Edit: moon
Beta: Vic
Trong không gian chật chội, Tiêu Lê được Ôn Chi Ứng ôm vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt của cây linh sam trên người anh thoang thoảng vương vấn.
Vẫn còn cảm giác mát lạnh từ cơn mưa mùa hạ tối nay.
Cô và anh đã mấy tháng không gặp, trong khoảng thời gian này cũng ít liên lạc, đột nhiên thân mật thế này khiến Tiêu Lê có chút khó chịu.
“Anh không phải là chú sao?” Tiêu Lê sợ hãi hỏi.
Ôn Chi Ứng trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, đôi mắt đen cong nhẹ nơi đuôi mắt càng chói lóa hơn, phảng phất có chút không hợp tình người, anh nhéo cằm của Tiêu Lê: “Muốn nâng cao vai vế của anh lên, cũng không phải là không thể chấp nhận được.”
Tiêu Lê thầm nghĩ, đàn ông thối.
Tôi muốn nói là anh già, là anh già đó.
“Gu thẩm mĩ của anh đã thay đổi rồi à? Chiếc cà vạt này không đẹp lắm.” Tiêu Lê đổi chủ đề, cô nắm lấy chiếc cà vạt giữa cổ áo Ôn Chi Ứng.
Ôn Chi Ứng rũ mắt xuống, nhìn bàn tay không an phận của cô, hỏi: “Nhìn không đẹp sao?”
Anh hỏi ngược lại cô.
“Đúng vậy, không đẹp.”
“Vậy thì sau này không dùng cái này nữa.” Ôn Chi Ứng nói.
Trong xe yên tĩnh, không gian nhỏ hẹp, chỉ có hai người bọn họ, hô hấp rất gần nhau khiến cho bầu không khí có chút mờ ám, Tiêu Lê không muốn để lộ đôi tai đang đỏ bừng của mình và cô không muốn bị mọi người trong trường nhìn thấy, ngày mai trên diễn đàn sẽ có một bài đăng mới “Cuộc hẹn đêm khuya sau giảng đường đại học Minh XXX”, cô đẩy Ôn Chi Ứng ra, thoát khỏi vòng tay của anh ta rồi lùi ra xa.
“Em ra ghế sau ngồi.”
Cô đang định mở cửa ghế sau thì Ôn Chi Ứng xuống xe, nói như ra lệnh: “Ngồi ở đây.”
Vẻ mặt điềm tĩnh, anh chỉnh lại quần áo sau đó đi về phía ghế lái.
Bình thường Tiêu Lê ngoài miệng luôn tỏ vẻ chống đối anh nhưng thật ra từ nhỏ đến lớn cô đều rất nghe lời anh.
Cô buông tay nắm cửa ghế sau, quay lại ghế phụ rồi lên xe.
Sau khi lên xe, Tiêu Lê đã vứt bỏ đôi giày cao gót hào nhoáng đó.
Lúc Ôn Chi Ứng khởi động xe, ánh mắt khẽ liếc nhìn.
Đôi chân của cô gái nhỏ rất trắng, móng tay sơn màu cam, ngón chân tròn và mắt cá chân thon, phải thừa nhận rằng đôi giày cao gót trên đôi chân ấy sẽ mang một vẻ đẹp quyến rũ, phóng khoáng và rất hợp thời trang.
Tiêu Lê được nuông chiều từ nhỏ và cô cũng quen sống trong một ngôi nhà rộng rãi, khi vào đại học cô đã có suy nghĩ “người khác có thể làm được thì Tiêu Lê cô cũng vậy.” Cô không làm cho mình trở nên đặc biệt nên đã sống trong ký túc xá do Đại học Minh sắp xếp.
Ba người bạn cùng phòng của Tiêu Lê đều có tính cách tốt và rất hợp tính với cô nhưng cuối cùng cô ấy không kìm chế được bản tính “được nuông chiều” của mình mà dọn ra ngoài chỉ sau nửa học kỳ.
Ký túc xá của trường quá nhỏ, đã thế còn phải tự mình dọn dẹp nhà vệ sinh, ở khu ký túc xá mà họ được sắp xếp, nhà vệ sinh không có vòi hoa sen, vì vậy họ phải xách một cái giỏ nhỏ đến phòng tắm lớn bên ngoài khu ký túc xá để tắm rửa.
Trải nghiệm sống ở ký túc xá được nửa học kỳ khiến Tiêu Lê phát điên, vì vậy cuối cùng, sau vài câu bóng gió của cô, Ôn Chi Ứng đã mua cho cô một căn hộ gần trường.
Lúc đó, Ôn Chi Ứng cũng chế giễu cô: “Xem ra không thể chữa khỏi bệnh công chúa của em.”
Cô rất tức giận, không thay đổi được thì nàng mãi mãi không thể làm công chúa sao?
Ngày mai Tiêu Lê có tiết học vào buổi sáng, vì vậy Ôn Chi Ứng không đưa cô đi đâu khác, mà trực tiếp trở về căn hộ của cô.
Thấy anh rút chìa khóa xe, Tiêu Lê đã có câu trả lời.
Lúc bước xuống xe, Tiêu Lê chần chừ nói chân đau, khóe mắt khẽ nhìn về phía Ôn Chi Ứng.
Ý tứ rất rõ ràng.
Ôn Chi Ứng tay đút túi quần nhìn cô, im lặng một lúc sau đó đi tới, cúi người xuống trước mặt cô: “Lên đây đi công chúa.”
Đạt được mục đích, Tiêu Lê cười cong môi, cầm giày cao gót, ôm cổ Ôn Chi Ứng.
Có vẻ như cô đã giảm cân thành công, người nhẹ như chim én, Ôn Chi Ứng cõng cô trên lưng nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ đi bộ của anh, rất nhanh đã từ nhà xe ra đến cửa thang máy.
Nhìn anh cũng không có chút mệt mỏi.
Căn hộ của Tiêu Lê nằm trên tầng cao nhất, trong lúc đi thang máy Ôn Chi Ứng vẫn luôn cõng cô vì chân cô không mang giày, trong lúc ấy cũng gặp một số người dân đang sống trong tòa nhà, và khi nhìn thấy họ, có vẻ như tất cả đều được ăn cơm chó.
Một cô gái thậm chí còn có bong bóng hồng(*) trong mắt và kéo người đàn ông bên cạnh được cho là bạn trai của cô ấy với biểu cảm “nhìn đi, nhìn người ta đi”, chỉ có Tiêu Lê biết rõ, chẳng qua đó chỉ là thói quen của Ôn Chi Ứng, từ nhỏ anh đã luôn nuông chiều cô như thế, kiểu “cưng chiều” giống như anh trai cưng chiều em gái hơn là một người chồng đối với vợ.
* Bong bóng hồng: là một thuật ngữ phổ biến trên Internet, có nghĩa là tình yêu nảy sinh một cách tự nhiên,
Ôn Chi Ứng không yêu cô ấy.
Cửa thang máy là một tấm gương lớn, Tiêu Lê đang nhẹ nhàng đung đưa chân nhưng khi vô tình nhìn thấy ánh mắt của Ôn Chi Ứng trong gương, ngón chân cô ấy dừng lại.
Cô rủ mắt nhìn sang chỗ khác.
Sau khi vào nhà, Ôn Chi Ứng mới chịu bỏ cô xuống, cô mang dép lê và tìm thấy một đôi dép kiểu dáng của nam trong tủ, ném xuống chân Ôn Chi Ứng.
Trước đây, chi nhánh của tập đoàn Ôn Thị ở nước C xảy ra khủng hoảng, Ôn Chi Ứng rất bận rộn, vừa bước vào căn hộ đã ngửi thấy mùi hương giống mùi của Tiêu Lê, những mệt mỏi trên người Ôn Chi Ứng phút chốc đều tan biến.
Căn hộ nhỏ của Tiêu Lê được thiết kế bởi một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng trong nước lúc bấy giờ, với phong cách đơn giản, không làm mất đi cảm giác nữ tính.
Tường sơn màu xanh, khá nhạt và tươi mới, ghế sofa trong phòng khách màu trắng nhạt và có một ban công nhỏ với vài chậu xương rồng, có một chiếc ghế lười sô pha và một bàn tròn nhỏ, trên bàn có hai quyển sách và một vài cây bút.
Căn hộ này bình thường chỉ có một mình Tiêu Lê sống, dĩ nhiên cũng bình dị hơn, căn nhà khá sạch sẽ và gọn gàng, ghế sô pha trong phòng khách theo phong cách Bắc Âu, có một bộ đồ lót màu đỏ vắt trên ghế sô pha và dưới bàn cà phê là hai đôi tất sọc.
Tiêu Lê dường như đã quên cơn đau ở chân, vì vậy cô bước thật nhanh vội vàng nhét chiếc áo lót màu đỏ vào sau một chiếc gối, tiện tay nhặt luôn đôi tất của mình lên, cố gắng hết sức để vẫn giữ nét thanh lịch nhưng bước chân vẫn nhanh như gió đi vào phòng tắm, ném nó vào máy giặt.
Sau đó cô thong thả bước ra khỏi phòng tắm, coi như không có chuyện gì xảy ra, tổ ấm của cô vẫn là tổ ấm mang đầy hơi thở thần tiên và những nhân tố phá hoại nho nhỏ vừa rồi đều là ảo ảnh.
Nhưng mà không biết từ lúc nào Ôn Chi Ứng đã đứng dựa vào ghế ở bàn ăn, trên tay cầm quyển sách và đang chậm rãi lật xem.
Tiêu Lê chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy đến giật lấy quyển sách trên tay anh: “Anh thật phiền phức, đừng có đụng vào đồ của em.”
Hai gò má lúc này đã đỏ như màu cà chua.
Ôn Chi Ứng ung dung bình thản nhìn cô nhưng cũng không có ý định buông tha cho cô, anh nở nụ cười nửa miệng, đọc ra cái tựa sách đáng xấu hổ: “ Cuộc hôn nhân ngọt ngào: Cô vợ bé nhỏ của tổng tài lạnh lùng?”
“…”
Tiêu Lê như bị đổ một thùng dầu xấu hổ lên người.
Cô giải thích: “Hôm qua Ôn Tư Cẩm gửi nó đến, lẽ ra em đã muốn vứt nó đi…”
Ôn Tư Cẩm là em họ của Ôn Chi Ứng, cô ấy lớn hơn Tiêu Lê hai tuổi, là người nổi tiếng trong làng giải trí, cô ấy có sở thích đọc tiểu thuyết trực tuyến của Mary Tô.
Một ngày kia khi nhìn thấy bộ này, cảm thấy rất giống tình hình giữa cô và Ôn Chi Úng nên đã gửi cuốn tiểu thuyết này đến nhà cho cô đọc.
Cô lật một vài trang, cô đã nhất quyết bỏ cuộc khi thấy đoạn mở màn cho cơn say nóng bỏng mắt 419.
* 419 là một cách nói ẩn ý về tình dục.
Trong tiếng Anh, 419 đọc là “four one nine”, cách phát âm của nó gần giống với “for one night” có ý nghĩa là mối quan hệ tình một đêm
Ôn Chi Ứng khẽ kéo môi dưới, anh không phản bác nhưng Tiêu Lê có thể nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh dường như đang nói “giải thích là để che đậy”, đột nhiên cảm thấy mình bị oan uất.
Quyển sách này! Cô thật sự! Chỉ! Nhìn! Đoạn đầu thôi!
“Này, đừng đưa ra vẻ mặt như thế, em nói thật đó.” Tiêu Lê cầm quyển sách cuộn lại đánh lên người anh.
“Nếu không tin anh có thể gọi điện hỏi Ôn Tư Miên.” Tiêu Lê vẫn không bỏ cuộc để cứu lấy hình ảnh tiên nữ không vấy bẩn của mình.
Ôn Chi Ứng dường như đã đọc xong một trang sách, cũng không có ý cùng cô đi tìm hiểu tận cùng chân tướng, anh cởi cúc áo sơ mi trắng bên trong bộ âu phục sau đó đi vào phòng tắm: “Anh sẽ đi tắm.”
Cảm giác “rõ ràng” không quan tâm khiến Tiêu Lê tức giận nắm chặt tay.
Cô thẳng tay ném quyển sách vào thùng rác.
Nhưng mà cô ném không chuẩn nên nó rơi xuống sàn nhà, vừa hay mở ra trang thứ nhất.
【 “Ưm…” Nóng, tại sao lại nóng như vậy?… Toàn thân dường như ướt đẫm… bên tai truyền đến giọng người đàn ông trầm thấp, “Em thật hấp dẫn”…]
“…”
Những dòng chữ thật sự gây sốc, nét mặt Tiêu Lê không chút cảm xúc, vội vàng nhặt quyển sách lên, nhét mạnh vào thùng rác.
Tiêu Lê cũng muốn đi tắm, phòng ngủ của cô cũng có phòng tắm riêng, đang ngồi trước gương cầm miếng bông tẩy trang, Ôn Chi Ứng đi đến cửa phòng cô, anh đã cởi bỏ âu phục bên ngoài chỉ mặc áo sơ mi trắng.
Bốn chiếc cúc được cởi ra, khuôn ngực rộng mở, phẳng lì và săn chắc, tràn ngập hơi thở của một người đàn ông trưởng thành.
“Không tìm được khăn tắm của anh.” Ôn Chi Ứng nói.
“À, em vứt rồi.” Tiêu Lê nói.
Cô thật sự đã vứt bỏ, mấy tháng nay Ôn Chi Ứng đi công tác, khăn tắm của anh đã bám rất nhiều bụi, cô không chịu được nên ném đi, vẫn chưa mua cái mới.
Sau khi Tiêu Lê tẩy trang trông cũng không khác biệt nhiều, làn da của cô ấy vẫn trắng hồng không tì vết dưới ánh đèn chiếu xuống, yết hầu của Ôn Chi Ứng nhẹ nhàng trượt lên xuống, nói: “Vậy thì anh sẽ dùng của em.”
“…”
Tiêu Lê rất ít khi sử dụng phòng tắm phía bên ngoài, nhưng đồ dùng cần thiết cô đều chuẩn bị đầy đủ, trong đó có hai chiếc khăn tắm của cô, xem ra hy sinh một cái cho Ôn Chi Ứng cũng không phải là không thể.
“Có được không?” Ôn Chi Ứng vẻ mặt lịch lãm, nếu câu vừa rồi không nghi ngờ gì, thì câu sau sẽ bù đắp cho sự thiếu sót của câu trước là câu tuyên bố.
Mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng cũng là vợ chồng có giấy chứng nhận, Tiêu Lê cũng lười đạo đức giả, nói: “Được.”
Ôn Chi Ứng lập tức rời đi.
Sau khi nhìn chằm chằm mình trong gương một lúc, Tiêu Lê quyết định giúp Ôn Chi Ứng tìm một bộ đồ ngủ.
Cô cũng không muốn đêm nay sẽ ngủ cùng giường với anh.
Cô nhớ rằng ở căn hộ này có hai bộ đồ ngủ của anh, nhưng hình như cô đã ném chúng vào phòng chứa đồ.
Tiêu Lê đến phòng chứa đồ tìm một lúc mới thấy một bộ quần áo ngủ lụa của nam.
Ôn Chi Ứng vẻ ngoài cao quý, thanh tú nhưng mỗi lần tắm rửa đều rất cẩu thả, thường thì trong vòng hai ba phút là giải quyết xong.
Tiêu Lê đang cầm bộ đồ ngủ trở về phòng thì đụng phải Ôn Chi Ứng bước ra từ phòng tắm, trên người anh đang quấn chiếc khăn tắm màu hồng của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bất động hai giây.
Ôn Chi Ứng liếc nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa của nam giới mà cô đang cầm trên tay, hơi nhướng mày: “Thật có đức hạnh?”
“…”
Cũng không cảm ơn.
Tiêu Lê nói: “Em sợ lát nữa anh sẽ nói ‘Anh không có đồ ngủ, vậy mặc của em đi’, đồ ngủ của em sẽ bị anh làm hỏng mất.”
Tiêu Lê không nhìn anh nữa, sau khi nhét đồ ngủ cho anh, cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Nhà có nhiều người thật là phiền phức, Tiêu Lê lầm bầm khi nước từ vòi hoa sen rơi xuống.
Sau khi tắm xong,Tiêu Lê mang mùi thơm ngào ngạt bước ra từ trong phòng tắm, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, trên đầu đội mũ tắm, hai sợi tóc lòi ra khỏi mũ, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết bây giờ lại có chút hoạt bát và dễ thương.
Ôn Chi Ứng đang ngồi ở đầu giường đọc sách.
Lúc mùi thơm ở phòng tắm lan tỏa, mí mắt của anh khẽ nâng lên.
Cuốn sách trên tay anh hoàn toàn mang phong cách một trời một vực so với cuốn sách kia và nó có tên là “Lý thuyết hợp đồng xã hội”.
Đó là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà tư tưởng khai sáng người Pháp Rousseau, có một câu nổi tiếng trong đó đã truyền cảm hứng cho vô số người trong và ngoài nước: “Mọi người sinh ra đều tự do, nhưng đều bị xiềng xích ở khắp nơi.”
Gần đây Tiêu Lê có tham gia một câu lạc bộ đọc sách của trường, câu lạc bộ đọc sách này quy định mỗi người phải đọc một cuốn sách nổi tiếng vào mỗi tuần, sau đó sắp xếp thời gian để mọi người tụ tập cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm sau khi đọc.
Tuần này Tiêu Lê đã chọn quyển sách “Lý thuyết hợp đồng xã hội”.Cô chỉ mới đọc quyền sách này được một nửa, căn bản vẫn chưa xong.
Tiêu Lê có thói quen thay áo ngủ bên ngoài, hôm nay lại có thêm Ôn Chi Ứng nên sau khi lấy xong bộ đồ ngủ, cô quay vào phòng tắm.
Lúc quay trở ra, chiếc váy ngủ màu hồng được thay bằng chiếc váy ngủ ngắn tay màu bạc hà phong cách công chúa ngọt ngào, với hai chiếc nơ ôm trọn trên ngực, viền ren được đính ở viền cổ và cổ tay áo vừa nữ tính vừa quyến rũ.
Tiêu Lê chậm chạp bò lên giường.
Cô nằm xuống một lúc thì thấy người bên cạnh mình vẫn đang đọc sách bằng cây đèn nhỏ trên bàn.
Đèn lớn trong phòng đã tắt, ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường hắc ra bóng nghiêng mơ hồ khó tả.
Tiêu Lê ngủ không yên, cho dù có thêm người bên cạnh, khi nằm lâu một chút, cô sẽ đổi sang tư thế khác.
Lúc xoay người, ngón chân vô tình chạm vào Ôn Chi Ứng, lông mi khẽ giật giật.
Tiếng lật sách bên tai dường như ngừng lại.
Tiêu Lê vẫn nhắm nghiền mắt, mí mắt mỏng màu hồng nhạt, tạo nên những nốt thăng nhỏ li ti, cô lặng lẽ rút chân lại.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng đóng sách, ánh sáng ấm áp cuối cùng trong phòng biến mất, mọi thứ chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo lọt qua rèm cửa.
Cảm nhận được sức nặng đổ xuống, toàn thân trở nên nhạy cảm, vị trí trước đó chạm vào bây giờ kích thước có phần to hơn.
Hôm nay anh đã sử dụng cùng loại sữa tắm với cô, nên bây giờ trên người của anh cũng có mùi hương của cô.
Tiêu Lê lập tức bị Ôn Chi Ứng khóa môi.
Căn phòng yên ắng, chỉ có hai người, thanh âm của người kia không kìm được thốt ra.
Đột nhiên Tiêu Lê nhớ lại đoạn mô tả mà cô đã nhìn thấy trong quyền sách kia.
Khái niệm trừu tượng bây giờ đã được mô tả triệt để.
Tiêu Lê nghĩ rằng cô có thể phản kháng, nhưng lí trí đã biến mất cho đến khi chiếc váy ngủ dần được đẩy lên cao.
“Ôn Chi Ứng…” Cô khẽ gọi tên anh.
Giọng cô run run.
“Đừng nói chuyện.” Lần thứ hai anh chặn miệng cô.
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh trăng ẩn sau những đám mây, nó dường như đang sử dụng vẻ đẹp kì bí để làm tăng thêm sự yên tĩnh của màn đêm..