Rượu Anh Đào

Ngày ba mươi tết, bộ phim năm mới《Ngộ Tiên》của Từ Dục được công chiếu tại các rạp lớn trên toàn quốc theo đúng lịch trình.

Đây là bộ phim đầu tiên Cố Tri Niên tham gia diễn xuất, dù cậu không phải nhân vật chính, nhưng đối với Cố gia và Triệu gia mà nói là chuyện hết sức mới mẻ.

Sau khi ăn cơm tất niên xong, hai ông già Triệu, Cố đều kêu gào muốn bao trọn phim cho Cố Tri Niên. Cố Tri Niên đang ngồi trên sô pha xoa bụng để tiêu hóa thức ăn, cảm giác xấu hổ giống như bị người nhà yêu cầu biểu diễn tài năng.

Cậu nói dối người lớn: "Cháu chỉ đi đóng vai quần chúng, không có nhiều đất diễn."

Triệu Duy Trinh ngồi bên cạnh Cố Tri Niên hừ lạnh một tiếng. Triệu lão gia đương nhiên không tin: "Không phải lúc trước hai vợ chồng trẻ ngày nào cũng kêu bận rộn công việc không về thăm ông sao? Làm sao? Cháu nói dối ông sao?"

Cố Tri Niên không thể trả lời điều này, cậu dứt khoát ném cái bao tải này lên người Triệu Duy Trinh: "Anh Duy Trinh, anh thử nói xem, em có nói dối hay không."

"Anh chưa xem phim, không rõ lắm, có điều—" Alpha đặt tay lên vai Cố Tri Niên, dừng một chút mới nói: "Cho dù Niên Niên diễn vai quần chúng, chúng ta cũng nên đi xem để ủng hộ em ấy."

Alpha nói mấy câu quanh co, khiến nụ cười trên mặt Cố Tri Niên cứng ngắc: "Không, không cần thiết lắm đâu?"

"Cần chứ" Trước mặt người nhà Triệu Duy Trinh một chút cũng không biết xấu hổ mà cúi đầu hôn lên sườn mặt Cố Tri Niên một cái: "Cho nên, cháu đã sớm cho người bao trọn rạp chiếu phim ở Thiên Tinh, chúng ta cùng đi xem, Niên Niên thấy thế nào?"

Cố Tri Niên cười như không cười với Triệu Duy Trinh, và quyết định chờ kỳ dịch cảm của Triệu Duy Trinh nhất định phải cho Alpha biết hậu quả của việc đắc tội với mình.


Cả đại gia đình hào hứng đi rạp chiếu phim, Triệu Duy Trinh dẫn đầu, giống như là thật sự muốn xem ủng hộ cho vợ anh, còn bao rạp chiếu phim đắt nhất, để có thể trải nghiệm tốt nhất.

Cố Tri Niên đi vào phòng chiếu phim, mắng Triệu Duy Trinh coi tiền như rác — cũng không phải phim công nghệ cao gì, bao loại phòng chiếu phim này đúng là lãng phí.

Triệu Duy Trinh có lẽ là nghe thấy Cố Tri Niên lầm bầm, anh ở nơi mà người lớn không nhìn thấy, cúi đầu cắn một miếng vào miệng Cố Tri Niên: "Anh Duy Trinh của cậu không có gì khác, chỉ có tiền."

Cố Tri Niên cười một tiếng: "Vậy tôi muốn mua du thuyền."

"Mua đi" Triệu Duy Trinh chuyển đề tài: "Tiền thì để ông nội chúng ta trả."

Cố Tri Niên nghẹn họng: "Sao anh lại là kẻ gian xảo như vậy?"

"Bởi vì tiền của tôi, không muốn để cậu mang đi phá của"

"Bây giờ anh không phải đang phá của sao?"

Triệu Duy Trinh dùng cằm chỉ chỉ hai lão đầu đang phấn khích: "Có hiểu cái gì gọi là dỗ người lớn vui vẻ không?"

"Đồ khốn nạn" Cố Tri Niên nói xong, quay đầu nhìn màn hình lớn, không để ý tới Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh nhìn sườn mặt của Cố Tri Niên, cúi đầu lấy di động ra nghịch vài cái. Truyện được đăng tải duy nhất tại wp everythingoesorg và watt @ only_jeffrey, những nơi khác đều là re-up.

Không bao lâu, nhân viên rạp chiếu phim mang bỏng ngô và nước trái cây tới cho cả nhà. Hai ông già hàm răng đều đã rụng đi một nửa vui vẻ như hai đứa trẻ.

Cố Tri Niên cũng được cho một túi bỏng ngô, nhưng cậu thấy ngọt quá, ăn vài miếng đã ăn không nổi: "Sao còn chưa bắt đầu?"

"Sao? Hiện tại cậu đã nóng lòng muốn làm xấu mặt mình trước bọn họ rồi?" Triệu Duy Trinh miệng tiện, mới nói xong đã nhận được một cái lườm từ Cố Tri Niên: "Tôi chỉ hơi buồn ngủ, hơn nữa tôi diễn rất khá, anh chờ mà quỳ liếm(*) diễn xuất của tôi đi!"

Cố Tri Niên xấu hổ giận dữ lấy một hạt bỏng ngô ném lên mặt Triệu Duy Trinh. Triệu Duy Trinh nhanh chóng né tránh, trở tay cướp đi túi trong tay Cố Tri Niên: "Có biết cái gì gọi là mỗi một hạt đều phải lao động vất vả không hả?"

"Bây giờ anh lại còn biết tiết kiệm?"

"Suỵt — sắp bắt đầu rồi." Triệu Duy Trinh nói xong, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía màn hình. Cố Tri Niên lầm bầm một câu "Tên khốn", cũng quay đầu nhìn về phía màn hình lớn.

Sau khi bộ phim bắt đầu, Cố Tri Niên tập trung tinh thần nhìn màn hình —《Ngộ Tiên》không có lịch trình công chiếu ra mắt như những bộ phim khác, đây là ngày đầu tiên nó được chiếu, Cố Tri Niên cũng rất mong chờ biểu hiện của mình trên màn ảnh.


Triệu đại thiếu gia cũng nhìn màn hình, nhìn nhìn, rồi cầm bỏng ngô lên ăn.

Không thể không nói, bộ phim mang phong cách cá nhân của Từ Dục vô cùng mạnh mẽ, gần như chỉ cần vài cảnh từ viễn cảnh đến cận cảnh, là Cố Tri Niên đều có thể nhìn ra tâm tư của đoàn đội Từ Dục đối với bộ phim.

Nội dung cốt truyện phát triển như những gì mà Cố Tri Niên đã biết. Mà khi Hạ Lan sắp chính thức lên song, hơi thở của Cố Tri Niên cũng trở nên căng thẳng hơn.

Sự thật chứng minh ánh mắt và lựa chọn của Từ Dục là vô cùng chính xác — Hạ Lan Phục lần đầu tiên xuất hiện, là ở trên đại điện của Thiên Đình nguy nga lộng lẫy. Sương mù bao quanh mây núi, nhân vật phản diện tà ác phức tạp này một thân ung dung mặc một bộ hắc y, xuất hiện trong tầm mắt của tiên quan.

Hắn cầm trường kiếm, ánh mắt quyến rũ, sắc bén và hung ác: "Ta tới đòi nợ, Hạ Lan Việt."

Tất cả mọi người trong rạp chiếu phim đều không ngờ rằng, một Niên Niên ngọt ngào trong mắt bọn họ lại còn có một mặt như vậy, bọn họ chăm chú nhìn màn hình lớn, tạm thời gạt bỏ sự thật rằng Hạ Lan Phục chính là Cố Tri Niên qua một bên.

Khi nội dung bộ phim còn đnag tiếp tục, Cố Tri Niên vô thức quay đầu nhìn về phía Triệu Duy Trinh, lại phát hiện Alpha cũng đang nhìn mình.

Nương theo ánh sáng chiếu ra từ màn hình, Cố Tri Niên cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cậu không muốn tỏ ra đang căng thẳng. Thanh âm rất nhỏ hỏi: "Thế, thế nào?"

Triệu Duy Trinh trầm mặc một lát: "Bình thường."

"..." Cậu không nên hỏi. Cố Tri Niên bĩu môi, khi cậu quay đầu lại, trước miệng lại xuất hiện một hạt bỏng ngô nồng nặc mùi sữa. Cố Tri Niên chớp mắt nhìn, há miệng ăn nó vào miệng.

Triệu Duy Trinh người vừa nhét bỏng ngô đang nhìn màn hình không chớp mắt: "Là viên vừa rơi xuống đất."


"!" Cố Tri Niên thiếu chút nữa bị sặc bỏng ngô, theo bản năng muốn nhổ ra. Triệu Duy Trinh chơi khăm thành công lại nhếch khóe miệng với Cố Tri Niên: "Lừa cậu đó."

Cố Tri Niên tức giận đưa tay nhéo vai Triệu Duy Trinh một cái, ngược lại bị Triệu Duy Trinh nắm lấy cánh tay kéo vào trong lòng.

Giữa hai người cách một cái tay vịn, Cố Tri Niên còn chưa kịp suy nghĩ tư thế của mình không đứng đắn cỡ nào, Triệu đại thiếu gia, người đã bỏ ra số tiền lớn để bao trọn rạp lại muốn làm gì thì làm, liền hôn lên môi Cố Tri Niên.

Môi lưỡi của Alpha xảo quyệt lẻn vào trong miệng Cố Tri Niên, trao nhau một nụ hôn ngọt ngào với Cố Tri Niên.

Phía trước hai người chính là ba mẹ của bọn họ, phía trước rạp chiếu phim nói không chừng còn có camera, Cố Tri Niên cảm thấy mình mất hết mặt mũi, không còn tâm trạng thưởng thức phim của mình nữa.

Sau khi Triệu Duy Trinh buông cậu ra, cậu tức giận trừng mắt nhìn Triệu Duy Trinh, cũng không biết phải tức giận như thế nào.

Triệu Duy Trinh đưa tay nhéo nhéo đôi môi bị hôm đến sưng húp của Cố Tri Niên, ghé đến bên tai Cố Tri Niên nói nhỏ: "Ma tôn đại nhân, đêm nay về nhà tôi sẽ quỳ liếm ngài."

"..." Cố Tri Niên không thể nhịn được nữa đá một cước vào bắp chân Triệu Duy Trinh, lực đạo rất mạnh.

Hết chương 47.

(*) Quỳ liếm 跪舔: hâm mộ, tôn thờ,...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận