Rượu Bạc Hà

Ngày hôm sau khi Khương Mục tỉnh lại, Tạ Nhiên vẫn đang ngoan ngoãn ngủ ở trong lồng ngực hắn, mấy vệt đỏ loang lổ đêm hôm trước còn chưa mờ đi, trong phòng lại nóng, cậu duỗi một chân ra ngoài chăn, trên cẳng chân mảnh khảnh dày đặc dấu hôn. Muốn đọc truyện mà không bị quấy rầy thì ghé nhà chính chủ để đọc nha.

Có lẽ là cảm giác được Khương Mục đã tỉnh, cậu rầm rì hai tiếng, cố sức ti hí hai mắt, lẩm bẩm một câu muốn uống nước với Khương Mục, xong lại chìm vào nửa mơ nửa tỉnh.

Khương Mục đổ một ly nước đặt cạnh miệng cậu, cậu tựa như chú chim non chưa lớn xì xụp hết nửa ly, lại tiếp tục nằm xuống ngủ.

Khương Mục nhìn chăm chú vào sườn mặt trắng nõn của Tạ Nhiên, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu cậu. Mãi cho đến khi thắt cà vạt đi làm, hôn nhẹ lên trán của Tạ Nhiên, hắn vẫn tự hỏi vấn đề này.

Thật ra Tạ Nhiên cũng không suy nghĩ quá phức tạp.

Cậu chỉ là, rất muốn làm Khương Mục vui vẻ một chút.

Câu rất rõ ràng, lấy thân phận hiện tại của cậu và Khương Mục, lại dính dáng tới hận thù giữa ba mẹ hai bên, chỉ sợ là cả đời này cũng sẽ không có cơ hội trở thành người yêu thật sự, có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời.

Nhưng cậu lật xem ảnh chụp mình và Khương Mục, từ khi cậu còn nhỏ, mãi cho đến lễ thành niên năm mười tám tuổi, Khương Mục vẫn luôn đứng ở bên cạnh cậu, cao gầy rắn rỏi, mái tóc đen dài và đôi mắt xanh xám, nhìn xa cách nhân thế, nhưng lại chỉ có một mình cậu mới biết Khương Mục là một người rất tốt.

Khương Mục vẫn luôn là người bảo vệ cậu, cho dù điều tra ra chân tướng cái chết của ba mẹ, mở miệng nói câu đầu tiên cũng là, “Đừng để Tạ Nhiên biết.”

Cho nên cậu không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa, cậu cũng không muốn đòi lấy từ Khương Mục càng nhiều.

Cứ làm một tình nhân mập mờ không thể ra ngoài sáng của Khương Mục cũng được, làm em trai trên danh nghĩa của hắn cũng thế, hai người bọn họ chung quy vẫn sẽ ở bên nhau.

Có lẽ một ngày kia, tình cảm của Khương Mục sẽ phai nhạt, không hề thích cậu nữa, hoàn toàn buông bỏ khúc mắc giữa hai người, giải trừ quan hệ anh em với cậu. Chim khôn hót tiếng rảnh rang, người khôn đéo đọc truyện ăn cắp.

Nhưng đó là chuyện của sau này, có lẽ khi đó cậu cũng sẽ biến thành một người trưởng thành biết cư xử thành thục, không cần ỷ lại Khương Mục cũng có thể sống sót.

Nhưng hiện tại, giờ này khắc này, tâm nguyện duy nhất của cậu chỉ là được ở bên cạnh Khương Mục, làm Khương Mục vui vẻ một chút, lại vui vẻ một chút.

Cậu nhét mình vào trong lồng ngực của Khương Mục, cũng không có ý muốn hiến tế bản thân, cậu chỉ là nghĩ thông suốt, nếu cậu thích Khương Mục, mà Khương Mục cũng thích cậu, vậy cậu cũng muốn được thân mật nhiều với Khương Mục hơn, như vậy chẳng sợ tương lai có phải tách ra, cậu cũng có thể ôm phần hồi ức này vượt qua quãng đời còn lại.

Cậu sẽ không bao giờ chủ động rời khỏi Khương Mục, trừ phi Khương Mục không cần cậu nữa.

– Ăn cắp hãm lòn x1, ủng hộ ăn cắp hãm lòn gấp đôi, vì thế chúng ta không nên hãm lòn, ghé wp chính chủ rồi đọc truyện nha.

Gần đây nhân viên trong công ty của Khương Mục cảm thấy cuộc sống cực kỳ thoải mái, cũng không biết có phải gần hết năm hay không mà Khương Mục – vốn luôn bị bọn họ trộm kêu đại ma vương từ trước tới giờ, dạo này bác bỏ ý kiến khi họp bàn lại trở nên ôn hoà hơn rất nhiều.

“Không chỉ như vậy, buổi họp ngày hôm qua Khương đại ma vương còn cười nữa cơ.” Một vị quản lý cấp cao tuổi trẻ nào đó lòng sợ hãi, tay cầm ly cà phê còn đang run, “Tuy rằng anh ta cười xong lại bắt đầu mắng người, nhưng là cười thật đó.”

“Hôm trước còn tăng thêm phúc lợi cuối năm cho công ty, tuy rằng đãi ngộ của công ty chúng ta rất tốt, nhưng cũng không thể tốt đến mức này chứ.” Một vị lão cán bộ cấp cao khác cũng cực kì khó hiểu, ông cũng xem như là nhân viên lâu năm, nhìn Khương Mục từng bước tiếp nhận toàn bộ xí nghiệp, chứng kiến Khương Mục từng bước tiếp nhận toàn bộ xí nghiệp, “Tự dưng có chút lo lắng không biết Khương thiếu gia có đổ bệnh xong cháy hỏng não không nữa.”

Thư kí An Quân của Khương Mục đi ngang qua đám người này, giày cao gót giẫm lên mặt đất vang lên từng tiếng “cộp cộp”, với tư cách là người duy nhất biết chuyện, hiện tại cô tự dưng có cảm giác ưu việt bất ngờ.

Đọc tại aao

Mười hai giờ kém mười, cô đứng chờ đúng giờ ở dưới sảnh, qua năm phút đồng hồ, chợt thấy một thiếu niên mặc áo khoác lông nhung màu xanh biển bước vào cửa, trong tay cầm theo hộp đồ ăn nhiều tầng, khuôn mặt xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, giống một vị tiểu thiếu gia nho nhã yếu ớt được người ta nuôi ở trong nhà, thỏ thẻ ỏn ẻn lại khiến tình mẫu tử của người qua đường dâng trào.

Nếu mình mà có một đứa em trai như vậy, nhất định cũng sẽ giấu đi không cho người ngoài thấy, một tấc làn da cũng không được! An Quân yên lặng rít gào ở trong lòng, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa vô hại, tiến lên cầm lấy hộp đồ ăn trong tay tiểu thiếu gia, “Giám đốc Khương chờ cậu ở trong văn phòng.”

Tạ Nhiên ngượng ngùng để An Quân cầm đồ giúp mình, cười lắc lắc đầu, giấu hộp đồ ăn ra sau lưng. Cậu đã đi đưa cơm trưa cho Khương Mục trong ba ngày liên tiếp, cho nên cũng có chút quen thuộc với An Quân.

“Kiểu tóc hôm nay của chị An rất đẹp, kẹp tóc cũng đẹp nữa.” Cậu nở nụ cười ngọt ngào với An Quân, lấy một hộp điểm tâm nhỏ ra đưa cho An Quân, “Đồ nhà làm, chị An cũng nếm thử đi, chị đã vất vả chăm sóc anh trai em rồi. “

… Quả thật rất vất vả, nhưng chị không dám lấy. Chút nữa giám đốc Khương mà biết thì tiền thưởng tháng này sẽ đi tong luôn đó.

An Quân không từ chối, cầm lấy rồi nói lời cảm ơn với Tạ Nhiên. Trong lòng lại quyết định xíu nữa sẽ lặng lẽ tiến cống cho Khương Mục.

Mà vào giờ này khắc này, Khương Mục đang ngồi trong văn phòng nói chuyện điện thoại với người bạn duy nhất biết được quan hệ giữa hắn và Tạ Nhiên.

Người bạn này có thể thân thiết được với Khương Mục, nguyên nhân chính là vì người này cũng là một kẻ nhớ thương em trai của mình, nhưng không phải kiểu được nhận nuôi giống như Khương Mục, người hắn ta nhớ thương chính là em trai ruột, là cái kiểu cuồng em trai từng giây từng phút.

“Gần đây hình như Nhiên Nhiên có hơi thích tôi.” Khương Mục mặt không biểu tình khoe với đầu dây bên kia, “Ba ngày liên tiếp đều tới đưa cơm cho tôi, còn chờ tôi về nhà nữa.”

Tần Triệu ở đầu bên kia điện thoại cười lạnh một tiếng, hồn nhiên không muốn nhắc tới đứa em trai khốn nạn kia của mình gần đây lại quen bạn gái mới, khẩu vị thống nhất trước sau như một, đều là trẻ tuổi non nớt ngực bự mà không có não.

“Cậu vẫn nên lo lắng mèo con nhà cậu lại muốn bỏ trốn nữa đi, gần đây cậu có làm gì khiến người cảm động không hả, thế mà em ấy lại dao động đối với cậu nhanh như vậy.” Tần Triệu thái độ ác liệt nói, “Khương Mục cậu là yêu đương đến mức đầu óc không được bình thường rồi sao? Tạ Nhiên cũng không phải là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu, tôi đã sớm khuyên cậu đừng dùng thủ đoạn quá kịch liệt cậu còn không nghe. Hiện giờ em ấy đột nhiên đổi tính, lại biến thành một miếng bánh ngọt nhỏ ngoan ngoãn…”

Tần Triệu dừng một chút, “Tôi không biết em trai cậu thì sao, nhưng em trai tôi mà đột nhiên trở nên ngoan ngoãn thì chỉ có thể có một nguyên nhân, dạo này nó thiếu tiền.”

Tần Triệu vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ, thấy bên bể bơi ở sân sau, đứa em trai cùng cha khác mẹ kia của hắn mang theo một đám bạn xấu chơi đùa ở cạnh bể bơi. Thân thể cao gần một mét chín lộ ra gần hết, trên cơ bụng đều là bọt nước, dưới ánh nắng lấp la lấp lánh. Hắn kế thừa tướng mạo tốt từ mẹ, nhưng lại không có vẻ nữ tính, ngược lại mang theo cảm giác lạnh lùng bất cần đời. Giờ phút này đang ôm một cô ả non nớt còn không quên phất tay chào hỏi với Tần Triệu.

Tần Triệu nhìn đến bực hết cả mình, dựa trên nguyên tắc mình không dễ chịu thì người khác cũng đừng mơ được dễ chịu, hắn còn chuẩn bị ném cho Khương Mục vài câu tra tấn linh hồn.

Kết quả Khương Mục lại cúp điện thoại.

Tạ Nhiên tới rồi.

Tạ Nhiên thò đầu từ ngoài cửa vào, hơi xấu hổ hỏi, “Có phải em quấy rầy anh không?”

“Không có.” Khương Mục bước nhanh qua, kéo Tạ Nhiên vào trong, ngay sau đó lập tức đóng sập cửa lại, suýt chút nữa đập lên mặt An Quân đang đứng ngoài cửa.

An Quân trầm mặc hai giây, thức thời tự mình lui ra.

Tạ Nhiên vừa mới đặt hộp đồ ăn xuống, chuẩn bị nói chuyện với Khương Mục, đã bị hôn lên. Nếu bạn đọc được dòng này, mong bạn hãy đọc truyện bên chính chủ, đừng đọc ở mấy trang ăn cắp.

Cậu bị Khương Mục ôm lên bàn làm việc, hai người hôn một nụ hôn sâu, Khương Mục mới để cậu nói chuyện.

“Hôm nay mang theo cái gì?” Khương Mục hạ giọng hỏi cậu, môi vẫn cách Tạ Nhiên rất gần, tựa như muốn hôn lên nữa vậy.

Tạ Nhiên lắp bắp báo tên món ăn, “… Hôm nay, hôm nay dì Chu hầm canh, anh phải uống hết đấy nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui