Rượu Ấm Cắn Lê


Editor: Thiên Lam
Beta-er: Vic
Điều này dẫn đến khi Tiêu Lê đi theo Ôn Chi Ứng đến bãi giữ xe, khuôn mặt cô vẫn giống với cơn mưa trong mùa thu vừa qua, cực kì sầu muộn.
Tài xế của Ôn Chi Ứng đã sớm đợi ở bãi giữ xe.

Khi nhìn thấy hai người bọn họ, ông mở cửa xe ra.
Tiêu Lê rất ít nhờ Ôn Chi Ứng đưa bản thân cô đến trường học, thậm chí cũng không cho anh đưa đến trước cổng lớn.

Bởi vì cô ở Đại học Minh cũng được xem như là một người nổi tiếng trong trường, cô không muốn cuộc sống sinh hoạt cá nhân của bản thân thường xuyên đưa lên diễn đàn trường học để bàn tán, thảo luận.

Cho nên, cô cố gắng giảm thiểu số lần đưa đón nhất có thể.
Lần này cũng vậy.
Ôn Chi Ứng đưa Tiêu Lê đến gần cổng phía Tây của Đại học Minh, cách khoảng một con đường.

Cổng phía Tây này các khu dạy học của học viện Luật rất gần nên sau khi xuống xe, cô bước nhanh một chút thì có thể tới đấy trong vòng năm phút.
Sau khi Tiêu Lê xuống xe không bao lâu, cô nghe được chiếc xe phía sau bấm còi, cô quay đầu lại.

Chiếc xe đi về phía trước một chút, Ôn Chi Ứng hạ cửa kính xe: “Em không cầm cặp theo à?”
Chiếc xe đúng lúc chạy đến bên cạnh cô, Tiêu Lê “a” lên một tiếng, cô cầm lấy cặp sách từ trong tay của Ôn Chi Ứng.
Cô đeo cặp sách lên, nhanh chóng chạy chậm đến cổng phía Tây của đại học Minh.
Trên ghế sau chiếc xe, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, cao quý của người đàn ông chờ đợi đến khi anh hoàn toàn không còn thấy bóng dáng Tiêu Lê xuất hiện ở cổng trường nữa thì anh mới chậm rãi mở miệng nói với tài xế: “Đi thôi.”
Lúc Tiêu Lê bước nhanh đi vào phòng học cũng là lúc tiếng chuông vào lớp vang lên.
Thường thì ba người bạn cùng phòng sẽ giúp cô giữ chỗ ngồi.

Hôm nay cũng như thế, khi cô đến phòng học, những vị trí chỗ ngồi ở phía sau căn bản đã kín hết, Tiêu Lê tìm rất lâu nhưng không thấy bóng dáng của ba người bạn cùng phòng đâu cả.
“Lê Lê, chỗ này!” Cô nghe thấy giọng của Khổng Viên Viên vang ra từ hàng ghế thứ hai từ vị trí vách tường sang.
Tiêu Lê đi qua chỗ đó, nói với một bạn học nam đang ngồi đối diện lối đi đường: “Bạn học, phiền cậu nhích ra một chút.”
Bạn học nam ngây người lại một lúc, sau đó cậu mới đứng dậy để cho cô vào.
Tiêu Lệ nói lời cảm ơn với bạn học nam xong rồi đi đến chỗ kế bên cạnh Hàn Nhiễm Tuyết không có người nào ngồi, ngồi xuống, hỏi các cô ấy: “Hôm nay, tại sao các cậu lại ngồi ở phía đằng trước thế?”
Từ lúc năm nhất cho đến hiện tại, số lần Tiêu Lê ngồi ngay chính giữa hàng thứ nhất có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô không phải không yêu thích việc học tập, chỉ là không muốn ngồi chỗ phía trước như vậy khi đi học mà thôi.
Nhiếp Sam Sam ngồi giữa Hàn Nhiễm Tuyết và Khổng Viên Viên, nói: “Điện thoại của Viên Viên hết pin, nhưng mà mấy cái lỗ cắm sạc ở phòng học đều đã bị chiếm hết rồi, chỉ còn nơi này có thôi.”
Đôi mắt Tiêu Lê thoáng nhìn qua, điện thoại Khổng Viên Viên quả thật đang cắm sạc ở góc tường, hỏi cô: “Tối hôm qua, cậu làm gì mà không sạc điện thoại vậy?”
Khổng Viên Viên nói: “Ây da, đừng nhắc đến nó nữa.

Tối hôm qua, tớ chơi điện thoại cho đến hết pin, cho nên xuống dưới để cắm sạc điện thoại rồi lên trên giường đi ngủ.

Buổi sáng, lúc tớ tỉnh lại, tớ mới phát hiện tớ chưa nhấn mở nút hoạt động của cái ổ điện!”
Tiêu Lê nói: “Cậu thật là giỏi đấy.”
Sau khi phàn nàn về Khổng Viên Viên xong, Tiêu Lê lấy bút từ trong hộp bút cùng với sách giáo khoa, và còn có điện thoại.
Tay cô vừa mới để nó xuống, cô thấy điện thoại rung lên.
Màn hình hiện ra một tin nhắn Wechat mới.
Hình đại diện chính là của Hàn Nhiễm Tuyết.
Tiêu Lê nghĩ thầm là Hàn Nhiễm Tuyết không phải đang ngồi ở bên cạnh cô hay sao.

Tuy rằng chuông vào học đã vang lên nhưng thầy giáo chưa có đến phòng học cơ mà.

Bây giờ, có phải cô nàng này muốn nói cái gì không thể nói ở đây hả ta?
Sau đó, cô nhìn về phía Hàn Nhiễm Tuyết với ánh mắt đầy ngạc nhiên, Hàn Nhiễm Tuyết nháy mắt với cô, ý bảo cô nhanh chóng xem điện thoại.
Tiêu Lê cầm lấy điện thoại, mở khóa mật khẩu.
Hàn Nhiễm Tuyết: 【 Bây giờ, tớ là Hàn · Holmes · Edogawa Conan · Nhiễm Tuyết.】
Tiêu Lê:?
Mới sáng sớm thôi, cô ấy đã muốn dùng Wechat để chơi trò nhập vai nhân vật cùng với cô rồi à?
Tiêu Lê phối hợp cùng với cô ấy, cô dùng phương thức liên lạc “Rõ ràng hai đứa ngồi gần nhau, lại còn muốn lợi dụng công cụ điện thoại để liên lạc.”
Cô trả lời: 【Bây giờ, tớ là Tiêu · Hôm nay rất xui xẻo · tiên nữ · Lê.】
Bây giờ, trong đầu cô vẫn là cuốn truyện 《Hôn nhân bí mật ngọt ngào: Cô vợ nhỏ của bá đạo tổng tài lãnh khốc》 đã bị cô ném vào thùng rác ở phòng bếp.
Hàn Nhiễm Tuyết rất nhanh trả lời lại cô: 【Không, cậu không phải, cậu là Tiêu  · cô vợ nhỏ của bá đạo tổng tài lãnh khốc · Lê】
“….!!”
Tiêu Lê ngay lập tức cảm giác như bản thân đang có loại giấc mộng hồi tối ngày hôm qua và buổi sáng ngày hôm nay.
Tại sao Hàn Nhiễm Tuyết lại có xuyên qua hồn cô, biết trong lòng cô đang suy nghĩ về cái gì?
Tiêu Lê: 【Cậu nói cái gì không đâu thế.】
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Tớ nói thật cho cậu biết, tớ đã phát hiện ra bí mật lớn của cậu.】
Tiêu Lê: 【? 】
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Người 33 tuổi xuất hiện vào ngày kỉ niệm thành lập trường cùng với tiệc liên hoan tối ngày hôm qua chính là người chồng thần bí mà cậu không muốn để lộ ra ngoài chứ gì?】
“…”
Tiêu Lê lập tức quay đầu lại, nhìn Hàn Nhiễm Tuyết, trên mặt Hàn Nhiễm Tuyết hiện lên biểu cảm “Tớ chính là người linh hoạt và nhạy bén như vậy đấy”.

Rồi, cô ấy cúi đầu xuống, ngón tay nhanh nhẹn gõ chữ.
Điện thoại rung lên ở phía trước, Tiêu Lê cúi đầu xem điện thoại.
Giây tiếp theo, Hàn Nhiễm Tuyết đã soạn một văn bản rồi nhắn cho cô: 【Yên tâm, yên tâm.

Tớ sẽ không nói một lời nào với Nhiếp Sam Sam và Khổng Viên Viên, sẽ giúp cậu giấu bí mật này thật tốt mà.】
【Tại sao cậu phát hiện được?】Tiêu Lê tò mò.
Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua, cô nói rằng Ôn Chi Ứng 33 tuổi hả? Không phải cô đã làm tròn đi rồi mà.
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Trên ngón tay các cậu đều mang chiếc nhẫn cùng một kiểu dáng đó!】
“….”
À, chính bản thân cô đã quên mất tiêu manh mối quan trọng như thế.

Cô theo bản năng nhìn về chiếc nhẫn kim cương đang được đeo ở trên tay trái, 8 cara, hình dạng hoa hồng, ánh sáng sáng rực chiếu xuống, tỏa ra hào quang nhàn nhạt, trong suốt và lộng lẫy, giống như nó ẩn giấu một bầu trời đầy sao.
Điện thoại lại rung lên, Hàn Nhiễm Tuyết nhấn mạnh: 【Chiếc nhẫn trên tay 33 và cậu giống nhau như đúc!】
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Đúng không? Đúng không? Tớ không đoán sai đâu ha!】
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Có phải hay không? Lúc đó, tớ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn rất lâu, nhẫn của các cậu chính là giống nhau!】
Lúc này, thầy giáo đi đến, Tiêu Lê không trả lời trực tiếp với Hàn Nhiễm Tuyết, lại gần bên tai cô ấy nói: “Học, học thôi.”
Hàn Nhiễm Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy thầy giáo, cầm điện thoại không bỏ xuống: 【Hừ, sau này, hãy gọi tớ là Holmes Tuyết!】
Với cái nhìn sâu sắc và tỉ mỉ của cô ấy, đúng là thật sự rất đáng tiếc nếu cô nàng đó không làm thám tử.
Tiêu Lê nghĩ thầm.
Buổi học vào sáng sớm ngày hôm nay là một bộ môn khiến cho Tiêu Lê khá đau đầu, tên 《Luật kinh tế quốc tế》.

Tuy rằng thầy giáo giảng dạy cũng được xem sinh động thú vị, nhưng không có cách nào thay đổi chuyện nội dung thật buồn tẻ và nhàm chán của nó.

Tiêu Lê không thể hiểu rõ một số điểm kiến thức, có lẽ chuyện này liên quan đến vấn đề Hàn Nhiễm Tuyết đã phát hiện mối quan hệ thực sự giữa cô và Ôn Chi Ứng.
Buổi học đầu tiên, cô cảm thấy bản thân vượt qua nó một cách rất chậm chạp.
Sau khi tan học, Hàn Nhiễm Tuyết không buông tha cho cô, tiếp tục réo tên cô trên Wechat bằng điện thoại. 
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Lê Lê, câu không thừa nhận chính là ngầm cam chịu, chớp mắt.jpg】
Tiêu Lê thẳng thừng phủ nhận: 【Cậu nhìn nhầm rồi.】
Hàn Nhiễm Tuyết: 【33 không phải là người vô hình đâu, vậy mà cậu không dám thừa nhận.】
“….”
Tại sao cậu ấy lại ghi là 33?
Tối ngày hôm qua, cô không nên tiết lộ tuổi của Ôn Chi Ứng.

Dù anh rất già, nhưng chỉ có mình cô mới có thể cười nhạo anh ấy.

Hàn Nhiễm Tuyết hóng chuyện làm cái gì chứ.
Tiêu Lê: 【Tối ngày hôm qua, tớ nói giỡn thôi.

Thật ra, anh ấy mới 25 tuổi.】
Anh ấy đúng thật là 25 tuổi rất khỏe mạnh! Chính xác! Không bao giờ già được!
Hàn Nhiễm Tuyết: 【A! Cậu thừa nhận rồi!!】
Tiêu Lê nhắm mắt, cô không tình nguyện gõ một dòng chữ: 【Ừ……】
Hàn Nhiễm Tuyết ngay lập tức đã gửi nhiều biểu tượng cảm xúc cho cô như là Con vịt vặn eo, chó Shiba cười to, đầu nấm múa ba lê xoay tròn.

Cô không biết tại sao cô ấy lại kích động đến như vậy.
Tiêu Lê cảm thấy cô nàng này chắc chắn đắc ý với sự thể hiện khả năng thám tử của mình sánh ngang với Sherlock Holmes và Conan.
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Các cậu cực kì xứng đôi.

Anh ấy đẹp trai, cậu thì xinh đẹp.

Ừ, có lẽ là anh ấy khá già.】
Hàn Nhiễm Tuyết biết trong nhà Tiêu Lê rất nhiều tiền, cho nên mới xác định đối tượng cô kết hôn chính là khách mời doanh nhân quý được mời đến dự tiệc tối ngày kỉ niệm thành lập của trường vào tối hôm qua.

Cô ấy cũng không cảm thấy quá là ngạc nhiên về điều đó.
Tiêu Lê lặp lại câu nói kia: 【Anh ấy mới 25 thôi.】
Này, cậu không thể nói anh ấy già! Chỉ có tớ mới có thể nói!
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Mẹ nó, chồng cậu có ở trên trang web tìm kiếm Baidu á.】
Làm cách nào, ủa Hàn Nhiễm Tuyết đã tra qua Ôn Chi Ứng rồi hả?
Tiêu Lê nhất thời không có biện pháp giúp Ôn Chi Ứng giấu đi tuổi tác.
Hàn Nhiễm Tuyết ngay lập tức dường như một cách thần kì nào đó trở thành fan CP của cô và Ôn Chi Ứng: 【Tớ nên làm sao bây giờ.

Tớ đột nhiên muốn viết một cuốn tiểu thuyết Mary Sue, và cậu cùng với 33 sẽ là nhân vật chính! Trời ơi, suy nghĩ lại thì rất ngọt ngào aaaaaa】 
“…..”
Chị em à, thật ra tớ và anh ấy chỉ là vợ chồng plastic (*) mà thôi, không có tình cảm như vậy đâu.
 (*) vợ chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Tiêu Lê chuyển đổi đề tài: 【Cậu đừng gọi anh ấy là 33.

Cảm ơn.

Cậu đây là công kích cá nhân đấy.】
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Này, cậu nhanh bênh vực người của mình vậy nhỉ?】
“….”
Tiêu Lê: 【Dù sao thì cậu đừng gọi anh ấy là 33 nữa!】
Hàn Nhiễm Tuyết: 【Ây da, được, được, được.

Không gọi, không gọi nữa.】
Ba tiết về luật kinh tế quốc tế đã kết thúc trong trạng thái buồn ngủ.

Sau buổi học, không ít người đúng lúc có tiết học sau ở phòng học này nên chỉ có một số người rời khỏi phòng học.
Trong đó bao gồm bạn cùng phòng của Tiêu Lê, Khổng Viên Viên.

Cô ấy học một thầy giáo khác ở tiết sau, cho nên cô ấy đi đến một phòng học khác.
Tuy rằng không bị hạn chế bởi cái điện thoại đang sạc pin của cô nàng, nhưng Tiêu Lê, Hàn Nhiễm Tuyết và Nhiếp Sam Sam đều xuất phát từ suy nghĩ không muốn di chuyển, do một lý do đơn giản: lười nên tụi cô tiếp tục ở lại vị trí bàn thứ hai đấy.
Hàng phía trước Tiêu Lê tình cờ có ánh sáng của học viện Luật bọn cô ngồi xuống, Trình Lạc Hân.
Trình Lạc Hân giống với cô, đều là nhân vật tâm điểm của Đại học Minh.

Chẳng qua cô chỉ nổi danh bởi vì ngoại hình, còn Trình Lạc Hân là vì phẩm chất toàn diện của cô ấy.
Trình Lạc Hân là nhân vật cực kì xuất sắc.

Từ năm nhất đến bây giờ, điểm tổng kết môn là 4.0 và giành được ba lần quán quân cuộc thi tranh luận do đại học League tổ chức.

Mỗi năm, cô ấy đều lấy các loại học bổng, cầm đến độ mỏi tay từ học bổng của học viện cho đến của quốc gia,.

Đồng thời, cô ấy là chủ tịch hội sinh viên và chủ nhiệm câu lạc bộ tranh luận của đại học Minh.
Trước đây, Tiêu Lê rất khó ngồi gần với một nhân vật học thần như vậy, bởi vì Trình Lạc Hân chủ yếu đều ngồi hàng ghế thứ nhất mỗi tiết học, còn cô và các bạn cùng phòng đều là những “tuyển thủ” ngồi hàng phía sau mà thôi.
Tiêu Lê cảm thấy bản thân không hiểu thì phải hỏi càng nhiều.

Trên bục giảng, vài bạn sinh viên đã vây quanh giáo viên rồi, cho nên cô đã lấy bút chọc vào Trình Lạc Hân.
Trình Lạc Hân vốn là đang đọc sách, bỗng nhiên bị chọc ở phía sau lưng.

Khi cô ấy quay đầu lại, trên mặt hiện lên đầy sự thắc mắc.
“Hi, tớ có thể hỏi cậu một chút được không? Tiết luật kinh tế quốc tế vừa rồi có mấy chỗ, tớ không hiểu lắm.” Tiêu Lê nói.
Trình Lạc Hân có chút lạnh lùng hỏi: “Chỗ nào?”
Tiêu Lê đẩy sách giáo khoa qua, dùng ngòi bút chỉ vào nội dung đó, cô nói: “Đề này nè, tại sao phải chọn FOB (*), mà không phải CIF (**) vậy?”
(*) FOB (viết tắt của Freight on Board) là điều kiện giao hàng miễn trách nhiệm của người bán khi hàng đã lên boong tàu.

Có nghĩa là khi hàng hóa chưa được đưa lên tàu thì mọi trách nhiệm sẽ thuộc về người bán (seller).

Ngược lại, sau khi hàng đã được đưa lên tàu khi mọi rủi ro, trách nhiệm chuyển cho người mua (buyer).
(**) CIF (viết tắt của Cost, Insurance, Freight – tiền hàng, bảo hiểm, cước phí).

Là điều kiện giao hàng tại cảng xếp dỡ hàng.

Trong hợp đồng mua bán quốc tế, điều kiện giao hàng này thường được viết liền với một tên cảng biển nào đó.
Trình Lạc Hân nói: “Cậu không hiểu một câu hỏi đơn giản như vậy à?”
“….”
“Nếu tớ đã hiểu thì sẽ không đến hỏi cậu đâu.” Tiêu Lê cảm thấy cách nói chuyện của Trình Lạc Hân quá kiêu ngạo.

Cô nhớ rõ ràng rằng lúc những bạn học khác đến đặt câu hỏi với cô ấy, cô ấy đều rất kiên nhẫn mà.
Trình Lạc Hân nhìn cô, giống như muốn nhìn chằm chằm vào hai má đánh má hồng của cô, cô ấy nói: “Nếu ngày thường, cậu dành nhiều thời gian để đọc sách, chuẩn bị bài học trước khi chuẩn bị vào tiết, ôn tập sau khi học xong thì cậu sẽ không có khả năng hỏi những câu hỏi đơn giản như vậy.”
“…..”
Cô đây đang bị oán hận sao?
Cô dường như cảm nhận được một loại khinh thường đến từ vị học thần này.
Tiêu Lê bỗng dừng nắm chặt cây bút trong tay, thế nhưng cô không nói ra một câu phủ nhận nào cả.
Hàn Nhiễm Tuyết và Nhiếp Sam Sam đều nhìn sang bên đây một cách kì lạ.
Chờ Trình Lạc Hân xoay người sang chỗ khác, Hàn Nhiễm Tuyết tiến lại gần Tiêu Lê, nói nhỏ: “Trước đây, có phải cậu đã từng đắc tội đến cô ấy hay không vậy?”
Sự nghi ngờ cũng bao trùm lên các bạn học xung quanh bọn cô.

Bởi vì Trình Lạc Hân đối xử với người khác ở học viện khá tốt.

Quan hệ giữa Trình Lạc Hân và rất nhiều người đều không tệ lắm, bởi vì Trình Lạc Hân không phải loại người mọt sách, tất cả phương diện tố chất của cô ấy đều rất cao, bao gồm phương diện đối nhân xử thế.

Vậy tại sao Trình Lạc Huân vừa rồi lại đối xử với Tiêu Lê bằng loại phản ứng này cơ chứ?”
Tiêu Lê: “Đâu có, trước đây, tớ chưa từng nói chuyện với cô ấy một lần nào.”
Tuy các cô đều học chung năm ba với nhau, nhưng đến thời điểm hiện tại, Tiêu Lê cũng không có thể nhớ mặt tất cả mọi người trong học viện.

Ngày thường, cô chỉ có tình bạn cùng phòng nửa năm cùng với Hàn Nhiễm Tuyết và Nhiếp Sam Sam, còn có chơi với Khổng Viên Viên mới gần đây mà thôi.
Hàn Nhiễm Tuyết nói: “Chắc là Trình Lạc Hân không phải cố ý nhắm vào cậu, có lẽ tâm trạng hôm nay của cô ấy không tốt.”
Lòng tự trọng của Tiêu Lê rất mạnh.

Ngày thường, cô có thể lười biếng, nhưng nếu đã có chuyện gì chọc tức đến cô, ý chí chiến đấu của cô sẽ ngay lập tức sục sôi giống như được tiêm máu gà.
Năm đó, cô dựa vào ý chí muốn cho Ôn Chi Ứng nhìn cô bằng một cặp mắt khác, cô đã học lại hai năm, học bằng toàn bộ sức lực của bản thân.

Từ hạng cuối cùng trong lớp, cô đã lọt vào top 10 lớp, sau đó, cô mới thi đậu đại học Minh.
Vì thế, sau khi học xong tất cả các tiết, cô không thu dọn cặp sách, trở về căn hộ nhỏ của bản thân cô, mà cô chạy đến thư viện của đại học Minh để học tập.
Đến 8 giờ tối, cô nhận được tin nhắn Wechat từ Ôn Chi Ứng.
【Lê Lê, tại sao em không ở nhà?】
Tác giả có lời muốn nói: Vợ cậu đang học tập, đừng có mà làm phiền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui