Bạch Yến có vẻ rất đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp ấy nhăn nhó lại, những giọt mồ hôi rơi lã chã,chúng tôi chạy lại người con gái ấy đang nằm trên sân, lần này trọng tài đã rút ra thẻ đỏ, phạm lỗi rõ thế kia rồi gì nữa.
-Có sao không Yến – Thầy Khánh lo lắng.
-Cậu có sao không ?
-Bà sao rồi Yến?
-Không…sao –Em nói một cách đầy cực nhọc chứ không có nhẹ nhàng ngọt ngào như mọi khi.
Đội kia thì nhởn nhơ đứng nhìn em đau đớn với một sắc mặt đầy vui tươi, thằng Quang cũng như thế. Tự nhiên thấy trong người đau hơn lúc nãy rất nhiều với lại kèm theo một sự tức với những hành động như thế, không biết có phải tôi ghét thằng Quang nên luôn muốn bay vào đập cho nó mấy đấm đã tay ấy.
Như kè Bạch Yến vào trong sân, nhìn vẻ bề ngoài đến trường hợp té tôi nghĩ rằng không sao đâu,chỉ bong gân thôi nên cũng có phần yên tâm khi thấy bước đi có vẻ khập khểnh,đó là dấu hiệu không có chuyện gãy chân, gãy tay gì ở đây.
Đám bạn của tôi chạy đi theo, trận đấu tiếp tục nhưng không khí trên sân thi đấu trở nên hỗn lộn hơn bao giờ hết, hai đội cứ châm chọt chí chóe lẫn nhau về tình huống vừa rồi. Bà Huyền, Quỳnh, Trân nổi tiếng hung dữ đó giờ, thấy đứa bạn của mình bị thế thì cũng không để chuyện yên thân, bên kia chí tuyến cũng thuộc dạng sư tử rừng xanh, không ai thua ai. Đúng là khi con gái cãi nhau thật nguy hiểm.
-hoét – Trọng tài can ngăn ra.
Tình hình lúc này căn thẳng hơn bao giờ hết, ông trời cũng âm u theo, khan giả cũng chí chóe lẫn nhau, người thì ủng hộ Bạch Yến, người thì bênh vực cho rằng tình huống vừa rồi cầu thủ hậu vệ của 10C5 không sai, ôi thôi đủ cảnh tượng cả. Tôi nghĩ rằng sao trận bóng đá này sẽ có chiến tranh xảy ra….
-Hoét – Trọng tài chỉ tay vào penalty.
-…
-… – Không khí cũng chùn xuống hẳn, mọi người im lặng nhìn tình huống cuối cùng của trận đấu.
Người đứng trước bóng không ai khác chính là bà Quỳnh, trên khuôn mặt thể hiện rõ một nỗi bực tức…
-Hoét – Tiếng còi vang lên…
Bà Quỳnh từ từ lấy đà nhẹ rồi…
-Víu – Bóng đi cực mạnh.
-…
-…
-Hoét – Tiếng còi trọng tài đã vang lên.
…… Trận đấu kết thúc với tỉ số 2-1 nghiêng về lớp 11A3 và tất nhiên cơ hội để vào vòng chung kết của đội nữ càng được mở rộng, họ chỉ cần thi đấu một trận hòa ở lượt thi đấu thứ 4 là đủ. Tiếng còi của trọng tài vừa kết thúc, chúng tôi chạy vào phòng y tế xem Bạch Yến như thế nào rồi, trong người cứ lo lắng suốt, đứng ngồi không yên tý nào. Đến nổi bà Quỳnh sút tôi chỉ mong mình là người thực hiện cú sút đấy, cho nhanh, cho lẹ.
Không riêng vì tôi, cả lớp ai cũng lo cho người con gái xinh đẹp ấy, đời luôn như thế đấy.Vào đến phòng y tế, mọi người chen lấn vào cái cửa có một tý, xô đẩy nhau, cái lớp gì đâu, tôi thản nhiên đứng ở ngoài làm người cuối cùng bước vào, dù cho rất lo lắng.
Vừa bước vào thì nghe tiếng ồn ào nhí nhô, nhí nhố của đám bạn mình, chẳng biết nếu tụi này ở chung một nhà thì sẽ ra sao ấy nhễ. Em đang được Như băng bó cái chân ình,thằng Tùng hỏi thì chỉ biết bong gân thôi, nên cũng có một nỗi niềm gì đó vui vui dù là không lớn cho lắm.
-Thôi, thế là ổn rồi – Tôi tự trấn an bản thân.
Cuối cùng người đưa Bạch Yến về cũng là Như, tôi cảm thấy tự nhiên họ thân thiết với nhau hơn bao giờ hết giống như mọi người chị với một người em. Lần đầu tiên tôi cũng phát hiện ra hai người họ có cái gì đó giống nhau quá thể, không diễn tả được nhất là cái dáng đi nhìn từ phía sau, mảnh mai hơn bao giờ hết, thướt tha như làn gió thổi hơi rợn tý trên cánh đồng lúa bao la bạc ngàn.
Về đến nhà cũng trưa lắm rồi, sắp chiều chứ còn gì nữa, tôi nhanh chóng xuống bếp làm ình một tô mì nóng hổi vừa ăn vừa lẩm bẩm một mình giống thằng khùng. Trong căn nhà ấy vắng vẻ hơn bao giờ hết, tôi cũng chán chẳng biết làm gì nên đi ngủ cho khỏe cái thân….khò…khò…khò….
Thức dậy thì đã tối rồi, khỏi phải nói tắm rửa xong đến cái chuyện quốc gia đại sự đó là thưởng thức món ăn ngon mà Như nói, cũng lạ chạy xuống bếp chẳng thấy ai đâu cả…
-Mẹ, Như đâu rồi ? – Tôi chạy lên phòng khách.
-Đi qua nhà Bạch Yến rồi. Cơm Như nấu để trong tủ đấy, lấy ra mà ăn. – Mẹ dặn dò kỹ lưỡng.
-Người ta mới đi có một tý mà có người nhớ rồi nhễ. – Anh hai bá đạo lên tiếng.
-Ơ, cái ông này, nhớ ai chứ ? – Tôi rằng giọng.
-Hơ hơ, rõ thế kia còn cãi hả mầy, người ta mới đi có một tý mà quýnh lên thế còn gì – Anh ba cũng nhanh chóng chớp thời cơ.
-Ờ, hai anh thì giỏi rồi, tối ngày… – Bố lườm hai ổng.
-hế hế – Tôi cười mãn nguyện.
-Thôi đi. – Mẫu thân đã lên tiếng.
Tôi đành phải rút lui dù rất muốn cãi nhau với hai ông anh mình, nghĩ cũng lạ cấp này hai ổng đi đâu mất tích, ở nhà không thấy, từ cái ngày Như ở nhà này ấy. Không lẽ ở nhà chịu không nổi hay sao… ^+^…. Em xinh thế ai mà chịu cho nổi ^_^.
Tôi ăn uống xong xuôi, no nê làm sao, tự nhiên rảnh rổi sinh nông nổi muốn đi ra ngoài dạo thay đổi không khí chứ ở trong nhà hoài ngột ngạt sao sao ấy. Dẫn xe ra ngoài nhìn về hai phía đường, chẳng biết đi bên nào.
-Hùng Vương hay Lý Tự Trọng đây?
-Lý Tự Trọng hay Hùng Vương đây ? – Cứ như một thằng khùng.
Quyết định cuối cùng được ra đó chính là con đường Trần Hưng Đạo, không ngờ mình hâm thật đấy chứ chẳng đùa tý nào ^_^, đưa ra hai con đường thì cuối cùng lại chọn một con đường khác, có ai khùng giống tôi không nhễ. Đời…
-Ôi, kìa con gà mái mới sang thái… – Tôi chạy được một đoạn thấy con gà.
Tự nhiên muốn chạy ra biển chơi dù rằng thời tiết hôm nay rất lạnh không được tốt cho lắm nhưng thôi kệ sẵn khùng rồi khùng luôn chứ sợ cái đệch gì nữa. Lang thang trên con đường ấy, vẫn không có gì thay đổi, một bên là những căn nhà cất gần nhau,một bên là những cơn sóng biển đập vào một cách đầy rì rào. Tôi cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn bao giờ hết. Những cơn gió biển cứ như mặn mà giống nước biển,xua tan biết bao nhiêu mệt mỏi.
-Hây…dà – Tôi gửi xe rồi bước ra biển.
Không biết hôm nay là ngày gì mà mọi người đến biển đông thật, đâu đấy cũng có những cặp tình nhân khẽ đan tay vào nhau, một cảm giác gì đó vui vẻ lắm, tôi thì trái ngược lại có một ghen tức cực kì, chỉ ước gì mình có một người bạn gái đầy xinh đẹp rồi đan tay vào dẫn đi thế này, chắc có nhiều người ghen tức lắm nhễ. Chợt nghĩ đến ba người con gái ấy,… ai cũng xinh đẹp hết, mang ình một nét đẹp tinh khiết riêng…
Bãi cát mịn màng hơn, vẫn với thói quen đó là bỏ dép rồi bước đi, tôi cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Nghe được tiếng rì rào của sóng biển, nhìn thấy ngọn hải đăng đang soi sáng, ngắm nhìn những ánh sáng đầy mờ ảo từ trên ngọn núi hay in bóng dưới mặt biển đại dương kia… Đời người cần những thứ thú vui như thế… Tôi cứ lướt chân đi, thích thú ghê..
-Hù – Một giọng nói trẻ con.
-HẢ ? – Tôi giật bắn cả người.
Bàn tay ấy đầy lạnh giá chứ không ấm áp như của Bạch Yến hay Như, tôi cảm nhận được điều đó khi người ấy chạm vào bờ vai. Nhanh chóng theo phản xạ tự nhiên quay mặt lại…
-Hả ? – Lại giật mình.
-Hihi.
Lần đầu tiên tôi thấy giọng của Trúc My giống với giọng cười của Bạch Yến quá nhễ, ngọt ngào tươi tắn nhưng chứa đựng trong đó là vẻ trẻ con chứ không phải trưởng thành. Trúc My không đẹp bằng Như hay Yến nhưng đứa bé ấy cũng toát lên một vẻ gì đấy không thua kém hai người chị của mình, với nụ cười dễ thương giống như thừa hưởng từ Diễm Trúc ấy.
-Con gái con lứa – Tôi thì luôn thích bắt nạt.
-Ơ, cái ông này, có làm gì đâu mà kiếm chuyện với người ta rồi. Lè – Trúc My không thua kém.
-Bướng bỉnh –Tôi xoáy vào con mắt của Trúc My.
-Ơ, đánh chết giờ, người ta không có bướng bỉnh à nghen. – Phụng phịu.
-Ờ, không bướng bỉnh nhưng lì lượm. – Tôi tiếp tục.
-Hứ, vậy mà có người yêu được rồi.
-Haha. – Tôi nghe đến đấy thì ôm bụng mà cười.
-Cười gì.
-Thằng nào mà vô phúc vậy…haha.. chết vì cười mất – Tôi ôm bụng mà cười ngoặc nghẽo.
-CÁI ĐỒ KHÙNG. Hứ – Trúc My xỉa xỉa vào chán tôi.
-Nói gì thế,ai khùng – Tôi cự lại ngay.
-Ông chứ ai,nói cho nghe này nhé, ta đây là đẹp như thiên thần chẳng thua thủy ngân đâu nhé.
-Haha, có ai đó giờ so sánh với thủy ngân chưa vậy trời. – Tràn cười ấy càng ngày càng lớn.
-Hứ, dốt mà cứ thích làm điều tốt.
-Đánh nhau hong. – Tôi phùng má lên.
-Hihi, bỏ đi anh Tâm. – Trúc My tự nhiên vuốt ve tôi.
-Hề hề, biết thế là tốt – Tôi tự khâm phục mình là thiên tài, vừa hù thế đã sợ đúng là con nít có khác.
-Hề hề.
-Ngoan thế anh thương – Tôi khẽ vò đầu, cười tít cả con mắt vì sung sướng.
-BỐP – Một cái bạt tay đầy chua chát tiếp xúc với khuôn mặt của tôi.
-AAAAAA… -Tôi hét lên.
-Haha, bỏ tội hỗn với chị nhé cưng. – Tiếng nói thanh thót, vừa chạy vừa hét.
Khuôn mặt ấy của tôi càng ngày càng đau, cái bạt tay vừa rồi phải nói là đau điếng cả người chứ chẳng đùa, không biết con gái nhà ai mà như thế..
-Trời ơi là trời !! ông ngước xuống mà nhìn nè… !! – Tôi nhìn lên bầu trời đang ảm đạm.
Không biết khuôn mặt có chảy máu không nữa nhưng tôi biết rằng cái tát vừa rồi rất mạnh và đau nữa, vừa đi mà miệng thầm chửi rủa người con gái ấy, chẳng biết đầu thai có nhầm không nữa, ranh ma với lại bướng bỉnh, không biết con gái nhà ai…
Bước ra chỗ gửi xe..
-Sao mặt mầy đỏ thế ? – Thằng giữ xe cũng trạc tuổi của tôi, quen mặt nhau rồi.
-Mẹ, gặp cô hồn mầy à. – Tôi bực bội.
-Há há, dẫn con gái người ta đi làm gì, người ta không chịu ăn tát chứ gì – Nó cười mãn nguyện.
-Ờ, phiếu này, lấy xe ra giùm tao.
Một lát sau khi đậu xe vào vệ đường ở tư thế sẵn sàng, tôi bước lại chỗ gửi xe…
-Ê, tờ đô la 5 đồng kìa mầy – Tôi chỉ xuống đất.
Nó nhìn xuống ngay…
-Chát – Tiếng vang chua chát nhưng không bằng lúc nãy.
-AA – Cũng có tiếng la.
-Tổ bố mầy nhé con trai – Tôi vừa chạy, vừa la ú ớ.
-Tổ…cha…mầy –Nó ú ớ chạy theo.