu nói của em, ai cũng bất ngờ vì điều đó. ThằngChung cũng bất ngờ nhưng trên mặt nó hiện một niềm vui khó diễn tả. Trái ngược với nó, đám tụi kia thì buồn bã, thằng Quang với tính cách của nó thì không chịu buông tha, cứ cù nhây.
Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, chỉ biết rằng muốn chạy lại lấy chiếc xe, đi một nơi thật bình yên…
Buổi chiều hôm ấy những ánh nắng cũng biến mất, nhường lại cho bầu trời âm ưu, đượm những nổi buồn khó tả trong hiện hữu. Trên con đường ấy vẫn tấp nập người qua lại nhưng tôi thấy ù cái lỗ tai của mình, không thể cảm nhận được gì cả. Đầu óc, cơ thể trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết….
Từng bước một,từng bước một trên con đường đầy cát, những cơn sóng miệt mài đập vào bờ không biết mệt mỏi tý nào, tôi cũng muốn giống như nó. Bầu trời cũng làm thay đổi một phần nào nó không khí biển, những áng mây đen cứ bay qua bay lại báo hiệu ột cơn mưa sắp đổ xuống. Đã lâu rồi từ cái tháng 8, những cơn mưa bỗng ít đi chỉ còn lại những cơn mưa rào đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ… Dự báo hôm nay trời sẽ có mưa.
Chỉ mong muốn rằng những hạt mưa nặng trĩu từ bầu trời đen tối kia cứ rơi xuống, rơi xuống từng giọt… để rồi những nỗi buồn đầy vu vơ không biết từ đâu ấy cũng tan biến theo cơn mưa. Tôi lại cái bãi cát quen thuộc của mình, hôm nay không thấy những tia nắng chói chang nữa, sóng biển ngày càng đâp mạnh, những cơn gió cứ thổi.
” Em đã rời xa tôi theo người khác trong lúc đó, người bạn. ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui