Ông Morales sống ở Ritz. Trông ông không được dễ coi vào buổi sáng hôm đó. Râu vẫn chưa cạo lòng trắng mắt vằn những ụa máu đỏ, ông ta có triệu chứng đặc trưng của người bị đau đầu vì rượu.
Ông Morales là công dân Mỹ, nói thổ ngữ gần như tiếng Mỹ. Ông ta đã cố gắng thử nhớ lại tất cả những gì có thể nhưng trí nhớ của ông ta về ngày hôm trước rất lơ mơ và lẫn lộn.
- Tôi đã ở đó với Christie. Ông ta giải thích. Một cô gái rất gan dạ, không phải nghi ngờ gì nữa. Cô ấy đã bảo tôi là tiệm ăn ấy khá lắm và tôi đã tin lời cô ấy. Cái quán ấy khá thật... và tôi chỉ phải trả có 30 đô la thôi. Chỉ tội dàn nhạc chán quá. Cả lũ nhạc công nhốn nháo ấy chả biết gì về điệu nhảy swing cả...
Sau khi bày tỏ cảm giác cá nhân. Ông Morales, theo đề nghị của Kemp, đã vui lòng quay về chủ đề chính. Nhưng ông ta không biết gì nhiều.
- Tôi đã nhìn thấy bên cạnh chúng tôi có một cái bàn lớn với nhiều người xung quanh, ông ta nói. Tôi không quan tâm đến họ cho đến khi người đàn ông bắt đầu kích động làm mọi người kéo đến.
Mới đầu tôi tưởng là hắn say rượu. Bây giờ nghĩ lại tôi nhớ đã thấy một phụ nữ, cô tóc nâu với thân hình đẹp và dáng đi của một nàng tiên.
- Ông muốn nói đến cô gái trẻ mặc váy xanh lá cây à?
- Ông trêu tôi đấy à? Cái cô ấy gầy giơ xương. Cô mà tôi nói mặc váy đen. Và cô ấy thì khá tròn rĩnh.
Morales đã ban tặng lời ngưỡng mộ đó cho thân hình mềm mại của cô Lessing.
- Tôi đã ngắm cô ta khi cô đang ở trên sàn nhảy, anh ta nói thêm. Về nhảy thì cô ta hơi e dè một chút. Tôi đã đưa mắt cho cô ta một hoặc hai lần nhưng vô ích, cô ấy không nhìn lại... Đúng là bộ mặt gỗ! Thật là đúng kiểu người Anh?
Kemp nhận ra ngay là chẳng có gì thú vị có thể rút ra từ Morales, ông ta cũng công nhận rằng ông đã uống khá nhiều rượu khi buổi trình diễn bắt đầu.
- Tôi sẽ đi New York ngày mai. Ông ta nói khi Kemp chuẩn bị lui ra. Nhưng nếu ông muốn thì tôi có thể ở lại.
- Cảm ơn ngài, viên cảnh sát trả lời, nhưng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không cần đến lời khai của ông cho cuộc điều tra.
- Đáng tiếc! Morales nói. Ông biết không, tôi thích nơi đây... và nếu cảnh sát yêu cầu tôi ở lại, thì ông chủ của tôi sẽ phải cho phép thôi. Có thể nếu suy nghĩ kỹ, tôi có thể nhớ lại điều gì...
Kemp không cắn câu và vài phút sau, cùng với Race ông ta được tiếp đón ở Brock Street bởi một người rất nghiêm khắc, cha của Patricia Brice Woodworth.
Quận công Brice Woodworth không giấu giếm cánh suy nghĩ của mình trước các vị khách.
- Không hiểu họ lôi từ chỗ quái quỷ nào ra cái ý nghĩ là con gái ông lại có thể dính dáng vào một vụ việc như thế này. Nếu một cô gái trẻ không thể ăn tối cùng chồng chưa cưới mà không phải lo bị các thám tử hoặc người của Scotland Yard làm phiền thì thử hỏi nước Anh sẽ trượt dốc đến đâu? Những người đó, thậm chí con gái ông không quen. Họ tên là gì nhỉ? Hubband? À Barton! Chắc là bọn bán hàng hoặc gần như vậy. Việc này một lần nữa chứng tỏ cần phải chọn kỹ nơi ta sẽ đến. Luxembourg có vẻ là một tiệm ăn đáng đến vậy mà đây là lần thứ hai đã xảy ra những sự cố đáng tiếc. Gerard thật là điên rồ đã đưa Patricia đến nhà hàng đó. Bọn trẻ thì lúc nào cũng tưởng rằng mình đã biết tất cả... tóm lại, con gái ông sẽ không thể bị hỏi cung, dồn ép và lo lắng vì cảnh sát được. Ông ta không cho phép?
Trước đó ông phải hỏi ý kiến ông già Anderson de Lincolns lần đã. Ông sẽ gọi điện ngay cho ông ta bây giờ...
Ông ta chợt ngừng lời rồi nhìn vào Race.
- Tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải. Có quỷ biết ở đâu?
- Badderapore, năm 1923, Race nói và mỉm cười.
- Khỉ thật! Ông tướng kêu lên. Ông chính là Johnnie Race! Tôi không thể ngờ được! Ông làm gì trong câu chuyện này?
- Trời ạ. Race trả lời, tôi đang ở trong phòng làm việc của thanh tra trưởng Kemp thì người ta cần lấy lời khai của con gái ông. Tôi đã gợi ý rằng hãy đến gặp cô bé ở đây thì dễ chịu cho cô hơn ở Scotland Yard... và tôi có thể đi cùng anh bạn Kemp của tôi.
Vậy thì Race... ông thật là tử tế...
- Tất nhiên chúng tôi chú ý để không làm cho cô Brice Woodworth hoảng sợ.
Cánh cửa mở và cô Patricia Brice Woodworth bước vào với vẻ lạnh lùng và tự tin của tuổi trẻ, cô hiểu ngay tình thế.
Cô chào những người khách bằng câu "Hello" thân mật rồi tiến về phía họ với niềm vui thích rõ rệt.
- Các ông từ Scotland Yard đến phải không Vì vụ việc tối qua chứ gì? Tôi nóng lòng chờ các ông! Bố tôi có làm các ông thấy phiền không? Bố ơi, bố biết bác sĩ đã nói gì về bệnh huyết áp của bố rồi đây? Tại sao bố lại dúng vào việc này, con không hiểu nổi. Con sẽ đưa các ông này, thanh tra hay cảnh sát trưởng gì cũng được, sang phòng con và con bảo Walters mang cho bố một cốc whisky-soda nhé.
Ông tướng định phản đối nhưng sau đành bằng lòng giới thiệu hai vị khách. Câu ông dùng cho Race "một bạn cũ của bố" đã có hiệu quả ngay: Patricia không còn quan tâm đến đại tá mà chỉ dành nụ cười của mình cho thanh tra trưởng.
Đầy uy quyền, cô đưa hai người đàn ông sang phòng khách của cô. Ông tướng bị trách móc đành ngồi lại trong thư viện.
- Tội nghiệp bố, cô nói. Lúc nào ông ấy cũng thích chỉ huy. Nhưng thực ra chúng tôi làm những gì chúng tôi muốn.
Cuộc nói chuyện thân mật chỉ đem lại những kết quả hết sức khiêm tốn.
- Các ông thấy thế có bực mình không? - Patricia nói. - Đây có lẽ là lần duy nhất trong đời tôi có may mắn ở ngay bên cạnh nơi xảy ra tội ác. Bởi chắc chắn là một án mạng phải không? Báo chí rất thận trọng không đưa tin nhiều nhưng tôi đã gọi điện cho Geny nói đấy nhất định là một án mạng! Vậy mà các ông có hiểu không. Một người bị giết ngay bên cạnh tôi mà thậm chí tôi cũng chẳng thèm nhìn.
Sự tiếc rẻ của cô ta thật chân thành và giọng nói của cô thật khó hiểu lầm.
Thật quá rõ ràng là đôi thanh niên vừa đính hôn được 8 ngày chỉ nhìn thấy bản thân họ vào buổi tối hôm đó. Thanh tra trưởng buồn rầu nhận thấy những dự đoán bi quan của mình đã được xác nhận.
Hết sức nhiệt tình. Patricia Brice Woodworth cũng chỉ nhớ được vài chi tiết:
- Sandra Farraday thật là sang trọng, như mọi khi, váy của bà ấy là của hãng thời trang Chiaparelli.
- Cô quen bà ấy à?
- Tôi chỉ nhìn thấy bà ấy. Ông chồng cũng vậy. Ông ta có vẻ mặt chân ngấy, như phần lớn những người làm chính trị.
- Những người khác cô cũng đã nhìn thấy họ à?
- Không, tôi thấy họ lần đầu tiên. Nói thật nhé, tôi nghĩ rằng tôi cũng sẽ không nhận thấy Sandra Farraday nếu bà ta không mặc một chiếc váy của hãng Schiaparelli.
Kemp rời ngôi nhà, mặt cau có, buồn bã nói:
- Ông sẽ thấy là cái gã Tollington cũng sẽ chả biết gì hơn, còn tồi hơn ấy chứ. Bởi vì con bé ít nhất cũng phát hiện ra cái váy.
- Chúng ta cũng nên hy vọng rằng cái váy của bà Farraday cũng làm cho gã đó hồi hộp. - Race tuyên bố.
- Thôi được? Chúng ta đến gặp Christine Shanon.
Christine Shanon là một cô gái tóc vàng bé nhỏ khá xinh. Mái tóc vàng óng lượn sóng bao quanh khuôn mặt trẻ con, dịu hiền và khá là vô cảm. Cô Shanon có thể hơi ngốc, theo nhận định của ông thanh tra, nhưng lại rất ưa nhìn. Cặp mắt xanh mở to đây lanh lợi chứng tỏ rằng nếu những khả năng tinh thần của cô hạn hẹp thì có lại có những khả năng vật chất. Cô tiếp đón khách rất thân mật, mời họ uống rượu và khi họ từ chối thì ép họ hút một điếu thuốc lá. Căn hộ của cô hơi nhỏ, đồ đạc "hiện đại" và rẻ tiền.
- Tôi rất vui mừng, thưa ông thanh tra, cô nói, được phục vụ ông. Hãy hỏi tôi tất cả những gì ông muốn.
Kemp bắt đầu bằng vài câu hỏi về thái độ của những khách ăn ở cái bàn lớn. Và ngay lập tức Christine chứng tỏ cô ta biết quan sát và nhận xét.
- Chắc chắn có điều gì đấy không ổn. Nó đập vào mắt. Tôi rất buồn cho cái anh chàng trung hậu, chủ bữa tiệc. Anh ta đã làm tất cả để bữa tiệc sôi nổi lên nhưng vô ích! Có lẽ vì thế mà anh ta có vẻ bồn chồn. Cái bà cao lớn bên phải anh ta cứ cứng đơ như nuốt phải một cái que cời lò, còn cô bé bên trái thì lại có vẻ tức giận... rõ ràng là vì cô ấy đã không được xếp ngồi cạnh anh chàng tóc đen đẹp trai đối diện cô ta. Còn về cái ông tóc vàng cao lớn cạnh cô ta thì ông ta có dáng của một người đau bụng. Ông ta nhấm nháp thức ăn như thể nó sẽ làm ông ta ngộ độc vậy. Cái bà bên cạnh ông ta làm mọi thứ để ông ta vui lên nhưng chính bà ấy lại chẳng vui vẻ gì hơn.
- Cô Shanon, cô đã nhận thấy nhiều thứ quá. - Race nhận xét.
- Tôi nói nhỏ với ông nhé lúc ấy tôi đang bực mình. Tôi đã đi chơi với anh bạn cùng đi 3 tối và tôi bắt đầu thấy chán anh ta. Đấy là một gã muốn thăm quan London và nhất là những "hộp đêm sang trọng". Anh ta không để ý đến tiêu tiền và uống rượu săm-pan như nước. Chúng tôi đã đến Compradour, rồi Mille Fleurs, cuối cùng là Luxembourg và tôi cảm thấy hắn đã thích thú. Đấy không phải là một chàng trai tồi nhưng câu chuyện của anh ta thì chán ngắt! Anh ta kể cho tôi về nhưng phi vụ tuyệt vời mà anh ta, đã làm ở Mexico... và những chuyện đó thì tôi đã nghe 3 lần rồi! Để đổi chủ đề, anh ta lại kể cho tôi về những ả tình nhân cũ của anh ta, nhưng phụ nữ đã chết mê chết mệt vì anh ta. Tôi thấy chán và chỉ quan tâm đến món ăn và những gì xảy ra xung quanh tôi.
- Theo quan điểm của chúng tôi. Kemp nói, thì điều đó rất tuyệt và tôi hy vọng, thưa cô Shanon, là nhờ cô, chúng tôi sẽ tiến được những bước dài.
- Đừng hy vọng quá! Ai đã giết gã đó thì tôi chịu không biết gì hết. Anh ta đã uống cốc rượu săm-pan, rồi đỏ tía lên, ngã vật xuống ghế.
- Cô có nhớ thời điểm anh ta đã uống lần cuối không, lần trước ấy.
- Có, - cô trả lời sau khi suy nghĩ. - Đấy là lúc ngay sau cuộc trình diễn, anh ta đã cầm cốc, nói vài lời và những người khác cũng làm như anh ta. Hình như họ nâng cốc chúc mừng thì phải.
- Sau đó?
Sau đó âm nhạc nổi lên, tất cả bọn họ đều ra sàn nhảy. Vào lúc đó, họ chuyện trò và cười. Họ có vẻ phấn chấn lên một chút. Rượu săm-pan thật là tuyệt, nó làm cho ai cũng hào hứng.
- Họ ra sàn nhảy cả vậy thì cái bàn trống không, không còn ai chứ?
- Phải.
Và không có người nào đã động đến cái cốc của ông Barton?
- Không một ai. Cái đấy tôi tin chắc.
- Và không có người nào lại gần cái bàn trong khi họ đang nhảy?
- Không, không ai cả. Trừ một anh hầu bàn, dĩ nhiên.
- Một anh hầu bàn? Anh nào?
- Một cậu bé, độ 16 tuổi, có đeo một cái tạp dề. Đấy không phải là người phục vụ chính, người đó nhỏ bé vui vẻ, giống như một con khỉ... Một người Ý tôi cuộc đấy!
Kemp gật đầu đồng ý với những nhận xét về Giuseppe Balsana và hỏi:
- Thế cậu bé đó có động vào cái gì không? Nó có rót rượu không?
- Không. Nó không động vào gì cả. Nó chỉ nhặt lên một cái túi xách tay mà một bà đã làm rơi khi đứng lên ra sàn nhảy.
- Đấy là cái túi của ai?
Christine nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời:
- Phải, cuối cùng cô nói, tôi không nhầm đâu.
- Đây là cái túi của cô gái trẻ, cái túi màu xanh lá cây và vàng. Hai bà kia có túi đen.
- Và cậu bé hầu bàn làm gì với cái túi?
Câu hỏi có vẻ làm Christine ngạc nhiên;
- Anh ta chỉ đặt nó lên bàn, thế thôi!
- Cô có chắc rằng cậu ấy không động vào một cái cốc nào không?
- Ồ! Chắc tuyệt đối. Cậu bé đặt cái túi lên bàn rồi chạy đi rất nhanh. Một người phục vụ khác ra hiệu cho cậu ta và cậu ta phải tuân lệnh ngay.
- Thế ngoài cậu ấy, không có ai lại gần cái bàn?
- Không ai cả.
- Đương nhiên, có thể có ai đó đã lại gần cái bàn mà cô không nhận thấy?
Christine phản đối kịch liệt:
- Không có chuyện đó! Pedro đi gọi điện thoại. Tôi chỉ còn ngồi lại một mình trong cái góc đó và tôi chả có gì làm ngoài việc ngồi ngắm nhìn xung quanh.
- Khi điệu nhảy kết thúc họ lần lượt về chỗ ra sao? - Race hỏi.
- Cô tiểu thư trẻ và anh chàng trung hậu đãi tiệc về bàn đầu tiên. Họ vừa ngồi xuống thì đến lượt ông cao lớn tóc vàng và bà mặc váy đen, sau nữa là bà kia và ông tóc nâu. Ông này thật là một tay nhảy giỏi. Khi họ đã ngồi xuống tất cả, trong lúc anh phục vụ đang hâm nóng lại đồ ăn thì gã cúi mình xuống để nói một vài lời và một lần nữa, họ lại nâng cốc lên. Rồi ngay lập tức, điều đó đã xảy ra...
Cô ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Đầu tiên, tôi tưởng anh ta bị một cơn đột quỵ. Một bà dì của tôi có lần bị một cơn đột quỵ và bà ấy cũng ngã xuống y như vậy. Đúng lúc đó Pedro quay lại và tôi nói: "Nhìn kìa Pedro, anh bạn ở bàn bên cạnh bị đột quỵ?" Anh ta nhìn tôi rồi nói: "Đột quỵ? Cô đùa đấy à? Hắn tà say bí tỉ thì có!" Vậy mà người uống quá sức chính lại là Pedro! Tôi liếc mắt theo dõi hắn. Trong những nhà hàng như Luxembourg, người ta rất nghiêm chỉnh và tôi cũng không muốn có chuyện lôi thôi. Vả lại tôi cũng không thích những người ngoại quốc. Khi họ say rượu, họ trở nên rất thô thiển và từ lúc đó người phụ nữ phải hứng chịu bao chuyện bực mình...
Cô ta im lặng, theo đuổi ý nghĩ của mình rồi cái nhìn của cô ta chợt dừng lại trên chiếc đồng hồ xinh xắn đeo trên cổ tay rồi nói thêm:
- Nhưng công bằng mà nói thì họ rất rộng rãi!
Cô ta lại đắm chìm trong suy nghĩ về nhưng thiệt thòi của một cô gái lẳng lơ và về những thứ bù lại cô ta đã được hưởng, nhưng Kemp đưa cô trở lại chủ đề chính. Ông đề nghị cô nhắc lại câu chuyện một lần nữa rồi hai người đàn ông rút lui.
- Vậy đấy! - Kemp nói khi họ ra đến vỉa hè, - cô gái này là một nhân chứng. Cô ấy nhìn thấy sự việc và nhớ được chúng. Nếu có cái gì đấy đáng nhìn thì cô ta đã nhìn thấy. Kết luận: chẳng có gì đáng nhìn cả. Thật khó tin nhưng đúng như thế!
George Barton uống rượu săm-pan. Anh ta ra sàn nhẩy, anh ta quay lại, anh lại nâng cốc lên, cái cốc mà không ai đụng vào, rồi như màn ảo thuật, anh ta gục xuống, chết tươi vì bị đầu độc. Thật là điên rồi! Điều không thể đã trở thành có thể.
Họ đi vài bước, rồi Kemp lại nói:
- Về cậu hầu bàn, cậu bé ấy sao Giuseppe lại không nói gì với chúng ta nhỉ? Tôi cần xem lại việc này. Cuối cùng thì cậu ta là người duy nhất lại gần cái bàn trong khi bọn họ đang nhẩy. Đây là một điểm cần làm rõ.
- Nếu như cậu ta có cho cái gì vào cốc của Barton, Race nói, thì cô gái ấy đã nhìn thấy. Chả có tí gì thoát ra khỏi mắt cô ta. Vì cô ta chẳng nghĩ gì trong đầu, nên cô ta chẳng làm gì hơn là nhìn ngắm xung quanh. Không. Kemp, theo tôi thì cách giải thích rất đơn giản, chỉ cần tìm ra nó.
- Cách giải thích là: kẻ đã cho cái gì đó vào cốc chính là Barton.
- Thật ra, tôi bắt đầu tin rằng đây là điều duy nhất có thể xảy ra. Nhưng nếu thế thì tôi chắc chắn rằng anh ta không biết cái đó chính là axit cyanhydric.
- Ông nghĩ rằng anh ta có thể đã cho vào cốc một cái gì đó mà người khác đã cho anh ta và bảo rằng đó là một loại thuốc? Thuốc tiêu hoá hoặc một loại thuốc nào đó?
- Rất có thể như vậy.
- Và ai là người cho thuốc? Một người nhà Farraday? Ít có khả năng này.
- Anthony Browne? Cùng ít có khả năng. Vậy chỉ còn lại 2 người: một cô em vợ rất quý mến anh ta.
- Và một cô thư ký rất tận tụy với anh ta.
Kemp dừng lại nhìn bạn mình:
- Tôi nghiêng về cô thư ký, ông nói.
Rồi ông nhìn đồng hồ:
- Tôi phải đi bây giờ, đến nhà Kidderminster. Còn ông. Ông làm gì? ông sẽ đi gặp cô Marle à?
- Phải... nếu tôi không gặp phải cô kia trong phòng làm việc. Tôi sẽ đem đến cho cô ấy lời chia buồn của một người bạn già và đưa cô ấy đi ăn trưa.
- Vậy là ông tin rằng chính là cô ta?
- Tôi chả tin gì hết. Tôi đi tìm một dấu vết mới.
- Dù sao ông cũng nên gặp cô Marle.
- Tôi sẽ đến gặp cô ấy, nhưng đầu tiên tôi muốn đến lúc cô ấy không có nhà. Anh có biết tại sao không Kemp?
- Tôi thú nhận là không.
- Bởi vì ở đó có một người nào đó đang líu lo. Phải, líu lo như một con chim vậy. Khi tôi còn bé, người ta kể với tôi rằng: một con chim đã kể cho tôi. Những con chim lúc nào cũng hót líu lo, Kemp, và chúng đôi khi kể lại nhiều chuyện thú vị lắm...