Rượu Chàng Tiên

Mạc Thiên Thu nở nụ cười: "Ta nói này, hai vị sư huynh kia của ngươi nhìn ta hoàn toàn không lọt mắt. Ngươi lại tới bắt chuyện với ta mấy câu. Quả nhiên là không có ý tốt a."

Triệu Lan cười cười: "Nhiều năm qua, tu vi của Thiên Thu Điện chủ tăng lên không ít a. Người người đều nghĩ ngươi đến là muốn tìm Thuần Ninh Quân quyết chiến Vấn Tiên Đài, nhưng ta biết, nếu ngươi lại hạ xuống chiến thiếp, tự nhiên là hướng về gia sư Hạo Phục."

Mạc Thiên Thu cúi đầu, vành môi mím chặt, khóe môi hơi cong lên.

Hắn như thể nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, nhún bả vai, càng run rẩy đến lợi hại.

"Ha ha ha ha! Ta không tự lượng sức đến vậy sao?" Mạc Thiên Thu đấm đấm ngực, chậm rãi ngước mắt lên.

Bên trong đôi mắt kia, không hề đem ái hận tình thù trên thế gian để ở trong lòng.

Triệu Lan Quân không nói một lời, chỉ nhìn Mạc Thiên Thu.

Cổ tay Mạc Thiên Thu nhẹ nhàng xoay một cái, Thiên Thu kiếm liền quay đầu.

"Điện chủ muốn đi đâu?"

"Trở về ngủ."

"Chỉ e điện chủ không phải trở về ngủ, mà là lo lắng ta điệu hổ ly sơn, có người muốn gây bất lợi với Ly Triệt Quân."

Mạc Thiên Thu lắc đầu, thở dài một hơi: "Trùng Loan Cung là trọng địa Tiên môn, nếu có người có thể ở đây gây bất lợi cho tiên thánh... Ngoại trừ bản thân Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục, còn ai có thể làm được?"

"Ngài không muốn gặp mặt gia sư sao?" Triệu Lan Quân hỏi.

Tối nay tầng mây dày nặng, bên trong bóng đêm, chỉ có chút ánh trăng mông lung xuyên thấu qua tầng mây rơi xuống.

Khuôn mặt Triệu Lan Quân ở trong bóng tối mang theo một tia âm lãnh quỷ dị.

"Không muốn." Mạc Thiên Thu đáp.

Sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hướng về Trùng Loan Cung mà đi.

Triệu Lan Quân gợi lên khóe môi, nhẹ giọng nói: "Nhưng gia sư muốn gặp điện chủ ngài a."

Nói xong, Triệu Lan Quân chỉ về Mạc Thiên Thu, Triệu Lan kiếm phóng ra khỏi vỏ, giống như liệp ưng, đáp xuống, xông thẳng đến sau gáy Mạc Thiên Thu.

Sau lưng Mạc Thiên Thu liền mở ra một đạo kiếm trận, mang theo thanh âm của linh khí chấn động, phảng phất như vô số sinh linh rít gào, nuốt sống lấy Triệu Lan kiếm trận.

Trong phút chốc đối trì, cát đá giữa khe nứt Tây Uyên tung bay tứ tán, một chút ánh trăng bé nhỏ cuối cùng cũng triệt để bị che đậy.

Mạc Thiên Thu quay đầu lại, thần sắc càng thêm lạnh lẽo.

"Triệu Lan Quân, từ khi nào mà Trùng Loan Cung cũng học chiêu đánh lén sau lưng? Kiếm Tông Hạo Phục của các ngươi, chính là dạy các ngươi như thế?"

"Điện chủ không phải không biết, Kiếm Tông của chúng ta bế quan đã hơn ngàn năm. Ngươi hỏi hắn dạy chúng ta thế nào, này không phải làm khó hắn sao?"

Mạc Thiên Thu hiểu rõ trong lòng, Triệu Lan Quân chính là muốn dẫn hắn ra khỏi Trùng Loan Cung, thế nhưng mục đích rốt cuộc là gì, vẫn chưa hiểu được.

Chẳng lẽ là tới đây thương lượng, muốn mình chống lưng cho hắn trong cuộc tranh đoạt Tây Uyên chưởng kiếm?

Nhưng Triệu Lan Quân ở trong ba sư huynh đệ, tu vi được công nhận là cao nhất, hắn căn bản không sợ khiêu chiến.

Huống hồ với ân oán giữa mình và Tây Uyên, ai cũng biết muốn Mạc Thiên Thu cùng Tây Uyên trở nên tốt đẹp, trừ phi Đông Khư khô cạn, Tây Uyên bằng phẳng.

"Điện chủ, ngươi có biết khe nứt Tây Uyên này có chỗ đặc biệt gì không?" ống tay áo Triệu Lan Quân nhẹ nhàng tiêu sái vung lên.

Ngón tay đặt trên kiếm của Mạc Thiên Thu căng thẳng, mi tâm nhíu lại, tối tăm nói một câu "Không tốt".

"Nơi này là chỗ gần Ma đô nhất, ngoại trừ hai người chúng ta, không còn sinh linh nào khác."

"Thế" mà Thiên Thu kiếm mượn, là tinh hồn của vạn vật sinh linh.

Nếu không có sinh linh, lấy đâu ra tinh hồn?

"Vừa nãy đạo kiếm trận kia của điện chủ, uy lực không nhỏ a. Thế nhưng đã đem toàn bộ năng lượng lúc trước mượn, dùng hết rồi đi?" Triệu Lan Quân cười nhìn Mạc Thiên Thu.

Mạc Thiên Thu rõ ràng, tu vi Triệu Lan Quân khá cao, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện, bằng không Thiên Thu kiếm sẽ không mượn được tinh hồn của hắn.

Bên trong Trùng Loan Cung có vật sống, một con kiến, một nhánh cây, một bông hoa ngọn cỏ, Mạc Thiên Thu đều có thể mượn thế.

Nhưng thiên hạ to lớn, nơi chân chính không có một tia sinh khí của vật sống, chỉ có khe nứt Tây Uyên này.

"Ai nói ta không có thế để mượn?" Mạc Thiên Thu khẽ hừ một tiếng, nghiêng mặt, hài hước nhìn Triệu Lan Quân.

Triệu Lan Quân cũng cười: "Chẳng lẽ Thiên Thu Điện chủ muốn mượn tinh hồn của chính mình? Này cũng không phải là không thể mượn, chỉ là một khi tinh hồn rời khỏi thân thể, ai sẽ tới che chở cho thể xác của ngươi đây?"

Mạc Thiên Thu nguy mà không biến, giơ tay nhẹ nhàng ôm kín ngực, dưới lớp quần áo của hắn, là một ống sáo nhỏ được điêu khắc từ linh đằng mà hắn luôn mang theo bên người, kích cỡ tương đương một quả đậu.

"Yên tâm, ta còn chưa tới nông nỗi phải mượn tinh hồn của chính mình. Chỉ là Triệu Lan Quân, ta vẫn muốn biết ngươi đem ta từ bên trong Trùng Loan Cung đưa tới khe nứt Tây Uyên này, chỉ vì muốn ta mượn không được tinh hồn của sinh linh hay sao?"

Mạc Thiên Thu nghĩ thầm, mục đích của Triệu Lan Quân không rõ, sát chiêu cuối cùng này, hắn không thể tùy tiện lấy ra.

"Điện chủ, tuy rằng ngươi nói không bao giờ muốn tha thứ cho gia sư, nhưng đối với gia sư mà nói, ngươi thủy chung vẫn là người mà hắn coi trọng nhất."

"Ồ? Phải vậy không?" Mạc Thiên Thu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si mà nhìn Triệu Lan Quân, "Danh vọng tại Tây Uyên, mới là thứ hắn coi trọng nhất."

"Chưa hẳn. Điện chủ quay đầu lại nhìn xem?" Triệu Lan Quân chỉ chỉ phương hướng Trùng Loan Cung.

Mạc Thiên Thu quay đầu, nhìn về phía Trùng Loan Cung xa xa, giữa một vùng Tây Uyên hoang vu hắc ám, nó tựa như một con đom đóm... Nhỏ bé đến mức phảng phất như chỉ một hơi thở liền có thể thổi tắt.

Nhưng mà, Triệu Lan Quân muốn cho hắn xem cái gì?

Lẽ nào Trùng Loan Cung có dị trạng?

"Điện chủ, nhìn thật cẩn thận một chút a. Chúng Tiên môn bên trong Trùng Loan Cung không thấy được, là vì "Chỉ duyên thân tại thử sơn trung"*."

[*đây là câu cuối trong bài thơ Đề Tây Lâm bích của Tô Đông Pha:

Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,

Viễn cận cao đê các bất đồng.

Bất thức Lư Sơn chân diện mục,

Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.

Dịch thơ (thivien.net):

Nhìn ngang thành dãy, nghiêng thành đỉnh

Cao thấp xa gần sẽ khác ngay

Hình dáng Lư Sơn không thấy thật

Chỉ vì thân giữa núi non này.

Đọc hết bài thơ để hiểu ý câu nói của Triệu Lan Quân.]

Dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Mạc Thiên Thu, hắn đem linh khí hội tụ tại đầu ngón tay, điểm lên đôi mắt.

—— mở tuệ nhãn!

Trong phút chốc, hắn thấy được dưới nền đất vạn dặm thấm đẫm tà khí màu đen, khắc hoạ thành một tà trận cực lớn!

Mà Trùng Loan Cung ở ngay trung tâm của tà trận!

Trùng Loan Cung vốn được kiến tạo trên vách đá, bây giờ xem ra, liền lơ lửng bên trên tà khí cuồn cuộn, phảng phất như một cái lò luyện đan, bên dưới tà hỏa thiêu đốt!

Chỉ là tà khí này vẫn luôn ẩn náu quá sâu, cho dù là Nam Ly Cảnh Thiên Kiếm Tông Miểu Trần tu vi cao như vậy, không tận lực mở ra tuệ nhãn, cũng sẽ không thấy được!

"Ngươi muốn làm gì —— "

Thiên Thu kiếm cảm ứng được tâm tư của Mạc Thiên Thu, rung động không ngừng.

"Gia sư tại cuộc chiến Tiên Ma hơn ngàn năm trước, thương tổn không nhẹ, đến nay chưa lành." Triệu Lan Quân không nhanh không chậm nói.

"Cho nên — đây là muốn coi Trùng Loan Cung như Luyện Hồn Đỉnh, đem chưởng môn các phái cùng môn hạ tinh anh đều luyện hóa! Từ khi nào mà các ngươi cùng Ma đô nối liền thành một mạch?"

Đây rốt cuộc là âm mưu của Triệu Lan Quân, hay là toàn bộ Tây Uyên đều liên lụy trong đó?

Hạo Phục... Hạo Phục biết hay không biết?

Hoặc giả là, những năm qua hắn trọng thương không xuất quan... có phải là đã tịch diệt?

Bằng không với tâm tính ngay thẳng của hắn, làm sao dung tha cho Triệu Lan Quân cấu kết cùng Ma đô?

"Tại hạ quan sát thần sắc của điện chủ, điện chủ hẳn là rất lo lắng đi. Nhưng không biết, người điện chủ lo lắng là ai?"

Mạc Thiên Thu nghĩ thầm nhất định phải nhanh chóng dụ Triệu Lan Quân nói ra, người thúc phát luyện hồn đại trận này là ai, bằng không nếu như Miểu Trần Nguyên Quân cùng Côn Ngô đều xảy ra chuyện bên trong Trùng Loan Cung, tứ phương Tiên môn tất sẽ đại loạn!

Vận số của chính phái tiêu hao hết, tà chúng Ma đô còn không phải muốn làm gì thì làm sao?

Càng quan trọng hơn là... Lộ Tiểu Thiền cái đồ ngốc kia còn đang ở trong Trùng Loan Cung xem náo nhiệt a!

Nếu như Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích đều bị luyện hóa... Ma đô không ngừng thu về nghiệp hỏa Hỗn Độn, còn luyện hóa thành thiên hạ chí thuần tu vi!

Đến lúc đó còn ai có thể ngăn cản Tà thần Hỗn Độn?

Mạc Thiên Thu hối hận không thôi, chính mình không nên dẫn bọn họ tiến vào Trùng Loan Cung!

"Các phái Tiên môn bởi vì năm đó tại Vấn Tiên Đài thấy ngươi bại bởi gia sư, đều nhận định ngươi có ý đồ bất chính với Thuần Ninh Quân. Hơn nữa Thiên Thu kiếm của ngươi có thể mượn tinh hồn vạn vật, bọn họ đều lo lắng ngày nào đó sơ ý một chút, tinh hồn của chính mình liền bị Thiên Thu kiếm mượn đi, cho nên nói kiếm của ngươi tà môn, bản thân ngươi cũng tà môn. Ngươi coi như không hận bọn họ, cũng không nên quan tâm tới sự sống chết của bọn họ a!"

Biểu tình của Triệu Lan Quân, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Mạc Thiên Thu.

"Thiên Thu Điện chủ, trả lời vấn đề của ta — ngươi rốt cuộc là đang lo lắng cho gia sư? Hay là lo lắng cho Ly Triệt Quân của ngươi?"

(Editor: cá một trái dưa leo, Hạo Phục năm xưa crush Mạc Thiên Thu hehe)

Mạc Thiên Thu không ngờ tới điều vướn bận nhất trong lòng mình lại bị Triệu Lan biết được, tự thấy tình huống không ổn.

Không quản người thúc phát tà trận này là ai, chính mình cũng nhất định phải nhanh chóng trở về!

Mạc Thiên Thu ngự kiếm lùi về phía sau mấy chục trượng, linh khí quanh thân tụ tập tại đan hải, quần áo phần phật bay lên, cho dù phạm vi xung quanh vạn dặm không có sinh linh để mượn, Mạc Thiên Thu vẫn liên tục dùng thuật "Biện Linh" để tìm kiếm tinh hồn.

Triệu Lan Quân nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi: "Nếu như điện chủ lo lắng cho gia sư, sẽ hỏi ta hắn ở nơi nào. Ngươi không hỏi, chứng tỏ ngươi không thèm để ý. Ngươi không để ý hết thảy chạy trở về, chứng tỏ lòng ngươi vướn bận Ly Triệt Quân. Đáng tiếc, gia sư còn nhớ mãi không quên điện chủ."

Nói xong, linh khí quanh thân Triệu Lan Quân bạo trướng, vung kiếm xông đến, vọt tới trước mặt Mạc Thiên Thu, ánh kiếm sắc lạnh, kèm theo linh triều cực lớn đánh tới!

Mạc Thiên Thu giơ kiếm chống đỡ, giống như trùng sơn tuyệt địa bạo phát, mạnh mẽ gánh lấy đòn đánh tới của Triệu Lan kiếm.

Khoảnh khắc lưỡng kiếm chạm vào nhau, Triệu Lan kiếm trận quay cuồng xông tới, tinh khí của núi sông địa mạch tràn vào trong Triệu Lan kiếm, uy lực to lớn, cưỡng chế Mạc Thiên Thu.

"Điện chủ có thể bằng vào sức của một người, chống lại được thế của núi sông Tây Uyên, quả nhiên tu vi tinh tiến không ít a! Cũng may nơi này không có tinh hồn của sinh linh để mượn, bằng không Triệu Lan Quân ta liền phải ngã xuống ở chỗ này."

Linh khí như cuồng phong từ bốn phương tám hướng xông tới, phảng phất như núi non trùng điệp tầng tầng nghiền ép, muốn cho Mạc Thiên Thu tan xương nát thịt.

Mạc Thiên Thu cắn chặt hàm răng, nghĩ thầm chính mình thực sự bất cẩn, mới có thể đuổi theo Triệu Lan Quân tới chỗ này.

Ta đem ngươi giấu ở trong lòng hơn ngàn năm, nhưng cuối cùng vẫn phải dùng tới ngươi...

Mạc Thiên Thu từ bên trong cổ áo, lôi ra ống sáo nhỏ, đặt giữa môi, hắn không thể không buông bỏ, nếu như hắn không chạy về Trùng Loan Cung, Lộ Tiểu Thiền chắc chắn sẽ bị luyện hóa, đành phải dùng sức thổi lên ống sáo nhỏ!

Tiếng sáo kia không phải âm nhạc, cũng không bén nhọn, chỉ có một tia hơi thở lưu luyến tràn ra, thuần khiết mà nhẹ nhàng.

Bên trong khe nứt Tây Uyên tĩnh mịch thổi qua một cơn gió, phảng phất như hơi thở của vạn vật sinh linh.

Luồng hơi thở này tiến vào thân kiếm của hắn, lại từ mũi kiếm kết ra kiếm trận, kiếm trận dồi dào linh khí, không chỉ xông phá ràng buộc của Triệu Lan kiếm trận, mà còn chớp mắt xông tới trước mặt Triệu Lan Quân, như bẻ cành khô, thế không thể đỡ.

"A —— " Triệu Lan Quân ngự kiếm kết trận, lại không chống đỡ được thanh thế hùng vĩ của kiếm trận này!

Máu thịt của hắn bị kiếm trận của Mạc Thiên Thu luyện hóa, nguyên đan bị kiếm trận nghiền ép qua, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Triệu Lan Quân trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được.

Hắn ngã sấp xuống bên khe nứt Tây Uyên, trong tay nắm thật chặt kiếm của mình, nửa ngày không nhích nổi thân dậy.

Mạc Thiên Thu thần sắc lãnh túc, cúi mặt xuống, nhìn Triệu Lan Quân, phảng phất như nhìn một kẻ đã chết.

"Không... Không thể... Ngươi mượn... mượn cái gì?"

"Một tia hơi thở mà thôi."

Mạc Thiên Thu xoay người, không để ý hết thảy bay về phía Trùng Loan Cung.

Lộ Tiểu Thiền tên ngốc này, tuyệt đối không nên có chuyện!

Hắn siết chặt lồng ngực, nhớ lại hơn ngàn năm trước, chính mình đi theo Ly Triệt tìm kiếm Tử Dương hoa màu trắng bên trong Thiên Thu Khư.

Một ngày kia, khi mặt trời chói chang lên tới đỉnh đầu, sa mạc trắng trên Thiên Thu Khư cũng rất thanh lãnh.

Bên trong sa mạc, có một cái hồ giống như gương bạc, mà bên bờ hồ sinh trưởng một bụi hoa lớn màu tím.

Trên những cánh hoa màu tím đều đọng lại những giọt nước mưa, giữa vùng sa mạc mênh mông không nhìn thấy màu sắc nào khác ngoài sắc trắng, càng dễ dàng bị phát hiện.

Thiếu niên đang nằm nhoài trong bụi hoa, mặt mày nghiêm túc vô cùng, không biết đang tìm kiếm cái gì.

Mạc Thiên Thu ngồi bên cạnh bụi hoa, chống cằm, nhìn bộ dáng chổng mông của thiếu niên, không nhịn được cười.

Hắn bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cầm lên một nhúm cát, đưa đến bên môi, nhẹ nhàng thổi một hơi, dựa vào linh khí của mình, tạo thành một trận bão cát nhỏ.

Bụi hoa kia đều bị thổi đến ngã rạp xuống, thiếu niên trong bụi hoa cũng bị thổi đến nằm úp sấp, ăn một miệng toàn cát.

Đợi đến khi cơn gió qua đi, thiếu niên hầm hừ bò dậy, nắm một bụm cát, vọt tới trước mặt Mạc Thiên Thu, cố ý kéo ra cổ áo của hắn, ném vào.

"Ôi! Ngươi không muốn sống nữa chăng!" Mạc Thiên Thu nhanh chóng tháo mở đai lưng, nhảy tưng tưng tại chỗ, muốn đem đống cát nhảy rớt ra.

Thiếu niên chống eo, ở bên cạnh lạnh lùng nhìn: "Ai không muốn sống nữa? Đã nói lúc không có người, ta chính là sư phụ của ngươi! Ngươi không giúp sư phụ ngươi tìm Tử Dương hoa màu trắng thì thôi, còn ở bên cạnh ngáng chân ta!"

"Ta đây còn không phải là vì nhìn thấy bộ dáng ngươi chổng mông nằm úp sấp trong bụi hoa buồn cười lắm đó sao?"

"Buồn cười?" Thiếu niên không vui, lùi về phía sau một bước, mắt thấy sắp sửa kết ra một đạo y chú, "Ta xem ngươi đầy bụng đều là ý nghĩ xấu xa! Vi sư giúp ngươi thanh lọc một chút!"

Y chú tuy rằng không làm bị thương người, nhưng sức mạnh thanh lọc cũng có thể khiến người ta khó chịu một phen.

Mạc Thiên Thu nhanh chóng xua tay: "Đừng đừng đừng! Tiểu Thiền sư phụ hạ thủ lưu tình, đồ nhi biết sai rồi!"

Thiếu niên chính là Ly Triệt Quân năm đó, y tìm nửa ngày, cũng không tìm được Tử Dương hoa màu trắng, trong lòng nghẹn đã lâu, bị Mạc Thiên Thu đùa giỡn như thế, cũng không muốn tiếp tục tìm kiếm nữa, ngược lại muốn đùa giỡn cùng Mạc Thiên Thu một phen.

Ai ngờ sắc mặt Mạc Thiên Thu bỗng nhiên biến đổi, Thiên Thu kiếm bay ra khỏi vỏ!

Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, la hét: "Không phải chỉ là đùa một chút thôi sao — ngươi xuất kiếm làm gì...."

Trong nháy mắt, tinh hồn của bụi Tử Dương hoa bị mượn vào trong Thiên Thu kiếm trận, Lộ Tiểu Thiền nhìn kiếm trận, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, xoay người lại, liền nhìn thấy một con sa xà (rắn sa mạc) khổng lồ, đang há to miệng, muốn một phát nuốt lấy Lộ Tiểu Thiền!

Gai ngược hai bên má của nó toàn bộ đều mở ra, nếu như bị gai ngược đâm trúng, Lộ Tiểu Thiền so với con nhím còn khoa trương hơn.

Lộ Tiểu Thiền sợ đến nỗi chạy về phía Mạc Thiên Thu, Thiên Thu kiếm trận trong nháy mắt khóa lấy yết hầu của con sa xà kia!

Đầu ngón tay Mạc Thiên Thu đâm tới, Thiên Thu kiếm xuyên qua kiếm trận, tiến vào trong cổ họng sa xà, từ phần lưng của nó xuyên thẳng ra ngoài!

Sa xà phát ra một tiếng rên rỉ, liền ngã xuống đất quay cuồng.

Linh khí của Mạc Thiên Thu không ngừng quay về, kiếm trận căng chặt, đem đầu của sa xà áp xuống.

Lộ Tiểu Thiền chỉ ngây ngốc đứng ở một bên nhìn, mãi đến tận khi Mạc Thiên Thu trực tiếp luyện hóa nó.

Truyền thuyết kể rằng sa xà bên trong Thiên Thu Khư, là hậu duệ của thượng cổ linh thú đằng xà, xuất quỷ nhập thần trong biển cát, dị thường hung hãn.

"Đồ... Đồ nhi! Ngươi thật là lợi hại a!" Lộ Tiểu Thiền ở một bên vỗ tay.

"Sư phụ vỗ mông ngựa cũng không tồi a!" Mạc Thiên Thu đáp.

"Nhưng bụi Tử Dương hoa ta thật vất vả tìm được kia cũng bị mất..."

"Ngươi muốn tìm chính là Tử Dương hoa màu trắng. Nếu đã gọi là Tử Dương hoa, hoa tự nhiên có màu tím, làm sao có thể nở ra hoa màu trắng đây!" Mạc Thiên Thu lắc đầu, thu kiếm.

Lộ Tiểu Thiền lại cười nói: "Ai nói nở không ra? Mặc dù người cũng giống như vật đều dễ dàng bị phá hủy, nhưng cũng không phải là không có. Ta thấy ngươi, tương lai chính là một đóa Tử Dương hoa màu trắng."

"Cái gì?" Mạc Thiên Thu buồn cười, "Ngươi lấy hoa đến so sánh với ta?"

"Ý ta muốn nói, đệ tử Tiên môn trong thiên hạ vô số, nếu như bọn họ đều là Tử Dương hoa, quý giá thì có quý giá đó, nhưng không có ta cũng không đau lòng. Chỉ có ngươi là đóa Tử Dương hoa màu trắng kia, tuy rằng khác với tất cả mọi người, dễ dàng chọc người tức giận, nhưng lại quý giá nhất. Nếu ta muốn luyện "Trúc Linh Đan", thì nhất định phải có Tử Dương hoa màu trắng."

"Trúc Linh Đan là cái gì?"

"Chính là sau khi ăn nó, nếu có một ngày thân thể bị hao tổn, nguyên đan sẽ không diệt, mà có cơ hội sống lại một lần nữa."

"Ngươi làm sao luyện được nhiều... đan dược kỳ kỳ quái quái thế này?"

"Kỳ quái? Người không có nỗi ưu tư xa, ắt có mối ưu tư gần!" Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ ngực Mạc Thiên Thu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Chờ đã, Thiên Thu kiếm của ngươi mượn chính là tinh hồn của sinh linh, nhưng nếu không có sinh linh thì phải làm sao bây giờ?"

"Trên cõi đời này, nơi nào mà không có sinh linh? Cho dù là Diệp Xuyên của Diệp Hoa Nguyên Tôn, đều có thể tìm được vài ba con chuột bọ côn trùng rắn rết yêu thích khô nóng."

"Ma đô thì sao? Ma đô đều là Tà linh, lẽ nào ngươi muốn mượn tinh hồn của Tà linh? Cẩn thận tẩu hỏa nhập ma a!"

Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, giống như thật sự đang suy tư cái vấn đề này.

"Được rồi, vậy sư phụ ngươi nói xem, nên làm thế nào?"

Mạc Thiên Thu còn chưa từng suy nghĩ qua cái vấn đề này. Dưới cái nhìn của hắn, nếu có một ngày thật sự rơi vào nông nỗi không có sinh linh để mượn, thì đó cũng là mệnh của hắn.

"Để ta suy nghĩ! Ôi chao, có rồi! Có rồi!"

"Có cái gì?" Mạc Thiên Thu không tin, y có thể tìm ra biện pháp giải quyết.

Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, tìm tới tìm lui bên trong mớ chai chai lọ lọ trên người mình, rốt cuộc tìm được một đoạn linh đằng, linh đằng đã quấn quanh eo của y hai ba vòng, hút không ít linh khí của y.

Lộ Tiểu Thiền bẻ xuống một đoạn, lấy ra cái dùi nhỏ ngày thường dùng để đào đất, đem linh đằng mài sạch sẽ, sau đó đặt lên bên môi.

"Ngươi làm gì a?" Mạc Thiên Thu hiếu kỳ vô cùng, luôn cảm thấy Lộ Tiểu Thiền có vô số mưu ma chước quỷ.

Y không trả lời Mạc Thiên Thu, mà là thổi vào đó một ngụm khí.

"Cho ngươi, giữ lại. Trong này có chứa một tia hơi thở của ta, lưu trữ một tia tinh hồn của ta."

Mạc Thiên Thu ngây ngẩn cả người.

"Ngươi mang theo bên người, ngày sau nếu có nguy nan, mượn không được tinh hồn của sinh linh, liền lấy nó ra, mượn thế của ta! Ta có hơn sáu trăm năm tu vi, cho dù chỉ là một tia sức mạnh tinh hồn, so với đám hoa hoa cỏ cỏ này nọ cũng mạnh mẽ hơn nhiều!"

Mạc Thiên Thu nhận lấy đoạn linh đằng kia, nó vẫn còn mang theo một tia ấm áp.

Hắn căn bản không có nghĩ đến, bất quá chỉ mấy tháng sau, hắn chạy tới Vô Ý Cảnh Thiên, trơ mắt nhìn Lộ Tiểu Thiền bị nghiệp hỏa Hỗn Độn thiêu đốt.

Hắn siết chặt lấy đoạn linh đằng kia, giống như chỉ cần nó vẫn còn, hồn phách Lộ Tiểu Thiền liền vẫn còn ở đó.

Đó là tia hơi thở cuối cùng của Lộ Tiểu Thiền trên thế gian.

Không ngờ rằng hơn ngàn năm trước Lộ Tiểu Thiền vì hắn chuẩn bị, tối nay lại thật sự có đất dụng võ, cứu một mạng của Mạc Thiên Thu!

Thiên Thu kiếm xé gió bay đi, Mạc Thiên Thu chỉ nguyện dù cho luyện hồn trận có bị thúc phát, Thư Vô Khích cũng có thể bảo hộ Lộ Tiểu Thiền chu toàn!

Ai ngờ, bên trong khe nứt sâu không thấy đáy của Tây Uyên, bỗng nhiên cuồn cuộn dâng trào linh khí, một đạo kiếm trận tuyệt địa khổng lồ bay lên, mênh mông vô biên như thiên võng, hướng về Mạc Thiên Thu mà chụp tới.

Mạc Thiên Thu mở to hai mắt, ngự kiếm lùi lại, nhưng vẫn chậm một bước!

Kiếm trận to lớn như vậy, tinh hoa núi sông hoàn toàn ẩn vào trong đó — chính là Trùng Kiêu kiếm của Hạo Phục!

Lực bạt sơn hà, khí áp vạn cân!

Mạc Thiên Thu bị đạo kiếm trận kia cuốn lấy, trong nháy mắt liền bị đẩy vào trong vực sâu vô tận!

Thời khắc này, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ — vừa nãy Triệu Lan Quân bất quá chỉ là mồi nhử, mục đích chính là muốn ép hắn dùng hết một tia hơi thở cuối cùng kia của Lộ Tiểu Thiền, làm cho hắn thời khắc này chân chính không còn bất cứ thứ gì có thể mượn!

Ngoại trừ bản thân Mạc Thiên Thu, người chân chính biết được tác dụng của đoạn linh đằng trên người hắn, cũng chỉ có Tây Uyên Kiếm Tông Hạo Phục!

Hắn bị Hạo Phục tính kế!

Mạc Thiên Thu từ trên bầu trời đêm rơi thẳng xuống Tây Uyên, phút chốc bị hắc ám nuốt mất.

Mà vào lúc này, Lộ Tiểu Thiền đang ngự trên Vô Ngân kiếm bay qua bay lại trong không gian hư ảo, làm cách nào cũng không tìm được đường ra.

Vô luận y đi tới chỗ nào, cũng đều không nhìn thấy một tia sinh linh.

Chuyện này rốt cuộc là sao, coi như có là không gian hư ảo bên trong Trùng Loan Cung, cũng không thể trống vắng như vậy!

Lúc ẩn lúc hiện, Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy linh quang yếu ớt!

Phía trước có người! Nói không chừng là đệ tử Trùng Loan Cung, nói không chừng hắn biết làm sao rời đi không gian hư ảo thác loạn này!

Lộ Tiểu Thiền vội vã tiến tới, mà linh quang kia cũng bay đi cực nhanh.

Vô số không gian hư ảo xẹt qua bên người Lộ Tiểu Thiền, không nhận rõ phương hướng, Lộ Tiểu Thiền lại có một loại dự cảm, chính mình đang hướng xuống phía dưới mà phóng đi!

Y đã mơ hồ nhìn thấy từng đạo từng đạo tà khí trùng điệp, hình thành nên một trận thế hùng vĩ.

Y không nhìn thấy toàn cảnh của trận thế này, nhưng lại biết trận thế này không hề tầm thường!

Trùng Loan Cung thuộc quyền sở hữu của Kiếm Tông một phương, coi như ước nguyện ban đầu khi kiến tạo nó chính là để trấn thủ tà chúng dưới khe nứt Tây Uyên, nhưng hiện tại rõ ràng tà khí đang có tư thế phản xâm!

Quả thật là bởi vì Hạo Phục trọng thương, cho nên trấn giữ không được?

Hay là không còn muốn hướng về phía trước?

Linh khí như ẩn như hiện kia nói không chừng chính là mồi nhử của Ma đô!

Thế nhưng nếu không đi, cho dù ở trong khoảng không gian hư ảo này, chính mình cũng không chạy thoát, hơn nữa còn mơ mơ màng màng không rõ ràng!

Đừng kích động, cố mà nhịn một chút!

Lộ Tiểu Thiền thu nạp tâm thần, không tiếp tục truy đuổi.

Thế nhưng khiến y vạn lần không ngờ chính là, một đạo kiếm trận từ phía sau y kéo tới, y quay người lại, người mà y nhìn thấy là Pháp Ninh Chân Quân!

Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm kết trận, bị đạo kiếm trận kia đẩy một cái, y liền cứ như vậy ngã chổng vó về phía sau, trực tiếp phá rách một tầng không gian hư ảo!

Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt — thế nào lại là Pháp Ninh Chân Quân?

Một khắc thoáng qua, Lộ Tiểu Thiền liền bị hắc ám nuốt mất!

Y cảm giác được thân thể của mình đang cấp tốc chìm xuống, lập tức triệu hoán Vô Ngân kiếm để cản lại bản thân.

Ngoại trừ nhịp tim đập của chính mình, Lộ Tiểu Thiền không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác.

Y đến cùng đang ở nơi nào?

Sau lưng Lộ Tiểu Thiền phát lạnh, đây là lần đầu tiên... y mất đi sự che chở của Thư Vô Khích, một thân một mình.

Y cảm giác bên cạnh có một luồng hơi thở nào đó đang vờn quanh cùng thăm dò, Lộ Tiểu Thiền lập tức kết trận, bao lại chính mình.

Đừng sợ, Lộ Tiểu Thiền, đừng sợ.

Đừng sợ hãi.

Sống chết mà thôi, ngươi đã sớm đau qua, đã sớm cô độc qua, đã sớm chết qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui